Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ

Chương 90: Thế giới 6: Đồ đệ nhỏ bị thượng thần sư phụ ghét bỏ (1)




89. Nam chính và nam phụ bị nhận sai

5

Trời đất xoay tròn, Quý Thính dừng ở giữa một cung điện, cảnh tượng trước mắt dần dần rõ ràng. Chớp chớp mắt, ý thức được tiểu thuyết trong đầu còn chưa cập nhật xong, nàng liền muốn chạy ra khỏi đại điện nhìn xem chung quanh, kết quả vừa bước một chân ra cửa điện đã sợ tới mức thật nhanh rụt trở về.

Bên ngoài đại điện mây mù lượn lờ, nhìn kỹ phía dưới thế nhưng không thấy mặt đất mà là vực sâu vạn trượng, vừa rồi nếu nàng dẫm xuống có lẽ đã ngã thẳng mà chết.

...... Cho nên địa phương này rốt cuộc là chỗ quỷ quái gì, vì sao chỗ này giữa không trung mà còn có thể có kiến trúc một cung điện lớn như vậy?

Tựa hồ như trả lời vấn đề của nàng, tiểu thuyết trong đầu "đinh" một tiếng cập nhật thành công. Nội dung áng văn chảy vào đầu, Quý Thính mới phát hiện sở dĩ tốn thời gian lâu như vậy mới cập nhật xong là bởi vì truyện này thật sự là... quá dài.

2

Quyển này được gọi là "Si ngốc tiên hiệp", ước chừng khoảng hai ngàn chương, là một điển hình truyện điền văn thăng cấp, nhưng so với truyện điền văn tiết tầu còn nhanh một chút, áng văn này quả thực kéo dài đến chết.

Nam phụ và nam chủ là một cặp anh em sinh đôi, cha mẹ vì muốn tránh trấn tộc chi bảo Thiên Ngữ Đan bị Yêu tộc cướp đi mà phân đan dược thành hai phần cho hai huynh đệ ăn, mà cha mẹ thì trong cuộc chiến với Yêu tộc bị chết.

1

Hai huynh đệ trong lúc vô tình được thần hầu cứu, mang về cung điện, được thượng thần thu làm đồ đệ. Lần đầu tiên gặp hai anh em này, thượng thần đã thích ngay nam chủ tướng mạo xinh đẹp, vì thế đã giữ bên người dốc lòng dạy dỗ, mà nam phụ diện mạo không xuất chúng như vậy thì để cho thần hầu chiếu cố.

1

Mà bất công này chỉ mới là bắt đầu.

Hai huynh đệ bởi vì ăn Thiên Ngữ Đan, tuy rằng bản thân có thật lớn linh lực, nhưng chu kỳ sinh trưởng cũng chỉ là từ từ, ước chừng cả vạn năm mới trưởng thành, mà trong vạn năm này, thượng thần càng ngày càng yêu thích nam chủ, đem tất cả mọi thứ tốt nhất đều cho hắn, còn nam phụ thì đã sớm bị nàng quên sạch sẽ.

Nam phụ từ nhỏ cùng trưởng thành với huynh trưởng, huynh trưởng cao quý giống như chủ nhân Thần Điện, hắn lại giống như một người hầu vô cùng bình thường, huynh trưởng lại có đủ các loại đan dược tuyệt hảo phụ trợ tu luyên, hắn lại chỉ có thể ngày ngày dựa vào khổ tu, dần dần hình thành tâm lý bất thường, bất thường sau chính là biế.n thái, sau đó khi trưởng thành không được bao lâu thì giết thượng thần, hoàn toàn rơi vào ma đạo.

Kế tiếp chính là huynh đệ tàn sát, cuối cùng nam chủ ca ca đạt được thắng lợi như những truyện bình thường khác. Mà Quý Thính hiện giờ xuyên thành vị thượng thần này, tình tiết trước mắt đang phát triển tới chỗ, nhân tộc chống đỡ yêu tộc bị thất bại, không bao lâu, nam chủ nam phụ hai huynh đệ sẽ được đưa đến trước mặt nàng.

Thế giới này bất đồng với các thế giới khác, khi nam phụ được đưa đến đây còn chưa sinh ra lệ khí và cừu hận, cho nên yêu cầu cũng không giống những thế giới kia phải tiêu trừ cừu hận mới được đến hạnh phúc, mà là quan tâm cùng yêu quý hắn thật nhiều, chờ hắn lớn lên, khỏe mạnh, thuận lợi xuất sư, vậy thế giới này sẽ thành công.

Đương nhiên cơ bản nhất là thời điểm hắn xuất sư không thể có khổ đại thâm cừu, bằng không vẫn phải chờ tới khi hắn cảm thấy hạnh phúc thì nhiệm vụ mới thành công.

...... Nghe ra không có gì khó, nhưng bởi vì theo giả thiết, nam phụ phải một vạn năm mới có thể lớn lên, không biết xui xẻo làm sao, trước khi nam chủ nam phụ trưởng thành, áng văn này viết dài cả mấy trăm vạn từ, cho nên nàng phải nuôi trẻ con một đoạn thời gian rất dài mới có thể làm thế giới này được thành công.

Quý Thính buông tiếng thở dài, ngồi ở cửa đại điện, chân đung đưa trong không trung giữa các tầng mây, dựa vào cửa tự hỏi. Nuôi trẻ con cả một vạn năm đối với nàng đã là chuyện khó khăn, nuôi tới hai đứa thì càng đừng nói nữa, cho nên nàng vẫn nên làm theo nguyên tác, giao một đứa cho thần hầu thì tốt hơn.

Bị giao cho thần hầu lúc này khẳng định sẽ là nam chủ, bởi vì giả thiết nguyên văn là như vậy cho nên sẽ không sai.

Nàng sẽ đem nam phụ về nuôi, đồng thời cũng không thể giống như trong nguyên văn mà bất công quá rõ ràng, cái gì nên cấp cho nam chủ vẫn phải cho, chỉ là lúc này đây không chỉ cho một mình hắn mà hắn có cái gì thì nam phụ cũng phải có, đồng thời nàng còn phải chăm lo cho nam phụ nhiều hơn, để tránh không cẩn thận một chút thì hắn lại trở nên biế.n thái, cuối cùng còn muốn giết nàng, như vậy quá khủng bố.

Quý Thính tự hỏi xong, nhìn tầng mây trôi lững lờ dưới chân, đột nhiên nghĩ đến mình hiện tại cũng coi như là thần tiên, như vậy chắc có lẽ bay cũng không phải là vấn đề chứ?

Vừa toát ra ý tưởng này, thân thể lại đột nhiên lơ lửng lên, Quý Thính luống cuống tay chân cố gắng ổn định, sau đó bất ngờ nhận ra mình đã đứng trên đám mây, cảm thụ tốc độ gió lướt qua dưới chân.

Thể nghiệm này thật là chưa bao giờ có, đôi mắt Quý Thính sáng rỡ, vung tay một cái liền bay ra giữa không trung, cuối cùng đã thấy rõ được toàn cảnh đại điện.

Kiến trúc này xác thật là nổi giữa không trung, mà không chỉ có đại điện, còn có rất nhiều cung điện xung quanh, Quý Thính bay vòng quanh các cung điện này, trên đường gặp được nhiều tiểu tiên nữ hướng tới nàng hành lễ đã không nói, còn có một ít thực vật hình thù kỳ quái cũng hướng tới nàng khom lưng.

Quý Thính bay một hơi ba vòng, lúc này mới chưa đã thèm quay trở lại bên trong đại điện, không ngừng thí nghiệm đủ loại chú ngữ thần kỳ có trong đầu.

Chơi hồi lâu, rốt cuộc cũng mệt mỏi, Quý Thính đi đến bảo tọa trên đại điện nằm xuống, thật mau đã ngủ thiếp đi. Không biết qua bao lâu, cảm thấy có động tĩnh rất nhỏ, Quý Thính lập tức mở mắt, nhìn thấy tiểu tiên nữ còn đang dâng lên nước trái cây.

Tiểu tiên nữ thấy đánh thức nàng, vội vàng cúi người hành lễ: "Quấy rầy thượng thần nghỉ ngơi, tiểu tiên tội đáng chết vạn lần."

"...... Không sao," cái này thượng thần so với trưởng công chúa trước kia còn uy phong hơn nhiều, uy phong đến nỗi Quý Thính không quen được, chỉ còn có thể nói chuyện khác, "Bản tôn ngủ đã bao lâu?"

"Hồi thượng thần, ngài đã nghỉ ngơi ba ngày." Tiểu tiên nữ đứng bên cạnh nàng uốn gối, nói.

Quý Thính: "......" Nhắm mắt một chút cư nhiên một cái là ba ngày, xem ra một vạn năm này cũng sẽ không quá gian nan nha. Nàng đang định nói chuyện, đột nhiên cảm giác có hơi thở xa lạ tiến vào kết giới, lập tức nhìn về phía cửa đại điện.

Sau một hồi, thần hầu mới dẫn một hàng tiểu tiên nữ tiến vào, trong đó có hai tiểu tiên nữ trong lòng ngực còn ôm hai bọc tã lót. Quý Thính nhướng mày: "Đó là hai huynh đệ nhà Thân Đồ?"

"Bẩm thượng thần, đúng vậy." Thần hầu cung kính cúi người, tựa hồ cũng không kinh ngạc Quý Thính vì sao sẽ biết.

"Bế lên cấp bản tôn nhìn xem." Quý Thính ngồi ngay ngắn, tính toán xem xong thì sẽ giữ lại nam phụ.

Nhưng khi hai đứa nhỏ được ôm đến trước mặt, Quý Thính trầm mặc ——

Nàng gặp qua bốn tuổi Thân Đồ Xuyên, nhưng mà chưa thấy Thân Đồ Xuyên lúc mới sinh nha! Hơn nữa trước mắt đây là hai huynh đệ sinh đôi, mặt mày gì đó đều có điểm giống, nàng thật phân không ra ai là ai.

3

Quý Thính vốn định hỏi hai đứa bé này ai là Thân Đồ Xuyên, nhưng vừa muốn hỏi trong đầu đột nhiên hiện lên nguyên văn cốt truyện, nàng lúc này mới nhớ tới khi hai đứa trẻ được ôm lại đây, cha mẹ tộc nhân đều đã bị diệt hết, tự nhiên không ai báo được tên của bọn nhỏ, vì thế thượng thần tự mình lấy tên cho chúng.

...... Nói cách khác, dựa tên cùng diện mạo để chỉ ra ai là ai, đã không thể.

Tiểu tiên nữ ôm hai đứa trẻ vẫn không nhúc nhích, Quý Thính không kêu họ tránh ra, các nàng vẫn luôn ôm như vậy, dường như có thể ôm đến sông cạn đá mòn.

Quý Thính trầm mặc một hồi, mặt vô biểu tình hỏi: "Hai đứa trẻ này, ai là ca ca, ai là đệ đệ?"

Thần hầu khuôn mặt vẫn luôn không lộ biểu tình gì đột nhiên hiện lên vẻ khó xử: "Ti, lúc ti chức đến, cũng chỉ dư lại hai đứa trẻ mới sinh này, không có người báo cho ti chức ai là huynh ai là đệ."

Quý Thính im lặng càng lâu, trong đại điện không có ai dám thở dốc. Nàng nhìn chằm chằm hai đứa trẻ một hồi, lại hỏi một vấn đề: "Các ngươi xem, hai đứa bé này đứa nào càng đẹp mắt chút?"

1

Thần hầu: "......"

Các tiểu tiên nữ: "......"

Bọn họ cảm thấy, hôm nay thượng thần có điểm kỳ quái.

Nhìn hai đứa trẻ mới sinh không khác biệt nhau mấy, Quý Thính cũng cảm thấy mình giống như bệnh tâm thần, đồng thời càng vô ngữ với thượng thần trong nguyên văn, thật khó mà hiểu được chuẩn mà nàng ta chọn ra đứa trẻ đẹp mắt hơn.

Chuyện tới bây giờ, nhất định phải đặt cả ở bên người tự mình giáo dưỡng sao? Quý Thính khó xử nhìn bọn nhỏ, sau một lát nàng phủ định loại ý tưởng này.

Cùng nuôi hai đứa một lúc, thời gian ở chung càng nhiều, nhưng một chén nước không thể tuyệt đối luôn giữ được thăng bằng, nếu vô ý một cái, nam phụ tùy thời đều có thể bị đi đường sai, còn không bằng tách ra nuôi dưỡng.

Cho nên nàng cẩn thận vẫn phải đặt chú ý ở chỗ nam phụ, nam phụ mới không sinh ra ghen ghét, đây là nguyên nhân nàng nhất định phải phân rõ ai là ai.

"Chẳng lẽ không có biện pháp gì phân đứa nào lớn đứa nào nhỏ hay sao?" Quý Thính nhíu mày hỏi.

Thần hầu khó xử một lát, đột nhiên nghĩ đến một biện pháp: "Không bằng ti chức dẫn bọn nhỏ đi địa phủ một chuyến, lấy máu ở đầu ngón tay làm chỉ dẫn, xem đứa nào thoát thai thành người trước, như vậy không phải là phân biệt ra được hay sao."

"......" Quả nhiên, thế giới tu tiên vẫn phải dựa loại phong kiến mê tín này mới được.

Cho tới hiện tại đây cũng là biện pháp duy nhất, thần hầu lập tức mang bọn nhỏ đi địa phủ, tìm tới phán quan mà mình có quan hệ tốt, mời ông ta tới kiểm tra. Loại kiểm tra này là trái với quy củ ở địa phủ, nhưng phán quan uống nhiều rượu quá, bị thần hầu kích một hồi thì đáp ứng, xách hai đứa nhỏ đi vào trong vòng luân hồi.

Thần hầu vốn định cùng đi qua, lại bị phán quan say khướt cự tuyệt: "Lão đệ, ngươi đây là không tin ta?"

Thần hầu: "......" Xác thật ta không quá tin tưởng.

Trong lòng tưởng như vậy, trên mặt cũng không dám nói như vậy, thấy phán quan kiên trì tự mình đi, hắn chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Phán quan mắt say lờ đờ mông lung đến trong vòng luân hồi, để hai bọc tã lót xuống, đâm thủng đầu ngón tay hai đứa trẻ, ấn nó xuống vòng đá luân hồi. Trên tảng đá thật mau xuất hiện canh giờ đứa trẻ sinh ra, hắn nhìn thoáng qua rồi ôm hai trẻ ra ngoài tìm thần hầu.

"Thế nào, đứa nào là lớn?" Thần hầu lập tức hỏi.

Phán quan ngừng một chút, lúc này mới ý thức ra mình có nhìn đến canh giờ sinh ra, lại quên mất đánh dấu hai đứa nhỏ.

Thần hầu thấy hắn sững người ra, không khỏi nhíu mày: "Ngươi không phải là không nhớ chứ, không bằng lại trắc một lần, lần này ta cùng ngươi đi?"

"...... Ta sao có thể không nhớ, đứa này là lớn, đứa này là nhỏ!" Phán quan bất mãn hắn hoài nghi mình, lập tức chỉ trước vào đứa nhỏ mặt hơi tròn, lần thứ hai chỉ vào đứa hơi gầy. Huynh đệ sinh đôi, lớn hơn tất nhiên là đại ca, nhỏ hơn chính là đệ đệ.

Thần hầu thấy hắn nói vô cùng nghiêm túc nên tin tưởng, đánh dấu lên người đứa lớn một cái, cảm tạ phán quan, sau đó mang theo hai đứa bé trở về.

Quý Thính vẫn ở trong đại điện chờ, vừa nghe thần hầu đã trở lại, lập tức đi lên đón nhận: "Như thế nào?"

"Hồi thượng thần, đã xác định, vị này chính là đại, vị này là tiểu." Thần hầu nghiêm trang chỉ ra.

Đại là nam chủ, tiểu là nam phụ, nàng không chút nghĩ ngợi đem đứa nhỏ ôm vào trong lòng ngực, dưới ánh mắt kinh ngạc của thần hầu mà chậm rãi ——

"Bọn họ còn nhỏ, mối hận diệt tộc này cho đến khi chúng trưởng thành, bản tôn sẽ nói cho chúng biết, trước đó, bất luận kẻ nào trước mặt bọn họ cũng không được nhắc tới chuyện này."

"Tuân lệnh."

"Hai đứa trẻ này bị mất đi cha mẹ, bản tôn sẽ thu họ làm đồ đệ, chờ lớn một chút sẽ theo bản tôn tuy luyện, đứa nhỏ hơn bản tôn sẽ tự mình nuôi nấng, còn đứa lớn thì hàng ngày theo ngươi sinh hoạt đi." Nếu đứa nhỏ là Thân Đồ Xuyên, nàng sẽ theo kế hoạch đẩy nam chủ cho thần hầu dưỡng dục.

"Ti chức tuân mệnh." Thần hầu ôm đứa trẻ trong lòng ngực, cúi người hướng về Quý Thính hành lễ.