Cửu Vạn Phong

Chương 43: Ẩn vu sơn đích sơn (ẩn cư chốn núi rừng)




Thời gian trôi nhanh như gió, chỉ chớp mắt, đã là mùa thu năm sau.

Tháng ngày của Kim Phong Tế Vũ Lâu cũng trở thành hồi ức.

Xưa có câu tiểu ẩn ẩn vu sơn, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều (ẩn cư ở rừng núi là kém cỏi, ẩn cư ở phố chợ đông đúc là khôn ngoan, ẩn cư ngay chốn triều đình chính là thượng sách), giờ ngoài thành Cô Tô, đang tiết cuối thu, lá đỏ tràn sương sớm.

Cố Tích Triều đang thản nhiên ngắm nhìn thanh sơn xa xa sau tiết Ngọ ngày cuối thu, cảm thấy một thứ áp lực vô hình đang dần dần hiện hữu.

Gần một năm sau ngày ẩn cư, Thích Thiếu Thương luôn cùng Cố Tích Triều uống trà, bình trà, đấu cờ, đánh đàn, luyện kiếm vào giờ này.

Cố Tích Triều thích uống nhất, là một loại tên gọi “Tích Thương”.

Đương nhiên trà này là do một tay Cố Tích Triều pha chế.

Hoa mai mùa xuân, cúc vạn thọ mùa đông, cỏ phi yến tiết hạ, điệp lan của mùa thu, bốn loại hòa cùng lá trà hồng hảo hạng, mùi hoa mùi thơm ngào ngạt, trà vị thanh kỳ.

Về cái tên “Tích Thương”, Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương lơ đãng nói, “Ngươi ngàn vạn lần đừng tưởng rằng ta ghép tên của ngươi với tên ta. Ta chỉ là cảm thấy hai chữ này ghép vào dễ nghe, toát vẻ thanh nhã thôi.”

Thích Thiếu Thương bỡn cợt cười, “Ta biết.”

Nhưng ánh mắt của hắn cũng toát vẻ giễu cợt, “Đừng gạt người.”

Vì thế mắt Cố Tích Triều cũng bắn ra mấy tia sắc bén, thân thủ rút kiếm.

Cửu Vạn Phong nghênh diện đâm tới, “Thích Thiếu Thương, ta nói ngươi đặt trí thông minh nhầm chỗ rồi!”

Thích Thiếu Thương đành phải cầm lấy Nghịch Thủy Hàn, cùng tỉ thí với người tình của hắn, gã người tình mà nói kiểu gì tính tình cũng không tốt lên nổi ấy.

Ngày đó, sau khi đoạt được Huyết Ngọc San Hô, Hoa Phương Hảo dựa vào đó mà kê một loạt thang thuốc, chế ra hẳn một phương thuốc đặc trị.

Trong thời gian điều trị gần một năm nay, vết thương Kinh Diễm Nhất Kiếm đã dần dần bình phục, chỉ trừ miệng vết thương trở đau lúc chuyển mùa.

Cho nên mỗi khi trở trời, Cố Tích Triều thường đặt tay lên lò ấm, tích hơi ấm rồi đặt tay lên miệng vết thương của hắn.

Nhiệt nóng bàn tay phủ lên miệng vết thương của Thích Thiếu Thương, vì thế đêm hôm đó hắn sẽ chìm vào mộng đẹp.

Cố Tích Triều nội lực chỉ có thất thành, trong khoảng thời gian này hắn tập trung tinh lực vào luyện kiếm—— cho nên kiếm pháp càng thêm thành thục.

Cố Tích Triều từ trước chuyên dùng Thần Khốc Tiểu Phủ, kiếm pháp tuy biết nhiều nhưng không chuyên dùng. Một năm nay, hắn cùng với Thích Thiếu Thương chỉ chuyên luyện kiếm pháp.

Hai người thường thường song kiếm hợp bích, chỉ cảm thấy càng ngày càng ăn ý, đến độ tâm ý tương thông.

Tỷ thí tỷ thí, bỗng nhiên ngừng lại.

Thích Thiếu Thương ngẩng đầu vọng khởi, núi xa, sương phủ lá diệp đỏ, ánh hồng phản chiếu lên cặp mắt trong trẻo, gợi đau thương.

Cuối thu —— thế nhưng, đã qua lâu như vậy.

Cố Tích Triều biết Thích Thiếu Thương lại nhớ đến điều gì —— Từ sau khi dùng xong Huyết Ngọc San Hô, Thích Thiếu Thương tâm trạng luôn thực bất ổn.

Hắn luôn nhớ tới huyết vị của những hài đồng, vì thế trong lòng dâng lên áy náy chua xót.

Cố Tích Triều cũng khó chịu, hắn chậm rãi nói, “Thái Kinh. Phải giết.”

Bọn họ đang chờ đợi một cái cơ hội.

Cùng thời gian này, tin từ kinh sư báo lại, Triệu Cát ra lệnh cho Thái Kinh, Đồng Quán, Chu Miễn nơi nơi vơ vét kỳ hoa dị thạch, rồi chuyển bằng thuyền về kinh. Miền Nam vì lệnh này mà oán hận ngút trời.

Mới gần đây, Chu Miễn ở Tô Châu thành dựng nên “Cung Phụng Cục”. Nhà ai có bảo bối kỳ thạch là lập tức phái người đến cướp, nói là tiến cống cấp hoàng thượng, một mảnh văn tiễn cũng không chừa. Nếu ai không đáp ứng, lập tức lãnh tội “Đại Bất Kính, nhẹ thì phạt ngân lượng, nặng thì thiên lao thẳng tiến.

Tô Châu dân chúng kêu khổ thấu trời, đau khổ thấm đất.

Thích Thiếu Thương ghi vào trong mắt, giận ở trong lòng —— thương thế còn đang chậm rãi khôi phục, cho nên hắn không thể manh động vội vã.

Kim Phong Tế Vũ Lâu dưới sự lãnh đạo của Vương Tiểu Thạch, cùng Lục Phân Bán Đường và Kiều Tập Đoàn tạm thời tạo nên thế cân bằng của võ lâm kinh sư.

Hắn đã hết cách kiềm chế buồn bực.

Cố Tích Triều thở dài một tiếng, buông kiếm, chậm rãi đi đến phía sau Thích Thiếu Thương, tựa lưng vào lưng hắn, cùng bình thản đứng.

Đầu nhẹ nhàng ngửa ra sau, cảm nhận hơi ấm của mình hòa cùng hắn—— đây là tư thế khi bị hang loạt kẻ địch vây hãm, sẵn sàng nghênh chiến.

Đặt an nguy sau lưng mình cho người khác, là đem tánh mạng giao phó cho hắn.

Lưng tựa lưng, có khi vai sóng vai, là tình thâm nghĩa trọng.

Hai người cứ đứng như vậy, nhìn về phía núi xa xa, Tô Châu thành tiết cuối thu chìm trong hàn khí.

Nhân nhân bất đắc dĩ mà rơi vào tịch mịch. Người giang hồ mà bất đắc dĩ.

Giang hồ ngoài kia còn có bao người.

Mặc dù hiện giờ ẩn cư núi rừng, lòng vẫn hướng về những năm tháng giang hồ kia, dù đã là đen tối.

Một khi gia nhập giang hồ, trọn kiếp là người giang hồ.

Bao nhiêu sự bất đắc dĩ như vậy, Thích Thiếu Thương làm sao chịu nổi?

Thích Thiếu Thương rốt cục phải lên tiếng.

“Tống Giang nghĩa quân đã liên tục áp lui quân triều đình. Gần đây, vụ Hoa Thạch Cương lại khiến bách tính khắp nơi nổi dậy khởi nghĩa, tình hình nước sôi lửa bỏng —— ta lại có cảm giác lầu cao kia sắp đổ. Tích Triều…”

Thích Thiếu Thương là ai? Là một đại hiệp.

Thích đại hiệp mặc dù quy ẩn vu sơn, ẩn vu thị, thì vẫn cứ là đại hiệp như trước.

Cố Tích Triều biết, Thích Thiếu Thương không thể tiếp tục giả ngu.

Cố Tích Triều kỳ thật có chút mâu thuẫn.

Đang tận hưởng tháng ngày ẩn cư thanh bình ngọt ngào, nhưng cũng phải thừa nhận đây không phải là lúc đắm chìm trong cuộc sống ẩn cư.

Thích Thiếu Thương từ sau lưng vươn tay nắm lấy tay hắn, “Tích Triều, thương thế của ta đã gần bình phục, không có gì đáng ngại.”

Thích Thiếu Thương biết, Cố Tích Triều vẫn chậm chạp không chịu đồng ý tái xuất giang hồ, là vì lo cho thương thế của hắn — “Tích Triều, chuyện tày trời Huyết Ngọc San Hô kia đã sóng yên gió lặng rồi, hiện giờ thương thế cũng gần bình phục, ta… thật sự không thể tiếp tục làm ngơ.”

Sợ bị người trong thiên hạ nhạo báng, Hoàng Đế anh minh kia quả nhiên không có phái người đến truy giết bọn hắn.

Vì thế một năm qua trong tĩnh lặng, hiện tại Thích Thiếu Thương không thể tiếp tục im lặng giả ngơ.

“Tâm huyết nam nhi cũng là cầm kiếm trong tay…” Thích Thiếu Thương thở thật dài, trầm mặc không nói.

Cố Tích Triều cũng thở dài, “Ta biết, nếu có thể buông hết thảy như vậy, cũng không phải là Thích Thiếu Thương mà ta biết.”

Bất vấn thế sự nhạc tiêu dao (không hỏi chuyện đời, tiêu dao khoái hoạt) —— nhưng có thể làm được thật sao?