Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang

Chương 20: Chương 20






Yến Trục Quang không hôn mê bao lâu.
Vốn dĩ chút khó khăn này không đủ khiến nàng chịu thương tổn gì quá lớn, chỉ vì có sự tồn tại của đệ tử ký danh kia mà nàng không thể vận dụng linh khí hộ thể, lại thêm liên tục lăn lộn mệt mỏi, sau khi Vân Mật Tuyết tới nàng nhất thời thả lỏng nên trực tiếp hôn mê.
Ở thời điểm hình thành tuyết lở thì Yến Trục Quang đã tỉnh lại, còn lén theo dõi quá trình Vân Mật Tuyết xử trí đệ tử ký danh.
Yến Trục Quang nghĩ, Vân Mật Tuyết ngày thường hiền lành dịu dàng, kỳ thực lúc phát giận lên cũng chẳng thua ai.

Cả tuyết đều lở, đệ tử ký danh theo bên người đã lâu cũng có thể nói bỏ liền bỏ, có thể thấy được rằng người hiền lành không phải chỉ biết tha thứ một cách mù quáng.
Thật ra cũng đúng, Vân Mật Tuyết dù sao cũng xuất thân từ đại gia tộc, tuy so với người khác trong gia tộc mà nói, nàng hiền lành hơn rất nhiều, nhưng quy tắc thì vẫn phải có.
Đệ tử ký danh này hiển nhiên đã vượt quy củ.
Nàng không làm tốt bổn phận của đệ tử ký danh, còn vọng tưởng khoa tay múa chân với một vị người tu chân Nguyên Anh kỳ, người như vậy, giữ lại ở Phong Hoa Tiên Tông cũng chỉ đem đến tai họa, Vân Mật Tuyết sao có thể bao dung.
Chỉ là nàng vẫn hơi mềm lòng, thả tự do cho hạng người như vậy, chưa chắc nàng ta sẽ không nắm lấy cơ hội quay trở lại, đến lúc đó không biết sẽ mang đến tai hại gì cho Phong Hoa Tiên Tông đâu.
Yến Trục Quang thở dài trong lòng, thôi, tính tình nàng như vậy cũng không thay đổi được, vẫn luôn sạch sẽ như thế cũng tốt, những thủ đoạn ngầm này cứ để cho bản thân tới làm đi.
Giọt Thiên Tước Cốt Thủy kia còn ở trong cơ thể đệ tử ký danh, dù cho khoảng cách quá xa khiến nàng không thể thao túng độc linh khí kích phát độc tính, nhưng một khi độc linh khí tiêu hao hết, đệ tử ký danh kia cũng cách cái chết không xa...
Lần này từ hôn mê đến thanh tỉnh, Yến Trục Quang không tiếp tục cố tình che giấu, cảm quan Vân Mật Tuyết vô cùng nhạy bén, nàng đã nhanh chóng nhận ra.
Có điều sau khi Yến Trục Quang thanh tỉnh cũng không lập tức mở to mắt, làm Vân Mật Tuyết vẫn luôn lo lắng cho nàng có chút khẩn trương.

Trục Quang có thể vì chuyện Hà Sanh mà đối với nàng sinh ra cảm giác không tín nhiệm hay không? Nếu như sinh ra phòng bị với nàng, vậy nàng phải làm sao bây giờ?
Vân Mật Tuyết thập phần tự trách, là nàng thiếu suy xét chu toàn, lần này vô tình khiến Trục Quang chịu tội.
Nàng có chút do dự cùng mê mang, không biết làm thế nào mới có thể một lần nữa thành lập tín nhiệm quan hệ cùng tiểu cô nương.
Tiểu cô nương ở Phong Hoa Tiên Tông chỉ cùng nàng quen thuộc, nếu ngay cả với nàng cũng sinh ra ngăn cách, vậy tiểu cô nương sẽ hoàn toàn lẻ loi một mình.
Yến Trục Quang là do nàng mang về Phong Hoa Tiên Tông, Vân Mật Tuyết tự nhận có một phần trách nhiệm.
Trong lòng tự hỏi làm thế nào để Yến Trục Quang mở lòng thêm lần nữa, nàng ngồi ở mép giường, có chút xuất thần.
Lúc này, Yến Trục Quang mở mắt.
“Đại sư tỷ đại nhân...”
Giọng nàng có chút khàn khàn.
Vân Mật Tuyết lập tức hoàn hồn, ngữ khí của nàng đối với Yến Trục Quang phi thường ôn nhu, hoàn toàn không còn lạnh lẽo như lúc xử trí đệ tử ký danh kia: “Trục Quang, ngươi thế nào rồi?”
Yến Trục Quang lắc đầu: “Ta không có chuyện gì.”
Nàng do dự một chút, có hơi ngượng ngùng: “Thực xin lỗi, Đại sư tỷ đại nhân, rõ ràng đã đáp ứng ngươi sẽ không đi ra ngoài chạy loạn...”
“Ta khiến Đại sư tỷ thêm phiền toái.”
Vân Mật Tuyết không nghĩ tới Yến Trục Quang vừa mở mắt, việc đầu tiên lại là xin lỗi, nàng ngẩn người, thần sắc càng thêm nhu hòa một chút: “Trục Quang nói lời ngốc nghếch gì vậy, nên là Đại sư tỷ xin lỗi ngươi mới đúng.”

“Ta vốn là muốn sai người đến chiếu cố ngươi, thật không ngờ nàng thế nhưng...”
Yến Trục Quang lắc đầu: “Ta tự tiện rời đi, lúc vị tỷ tỷ kia tới tìm không thấy ta, có lẽ cảm thấy bực bội cho nên mới nổi nóng như vậy.”
“Sao lại thế được?” Vân Mật Tuyết sờ sờ trán của Yến Trục Quang, vẫn nóng như cũ, may mắn là rốt cuộc đã chậm rãi chuyển biến tốt hơn, “Không phải Trục Quang sai, là nàng sai.

Ta vốn gọi nàng tới chiếu cố ngươi, không nghĩ tới nàng có oán hận lớn như vậy, thế nhưng đối với ngươi hạ độc thủ.”
“Kỳ thật ta cũng quen rồi”, Yến Trục Quang nhỏ giọng nói: “Những người ta tiếp xúc, dường như đều sẽ đối xử với ta ác ý như thế, ta sớm đã thành thói quen.”
Nàng nhếch môi cười cười: “Đại sư tỷ đại nhân là người đầu tiên đối xử tốt với ta như vậy.”
Vân Mật Tuyết nghe được tâm đau nhói, cũng không biết Yến Trục Quang đã từng trải qua chuyện gì mới có thể khiến cho nàng nói rằng “quen với việc người khác đối xử nàng không tốt”, Vân Mật Tuyết chạm nhẹ gương mặt Yến Trục Quang: “Cô nương ngốc, là ngươi trải qua quá ít, thế giới này chung quy vẫn có nhiều người tốt hơn.”
Yến Trục Quang không lên tiếng, nàng suy nghĩ một chút lại nói: “Đại sư tỷ đại nhân, ngươi lúc trước không phải có chuyện quan trọng sao? Làm ngươi lo lắng, thật ra ta đã ổn rồi, Đại sư tỷ đại nhân đi làm chuyện của ngươi đi, không cần để ý đến ta.”
“Này...” Việc chưởng môn, Vân Mật Tuyết thật sự một chốc cũng không thoát ra được, chỉ là nàng lại không nỡ để một mình Yến Trục Quang ở lại băng tuyết tiểu trúc.
Muốn mang Yến Trục Quang theo bên người thì lại không hợp quy củ, hơn nữa hiện tại thân thể Yến Trục Quang cần tĩnh dưỡng, cũng không thể đi theo nàng chạy ngược chạy xuôi.
Yến Trục Quang tiếp tục nói: “Kỳ thực Đại sư tỷ đại nhân không cần lo lắng cho ta, cũng không cần phái người khác tới chiếu cố ta nữa.

Ta sẽ chiếu cố tốt bản thân, lúc trước ở Nhất Miểu Tông cũng là như vậy.”

“Vừa rồi ta không phải cố ý không nghe lời Đại sư tỷ đại nhân nói mà chạy ra ngoài, là do ta đói bụng”, Yến Trục Quang vỗ vỗ bụng: “Bất quá ta bắt được một con thỏ, đã ăn no.”
“Đại sư tỷ đại nhân thật sự không cần quá mức lo lắng cho ta, ta biết Đại sư tỷ đại nhân công việc bận rộn, nếu là bởi vì ta mà chậm trễ cái gì, ta sẽ tự trách.”
Nàng từ trong chăn vươn tay, nắm chặt lấy bàn tay Vân Mật Tuyết, còn nói: “Hơn nữa Đại sư tỷ đại nhân, ngoài việc xử lý linh điền, ta cũng đã tìm được phương pháp tu hành.

Đại sư tỷ đại nhân ngươi xem, ta đều đã đột phá!”
Vân Mật Tuyết lúc trước chỉ lo lắng thương thế của Yến Trục Quang, thật không có chú ý tu vi của nàng, hiện giờ vừa thấy, thần sắc liền không tránh được kinh ngạc.
“Trục Quang thế nhưng liên tục đột phá hai tầng?”
Mới nửa ngày, Yến Trục Quang từ Luyện Khí tầng thứ nhất đột phá tới Luyện Khí tầng thứ ba, tốc độ đột phá này quả thực chưa từng nghe thấy.
Giữa mày tiểu cô nương hiện lên chút đắc ý: “Đại sư tỷ đại nhân, ngươi tin tưởng ta rồi chứ? Ngươi mau đi làm việc đi.”
Vân Mật Tuyết xoa đầu Yến Trục Quang, nghĩ nghĩ, vẫn là đáp ứng.
Không nên làm các trưởng lão chờ quá lâu, ngược lại sẽ khiến cho Yến Trục Quang thêm phiền toái, nàng cũng không thể ở đây lâu: “Ta sẽ tranh thủ đưa Tích Cốc Đan tới cho ngươi, Trú Tuyết Phong nguy hiểm, ngươi đừng lại tùy tiện chạy ra ngoài.”
Yến Trục Quang muốn phản bác, lại nghe Vân Mật Tuyết nói: “Nếu ngươi thật có thể chống chọi được giá lạnh tại Trú Tuyết Phong, thì lúc trước cũng không bị đông lạnh đến mức hôn mê.”
Yến Trục Quang cũng không thể nói lúc trước nàng chỉ là giả vờ, sau đó không cẩn thận mà biến giả thành thật, đành phải lên tiếng: “Nga.”
“Ngoan”, Vân Mật Tuyết nói: “Yên tâm đi, Đại sư tỷ sẽ không phái những người khác đến chiếu cố ngươi nữa.”
Yến Trục Quang nghe xong thở phào nhẹ nhõm một hơi, Vân Mật Tuyết truyền cho Yến Trục Quang thêm một chút linh khí: “Ngươi ở chỗ này ngoan ngoãn chờ Đại sư tỷ trở về, được không?”
“Ân.”

“Nếu Đại sư tỷ thật sự không thể về kịp mà ngươi lại đói bụng, trong viện Đại sư tỷ còn có mấy cây ăn quả, ngươi hái xuống ăn cho đỡ đói đi.”
Dặn dò Yến Trục Quang mấy lần xong, thấy nàng tựa hồ đã hiểu, Vân Mật Tuyết mới trở về đại điện nghị sự.
Việc của Tiên Tông cũng không thể chậm trễ được, bỏ ra một ít thời gian đến quan tâm Yến Trục Quang đã có chút không ổn, Vân Mật Tuyết cũng không thể lại kéo dài.
Vân Mật Tuyết đi rồi, Yến Trục Quang lôi kéo chăn trên người, nhắm mắt lại.
Một lát sau, hệ thống đột nhiên nói: “Không nghĩ tới Đại sư tỷ cũng sẽ phát hỏa.”
“Người tính tình ôn hòa khi nổi giận lên mới gọi là lợi hại.”
Hệ thống hừ hừ: “Đều là đệ tử ký danh kia tự chuốc lấy.”
“Không nghĩ tới thế nhưng còn có loại người này, ký chủ ngươi chịu khổ rồi.”
Yến Trục Quang khẽ cười một tiếng: “Tái ông thất mã, yên tri phi phúc?*”
(*Tái ông thất mã, yên tri phi phúc - 塞翁失馬,焉知非福: Tái ông mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.

Ý nói cuộc đời họa phúc khó lường nên không thể biết trước điều gì sẽ xảy ra.)
Trải qua chuyện của đệ tử ký danh, Vân Mật Tuyết muốn đem nàng giao cho người khác cũng phải cân nhắc nhiều hơn, sẽ không lại quyết định một cách dễ dàng.
Nếu vậy, nàng có thể mưu tính tranh thủ tiếp tục ở lại bên cạnh Vân Mật Tuyết.
Hệ thống:...!Ký chủ, tinh thần của ngươi thật tốt..