Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 117: TG 7 (13): Giải quyết anh hùng




Sự thật chứng minh, có những người mặc kệ thân thể không được tốt, mặc kệ lúc trước nhiều kinh nghiệm hay không, chỉ cần hắn là nhân vật quan trọng trong tác phẩm, ngay cả khi tác giả không với về phương diện của hắn có được hay không, hắn thật sự sẽ vô cùng được, ít nhất một đêm qua đi, Quý Thính đã lĩnh giáo được người nào đó lợi hại như thế nào.

1

Một giấc ngủ tới thẳng trưa, mở mắt, thấy Thân Đồ Xuyên còn bên cạnh, Quý Thính tức khắc vô cùng hoảng sợ. Thân Đồ Xuyên bị Quý Thính động tĩnh làm tỉnh ngủ, không vui liếc nàng một cái rồi lại nhắm mắt, giọng nói khàn khàn của người vừa tỉnh dậy: "Làm gì?"

"Bệ hạ, ngài nên thượng triều." Quý Thính mở miệng, cũng là giọng vịt đực.

Thân Đồ Xuyên mở to mắt, ghét bỏ: "Giọng ngươi sao khó nghe vậy?"

"... Nếu đêm qua bệ hạ ôn nhu một chút, thần thiếp cũng không nói giọng như vậy." Quý Thính không nghĩ tới một đêm hoang đường trôi qua, câu đầu tiên hắn nói với mình là cái này, nàng như muốn nổi điên.

Thân Đồ Xuyên nhớ lại đêm qua, tức khắc cảm thấy thỏa mãn, không màng vẻ mặt kháng cự của Quý Thính, ôm nàng vào trong lòng, than nhẹ: "Lúc trước cô thật là mười phần sai."

"Cái gì?" Quý Thính tức giận hỏi.

Thân Đồ Xuyên hôn trán nàng, cảm khái: "Nếu nói làm chuyện này sung sướng như vậy, lúc trước cô nên làm sớm hơn mà không phải chờ tới bây giờ."

Quý Thính nghe vậy thì chui ra, nheo mắt: "Bệ hạ muốn sớm cỡ nào?"

Thân Đồ Xuyên nghiêm túc nhìn nàng: "Tự nhiên là lúc ngươi mới vừa tiến cung."

Quý Thính lúc này mới vừa lòng, nhéo nhéo mặt hắn rồi nhàn nhạt uy hiếp: "Bệ hạ, trong bữa tiệc mừng thọ ngài, thần thiếp có nói những lời đó, ngài lúc nào cũng phải nhớ kỹ."

"...... Biết." Thân Đồ Xuyên nói xong, nhận ra được mình không có tới nửa điểm uy nghiêm, lập tức hừ lạnh quay mặt đi, bộ dáng "cao lãnh chớ chạm vào".

Quý Thính trên người vừa đau lại lười, không thèm phản ứng Thân Đồ Xuyên, xoay người muốn ngủ tiếp. Thân Đồ Xuyên thấy nàng đưa lưng về phía mình, bất mãn: "Ngươi vừa rồi không phải hỏi cô vì sao không lâm triều hay sao, cô còn chưa trả lời."

"Còn không phải là ngủ quên sao," Quý Thính ngáp một cái, nhắm mắt lại, lẩm bẩm, "Ngươi lại không phải làm bằng sắt, hiển nhiên hôm qua cũng mệt, nghĩ chút là hiểu ra."

Khóe miệng Thân Đồ Xuyên trễ xuống: "Cô không mệt."

"À?" Quý Thính xoay người nhìn mặt hắn, "Như vậy xin hỏi bệ hạ, vì sao hôm nay không lâm triều?"

"......"

"Liền biết ngươi mạnh miệng." Quý Thính xuy một tiếng, lúc này lại không quay lưng về phía Thân Đồ Xuyên mà chui vào trong lòng ngực hắn, nhắm mắt nhẹ giọng, "Hôm nay tình huống đặc thù, ngài không đi thì không đi, ngủ thêm một lát."

Thân Đồ Xuyên cong khóe miệng, nhẹ nhàng ừ một tiếng, ôm nàng ngủ thiếp đi.

Mãi cho đến buổi chiều hai người mới dùng bữa, cơm nước xong, Thân Đồ Xuyên giương mắt nhìn chằm chằm Quý Thính. Nàng sờ sờ mặt, không được tự nhiên: "Trên mặt ta có gì sao?"

"Ngươi ăn xong rồi sao?" Thân Đồ Xuyên không trả lời, mà tung ra một vấn đề khác.

Quý Thính nhìn chén không, vừa mới hơi gật đầu đã thấy mình bị bay lên trời, nàng hoảng sợ ôm lấy cổ Thân Đồ Xuyên, tức giận: "Ôm ta làm gì, bỏ ta xuống!"

"Thật to gan, dám trước mặt cô tự xưng ta, xem ra không giáo huấn ngươi không được." Thân Đồ Xuyên hừ lạnh một tiếng, ôm nàng đi về phía giường.

Quý Thính làm sao không biết hắn muốn gì, mắt trợn trắng đành để hắn tùy ý.

Hai người hồ nháo đến nửa đêm, mới dùng bữa tối rồi ngủ tiếp, sáng sớm hôm sau quả nhiên lại dậy trễ. Quý Thính nghiêm túc ra vẻ sau này không thể hồ nháo như vậy nữa, Thân Đồ Xuyên đồng ý, kết quả đến buổi tối lại không hề tiết chế.

Liên tiếp mấy ngày hai người cũng chưa ra khỏi tẩm điện, Quý Thính nhìn mình trong gương, vừa gầy vừa mệt, lại nhìn người nào đó lười biếng dựa ở mép giường đọc sách, nàng sôi máu lên.

Hiện giờ tiểu vương tử phiên bang đã chết, nam chủ sẽ đến bất cứ lúc nào, người này hoàn toàn không có nửa điểm cảnh giác, hiện giờ triều chính cũng mặc kệ, thật là quá đáng.

Mấy ngày nay giữa những khoảng thời gian không hoang đường cùng với Thân Đồ Xuyên, Quý Thính cũng không thiếu suy nghĩ về tương lai, nàng cảm thấy chi gian giữa Thân Đồ Xuyên và nam chủ chưa chắc không thể giải. Trong sách, nam chủ là người có tầm nhìn về đại cục, nếu không phải bạo quân khắc nghiệt làm dân chúng bất mãn, hắn cũng sẽ không dễ dàng đi hành thích vua.

Hiện giờ Thân Đồ Xuyên, sau khi nàng tới, đã đối nhân xử lý tốt hơn so với ban đầu rất nhiều, cho nên danh tiếng trong thiên hạ cũng tốt lên không ít, không phải giống như trong sách, ai cũng muốn chém muốn giết hắn, nam chủ mà muốn giết hắn phỏng chừng cũng sẽ suy xét lại, nếu không có quân vương Thân Đồ Xuyên này, thiên hạ có bị lâm vào đại nạn hay không.

Tóm lại biện pháp ngăn cản nam chủ rất đơn giản, làm Thân Đồ Xuyên biến thành một đại minh quân, lúc đó nam chủ dù có muốn báo thù cũng sẽ vì bá tánh mà nhịn xuống.

... Nhưng người nam nhân trước mắt nàng đây, hiện giờ pha trộn với nàng đến không còn tiền đồ, ngay cả thiên hạ cũng lười để ý tới, nếu cứ như vậy mãi, chỉ sợ danh tiếng sẽ giảm xuống, như vậy nam chủ sẽ giống như trong sách muốn giết hôn quân này cũng sẽ không còn gì cố kỵ.

Không thể tiếp tục như vậy, Quý Thính hít sâu một hơi, xụ mặt xuống: "Bệ hạ."

Thân Đồ Xuyên ngẩng lên: "Thế nào?"

"Ngài đã năm ba ngày nay chưa thượng triều, một đống quốc sự chưa xử lý, nếu để các đại thần biết ngài không thượng triều là vì ở cùng với thần thiếp, vậy thần thiếp trở thành cái gì?" Quý Thính nghiêm túc.

Thân Đồ Xuyên nghĩ nghĩ: "Công thần?"

"?"

Thân Đồ Xuyên từ từ giải thích: "Qua năm cô đã 26 tuổi, nhưng tới bây giờ còn chưa từng có con nối dõi, nếu ngươi có thai, không phải thành công thần hay sao?"

"... Chẳng lẽ nói có thai liền có hay sao? Chỉ sợ thần thiếp còn chưa mang thai đã trước trở thành yêu hậu hại nước hại dân." Quý Thính hừ nhẹ một tiếng.

Thân Đồ Xuyên nhíu mắt: "Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?"

"Bệ hạ, thần thiếp muốn tạo thanh danh tốt trong bá tánh, không bằng ngài trở thành quân vương tài đức sáng suốt đi, chỉ khi ngài có tiếng tốt, thanh danh thần thiếp mới tốt theo." Quý Thính tha thiết cầm tay hắn.

Thân Đồ Xuyên rất khinh thường: "Thanh danh thứ đồ vật này hư vô mờ mịt, không bằng một ngụm cơm no, ngươi muốn nó làm gì?"

"Thần thiếp muốn không được sao?" Quý Thính thật hận bạo quân này không tranh.

Thân Đồ Xuyên: "Vậy cô kêu sử quan tới, bảo hắn với về ngươi trong sử sách tốt một chút."

"...... Lúc sống thần thiếp không có thanh danh tốt, sau khi chết muốn nó làm gì?" Quý Thính vô ngữ, "Bệ hạ, ngài không làm tấm gương tốt hay sao, muốn bóp méo lịch sử là thế nào?"

Thân Đồ Xuyên không vui nheo mắt lại, còn chưa mở miệng tiếp tục, Quý Thính đã mềm giọng, vô cùng đáng thương nhìn hắn: "Bệ hạ đã từng nói, thần thiếp muốn gì bệ hạ đều cho, thần thiếp hiện giờ muốn bệ hạ làm một hoàng đế thật tốt."

"Khi đó cô cho là ngươi vì cô mà bị thương nên mới nói như vậy."

"Tuy rằng không bị thương, nhưng thần thiếp thật là chắn đao vì bệ hạ, chẳng lẽ phải đổ máu bệ hạ mới chịu?" Quý Thính bất mãn.

Thân Đồ Xuyên nhíu mày: "Đừng nói bậy."

"Vậy bệ hạ đáp ứng sao?" Quý Thính lập tức hỏi.

Thân Đồ Xuyên im lặng hồi lâu, bất đắc dĩ mở miệng: "Cô không biết làm một quân vương tài đức sáng suốt như thế nào."

"......"

Hai người đối diện hồi lâu, Thân Đồ Xuyên đánh vỡ im lặng: "Cô không đùa với ngươi, cô nghiêm túc." Hắn từ nhỏ chịu giáo dục là, hắn là vua một nước, muốn giết ai thì giết, muốn làm gì thì làm, không cần phải để ý đến người khác chết sống. Mà những thứ này hiển nhiên không phải là một minh quân nên làm.

Quý Thính nhìn hắn bất đắc dĩ, khẽ cười một tiếng: "Kỳ thật cũng không có gì khó, chỉ cần giống như trước đây xử lý chính sự, nếu có thể không giết người thì đừng giết người......"

"Không giết người? Vậy không được." Thân Đồ Xuyên quyết đoán cự tuyệt.

Quý Thính u oán: "Nghe nói phạm vào quá nhiều sát nghiệt sẽ dễ dàng sinh hài tử không có hòn bi."

1

"......"

"Đương nhiên, cũng có thể ngay cả hài cử cũng không có, rốt cuộc đâu có ai muốn đầu thai vào gia đình sát nghiệt quá nặng."

"Đừng nói bừa," Thân Đồ Xuyên mặt đen thui, "Không có ai tự nguyền rủa mình như ngươi."

"Vậy bệ hạ còn giết người sao?" Quý Thính nhìn về phía hắn.

Thân Đồ Xuyên im lặng thật lâu, cuối cùng không kiên nhẫn mở miệng: "Cô chỉ có thể đồng ý với ngươi sẽ tận lực không giết người, nhưng nếu phạm vào tử tội, cô cũng không thể tha bọn họ."

"Đó là tự nhiên, hết thảy cứ theo luật pháp xử trí là được, thần thiếp tin tưởng bệ hạ nhất định sẽ làm được thật tốt," Quý Thính ân cần mát xa bả vai cho hắn, "Còn những chuyện khác, kỳ thật càng đơn giản, dân chúng thật đơn giản, chỉ cần ngài đối tốt với họ một chút họ sẽ khen ngài ngay, trước mắt vừa qua năm, rất mau sẽ đến thời kỳ giáp hạt, không bằng chúng ta dựng lều phát cháo cứu tế bá tánh, thế nào?"

"Việc nhỏ, nghe theo ngươi."

"Cứ như vậy, bá tánh hẳn là sẽ thích hoàng gia, nhưng cũng chưa đủ, cần có người dẫn đường mới được. Như vầy đi, kêu vài tiên sinh thuyết giảng, người ngâm thơ các loại, bảo họ viết một ít giai thoại về ngài, truyền bá khắp nơi, để những người không cần cứu tế cũng biết về ngài và thích ngài." Quý Thính nghiêm túc đề ra ý kiến.

Ở cổ đại việc truyền tin thật lạc hậu, thanh danh bạo quân Thân Đồ Xuyên phỏng chừng cũng chỉ có đại thần và bá tánh hoàng thành hiểu biết, cho nên hướng dư luận vẫn phải là vùng kinh đô rộng lớn hơn. Hiện giờ nam chủ sẽ đến bất cứ lúc nào, danh tiếng tốt tự nhiên cần phải được lan truyền càng nhanh càng tốt, để nam chủ sẽ phải suy xét khi muốn động thủ với Thân Đồ Xuyên, tuy rằng loại phương thức này hơi đê tiện, nhưng cũng không có cách nào khác.

Thân Đồ Xuyên nghe xong nghi hoặc nhìn Quý Thính, tựa hồ khó hiểu vì sao nàng lại đột nhiên lại chấp nhất với thanh danh như vậy.

Quý Thính không đợi hắn hỏi, trả lời ngay: "Trước kia quan hệ với bệ hạ tuy rất tốt, nhưng rốt cuộc còn chưa tới trở thành nhất thể như hiện tại, hiện giờ thần thiếp đã là người của ngài, tự nhiên phải vì ngài, vì thiên hạ của ngài mà suy tính."

Thân Đồ Xuyên tuy rằng đã mơ hồ đoán ra được, nhưng nghe Quý Thính nói như vậy, vẫn cảm thấy thật ấm áp. Trên đời này có thể đối đãi hắn thiệt tình đến như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Quý Thính.

Quý Thính nói xong nhìn thấy hắn tin tưởng, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, vừa muốn nói chuyện tiếp đã bị hắn kéo tới trên giường.

"...... Bệ hạ, không phải nói tốt sẽ làm minh quân sao?" Như thế nào còn muốn ban ngày tuyên cái gì kia?!

"Không ảnh hưởng."

Thân Đồ Xuyên nói xong, kéo màn che xuống, trong phòng lập tức lan tràn đầy tiếng vang làm người mặt đỏ tim đập, thật lâu cũng không dừng lại.

Tuy nói bạo quân ở phương diện nào đó bởi vì vừa mới nếm thử cho nên thật không có tiền đồ, nhưng những mặt khác vẫn rất đáng tin cậy, ít nhất sau khi Quý Thính nói chuyện, đã liên tiếp nửa tháng, Thân Đồ Xuyên cũng không giết người.

Lều cháo mở ra khắp nơi, người kể chuyện xưa chuyện nay ở các tửu lầu cũng vang lên, bá tánh trước đây không thích quân chủ hiện giờ dưới bầu không khí này cũng dễ dàng quên đi ấn tượng xấu, bắt đầu cảm thấy quân vương của họ thật là người sáng suốt yêu dân như con.

Thân Đồ Xuyên thỉnh thoảng tò mò những chuyện kể về mình là như thế nào, cho người gọi tiên sinh kể chuyện tới, kết quả chỉ nghe được một đoạn ngắn là đã vô cùng ghét bỏ, cho chút tiền thưởng rồi đuổi đi.

Chớp mắt mùa xuân đã tới, tuyết đọng cũng đã hoàn toàn tan, mặt hồ trong cung bắt đầu tan băng, hơi nước mát lạnh đem tới làn không khí tươi mới.

Một ngày, Quý Thính buổi tối ở lại điện Long Tỉ, buổi sáng khi Thân Đồ Xuyên thượng triều, nàng ngủ thêm một lát mới thức dậy, lười biếng đi về Phượng Tê Cung.

"Mấy ngày nay sắc mặt nương nương trở nên thật tốt." Thúy Nhi cười nói.

Quý Thính sờ sờ mặt: "Giống như hơi béo một chút."

"Không mập không mập, nương nương là vừa đẹp." Thúy Nhi nhanh chóng trả lời.

Quý Thính cười cười: "Yên tâm, bổn cung không định giảm béo, chỉ sợ lúc trước làm áo đơn sẽ mặc không vừa nữa."

"Sẽ không có, nếu nương nương lo lắng, chút nữa thử lại là được."

Quý Thính gật đầu, trở lại Phượng Tê Cung, đi thẳng vào trong tẩm điện.

Chủ tớ hai người vào phòng, Thúy Nhi đi châm trà cho Quý Thính: "Buổi sáng uống chút trà xanh thật tốt cho cơ thể, nương nương hẳn là cũng khát nước."

"Ta cũng chưa khát." Quý Thính vừa nói vừa đi đến trước tủ quần áo, tùy tay kéo cửa ra.

Trong nháy mắt cửa kéo ra, một cảm giác lạnh lẽo sắc bén đã kề bên cổ, Quý Thính cứng người lại, nhìn người trước mặt ẩn nấp trong tủ, mở to mắt ——

Nam chủ đã tới?!

Tướng mạo xuất sắc, khí tràng bất phàm, Quý Thính không cần suy nghĩ nhiều cũng lập tức đoán ra hắn là ai. Mà dùng kiếm kề vào cổ Quý Thính, nam chủ nhìn thấy nàng tựa hồ cũng chấn kinh.

"Nương nương, ngài tìm thấy được quần áo hay không? Có cần nô tỳ giúp ngài tìm không?" Thúy Nhi đi về hướng Quý Thính, cửa tủ lớn chặn mất tầm mắt, Thúy Nhi chỉ thấy Quý Thính đứng trước tủ, lại không nhìn thấy nàng đang làm gì.

Nam chủ và Quý Thính đồng thời giật mình, Quý Thính không chút nghĩ ngợi mở miệng: "Ngươi đi ra ngoài trước!"

Thúy Nhi lập tức dừng lại, vẻ mặt khó hiểu: "Nương nương?"

"Mang tất cả đi ra ngoài, bổn cung đột nhiên đau đầu, muốn nghỉ ngơi." Quý Thính nhàn nhạt nói.

Thúy Nhi nghi hoặc nhìn Quý Thính nhưng rốt cuộc không hỏi gì thêm, vâng lời mang những người khác đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai người nam chủ và Quý Thính, không đợi Quý Thính mở miệng khuyên nhủ lấy lý động tìn.h, nam chủ đã buông kiếm xuống trước.

"Thính Nhi, ta còn tưởng rằng nàng đã chết, không nghĩ tới nàng còn sống." Nam chủ kích động.

Quý Thính: "???"

"Nàng không nhận ra ta? Ta là Mộ Dung ca ca." Nam chủ nhắc nhở.

Quý Thính mờ mịt chớp mắt, trong đầu giở tới giở lui cả quyển sách mấy lần cũng không tìm ra được quan hệ của thân phận này với nam chủ. Nàng là tú nữ, hắn là người giang hồ, nhìn thế nào cũng không giống như cùng một kịch bản, có lẽ là có điểm quan hệ phi thường nào đó mà thế giới này tự tạo ra.

"Ta không nhớ rõ." Quý Thính thành thật trả lời.

Nam chủ thở dài: "Cũng đúng, khi chúng ta làm hàng xóm, nàng cũng chỉ năm tuổi, tự nhiên không thể nhớ rõ."

... À, là hàng xóm, vậy hẳn là lúc nam chủ giấu giếm thân phận đi học nghệ, rốt cuộc đoạn kia trong sách chỉ dùng loại câu "vài năm sau" để sơ lược. Nhưng mà, có quan hệ càng tốt hơn không quan hệ nha! Ít nhất hiện tại, nam chủ không chỉ kiếm vào nàng nữa, cũng nhờ vào hai người là người quen.

"Nàng... làm Hoàng hậu?" Nam chủ hơi chần chờ, thấy Quý Thính gật đầu, ánh mắt càng phức tạp: "Không nghĩ tới, vị Hoàng hậu tài đức sáng suốt trong miệng bá tánh lại là nàng."

"A? Bá tánh nói như vậy sao? Vậy còn bệ hạ, họ nói gì về bệ hạ?" Quý Thính làm bộ tò mò.

Nam chủ không tình nguyện mở miệng: "Ta ở triều đình cũng có vài bằng hữu, ban đầu có nghe họ nói đương kim bệ hạ bạo ngược như thế nào, bá tánh ai cũng đều sợ hắn, không biết sao trong khoảng thời gian này lại đột nhiên thay đổi, giống như trong một đêm lại trở thành minh quân."

"Bệ hạ lúc trước tính tình không tốt là bởi vì ngài bị bệnh, hiện tại điều dưỡng đã tốt lên nên không phát giận nữa, Mộ Dung ca ca là từ ngoài cung tới, hẳn biết được năm nay bệ hạ làm không ít chuyện tốt nha." Quý Thính nghiêm túc.

Nam chủ hừ nhẹ một tiếng, tựa hồ không muốn nghe lời gì hay liên quan đến Thân Đồ Xuyên.

Quý Thính nhìn hắn chằm chằm nửa ngày, đột nhiên cảm thấy người này kỳ thật cũng... dễ lừa. Nàng suy nghĩ thêm một lát, u sầu buông tiếng thở dài.

"Làm sao vậy?" Quả nhiên, nam chủ lập tức hỏi.

Quý Thính nhìn hắn, hơi hơi lắc đầu, sau khi hắn truy hỏi vài câu mới ủy khuất: "Ta bị ngươi dọa tới, còn cho rằng lại có thích khách khác tới giết bệ hạ nhà ta."

Nam chủ hơi chựng lại, mất tự nhiên.

"Ca không biết đâu, gần đây có nhiều thích khách tới, có người muốn mưu triều soán vị, có người là ngoại bang tới muốn làm cho chúng ta nội loạn, tóm lại không ai hy vọng chúng ta được tốt," Quý Thính nói xong, xoay người đến ngồi trước bàn, vẻ mặt ưu sầu, "Mộ Dung ca ca cũng biết, nếu muốn xe lửa chạy nhanh toàn phải dựa vào đầu tàu, nếu bệ hạ chết, thiên hạ đại loạn, cuối cùng người chịu khổ vẫn là dân chúng."

Nam chủ trầm mặc: "Xe lửa là gì?"

"Ta tùy tiện nói mà thôi, ngươi có thể nghĩ tới xe ngựa, thiên hạ bá tánh là càng xe thùng xe, bệ hạ là con ngựa, nếu muốn mỗi người ăn no mặc ấm còn không phải dựa vào quyết sách của bệ hạ hay sao," Quý Thính thở dài, tiếp tục ám chỉ người nào đó, "Bệ hạ hiện giờ thân thể rất tốt, làm việc càng lúc càng sáng suốt, tài đức, đây không phải là chọc làm những người muốn thiên hạ đại loạn hay sao, cho nên mỗi người đều tới kiếm chuyện."

Nam chủ: "......"

"Ngươi nói, những phiên bang đó ám sát bệ hạ còn chưa tính, rốt cuộc không phải tộc ta tất có tâm tưởng khác, nhưng chúng ta người một nhà còn muốn ám sát bệ hạ, ta thật không rõ, thiên hạ rối loạn bá tánh trôi dạt khắp nơi, như vậy có lợi gì cho những người đó?" Quý Thính vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.

Nam chủ: "......"

Quý Thính thấy hắn không nói lời nào, lại một lần nữa phân tích nếu bệ hạ chết sẽ khiến cho chiến tranh đấu đá thế nào, cuối cùng tổng kết: "Cho nên phàm là người yêu thương bá tánh đều nên thương bệ hạ mới đúng, nếu là vì thù riêng mà ám sát bệ hạ vậy đó là kẻ thù của bá tánh."

Nam chủ: "......"

Quý Thính nói đến miệng khô lưỡi khô, uống một cốc nước lớn, nhìn hắn, vẻ mặt vô tội: " "Đúng rồi Mộ Dung ca ca, nãy giờ chỉ có ta nói, còn chưa kịp hỏi, ngươi vào cung là làm gì?"

Nam chủ: "......"

"Là tới thăm ta sao? Bởi vì biết ta ở trong cung, lo lắng bệ hạ đối với ta không tốt, cho nên cố ý tới tìm ta, đúng không?" Quý Thính vẻ mặt kinh hỉ.

Nam chủ tức khắc cứng họng, nhìn muội muội nhà hàng xóm, đối mặt với đôi mắt chờ mong, hắn không thể nói lời phủ nhận, đành gật đầu, gian nan: ".... Đúng, là ta tới thăm nàng."

"Đa tạ ca ca, bệ hạ đối với ta rất tốt, mỗi ngày đều sẽ tới chỗ ta, ta thật vui vẻ." Quý Thính cười nói tiếp.

Nam chủ ấp úng nhìn nàng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Quý Thính nhịn cười, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì, a lên một tiếng, khẩn trương đi khóa trái cửa, nói với hắn: "Ca ca, bệ hạ cái gì cũng tốt, chính là thích ăn dấm, nếu nhìn thấy ngươi ở chỗ ta chỉ sợ sẽ không giải thích rõ được, hôm nay cũng đã gặp nhau, ngươi đi về trước đi, nếu muốn gặp lại ta thì cho người gởi tin đến, ta mời ngươi quang minh chính đại vào cung."

"......"

"Ca ca." Quý Thính lại kêu hắn một tiếng, tựa hồ sốt ruột muốn hắn rời đi.

Nam chủ im lặng hồi lâu, rốt cuộc nói một câu: "Bệ hạ giết bạn tốt của ta, ta tới là muốn tìm hắn báo thù."

Quý Thính không nghĩ tới hắn đột nhiên thẳng thắn, sửng sốt, một lát sau ra vẻ khiếp sợ, lui về sau hai ba bước, lui đến khoảng cách an toàn, suy nghĩ có nên gọi người tới đuổi hắn đi hay không.

Đang do dự, hắn chậm rãi thở dài: "Nhưng nếu ta giết hắn, vậy thiên hạ bá tánh nên làm sao, ngươi nói đúng, hiện giờ hắn còn chưa thể chết được, nếu hắn chết, ta sẽ là tội nhân của thiên hạ."

Nghe vậy, Quý Thính nhẹ nhàng thở ra, giây tiếp theo ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, Thân Đồ Xuyên không kiên nhẫn mở miệng: "Ban ngày ban mặt vì sao khóa cửa, còn không mau mở cửa cho cô!"

Lúc này Quý Thính thật nóng nảy, nôn nóng nhìn nam chủ.

Nam chủ căng mặt, khô khốc nói: "Ngươi thay ta cảnh cáo hắn, tốt nhất vẫn tiếp tục sáng suốt tài đức, nếu không có ngày nào đó trở nên ngu ngốc thô bạo trở lại, ta sẽ đến giết hắn." Hắn nói xong đẩy cửa sổ ra, phi thân nhảy ra ngoài, ngọc bội trên người bị rơi xuống đất một tiếng "đông".

Cùng lúc đó cửa bị Thân Đồ Xuyên đá văng ra, sau đó hắn mặt đen thui bước vào, nhìn thấy Quý Thính, không vui hỏi: "Trong phòng chỉ có mình ngươi, vì sao còn khóa cửa, xảy ra chuyện gì?" Từ khi hai người chân chính ở bên nhau, hắn giống như phát triển giác quan của linh trưởng, lại chú ý hơn thể xác và tinh thần của nàng, như e sợ ngày nào đó nàng cũng giống như những thái phi của tiên đế, trở nên thất thường.

"...... Không có chuyện gì, có lẽ là cửa bị kẹt rồi bệ hạ đá ra, thần thiếp không khóa cửa." Quý Thính không chút khách khí đẩy vấn đề cho Thân Đồ Xuyên.

Thân Đồ Xuyên quay đầu lại nhìn cửa, nhẹ nhàng thở ra, sau đó ngồi vào bàn định uống trà. Kết quả chưa cầm chén trà lên đã thấy được cửa sổ mở ra, bên cửa sổ còn một ngọc bội rõ ràng là của đàn ông. Hắn nhíu mày, đi qua cầm ngọc bội chưa bao giờ thấy trước đây, nghiêm túc đánh giá.

Trái tim Quý Thính như muốn nhảy ra ngoài, thật vất vả mới đuổi nam chủ đi được, nàng cũng không thể để Thân Đồ Xuyên truy nã theo, nếu không hai người kết oán, mặc kệ ai bị thương đều không tốt đối với thế giới này.

"Đây là cái gì?" Thân Đồ Xuyên không biết Quý Thính băn khoăn, nghiên cứu nửa ngày xong. xác định vật ấy không phải từ trong cung ra, ngẩng đầu dò hỏi Quý Thính.

Quý Thính trì độn chớp mắt, ngượng ngùng nói: "Đây là ngọc bội thần thiếp mang từ trong nhà tới, nghĩ rằng đã ở chung với bệ hạ lâu như vậy vẫn chưa tặng đồ gì, vừa lúc nhìn thấy ngọc bội gia truyền này nên nghĩ sẽ đưa bệ hạ làm tín vật đính ước."

"Vậy vì sao sẽ ở cửa sổ?" Thân Đồ Xuyên nghe được bốn chữ tín vật đính ước thì mắt như muốn cười, chỉ là còn chút nghi vấn vẫn muốn biết.

Quý Thính trễ miệng xuống, nỗ lực bịa ra lý do: "Bởi vì thần thiếp phơi nắng bên cạnh cửa sổ kia cho nên mới bị rớt."

Thân Đồ Xuyên nhìn ra bầu trời âm u bên ngoài.

Quý Thính: "......"