Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 107: TG 7 (3): Nghe nói bản cung sắp trở thành hoàng hậu?




Thân Đồ Xuyên cho rằng dọn giường về, mình sẽ ngủ được một giấc nồng say, kết quả giường vẫn là cái giường kia, nằm trên không chỉ không buồn ngủ chút nào, mà từ bàn chân lên tới đầu gối cũng dần dần giống như lúc trước, lạnh vèo vèo.

Hắn lăn qua lộn lại trên giường, càng lăn càng bực bội, vì vậy mặt tối sầm, ngồi dậy, chỉ vào một thái giám, âm u nói: "Lại đây làm ấm chân cho cô."

Thái giám nghe xong mở to mắt, khi hiểu ra được Thân Đồ Xuyên không phải nói giỡn thì sắc mặt trắng bệch, nghiêng ngả lảo đảo đi qua. Hắn ngồi xổm trên mặt đất, run bần bật nâng chân Thân Đồ Xuyên lên, còn chưa kịp để lên trên lòng ngực đã bị một chân đá văng.

"Lăn! Tay cứng như vậy là muốn mưu sát cô hay sao?! Đổi người khác tới!" Thân Đồ Xuyên bực bội rống lên.

Thái giám té ngã lộn nhào qua một bên, kêu một cung nữ tiến lên. Cung nữ mặt xám như tro tàn, tuyệt vọng đi lên phía trước, Thân Đồ Xuyên mắt lạnh nhìn nàng run rẩy, bực bội trong lòng dâng lên cuồn cuộn, nhưng thanh âm lại trở nên bình tĩnh: "Còn dám run một chút, cô chém tay chân ngươi làm Nhân trệ."

Cung nữ nghe vậy đột nhiên nằm liệt xuống, cả người dán trên mặt đất. Trong lòng sợ tới cực hạn, nhưng lại không dám xin tha nửa câu, bởi vì theo tính cách Thân Đồ Xuyên, nếu nàng dám mở miệng quấy rầy, chỉ biết sẽ bị chết thảm hại hơn.

Thân Đồ Xuyên lười biếng ngả người vào gối đầu, đột nhiên nói với thái giám: "Đi kêu Quý Phi lại đây."

"... Tuân lệnh." Thái giám vội vàng đi ra ngoài. Tuy nói toàn bộ cung đều là Quý phi, nhưng hắn không chút do dự đi đến Phượng Tê Cung.

Khi hắn đến, Quý Thính còn đang ngồi trên mặt đất, mặt đen thui nhìn khoảng trống đối diện, nơi đáng lẽ phải có một cái giường thật to, tựa hồ vừa giận vừa nghẹn.

"Quý Phi nương nương, bệ hạ cho mời." Thái giám cẩn thận nói.

Quý Thính dừng một chút, ngữ khí có chút không vui: "Không phải hắn lấy giường của ta đi rồi, chẳng lẽ lúc này không nên đang ngủ ngon lành sao? Đột nhiên tìm ta làm cái gì?"

"Nương nương nói đùa, không có nương nương ở cùng, bệ hạ làm thế nào có thể ngủ ngon," thái giám nghe được ngữ khí của Quý Thính mà nhịn không được lau lau mồ hôi, trong lòng cảm thấy vị chủ nhân này thật không giống nhau, vẫn còn sống dưới mí mắt của bệ hạ đã không nói, còn dám nói bệ hạ như vậy, "Bệ hạ vừa rồi kêu bọn nô tài tới làm ấm chân, kết quả vô cùng không hài lòng, sau đó kêu nô tài tới thỉnh nương nương."

Hắn còn chưa từng gặp được phi tần nào ở cùng với bệ hạ lại không bị chém chết, cho nên nghĩ tới nương nương này không giống bình thường, cũng nguyện ý đem việc mình biết nói ra cho nàng biết.

Quý Thính không phải không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nghe vậy thì lấy một cây trâm trên bàn trang điểm đưa cho hắn, thái giám vốn không cần, nhưng thấy Quý Thính khách khí đưa cũng thu lấy, sau đó hai người đi đến tẩm điện Thân Đồ Xuyên.

Quý Thính tới cửa, vừa vặn gặp một cung nữ sắc mặt trắng bệch đi ra tới, trên người còn nhiều vết roi, nhìn thấy Quý Thính thì thi lễ rồi nhanh chóng rời đi. Quý Thính nhíu nhíu mày, mím môi đi vào.

Đi vào thì nhìn thấy một cái roi nằm trên mặt đất, Thân Đồ Xuyên âm mặt ngồi trên giường, bộ dáng người khác thiếu hắn 800 triệu... Ừ, ngồi vẫn trên giường của nàng.

...... Bình tĩnh nghĩ lại, hắn thật đúng là một tên biế.n thái, toàn bộ cả người đều là biế.n thái. Quý Thính gắng gượng che dấu mọi oán khí vừa có, đi đến trước mặt hắn, quỳ xuống: "Thần thiếp thỉnh an bệ hạ."

Thân Đồ Xuyên ánh mắt âm trầm nhìn Quý Thính: "Lại đây."

Quý Thính nghe lời đi qua, nhìn thấy chân hắn còn đặt trên ghế gỗ, nàng không tán đồng đến ngồi xuống chỗ mép giường, nâng chân hắn lên đặt lên đầu gối mình, ngón tay nhẹ nhàng giúp hắn mát xa đôi chân gầy yếu như cây gỗ khô.

"Ban đêm mặt đất thật lạnh, bệ hạ không nên để chân trên mặt đất." Quý Thính ôn nhu.

Xiêm y Quý Thính hơi mỏng, nhiệt độ cơ thể ấm áp xuyên qua quần áo mỏng truyền đến cẳng chân hắn, thêm vào đó là một đôi tay nhỏ mềm ấm xoa xoa, cảm giác lạnh đến tê dại lúc ban đầu lập tức giảm đi không ít.

"Cô ngủ không được." Thân Đồ Xuyên đột nhiên nói.

Quý Thính sắc mặt bất biến, thanh âm vẫn ôn nhu như cũ: "Không sao, có thần thiếp ở đây cùng, ngài nhất định sẽ ngủ được."

Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, nhìn đôi mắt không sợ hãi, bộ dáng vẫn luôn bình thản, hắn nhẹ nhàng "xuy" một tiếng.

Lệ khí trong lòng giảm đi một chút, Thân Đồ Xuyên có loại cảm giác lười biếng sau cơn giận đùng đùng, nheo mắt lại nhìn Quý Thính ở đuôi giường, sau một hồi đột nhiên dùng mũi chân chọc bụng nhỏ nàng một chút.

Quý Thính: "......"

Thân Đồ Xuyên nhìn nàng thì cảm thấy thật vui vẻ, lại liên tiếp chọc vài cái, lúc này mới ác ý nở nụ cười: "Bụng này của ngươi tựa hồ không ít thịt, chẳng lẽ đã sinh con trước đây?"

"...... Bệ hạ nói đùa, thần thiếp vẫn là tấm thân xử nữ," dù sao mỗi lần đổi thế giới, thân thể sẽ trở về điểm xuất xưởng, Quý Thính nói ra lời này thật thản nhiên, "Có lẽ thần thiếp quá béo cho nên mới có nhiều thịt."

Thân Đồ Xuyên nghe vậy nhướng mày, ánh mắt dừng trên cái eo mảnh khảnh.

...... Đây là lại muốn thử xem có thể chém đứt hay không? Khóe miệng Quý Thính trễ xuống, để phân tán lực chú ý của hắn, nàng dùng sức ấn ấn gan bàn chân hắn, trên mặt vẫn mỉm cười: "Thần thiếp bóp chân cho bệ hạ, bệ hạ thấy lực đạo cỡ này được chưa?"

"Còn dám bóp đau, cô chém đứt tay ngươi." Thân Đồ Xuyên nhướng mắt lên.

Quý Thính cười nhẹ một tiếng, động tác trên tay mềm nhẹ hơn, chờ đến khi chân hắn ấm lên được chút, nàng cầm lấy để lên trên lòng ngực mình, thuận tiện kéo chăn qua đắp lên người Thân Đồ Xuyên.

Cảm giác ấm áp trong nháy mắt bao bọc lấy Thân Đồ Xuyên, mí mắt hắn nặng xuống, biểu tình cũng mờ mịt lên. Quý Thính khẽ nói: "Bệ hạ ngủ đi, thần thiếp ở đây."

Lời này tựa hồ như có ma lực, Thân Đồ Xuyên quả thật chậm rãi nhắm mắt lại, rất mau đã ngủ đi. Quý Thính nhìn hắn ngủ say, áp lực làm nàng mệt mỏi cũng tăng, nàng ngáp một cái, thuận thế nằm dưới chân Thân Đồ Xuyên, ôm chân hắn, muốn ngủ.

"Nương nương......"

Một giọng nói khẽ vang lên, Quý Thính nhíu mày ngẩng đầu, nhìn thấy thái giám vừa rồi đi mời mình đang nôn nóng dùng khẩu hình nói chuyện, nàng nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu mới hiểu được hắn kêu mình lên ——

"Bệ hạ không cho nương nương ngủ, nương nương ngàn vạn đừng ngủ."

Có lẽ là ý này, Quý Thính cảm tạ gật gật đầu, sau đó thả lỏng nằm xuống mép giường, nhắm mắt lại thực mau đã ngủ.

Thái giám: "......"

Trời đêm nhiệt độ thấp, tẩm điện đóng các cửa, gió lạnh vẫn sẽ chui qua cửa sổ vào, nhưng trên giường lại ấm áp dễ chịu, giống như một thế giới riêng.

Thân Đồ Xuyên tỉnh lại giữa đám ấm áp đó, còn chưa mở mắt đã cảm giác dưới chân ấm nóng, hắn nhíu mày, chậm rãi mở mắt.

Hắn vừa tỉnh, thái giám tiến lên ngay: "Bệ hạ, nên lâm triều."

Thanh âm thái giám vừa phát ra, đuôi giường liền phát ra một tiếng hừ nhẹ giống như bất mãn có người đang ngủ bị ầm ĩ phá rối. Thân Đồ Xuyên lạnh lùng nhìn về phía thái giám, thái giám cuống quít lui xuống, thối lui đến trong góc thì an tĩnh lại như gà, không dám phát ra chút thanh âm nào.

Thân Đồ Xuyên nhéo nhéo mũi, lạnh mặt xốc chăn lên, nhìn đến nữ nhân không biết từ khi nào cũng chui vào chăn của hắn, giờ phút này ôm chân hắn ngủ thật ngon ngọt. Nhìn chằm chằm một hồi, Thân Đồ Xuyên lạnh mặt đá Quý Thính một chút, mày Quý Thính nhíu lại, dịch sang bên cạnh, lại tiếp tục ngủ.

Mắt Thân Đồ Xuyên hiện ra tia nghiền ngẫm, hắn ngồi kia lại dùng chân chọc chọc Quý Thính, chỉ thấy nàng giống như cái bánh quai chèo bỏ vào chảo dầu, vặn vẹo thành bộ dáng kỳ quái theo động tác của chân hắn. An ổn được một đêm, tâm tình Thân Đồ Xuyên rất tốt, giống như chơi không đủ lại tiếp tục chọc chọc, lần này dẫm tới đai lưng áo ngủ, không hề hay biết gì, Quý Thính lại xê dịch, đai lưng theo dịch chuyển mà rời ra, lộ ra một tảng da thịt thật lớn.

Ánh mắt Thân Đồ Xuyên dừng trên bụng nhỏ, đuôi mắt nheo nheo lại. Rõ ràng lúc chọc tới là thịt mum múp, sao nhìn tới thì lại không có chút thịt nào?

Hắn tìm tòi nghiên cứu, vươn chân ra, mới vừa chọc lên bụng nàng, Quý Thính liền mở mắt, hai người trong nháy mắt nhìn nhau. Trầm mặc ba giây, Quý Thính yên lặng cúi đầu nhìn xuống, thấy quần áo mình mở rộng, mũi chân vị này đang đạp lên bụng mình, tình cảnh này nhìn thế nào cũng thấy thật... biến thái.

Thế nhưng nàng lại có cảm giác "biến thái này cũng không kỳ quái", cho nên một chút kinh ngạc cũng không có.

"Bệ hạ, ngài làm gì đó?" Quý Thính chết lặng hỏi.

Chân Thân Đồ Xuyên để vững trên bụng nàng, ấn ấn vài cái, thấy cảm giác không tồi, nói bâng quơ: "Muốn làm gì thì làm."

Quý Thính: "......" Thôi được, ngài vui vẻ thì tốt rồi.

Thân Đồ Xuyên thấy nàng không nói gì, biểu tình trong nháy mắt nguy hiểm lên: "Thế nào, ngươi không muốn để cô chạm vào?"

...... Thân thể ngài không được khỏe, ngay cả nếu ngài chạm vào cũng chỉ là dùng chân đáng khinh chọc một chút thôi. Quý Thính nở nụ cười giả tạo, ôm lấy chân hắn: "Làm gì có, thần thiếp thích nhất bệ hạ."

Thân Đồ Xuyên trong nháy mắt cảm thấy thật cổ quái: "Ngươi thích cô?"

"Bệ hạ anh tuấn tiêu sái nhân trung long phượng, thần thiếp dĩ nhiên thích." Quý Thính cười tủm tỉm, chỉnh chu lại quần áo, không hề áp lực mà lấy lòng.

Thân Đồ Xuyên nhìn nàng một hồi, từ trong ánh mắt nàng hoàn toàn tìm không ra nửa điểm giả ý, không khỏi nhếch môi cười: "Cô cũng thích ngươi, đêm qua cô cho rằng mình có thể ngủ là do giường, sau mới phát hiện là nhờ vào ái phi."

Quý Thính: "......" Ái phi cái xưng hô quỷ dị gì, nghe tới thật ghê tởm.

Ý cười trong mắt Thân Đồ Xuyên gia tăng, biểu tình càng thêm tà tứ: "Đã lâu cô không được ngủ ngon như vậy, càng nhìn ái phi càng thích, sợ rằng có ngày nào đó ái phi chọc cô, cô nhất thời xúc động chém ái phi, đến lúc đó cô không có ái phi sẽ rất thương tâm. So với chờ tới lúc đó bị thương tâm, không bằng hiện tại giết ái phi đi, vậy là xong hết mọi chuyện."

...... Đây là cái quỷ logic gì? Trong lòng Quý Thính mắng hắn một hồi, miễn cưỡng cười: " "Thần thiếp sẽ không chọc bệ hạ tức giận."

Thân Đồ Xuyên nheo lại đôi mắt: "Ngươi xác định?"

Quý Thính lặng im một chút, giống như con mèo con, bò tới bên người hắn, nhẹ nhàng bóp vai giúp hắn: "Thần thiếp không nỡ làm bệ hạ tức giận, càng không làm được chuyện để bệ hạ thương tâm, thần thiếp là lần đầu tiên thấy người đẹp như bệ hạ, chỉ nghĩ tới làm bệ hạ vui vui vẻ vẻ, cho nên sẽ không chọc tức bệ hạ."

Lực đạo trên tay này vừa đủ không nặng không nhẹ, bóp vai hắn so ra còn thoải mái hơn đại phu trong cung chuyên môn bóp, Thân Đồ Xuyên hưởng thụ nheo mắt lại, sau một lúc lâu nghĩ đến chuyện gì, biểu tình khó coi mở mắt ra: "Ngươi dùng cái tay ôm chân hơn nửa đêm để bóp vai cho ta?"

"......"

"Quý Thính, ngươi chán sống?" Thân Đồ Xuyên lộ vẻ chán ghét.

Quý Thính khóe miệng trễ xuống, nỗ lực duy trì biểu tình đoan trang: "Bệ hạ, đều là bộ phận của cơ thể mình, ngài đừng nặng bên này nhẹ bên kia được chứ?" Bả vai là bờ vai của hắn, chân chẳng lẽ không phải chân hắn hay sao? Kiếm chuyện cũng nên chuyên nghiệp một chút, được chứ?!

"Ngươi nghi ngờ ta?" Thân Đồ Xuyên nheo mắt lại.

Quý Thính trầm mặc, buông hắn ra, quỳ xuống bên cạnh: "Thần thiếp không dám."

"Cút đi."

"...... Tuân lệnh."

Quý Thính lập tức chạy thật nhanh, thậm chí quên mang cả giày, Thân Đồ Xuyên nhìn bàn chân trắng nõn chạy đi, không khỏi hừ lạnh một tiếng. Hừ xong mới ý thức được, không đúng, vì sao không giết nàng ta mà cứ cho đi như vậy?

Thân Đồ Xuyên sắc mặt khó coi, quyết định sau khi thượng triều trở về, nhất định phải giết nàng.

Không biết mình đã rơi vào trong sổ đen tử vong, Quý Thính để chân trần chạy về Phượng Tê Cung thật nhanh, không chờ tới mang giày vào mà kêu người khiêng giường từ thiên điện đến phòng riêng, chờ cung nhân sắp xếp gọn gàng xong, nằm xuống ngay.

Ngày thường Quý Thính ngủ bảy, tám tiếng, nhưng lúc ngủ không thể bị đánh thức, nếu không sau đó sẽ phải ngủ bù thật lâu để bồi thường lại lần bị đánh thức đó. Nàng và tên bạo quân ở chung cả đêm, bị đánh thức hai lần, tuy rằng ngủ cũng nhiều nhưng tinh thần không được tốt.

Lúc này để an tâm ngủ, nàng cố ý dặn dò: "Cơm trưa không cần kêu ta, các người tự ăn là được."

"Vậy để dành chút cho nương nương đi, chờ khi nương nương tỉnh lại thì dùng." Thúy Nhi nhỏ giọng nói.

Quý Thính suy nghĩ một chút, gật đầu: "Vậy chỉ chừa một chút, ta hiện tại không muốn ăn uống gì, đến lúc đó phỏng chừng cũng sẽ không quá đói."

"Tuân lệnh."

Thúy Nhi hành lễ mang theo mấy người còn lại đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình nàng, Quý Thính thở phào, nằm xuống ngủ. Lần này ngủ được rất khá, không cần phải đề phòng gì, mà còn có thể một người độc chiếm một giường, muốn lăn thế nào thì lăn, toàn bộ đều không có người tới quấy rầy.

Nếu cuối cùng khi đang từ từ chuyển tỉnh, không nghe được câu "nương nương, bệ hạ tới" thì tốt hơn.

Mới vừa tỉnh ngủ Quý Thính còn trì độn, nghe được Thúy Nhi nói thì sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại: "Vì sao bệ hạ sẽ đến?"

"Nô tỳ cũng không biết, ngài hiện tại ngồi ở thính đường." Sắc mặt Thúy Nhi trắng bệch, môi cũng không chút máu nào, hiển nhiên là bị dọa.

...... Không phải nói bạo quân không thích đặt chân tới hậu cung sao? Như thế nào nàng vừa tới một ngày, hắn cũng đã chạy tới hai lần? Quý Thính có chút đau đầu, đứng dậy để Thúy Nhi và tỳ nữ hầu hạ thay quần áo, thay xong liền vội vàng đi gặp hắn.

Vừa đến bên kia thấy được Thân Đồ Xuyên gương mặt đen thui, nội tâm Quý Thính vô cùng tang thương, trên mặt lại phải nũng nịu lễ bái: "Thỉnh an bệ hạ."

"Quý Thính, ngươi thật to gan, dám để cô chờ ngươi." Đáy mắt Thân Đồ Xuyên tràn đầy bạo ngược.

Quý Thính châm chước tìm cớ: "Là thần thiếp không đúng, thần thiếp trở về liền suy tư phải làm chút thức ăn gì cho bệ hạ, kết quả nghĩ đến quá mệt mỏi, không cẩn thận ngủ thiếp đi."

Thân Đồ Xuyên nheo mắt lại, hơi thở bạo ngược trên người giảm đi không ít: "Thật sự?"

"Tự nhiên là thật." Quý Thính trên mặt ý cười bất biến, trong lòng chửi thầm cũng không thể nói nàng chính là thuần túy ngủ thiếp đi, nếu để bạo quân này biết trong lúc hắn vất vả làm việc nàng lại ngủ, không biết trong lòng hắn sẽ nghĩ tới tình trạng gì.

Thân Đồ Xuyên xuy một tiếng: "Như thế nào lại nghĩ đến làm thức ăn cho cô?"

"Thần thiếp nghĩ bệ hạ vẫn luôn ăn thức ăn của Ngự Thiện Phòng có lẽ cũng chán cho nên nghĩ làm chút gì đó mới mẻ...... Bệ hạ hiện tại đã dùng cơm chưa?" Quý Thính chờ mong nhìn hắn, trong lòng cầu nguyện hắn đã ăn qua. Rốt cuộc này lý do là nàng thuận miệng tìm.

Thân Đồ Xuyên lạnh mắt: "Chưa ăn."

"......"

"Tưởng làm món gì cho cô?" Thân Đồ Xuyên lại hỏi.

Quý Thính mỉm cười: "Nghĩ kỹ rồi, bệ hạ chờ một chút, thần thiếp chưng canh trứng tôm tươi cho bệ hạ." Nàng giống như cũng chỉ biết làm món này, mấy thế giới trước hắn thích ăn, thế giới này hẳn là cũng vậy... đi.

Thân Đồ Xuyên không tín nhiệm nhìn nàng: "Ngươi sẽ làm?"

"Thần thiếp sẽ." Quý Thính mỉm cười xem hắn.

Thân Đồ Xuyên đứng dậy: "Vậy đi thôi."

"...... Đi đâu?"

"Đi phòng bếp nhỏ trong cung ngươi, cô muốn đích thân nhìn ngươi làm," Thân Đồ Xuyên nói xong dừng một chút, lời nói tràn đầy uy hiếp, "Nếu làm ra mà không thể ăn, cô sẽ lấy mệnh của ngươi!"

Quý Thính: "...... Tuân lệnh." Đầu óc người này có bệnh sao, ở đại sảnh chờ không được à? Thế nào cũng phải đi theo vào phòng bếp, kiểm tra sao?

Quý Thính có một vạn câu muốn chửi thề, nhưng ngại cái thân phận đáng chết này cái gì cũng không thể nói, chỉ có thể ra vẻ nhu thuận đi theo Thân Đồ Xuyên vào phòng bếp nhỏ.

Nghe được bệ hạ và Quý Phi muốn tới phòng bếp, cung nhân lập tức luống cuống chuẩn bị, mỗi người sợ tới mức như chim cút, còn có người thiếu chút nữa ngất xỉu, cũng may trước khi hai người tiến vào, tất cả đều đã được chuẩn bị thỏa đáng.

Quý Thính đi đến, nhìn thấy một đám người thở mạnh cũng không dám, nàng nói với họ: "Ta muốn nấu cơm cho bệ hạ, các ngươi đều đi xuống đi."

"Tuân lệnh!" Một đám người mang ơn đội nghĩa lui đi.

Quý Thính chờ bọn họ đi rồi mới nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, vừa nhấc đầu đối diện với ánh mắt không ủng hộ của hắn, trong lòng nàng nhảy lộp bộp: hắn sẽ không lại kiếm chuyện chứ?

"Trước mặt bọn họ, ngươi nên tự xưng bổn cung." Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt nói.

Quý Thính "a" một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: "Bổn cung đã biết."

3

"Hả?" Thân Đồ Xuyên nheo mắt.

Quý Thính nở nụ cười: "Thần thiếp đã biết, đa tạ bệ hạ nhắc nhở."

"...... Ái phi, ngươi thật sự là nữ nhân có lá gan lớn nhất mà cô gặp qua." Thân Đồ Xuyên đối mặt với lời đùa quang minh chính đại của Quý Thính, thế mà quên mất nổi giận. Thật sự là cho đến nay hắn cũng chưa gặp qua nữ nhân luôn tìm đường chết như vậy, cho nên muốn nhìn xem nàng còn có thể làm được tới chuyện gì.

Quý Thính không dám làm càn hơn, tự mình đi lấy một cái ghế để trong phòng bếp: "Bệ hạ ngồi nghỉ ngơi, thần thiếp rất nhanh sẽ làm xong."

Thân Đồ Xuyên lười biếng ngồi xuống.

Quý Thính xắn tay áo lên bắt đầu bận rộn, cho dù làm gì cũng có thể cảm giác phía sau có một luồng ánh mắt nhìn mình chằm chằm, khi nàng đập trứng vào trong chén, ánh mắt này trở nên càng rõ ràng. Quý Thính dừng một chút, đang định nói nếu hắn nhàm chán có thể đi ra ngoài trước, nhưng vừa quay đầu lại đã đối diện với ánh mắt tò mò của hắn.

...... Người này ăn nhiều cơm như vậy, nhưng có lẽ trước nay chưa từng đi qua phòng bếp? Khó trách vừa rồi muốn đi theo đây, chắc là vừa muốn giám sát, nhưng có thể còn muốn nhìn xem nàng nấu cơm như thế nào. Quý Thính nhìn hắn, đột nhiên nổi lên ý kiến: "Bệ hạ, cái trứng này hiện tại còn nguyên, nhưng quậy quậy một chút là thành trứng quấy, bệ hạ muốn thử một chút không?"

Nàng vừa nói vừa cầm đôi đũa và chén trứng đến gần, quậy vài cái trước mặt hắn. Thân Đồ Xuyên nheo mắt: "Ngươi sai sử cô?"

"Thần thiếp không dám, chỉ là thần thiếp cảm thấy làm rất vui, nghĩ bệ hạ muốn thử xem thế nào." Quý Thính cười ngâm ngâm nói.

Thân Đồ Xuyên liếc nàng một cái, cầm lấy đôi đũa, cũng quậy vài cái, sau đó không kiên nhẫn vứt đi: "Phiền toái, cút ngay."

Quý Thính: "......" Tên chó chết.

Hành động "thân thiết" không được, Quý Thính quyết đoán bưng chén đi ra xa, thật nhanh đem trứng chưng lên, chưng được một nửa thì để tôm đã ướp vào, đậy nắp nồi lại.

"Bệ hạ, đã sắp xong, ngài dời bước trở về thính đường đi." Quý Thính mỉm cười.

Thân Đồ Xuyên ngồi tại chỗ bất động, Quý Thính vừa muốn thúc giục lần nữa, hắn nâng mắt lên: "Nếu cô đi rồi, ngươi có phải sẽ dùng chiêu treo đầu dê bán thịt chó hay không?"

"...... Bệ hạ suy nghĩ nhiều, hôm nay nơi này của thần thiếp không có làm canh trứng, nhưng mà nếu bệ hạ không tin thần thiếp, có thể chờ đến khi chưng xong thì đi."

Nàng làm trò trước mặt hắn nấu đồ ăn, hắn còn hoài nghi nàng đến cuối cùng sẽ đánh tráo thành phẩm, thật là một tên tiểu nhân.

Thân Đồ Xuyên quả nhiên tiểu nhân, nàng đã nói tới nước này, hắn cũng không có ý muốn đi, cuối cùng chờ đến khi tận mắt nhìn thấy canh đã chưng xong mới chịu rời khỏi.

Quý Thính vô ngữ đi theo hắn, chờ cung nhân bưng canh trứng lên, nàng hầu hạ hắn dùng bữa. Lúc này đã quá giữa trưa, nguyên bản không đói bụng, sau một hồi làm việc tới lui, Quý Thính lúc này cũng đói lả, chỉ ngóng trông Thân Đồ Xuyên ăn cho nhanh rồi cút đi, nàng mới có thể ăn cơm được.

Thân Đồ Xuyên thần sắc uể oải cầm lấy muỗng, nếm một ngụm, buông muỗng xuống, mặt đầy ghét bỏ: "Kém xa ngự trù làm ra."

"...... Tâm ý thần thiếp càng quan trọng." Quý Thính cũng thật ghét bỏ hắn, chỉ là không biểu lộ ra ngoài.

Thân Đồ Xuyên hừ nhẹ một tiếng không muốn ăn tiếp, nhưng mà chỉ là vẻ mặt bất mãn nhìn canh trứng, không ra vẻ muốn đi chút nào. Quý Thính chờ đến mệt mỏi, không khỏi hỏi một câu: "Bệ hạ thật sự không ăn?"

"Không ăn." Thân Đồ Xuyên lạnh mặt, tâm tình không tốt lắm.

Quý Thính lộ vẻ chờ mong: "Bệ hạ không muốn ăn, nhưng canh trứng này rốt cuộc là ngài tự mình quậy lên, nếu đem đi ném thì thật đáng tiếc, không bằng thưởng cho thần thiếp, có được không?"

Nàng thật sự quá đói, phỏng chừng những đồ ăn phòng bếp lưu lại cũng đã lạnh, chờ đến khi làm nóng lại cũng làm thế nào mới mẻ được như cái này.

Thân Đồ Xuyên nghe vậy vừa muốn đồng ý, lại nhìn thấy ánh mắt nàng như dính chặt lấy chén canh, hắn im lặng cầm lấy cái muỗng.

Quý Thính: "?"

"Trứng cô quậy lên, trừ bỏ cô không ai xứng ăn cả." Thân Đồ Xuyên nói, bắt đầu thong thả ăn canh trứng.

Quý Thính: "......" Tên này không phải tiện đến hoảng sao?

Thân Đồ Xuyên thật thích nhìn bộ dáng Quý Thính giận mà không dám nói gì, dưới ánh mắt nghẹn khuất của nàng, hắn ăn uống thế nhưng lại tốt lên hẳn, từ từ một chén canh trứng thật lớn đều ăn sạch sẽ.

Trong bụng có đồ ăn nóng, khắp người bắt đầu nhiệt lên, những ý nghĩ tức giận cũng ít đi rất nhiều, Thân Đồ Xuyên thoải mái buông muỗng xuống: "Cô đi về, ái phi tự tiện." Nói xong đứng dậy đi ngay, hoàn toàn quên mất chuyện buổi sáng nói muốn giết nàng.

Quý Thính: A.

Vẻ mặt cười giả tạo, nàng tiễn Thân Đồ Xuyên đi, trở về gọi người đi hâm đồ ăn ngay, đồ ăn chưa lên, đại thái giám bên người Thân Đồ Xuyên đã mang ban thưởng tới.

"Quý Phi nương nương, nô tài báo tin vui tới cho nương nương." Đại thái giám ân cần.

Quý Thính: "Còn chưa thỉnh giáo tên húy của công công."

"Nô tài họ Lý tên Toàn Tài, nương nương gọi tên nô tài là được."

Quý Thính gật gật đầu: "Lý công công, ngươi muốn báo chuyện hỉ gì?"

"Bệ hạ từ trước đến nay ăn uống không tốt, hôm nay ở nơi này của nương nương dùng bữa, lại có thể ăn được một lượng gấp ba ngày thường, long tâm đại duyệt cố ý kêu nô tài phong thưởng cho nương nương." Lý công công nói, sau đó có người nâng tới hơi mười cái rương, bên trong đầy đồ trang sức.

Hôn quân này còn rất hào phóng nha. Quý Thính nhướng mày: "Thay bổn cung đa tạ bệ hạ."

"Nương nương có phước có phần, ngày sau bệ hạ tất nhiên sẽ thường xuyên tới chỗ nương nương, xem như vị trí Hoàng Hậu là sắp tới, nô tài chúc mừng nương nương trước." Lý công công ân cần.

Quý Thính: "......" Nếu không phải gương mặt hắn đầy vui mừng, nàng thật cho rằng đây là nguyền rủa độc ác nhất.

Ứng phó xong Lý công công, Quý Thính cuối cùng có thể ăn cơm, mà Thân Đồ Xuyên cũng không đến nữa, thật sự làm nàng nhẹ nhàng thở ra. Chỉ là, khẩu khí này không mừng được bao lâu, đến buổi tối, Thân Đồ Xuyên lại gọi người đến kêu nàng đi ấm chân.

Kế tiếp Quý Thính ban ngày hầu hạ một bữa cơm, buổi tối hầu hạ một đêm ấm chân, cuộc sống khổ bức như nha hoàn, trong mắt người khác là thánh sủng không suy, chỉ là loại thánh sủng này không ai hâm mộ cả.

Đảo mắt đã tới ngày nương nương các cung đến thỉnh an Thân Đồ Xuyên, mấy ngày nay không gặp nhau sáu cô nương lại lần nữa tụ họp, sớm đã được các ma ma huấn đạo không ít lễ nghi, các nàng đều trở nên vô cùng câu nệ...... trừ bỏ Quý Thính.

"Nghe nói ngươi được bệ hạ vô cùng yêu thích, thật sự làm người hâm mộ, đâu giống như ta, từ khi vào cung chỉ gặp được bệ hạ một lần, là lần đầu tiên đó." Cô nương béo rõ ràng nhìn Quý Thính, nàng vừa nói xong, mấy người còn lại cũng bắt đầu phụ họa.

Quý Thính dừng một chút, nhìn mắt các nàng, lại nhìn nhìn chính mình, phát hiện nguyên liệu quần áo các nàng thật kém xa của mình. Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, những người khác đều không biết nàng chịu khổ bức nhiều thế nào, chỉ nhìn thấy cảnh ngộ của mình tốt hơn, chẳng lẽ các nàng vì vậy mà sinh ra bất mãn?

Quý Thính tới là vì nhiệm vụ, cũng không phải là vì cung đấu, nàng trầm tư một lát, cẩn thận mở miệng: "Vậy...... Không bằng ta khuyên bệ hạ, nói ngài đi gặp các ngươi?" Không quan tâm có đi hay không, nàng dù sao cũng phải khách khí một chút, miễn cho các nàng ghi hận chính mình.

Quý Thính vốn là vì muốn hòa hoãn mối quan hệ, ai ngờ vừa nói ra những lời này, sắc mặt những người khác tức khắc thay đổi, cô nương béo càng nhịn không được, buột miệng: "Ngươi sao lại có thể ác độc như vậy!"

1

Quý Thính: "?"

Cô nương béo ý thức được mình nói sai, sắc mặt dần dần trắng bệch: "Ta, ta không phải có ý kia, nếu bệ hạ thích ngươi, vậy ngươi cứ chịu đi, sao lại đẩy bệ hạ ra, chẳng lẽ sẽ không sợ bệ hạ thương tâm sao?"

Các cô nương đi theo gật đầu như đảo tỏi.

Quý Thính: "......"

Đã hiểu, tóm lại là lời chua lòm vừa rồi chỉ là lời khách khí mà thôi, trên thực tế những người này hoàn toàn không hâm mộ nàng chút nào, nói không chừng sau lưng còn trộm đồng tình nàng kìa.

Cô nương béo nói xong khẩn trương nhìn Quý Thính, sợ Quý Thính sẽ trách tội mình, tuy rằng mọi người đều là Quý Phi, nhưng được thừa sủng hay không thừa sủng vẫn khác nhau rất lớn. Đương nhiên, nàng cũng không muốn được thừa sủng.

Quý Thính buông tiếng thở dài, tách ra nói sang đề tài khác, hàn huyên không được bao lâu, một thanh âm sắc nhọn vang lên: "Bệ hạ giá lâm!"

Mới vừa rồi còn nói nói cười cười các Quý phi nương nương trong một giây biến ngay thành chim cút, quy quy củ củ chia làm hai đội đứng đó, Quý Thính lần đầu tiên cùng các nàng thỉnh an, không biết ngay cả vị trí cũng phải chú ý, chỉ đành đi theo sau một đội.

Thân Đồ Xuyên mặt đầy không kiên nhẫn đi đến ngồi ở chủ vị, ngẩng đầu nhìn thấy Quý Thính tránh ở phía sau các nữ nhân khác, hắn xuy một tiếng, đôi mắt không tự giác nhìn chằm chằm Quý Thính.

Các nương nương cùng quỳ xuống hành lễ: "Thần thiếp thỉnh an bệ hạ."

Quý Thính chậm nửa nhịp, quỳ xuống theo cùng các nàng, cúi đầu một cái muốn đứng dậy mới phát hiện các nàng vẫn còn tay cầm khăn lụa buông xuống, thủ thế.

Chỉ cúi đầu một cái Quý Thính: "......"

"Xuy......" Thân Đồ Xuyên nhìn bộ dáng ngơ ngốc của nàng, nhịn không được bật cười.

Những người còn lại bị hắn cười làm đến căng thẳng, chỉ có Quý Thính mặt đỏ lên, ngượng ngùng nhìn hắn một cái...... Cung đình lễ nghi là phải được huấn luyện, sao không có ai tới giáo nàng vậy?

"Còn đều ngốc quỳ làm gì?" Thân Đồ Xuyên không kiên nhẫn mở miệng, các nương nương vội run rẩy đứng dậy, đến ngồi xuống hai bên.

Quý Thính cũng muốn đi theo ngồi vào một bên, nghe được Thân Đồ Xuyên mở miệng: "Còn không tới, hay chờ cô tự mình đi thỉnh?"

Quý Thính dừng lại, vô tội nhìn về phía hắn. Thân Đồ Xuyên nhướng mày, bàn tay khô gầy khẽ đập đập lên đệm mềm kế bên người, Quý Thính liếc nhìn các nương nương khác, thấy không một ai dám ngẩng đầu, không khỏi than nhẹ một tiếng, rũ mắt đến bên người hắn ngồi xuống.

"Đây là mang cái gì?" Thân Đồ Xuyên vén lỗ tay nàng, chọc chọc vào trang sức trên tai, đầu ngón tay hắn lướt qua vành tay nàng, Quý Thính hơi ngứa.

"Bẩm bệ hạ, là khuyên tai." Quý Thính ngoan ngoãn trả lời.

Thân Đồ Xuyên nheo mắt lại: "Cô biết, cô đang hỏi ngươi, vì sao phải mang khuyên tai xấu như vậy."

Quý Thính: "......" A, ngài hỏi cũng thật uyển chuyển, nhân gia không hiểu ra đâu.

Thân Đồ Xuyên thích nhất nhìn thấy bộ dáng nghẹn khuất của nàng, ngón tay nhéo nhéo vành tai mượt mà, thật mau lỗ tai nàng đã đỏ rực. Quý Thính bực bội hắn nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra nửa phần, chỉ tới khi hắn làm nàng đau, Quý Thính mới bắt lấy tay hắn, đặt lên bụng mình: "Bệ hạ đừng nháo."

Nương nương các cung: "......" Quý Quý Phi thật sự là thật dũng sĩ.

Thân Đồ Xuyên xì một tiếng: "Lá gan ái phi thật là càng lúc càng lớn."

Quý Thính bình tĩnh cười, tỏ vẻ những lời này nàng nghe đến phát chán.

Thân Đồ Xuyên lười biếng nửa dựa lên người nàng, nói thêm vài câu, nắm tay nàng đứng lên: "Hôm nay thái dương thật tốt, cô mang ái phi đi dạo Ngự Hoa Viên một chút?"

"Đa tạ bệ hạ." Quý Thính chỉ nghĩ trở về ngủ, một chút cũng không muốn đi Ngự Hoa Viên.

Thân Đồ Xuyên nắm tay nàng đi ra ngoài, đi đến ngang người cô nương béo mới nhớ tới trong phòng còn một đống nữ nhân đang chờ, hắn có chút không kiên nhẫn: "Đều trở về cả đi."

"Chúng thần thiếp chào bệ hạ." Nhóm Quý Phi vội vàng đứng lên hành lễ, không ngờ cô nương béo khẩn trương quá độ, đứng lên quá gấp, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, không cẩn thận đụng phải hướng Thân Đồ Xuyên, Quý Thính theo bản năng muốn chắn lại, đáng tiếc quá chậm, đến khi cô nương béo ổn định lại, Thân Đồ Xuyên đã bị đụng lui về phía sau hai bước.

Nàng, đụng ngã bệ hạ! Mắt cô nương béo tối sầm, bùm một tiếng quỳ quỳ rạp rạp trên mặt đất, cả người muốn ngất đi.

Quý Thính nhăn mày lại, lo lắng nhìn nàng, chưa kịp mở miệng cầu tình đã nghe Thân Đồ Xuyên lạnh giọng: "Người đâu, kéo ra ngoài đánh chết."

Cô nương béo tuyệt vọng nức nở một tiếng, quỳ trên mặt đất run rẩy, nửa chữ cũng không nói ra được. Mắt thấy thị vệ tiến vào kéo nàng, Quý Thính vội đến bên người nàng quỳ xuống: "Nàng tuyệt không phải cố ý mạo phạm, cầu bệ hạ khai ân."

Tuy nói những người này đều là NPC, nhưng nếu không phải vì nàng, cô nương béo tuyệt đối sẽ không bị tuyển làm Quý Phi, cũng sẽ không cần mỗi nửa tháng tới thỉnh an một lần, càng sẽ không vào giờ phút này đụng vào Thân Đồ Xuyên, cho nên Quý Thính thật sự không thể trơ mắt thấy chết mà không cứu.

Thân Đồ Xuyên bị đụng phải vốn chính là tức giận ngập trời, nhìn thấy Quý Thính không những không đau lòng hắn, còn dám cầu tình cho nữ nhân làm hắn bị thương, Thân Đồ Xuyên lập tức càng phẫn nộ: "Ngươi tính cái thứ gì, cũng xứng kêu cô khai ân?"

Hắn nói ra những lời này giống như xem Quý Thính là kẻ thù, hoàn toàn đã quên mới phút trước mình còn cười nói với Quý Thính, thậm chí còn muốn cùng nàng đi Ngự Hoa Viên phơi nắng.

Tuy Quý Thính biết người này vô tâm vô ý, nhưng cũng không nhịn cảm thấy trái tim thật lạnh lẽo, nhưng bởi vì nàng đối với hắn cũng không có chờ mong gì cho nên cảm giác băng giá cũng chỉ một chút mà thôi, ngược lại càng cố phân tích lửa giận của hắn lúc này.

Trong đầu Quý Thính hiện lên vô số ý niệm, nàng nhẹ nhàng nói lời hay: "Mới vừa rồi thần thiếp nhìn thấy bệ hạ có nguy hiểm cũng cực kỳ sợ hãi, cho nên mới ra sức muốn che trước người bệ hạ, nhưng mà phản ứng của thần thiếp quá chậm mới để nàng đụng vào ngài, bây giờ may mắn bệ hạ không có việc gì, thần thiếp mới nghĩ vì tỷ muội cùng vào cung với mình mà cầu tình, cầu bệ hạ tha cho nàng lần này đi."

Quý Thính vô tình nhắc nhở, kêu Thân Đồ Xuyên nhớ lại vừa rồi khi cô nương béo ngã tới, Quý Thính xác thật là che chở trước người hắn, vì thế sắc mặt Thân Đồ Xuyên mới đẹp hơn một chút, nhưng vẫn còn hơi tức giận: "Nàng đụng vào cô, nếu cô tha nàng thì còn uy tín gì?"

Quý Thính: "......" Tin tưởng ta, ngươi mà tha nàng, uy tín sẽ vô cùng lớn.

Thân Đồ Xuyên nheo mắt lại, nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, đột nhiên khinh thường xuy một tiếng: "Muốn cho cô tha nàng cũng được, trừ phi ngươi thay nàng chịu phạt!"

"...... Bệ hạ muốn như thế nào?" Quý Thính xem dáng vẻ này của hắn thì biết hắn đã hết giận, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Thân Đồ Xuyên lại nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, nở nụ cười ác độc.

Quý Thính: "......"

Vào ban đêm, Quý Thính thay lăng la tơ lụa trên người, tháo xuống trâm cài châu ngọc trên đầu, ăn mặc xiêm y thuần tịnh đi tới bên ngoài tẩm điện Thân Đồ Xuyên.

Lý công công đang làm việc ở cửa, nhìn thấy Quý Thính thì lập tức đi lên đón, hai người nhìn mặt nhau không nói gì, sau một hồi, Quý Thính chậm rãi: "Lý công công, ta nhớ rõ giống như mấy ngày trước đây ngươi mới nói quá, vị trí Hoàng Hậu của ta sắp tới."

Lý công công: "......"

"Cho nên ta là như thế nào từ vị trí đặc tuyển làm Hoàng Hậu lại lưu lạc trở thành cung nữ?" Quý Thính nhìn trang phục cung nữ trên người, đôi mắt lộ ra vẻ tang thương không hợp tuổi nàng chút nào.