Cửu U Long Giới

Chương 181: Cáo trạng của Tổng Đốc




- Ngươi không thể làm như vậy! Con trai ta là quý tộc! Có quyền miễn tội, huống chi nơi này là tỉnh Vân Biên, ta là Tổng đốc ở đây, những chuyện này chưa đến lượt ngươi làm chủ!

Hồ Phật Tư sắc mặt thay đổi nói như vậy, tuy hắn hận là bây giờ không thể lập tức quay người đánh hai cái bạt tai vào miệng thằng con bất hiếu của mình, nhưng lại không thể tỏ ra yếu kém trước mặt Bạch Khởi, bởi vì hắn biết, một khi tỏ ra yếu kém, con trai của mình e là tính mạng cũng không giữ được, hổ độc không ăn thịt con, con trai của mình không thể chết dễ dàng như vậy, Hồ Phật Tư thật không nỡ.

- Không thể ư? Không… Ta có thể… quyền đặc xá quý tộc thì cũng phải xem đó là tội danh gì, chuyện này tuyệt đối không thể đặc xá…

Bạch Khởi lạnh lùng nói, nói xong lại không cho Hồ Phật Tư một chút cơ hội, xoay người lấy một cung tên dài từ trên người thuộc hạ của mình, trực tiếp nhằm vào con trai thứ ba của Hồ Phật Tư, trường cung vừa kéo, trong nháy mắt một mũi tên sắc nhọn xuyên qua tim đối phương, chuẩn xác không sai xuyên qua cơ thể đối phương, sau đó cắm chặt vào trên cánh cửa.

- Bạch Khởi ngươi…

Hồ Phật Tư nhìn thấy tình cảnh như vậy, sắc mặt biến đổi lớn, tức giận đứng lên chỉ vào Bạch Khởi quát, nói thực Hồ Phật Tư bây giờ không có cái khả năng đó, nếu có đi chăng nữa, Hồ Phật Tư tuyệt đối không ngại khiến cho Bạch Khởi bầm thây vạn đoạn.

- Hừ… ta nói rồi, kẻ làm nhục binh sĩ của ta sẽ giết chết không tha… Vì vậy… Con trai ngươi chết chắc rồi, Hồ Phật Tư ngươi tốt nhất là dạy dỗ các con trai của ngươi cho tốt, đây là thằng con trai thứ ba của ngươi phải không… Ta hy vọng… lần sau đừng để ta lại đến giết chết những thằng con trai khác của ngươi, nếu không… ta sẽ không khách khí đâu, đừng nói ngươi là Tổng đốc, cứ coi như ngươi là Tể tướng ta cũng vẫn không hề nương tay, hãy nhớ rằng, lần sau… Đừng chọc giận binh sĩ của ta…

Bạch Khởi hừ lạnh một tiếng rồi nói vậy, nói xong liền thúc ngựa quay người rời khỏi nơi đây, trong tiếng hoan hô ầm ĩ như sấm rền, hơn một vạn kỵ binh rời khỏi nơi này, từ từ hướng về nơi xa quay người mà đi.

Hồ Phật Tư đứng phía sau Bạch Khởi, vẻ mặt sắt đá tàn bạo nhìn Bạch Khởi phía xa không ngừng thấp giọng quát:

- Bạch Khởi… Bạch Khởi… ngươi là đồ khốn kiếp… khốn kiếp… ta phải giết ngươi…

Nói xong, một nắm tay hơi mập mạp hung hăng nện lên cánh cổng bên cạnh, đau lòng nhìn con trai của mình một cái, Hồ Phật Tư bất lực tìm người an táng cho con trai mình, tuy miệng nói như vậy, hắn muốn giết Bạch Khởi… nhưng… Thực ra có thể làm như vậy hay không trong lòng Hồ Phật Tư là rõ nhất, hiện nay, Bạch Khởi có thể nói là như mặt trời ban trưa, chưa đến mười tám tuổi mà đã là một cao thủ Đấu Tông đại danh lừng lẫy, hơn nữa là Thượng tướng Quân đoàn trưởng quân đoàn tinh nhuệ, sắp tiến vào Bộ Thống Soái, nhân vật như vậy không phải là người mà mình có thể khiêu khích, trừ phi bản thân ra khỏi Ba Phạt Lợi Á, có điều… Chuyện này nói thì dễ, nhưng làm thì lại không dễ như vậy, muốn ra khỏi Ba Phạt Lợi Á làm sao dễ dàng như vậy?

Giết chết Bạch Khởi chẳng qua chỉ là lời nói trong lúc phẫn nộ, nói cho cùng chẳng qua chỉ là một câu nói suông mà thôi, nếu như Bạch Khởi thực sự dễ giết như vậy, sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Hồ Phật Tư đứng đó tức giận bất bình, hận không thể khiến cho Bạch Khởi chết không tử tế, tuy đắc tội với vị Tổng đốc tỉnh Vân Biên này, nhưng Bạch Khởi vốn dĩ uy tín trong quân cao bất khả phàm, lại càng trở nên giống như mặt trời ban trưa, những lão binh đó không cần nói, những tân binh này người nào cũng đều vô cùng sùng bái Bạch Khởi, nói là khăng khăng một mực cũng không quá đáng, dù sao nhìn chung tướng lĩnh như vậy thực sự quá ít, vì một tiểu binh mà đắc tội một Tổng đốc, điều này quả thực là ngàn năm chưa từng thấy qua.

Thế nhưng Bạch Khởi hết lần này tới lần khác vẫn làm như vậy, vì một Đội trưởng nhỏ bé mà giết chết một công tử Tổng đốc, hoàn toàn trở mặt với một vị Tổng đốc của một tỉnh, đây là điều mà tất cả mọi người đều không ngờ tới… đúng vậy… Tất cả mọi người đều không ngờ rằng sự việc lại thành ra như vậy, Bạch Khởi lại vì một tiểu Đội trưởng nhỏ bé mà trở mặt với một vị Tổng đốc.

Sự việc trong nháy mắt đã qua hai ngày, ngày hôm nay, Bạch Khởi dẫn theo binh sĩ ra ngoài mua sắm, khi Bạch Khởi trở lại hành dinh đã xảy ra một chuyện…

- Đại nhân… Vừa rồi có người từ Vương Đô đến, mang theo ý chỉ của Bệ hạ, hiện đang đợi ngài trong quân doanh…

Khi Bạch Khởi dẫn theo binh sĩ bước vào hành dinh, một binh sĩ vội vàng chạy ra, thấp giọng nói với Bạch Khởi, thần sắc có chút hơi căng thẳng.

- Vậy sao? Ở đâu? Dẫn ta qua đó…

Bạch Khởi nghe xong lời này liền nhíu mày, sắc mặt biến đổi, hỏi một binh sĩ bên cạnh như vậy, vừa nói vừa để hắn dẫn đường đi về phía đại trướng trong quân phía xa.

Lúc này, hoàng gia Cấm Vệ Quân thân mặc áo giáp vàng đã đứng kín chủ trướng của quân doanh, từng người uy vũ đứng chặn ở đó, không cho phép bất kỳ ai tiến vào…

- Bạch Khởi tham kiến Khâm sai.

Bạch Khởi đi vào trong đại trướng, cúi thấp đầu cung kính chào theo nghi thức quân đội và hô lên, cũng không nhìn xem đối phương là ai, thân phận Khâm sai rất đặc biệt, người truyền đạt ý chỉ của Hoàng Đế tại Ba Phạt Lợi Á có chút tương đồng với Trung Quốc cổ đại, có một cảm giác giống như hoàng thượng đích thân ngự giá đến đây, tuy Bạch Khởi đã là một vị thượng tướng Tướng Quân, nhưng nhìn thấy Khâm sai vẫn phải hành lễ.

- Ha ha… Tiểu tử thối, chỉ nửa năm không gặp mà tiểu tử ngươi đã hỗn độn đến mức nhân khuôn cẩu dạng (hình người dáng chó) rồi, ha ha, Thượng tướng Quân đoàn trưởng? Tiểu tử ngươi thật không tệ a, có điều ngươi không cần giả bộ dáng vẻ gì trước mặt ta đó, ở đây không có người ngoài…

Một giọng nói uể oải vang lên bên tai Bạch Khởi, giọng nói này vừa truyền đến, lỗ tai Bạch Khởi hơi khẽ động, sau đó ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy cái gã Lý Tầm Hoan dẫn theo bốn người hầu nữ xinh đẹp đang ngồi ở chính giữa, vẻ mặt vô cùng đắc ý nhìn Bạch Khởi.

- Là tiểu tử ngươi? Sao ngươi lại tới đây? Khâm sai lần này là ngươi ư? Thế nào, có chuyện gì?

Những thủ hạ của Bạch Khởi nghe thấy lời của Lý Tầm Hoan, người nào cũng thần sắc bất mãn, thiếu chút nữa là không chịu được rút dao hướng về phía đó, có điều động tác của Bạch Khởi lại ngoài dự tính của bọn họ, chỉ thấy Bạch Khởi vừa xoay người đã uể oải đi tới, sau đó trực tiếp ngồi bên cạnh Lý Tầm Hoan, hỏi như vậy, bộ dạng này mọi người đều nhìn ra mối quan hệ mật thiết giữa hai người.

- Không có gì, lão gia nhà ta nhìn biểu hiện của ngươi không tệ… chà chà… thăng chức cho ngươi một chút, Nhất Đẳng Bá Tước, phong đất một tòa thành trì của Hỗn Loạn Chi Địa, có điều hình như ở đó đã bị phản quân chiếm lĩnh rồi, tuy tước vị Bá Tước này không phải cha truyền con nối, tuy nhiên cũng không tệ rồi, ha ha… Tiểu tử ngươi đã vượt phụ thân ngươi nhanh như vậy, được a, không làm mất mặt mấy huynh đệ chúng ta…

Lý Tầm Hoan ngồi đó cười ha hả, vỗ vào vai Bạch Khởi và nói như vậy.

Khi lời của Lý Tầm Hoan vừa dứt, giọng nói của Cửu U yên lặng đã lâu nay lại vang lên bên tai Bạch Khởi:

- Nhiệm vụ hoàn thành, tăng lên một cấp, tấn cấp Đấu Vương, nhận được một viên bảo thạch nhiệm vụ cấp C.

Sau khi giọng nói vừa dứt, Bạch Khởi liền cảm thấy một sức mạnh nhanh nhanh chóng lưu chuyển trong cơ thể mình, đành phải nói rằng thực lực của Cửu U khiến cho người ta khó có thể đánh giá được, khi Đấu Tông tấn cấp lên Đấu Vương, Bạch Khởi cảm thấy không ngờ trong nháy mắt đã hoàn thành rồi, điều này khó tránh có chút không thể tưởng tượng được, có điều, cũng may chỗ mà Bạch Khởi không thể tưởng tượng được với Cửu U đã trở thành thói quen, dù sao cũng không có biểu hiện quá mức kinh ngạc.

Sau khi sức mạnh lưu chuyển, khi giọng nói của Cửu U lại lần nữa vang lên bên tai Bạch Khởi:

- Trong ba tháng giết chết An Đức Liệt, Liệt Diễm Quốc vương, phần thưởng sáu mươi vạn điểm giao dịch, phần thưởng một viên bảo thạch cấp C, thất bại sẽ khấu trừ sáu mươi vạn điểm giao dịch, khấu trừ một viên bảo thạch cấp C.

Lời này khiến cho Bạch Khởi vừa vui mừng chưa được bao lâu, thiếu chút nữa đã nhịn không được mà nhảy dựng lên mắng lớn, trong ba tháng giết chết An Đức Liệt? Đùa chó má gì vậy, An Đức Liệt nếu dễ tiêu diệt như thế, Bạch Khởi sớm đã động thủ rồi, còn phải đợi đến bây giờ sao? Bạch Khởi không biết đó là một việc lớn lao ư? Nhưng vấn đề là An Đức Liệt đâu có bị giết chết dễ dàng như vậy, khác không nói, chỉ riêng việc từ Thanh Phong thành đến đây cũng cần lộ trình nửa tháng, chỉ riêng trên đường đã phải hao phí mất nửa tháng rồi, huống chi hiện tại hai quân đang ở vào trạnh thái đan chéo vào nhau, muốn đánh bại quân địch tuyệt đối không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành, trong vòng ba tháng phải giết chết An Đức Liệt cơ bản chính là đang nói lời vô nghĩa, Bạch Khởi khẳng định chắc chắn rằng tên Cửu U khốn nạn này đang hãm hại mình…

Có điều, bất lực, Bạch Khởi không có cách nào, cũng không có thời gian để mắng cái tên khốn kiếp này, bởi vì bên cạnh Bạch Khởi còn có Lý Tầm Hoan ngồi đó và còn có nhiều người khác như vậy, biểu hiện của Bạch Khởi đã có chút hơi thất lễ, nếu lại một lần nữa như vậy sẽ khó tránh khiến cho người ta nhìn ra điều gì đó, tuy không phải là không tin tưởng Lý Tầm Hoan nhưng Cửu U là bí mật cuối cùng của Bạch Khởi, hắn không muốn bất kỳ ai biết được chuyện này.

- Ta nói này, tiểu tử thối, sao ngươi không nói gì? Lẽ nào vì chuyện này mà vui mừng đến mức quên mất bờ bến rồi? Thiệt… Ngươi đúng thật là, thật là mất mặt… một Nhất Đẳng Bá Tước nhỏ bé mà thôi, hơn nữa còn không phải là cha truyền con nối, ngươi có đáng không? Nguồn truyện: Truyện FULL

Giọng nói của Lý Tầm Hoan lại vang lên bên tai Bạch Khởi, nhìn Bạch Khởi sững sờ ở đó không nói lời nào, Lý Tầm Hoan còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì, sau đó liền quan tâm hỏi như vậy, có điều lời nói này không thể nói lên sự quan tâm nào, trái lại còn giống như đang giễu cợt Bạch Khởi, tuy nhiên không có cách nào, con người Lý Tầm Hoan là như vậy, về điều này, Bạch Khởi cũng hiểu.

- Lời nói vô nghĩa… Ta là người vô dụng như vậy sao? Ta đang nghĩ ta có nên có hành động hay không, bây giờ ở Thiết Huyết Quân Đoàn đã huấn luyện tương đối rồi, ta nghĩ nếu có thể, ta có thể triệu tập binh mã xuất chiến rồi… khiến cho đối phương trở tay không kịp.

Bạch Khởi ngồi ở đó trừng mắt với Lý Tầm Hoan, sau đó nói như vậy.

- Cái này a… lời vô ích… ngươi đương nhiên phải xuất chiến rồi, ta lần này đến đây còn có một nhiệm vụ, đó chính là đến đây xem tiểu tử ngươi chuẩn bị đã tốt hay chưa, nhóm Tôn Tử của Đế Quốc Gia Lam đã rục rịch chuẩn bị, hiện tại đang điều binh khiển tướng, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhóm Tôn Tử mấy tháng gần đây đã sắp động thủ rồi, phụ thân ta vì để phòng tránh ngộ nhỡ ngay cả Tứ Đại Doanh của Vương Đô đều bị mất, hơn nữa điều động một quân đoàn phụ thuộc từ chỗ quân đoàn Hải Long, đồng thời cắt giảm phòng ngự biên ải, điều động hai quân đoàn phòng thủ trấn áp biên ải chạy tới phía Bắc, hiện tại ở đó đã tập kết bốn quân đoàn… có điều… e là vẫn không đủ dùng, nhóm Tôn Tử đó của Gia Lam không ngờ lại triệu tập năm quân đoàn, hiện tại số người vẫn đang tăng lên, nhìn có vẻ như đang muốn ăn tươi nuốt sống Ba Phạt Lợi Á của chúng ta, còn về nhóm Thiên Long thì lại bị Gia Lam Long Tướng Sơn Bản Long Nhất gì đó đánh cho trở mình không được, bây giờ, việc xâm phạm biên giới phía Bắc của Gia Lam coi như đã giải quyết được rồi, Ba Phạt Lợi Á của chúng ta phải chịu áp lực càng ngày càng lớn, nếu không thể nhanh chóng giải quyết cái tên An Đức Liệt, e là chúng ta sẽ có phiền phức đó… bởi vậy, khi ta đến, phụ hoàng đã dặn dò, tiểu tử ngươi chuẩn bị tốt rồi thì lập tức xuất kích, cho phép ngươi tùy ý điều động binh mã nòng cốt… điều động lương thảo quân lương từ những tỉnh phụ cận, tiểu tử ngươi phải chuần bị tốt, nếu như lần này lập công, ta đoán rằng ngươi sẽ có thể tiến vào Bộ Thống Soái… như vậy ngươi sẽ thực sự tiến vào tầng lớp có quyền thế ở Vương Quốc, ngươi phải nắm chắc lấy.

Lý Tầm Hoan nhìn Bạch Khởi một cái, sau đó cầm chén rượu uống một ngụm và quay về phía Bạch Khởi nói như vậy.

- Thật sao? Không ngờ là như vậy… nhóm người của Gia Lam đúng thật là… không ngờ lại đánh bại Thiên Long ở phía Bắc, lúc này tốt rồi… chúng ta phiền phức rồi, ngươi yên tâm đi, Thiết Huyết Quân Đoàn đã chuẩn bị hoàn tất, lập tức có thể xuất chiến… Điểm này ngươi cứ yên tâm đi…

Bạch Khởi nghe xong liền gật gật đầu nói như vậy, nói xong liền chuẩn bị sai bảo thủ hạ điều động binh mã chỉnh quân chuẩn bị xuất chiến, sau đó liền chuẩn bị ra tay.

Thế nhưng lúc này, đột nhiên có một sĩ quan cấp tá của Cấm Vệ Quân hoàng gia từ ngoài vội vội vàng vàng chạy tới, quỳ xuống đất trước mặt Lý Tầm Hoan há miệng nói:

- Khởi bẩm Tam vương tử, Tổng đốc tỉnh Vân Biên cầu kiến người.

- Cầu kiến ta? Hắn biết ta đến rồi sao?

Lý Tầm Hoan có chút kinh ngạc hỏi, hắn tự nhận thấy mình đến đây tuy với danh tiếng là Khâm sai, nhưng tuyệt đối không để lộ ra là mình, vị Tam vương tử đích thân tới…

- Điều này… Không có, hắn chỉ nói muốn cầu kiến Khâm sai đại nhân mà thôi…

Người sĩ quan Cấm Vệ Quân hoàng gia đó sau khi nghe xong liền vội vàng trả lời.

- Như vậy à… không gặp… không gặp… Ta không có thời gian để ý tới hắn, dù sao người mà hắn cầu kiến là Khâm sai, nhưng hắn lại không biết Khâm sai là ai, hắn muốn thế nào thì muốn, ta không gặp hắn, đúng thật là, lẽ nào ngươi không thấy ta đang uống rượu với huynh đệ của ta sao?

Lý Tầm Hoan vung tay, sau đó coi thường nói, vốn dĩ đã không để mắt tới vị Tổng đốc đó, phải biết rằng, quyền lợi Tổng đốc của Ba Phạt Lợi Á không nhỏ, nắm giữ quan văn của một tỉnh và còn có cả quân phòng bị địa phương, coi như cũng là một vị quan to rồi, thế nhưng Ba Phạt Lợi Á tổng cộng có hơn bảy mươi vị Tổng đốc, trong mắt Lý Tầm Hoan, một người Tổng đốc cũng chẳng là cái gì, đừng nói là một Tổng đốc, ngay cả Tể tướng cũng vẫn như vậy, không gặp vẫn là không gặp, đương nhiên nếu hôm nay Tể tướng cầu kiến, Lý Tầm Hoan gặp cũng coi như cho xong, nếu không gặp, e là ngày hôm sau Bối Tác Tư sẽ tìm hắn để liều mạng, dù sao Tể tướng hiện nay chính là cha của Bối Tác Tư.

- Điều này… nhưng… điện hạ… hắn nói… hắn nói…

Người sĩ quan cấp tá đó sau khi nghe xong lời này có chút do dự trả lời, khi nói còn liếc sang Bạch Khởi đang ngồi cạnh Lý Tầm Hoan, bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi.

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Lý Tầm Hoan nhíu mày, sau đó có chút không vui nói rằng:

- Ngươi nói cái gì? Ở đây không có người ngoài, ta với Bạch Khởi thân như huynh đệ, có chuyện gì cứ nói thẳng ra là được rồi, ấp a ấp úng là có ý gì? Cẩn thận ta sẽ cắt lưỡi ngươi đó.

- Điều này… Tổng đốc đại nhân này đã nói, hắn đến là để cáo trạng, người hắn muốn cáo trạng chính là Bạch Khởi Tướng Quân…

Người sĩ quan cấp ta quỳ ở đó nghe xong lời nói đó, cơ thể run lên, sau đó vội vàng trả lời, không dám có chút lôi thôi dài dòng nữa.

- Cái gì… Hắn muốn làm phản à, lại dám tố cáo huynh đệ của ta? Hãy cho hắn vào đây, lão tử hôm nay sẽ băm chặt hắn…

Lý Tầm Hoan nghe xong liền đập bàn đứng dậy tức giận quát, lúc này Lý Tầm Hoan đâu có giống dáng vẻ của một vương tử, vốn dĩ đã là một tên xã hội đen… hơn nữa còn là đại ca xã hội đen điển hình…

- Dạ…

Người sĩ quan cấp tá đó nghe xong lời này liền vội vàng đứng dậy, quay người chuẩn bị chạy, có điều giọng nói của Lý Tầm Hoan lại một lần nữa vang lên:

- Ngươi đứng lại cho ta… Khoan đã…

- Dạ… Tam vương tử điện hạ còn có điều gì sai bảo?

Người sĩ quan cấp tá của Cấm Vệ Quân hoàng gia nghe xong lời nói đó cơ thể liền run rẩy, vội vàng quay lại nhìn Lý Tầm Hoan phía trước, quỳ xuống đất có chút run run hỏi…

- Ngươi đã nhận của hắn bao nhiêu tiền?

Lý Tầm Hoan cầm chén rượu, không tỏ rõ thái độ khẽ hỏi.

- Cái này… Điện hạ… thuộc hạ đã nhận một Tử kim tệ… Thuộc hạ không dám nữa. Thuộc hạ lập tức sẽ trả lại hắn…

Tên sĩ quan cấp tá đó nghe xong lời này, đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó toàn thân bắt đầu run rẩy, sợ hãi nhìn Lý Tầm Hoan phía trước, thiếu chút nữa là òa khóc lên, hắn biết vị Tam vương tử điện hạ này tuy thường ngày có vẻ thanh nhã cao quý, bình dị gần gũi, thế nhưng lúc thực sự tức giận lên thì tuyệt đối là một con ma quỷ, một con ma quỷ thực sự, hắn có quá nhiều thủ đoạn để khiến cho người ta sống không bằng chết.

Giờ này khắc này tên sĩ quan cấp tá này trong lòng hối hận vạn phần, thầm nghĩ mình đã quá tham lam, nếu như không phải vì một Tử kim tệ thì cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này.

- Hừ… Đứng lên cho ta, coi như ngươi thành thực, lần này cho qua đi, ngươi hãy đưa hắn vào đây cho ta… Nói cho ngươi… Nếu như ngươi dám tiết lộ một chữ cho hắn… ta sẽ phanh thây ngươi.

Lý Tầm Hoan lớn tiếng nói, khi nói lời này, toàn thân sát khí phun trào khiến cho Bạch Khởi cũng cảm thấy linh ngạc.

- Thuộc hạ sẽ đi ngay… Sẽ đi ngay…

Tên sĩ quan cấp tá đó không dám do dự, lập tức vừa lăn vừa bò mà chạy đi.

- Đã để tiểu tử ngươi xem chuyện cười rồi, đám thủ hạ của ta thực sự làm cho ta mất mặt…

Lý Tầm Hoan sau khi nhìn đối phương bò ra, có chút bất mãn nói như vậy, có điều bất mãn không phải nhằm vào Bạch Khởi mà là nhằm vào tên thủ hạ của mình, đương nhiên nói là để cho Bạch Khởi nghe…

- Ha ha… được a, không ngờ ngươi lại khiến cho bọn chúng nghe lời như vậy, bản lĩnh của ngự hạ thật cao, có thời gian ta phải học tập ngươi…

Về điều này, Bạch Khởi cũng không chú ý, trái lại còn cười nói như vậy.

Vừa dứt lời, từ xa liền truyền đến tiếng bước chân, chỉ nhìn thấy vị Tổng đốc Hồ Phật Tư vóc người có chút hơi mập mạp, dẫn theo mấy chục nô bộc, người nào cũng đang bê một cái hòm lớn từ ngoài đi vào, nhìn vị hán tử dáng vẻ tráng kiện đó mồ hôi đầm đìa, Bạch Khởi liền biết ngay trong hòm đựng thứ gì, có lẽ giá trị không nhỏ, đối với sự giàu có của tỉnh Vân Biên, Bạch Khởi cũng hiểu rõ, có lẽ những thứ này đều là kim tệ, xem ra vị Tổng đốc đại nhân này vì chuyện của mình mà bỏ ra vốn gốc…

- Tổng đốc tỉnh Vân Biên Hồ Phật Tư tham kiến Khâm sai đại nhân… Xin đại nhân hãy làm chủ cho ta…

Hồ Phật Tư sau khi đi tới liền cúi đầu chỉ huy thủ hạ quỳ xuống đất hô lớn như vậy… vừa nói vừa khóc nức nở, xem ra biểu hiện của vị lão huynh này thật đúng là giống như đúc… Giống như đã chịu một ấm ức vô cùng lớn.