Đã Có Anh Trong Nỗi Nhớ Của Em Chưa?

Chương 33




Tôi không cho phép mình có thời gian rảnh, bởi hễ không có việc gì làm hình ảnh Phong quay mặt đi, rồi cả chiếc vòng, câu nói khó hiểu của Vũ sẵn sàng ập tới.

Cố hình dung ra đường chạy, khi cách đích ba mét tôi đã nghĩ tới… một người nào đó mà giờ không tài nào nhớ nổi. Ôi, đau đầu quá. Phải học thôi.

Trên lớp thi cả tiếng Anh nói. Giáo viên khuyến khích hai bạn cặp với nhau luyện giao tiếp, nhưng tôi nói với Đức chỉ e tốn thời gian của cậu nên đành ở nhà bật đĩa nghe hội thoại, được năm phút thì thiu thiu, chút nữa chìm luôn vào giấc mơ hồng.

Tiếng chuông điện thoại đổ ngay lúc tôi sắp nhìn ra khuôn mặt người ở đích. Số máy lạ gọi tới.

“A lô?”

*

Đúng như lời Vũ, ngay chiều hôm ấy cô Khánh hẹn gặp tôi. Cô không muốn nói chuyện tại nhà nên chọn quán café, tôi gọi một cốc trà sữa.

“Giờ đến cuối năm, bàn giao xong xuôi công việc tại Việt Nam, cô và gia đình hiện tại sẽ chuyển hẳn sang nước ngoài sinh sống. Từ nơi cô ở tới trường nội trú chỉ mất hai tiếng đi tàu. Cô và bố Phong đã bàn bạc về chuyện học tập của Phong, học tại đó thằng bé có thể về nhà cô một vài ngày trong tháng, rất tiện. Cô luôn mong mỏi nó đi theo ngành Vật Lý như mẹ và trở thành nhà nghiên cứu. Nước mình chưa phát triển mạnh lĩnh vực này nên sự lựa chọn tốt nhất là du học. Hơn nữa, có cái thuận lợi là Phong đã giao tiếp thuần thục và quen với cách sinh hoạt của người phương Tây, lại có bạn đi cùng. Việc sang nước khác không còn gặp nhiều trở ngại hay khó khăn.”

“Dạ vâng.”

Tôi cố gắng hút cả phần thạch trong cốc. Nhiều người nói ở nước ngoài văn minh, không khí trong lành, không ô nhiễm, bụi bẩn như Việt Nam, đi lại dễ dàng, đầy đủ tiện nghi, có cơ hội phát triển. Việc cô Khánh và gia đình trở lại chỉ để trả công đào tạo của nhà nước. Họ quen môi trường bên ấy rồi, khó lòng muốn quay về nữa.

“Phong là đứa kín miệng, ít tâm sự với mẹ nên cô không rõ lí do nó muốn ở lại. Sang bên Canada nó sẽ được tự do hơn, hưởng điều kiện sống cao hơn. Sau khi học hết trung học, lên Đại học, rồi Thạc Sĩ, khi đạt tới trình độ cao đi bất cứ đâu đều tìm được việc làm tốt.”

Tôi đã ăn hết cả trân châu, giờ cầm cốc nước chẳng biết làm gì nữa. Phong sẽ đạt được những kỳ vọng của mẹ cậu, tôi biết cậu ấy làm được.

“Tuy là mẹ nhưng cô chưa làm tròn trách nhiệm, cô rất muốn bù đắp cho Phong trong thời gian qua… Lâm Anh, đành nhờ cháu động viên, khích lệ bạn.”

Người lớn rất ít khi khóc, thế mà cô lại khóc trước mặt tôi, có lẽ cô cũng đã gặp Vũ, Mai Mít, Yến và các bạn cùng lớp B1. Cô ấy đang cố hết sức để được trông thấy cậu con trai thành đạt.

“Nhưng… Phong thích nấu ăn mà cô.”

Tôi nói lí nhí. Đã bao giờ cô thực sự quan tâm đến Phong muốn trở thành người như thế nào chưa?

“Đó không phải là mục tiêu cần vươn tới, nấu ăn chỉ là sở thích, Phong có thể thực hiện vào những thời gian rảnh rỗi. Con trai cô có tư duy nhạy bén, thích hợp với việc nghiên cứu, chế tạo, nên cống hiến cho sự nghiệp khoa học.”

Tôi cúi gằm mặt sát bàn, suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ tôi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện nên suy nghĩ vẫn mang nhiều cảm xúc cá nhân. Cô Khánh là người học cao hiểu biết rộng, cô biết con đường nào dành cho Phong.

“Vâng, cháu sẽ khuyên bạn ấy.”

“Vậy tốt quá.”

Tôi chào cô ra về.

*

“Đi học tiếng Anh mau bà nội!”

Tôi kéo mình khỏi suy nghĩ khi bắt điện thoại của Đức, không rõ cậu ta lấy số ở đâu. Nhìn đồng hồ đã hơn bốn giờ, co chân chạy ra quán café vườn đầu ngã tư gần nhà, nói là gần nhưng chưa bao giờ tôi vào đó vì nghe nói riêng một chai nước lọc đã gấp năm lần ngoài thị trường, cậu này chơi sang ghê.

Không gian của quán thì khỏi chê, vừa rộng rãi, có cả suối nhân tạo, tha hồ ngắm cảnh, mỗi bàn cách nhau khá xa, thích hợp cho việc học, nhưng hai đứa học sinh vào ôn bài có vẻ sang chảnh.

Khi vào đến nơi thì tôi nhận ra không chỉ có Đức, còn có Thịnh lớp trưởng, Minh Thu và một vài người khác. Bắt gặp Lệ Quyên không hiểu sao tôi cứ thấy ngài ngại. Đức chỉ vào cái xó bên trong góc, bên cạnh cậu, tôi lẻn vào, khi ngồi ấm chỗ mới nhận ra chiếc cặp phía đối diện là của Vũ.

Cậu ấy trở lại chỗ thì Đức đứng lên.

“Giải quyết ở chỗ nào thế?”

Vũ chỉ về phía căn nhà nhỏ cuối cùng. Họ chắc đến đây lâu rồi.

“Lâm Anh uống gì?”

“Tớ không.”

Tôi đáp lại lời lớp trưởng.

“Sao vậy?”

“À, tớ vẫn còn no.”

Đã nói vậy nhưng cậu ta vẫn gọi ly nước cam. Trời ạ, tôi đang góp tiền mua quà chia tay Phong, nhìn bảng giá hết muốn làm gì nữa.

Các bạn sau đó kể đủ các chuyện, tôi cứ ngồi đợi họ quay về với bài học tiếng Anh. Vũ thi thoảng chêm vài câu, khiến cả nhóm cười nghiêng ngả, nhưng tôi không hiểu nên mặt nghiêm như tượng khiến cậu quê quê.

Ơ, hẹn nhau để học tiếng Anh cơ mà, các bạn đều khá rồi nên không lo mấy. Tôi đành mở sách ra tự ngẫm như kẻ bị cả thế giới lãng quên.

“Can you talk with me?”

Vũ đan những ngón tay vào nhau, vội đưa mắt hướng về tôi rồi nở một nụ cười rất hiền. Chúng tôi bắt đầu bài học tiếng Anh như thế…

*

Trong suốt cả tuần học ôn, tôi đều cắp sách đi, hôm thì ngồi ở quán ăn vặt, hôm vào hẳn Lotte ăn mỗi cái kem ba nghìn, lắm lúc ngồi ở ghế đá công viên. Mấy hôm đầu có năm, sáu người, rồi dần chẳng ma nào đến trừ tôi và Vũ, vẫn học thôi, cậu giảng tôi tiếng Anh, trong khi đó tôi giải đáp các vấn đề liên quan đến Toán, Lý, Hóa, Sinh, Sử, Địa, Văn.

“Học thế thôi, trên trung bình là được.”

Mỗi khi tôi linh cảm sẽ vào câu nào và bắt cậu ta học thì luôn bị gạt đi.

“Nhưng tớ nghĩ nó sẽ có trong đề.”

“Thế khác gì học nguyên cả quyển. Bỏ một buổi mai học tiếp.”

Và tôi lờ đi, ra vẻ say sưa học không biết trời đất gì hết. Dường như giữa chúng tôi chưa từng có khoảng cách.

“Hừm, bài này làm thế nào?”

Vũ hỏi đúng bài tôi giải ra âm bữa trước.

“Tớ… không biết làm.”

Ước gì tôi có thể nói với Phong như thế. Ước gì cậu ấy mãi ở bên để giải đáp mọi thắc mắc của tôi.

“Bài khó thế này không vào đâu. Đói quá, đi ăn!”

Vũ kéo tôi đi, cậu nói sẽ chỉ cho quán ăn vặt nổi tiếng của trường, đã là học sinh trường THPT Hùng Vương thì đứa nào cũng biết. Nhưng tôi có biết đâu. Cậu dẫn tôi vào quán có tên Bà Già Khó Tính, nằm trong con ngõ ngay cạnh trường, có bán đủ thứ, nộm bò khô, bánh xèo, quẩy, nem rán, ốc luộc, trứng cút lộn, cháo cay, chè thập cẩm, bánh ngô khoai sắn có hết. Học bao lâu tôi mới biết tới cái thiên đường này, quả là một thiệt thòi lớn.

Vũ gọi rất nhiều, đến nỗi cô bán hàng còn hỏi:

“Hai đứa chúng bay nuốt hết được á?”

“Hết sạch sẽ. Mười bảy tuổi bẻ gãy sừng trâu... Haha.”

Vũ lấy hai cái dĩa và hai đôi đũa cùng một ít giấy ăn bắt tôi lau. Phải rồi, chúng tôi đang ở độ tuổi đẹp nhất cuộc đời.

“Dạo này mày hay qua quán cô nhỉ? Định ăn cho bội thực luôn hả?”

Đang tươi cười là vậy, Vũ nhận hai bát nước mắm chấm từ cô mà không nói gì.

“Mấy món này rẻ thì rẻ thật nhưng sang nước ngoài chẳng có mà ăn. Thôi ăn đi cho cô đắt hàng.”

Tôi sơ ý làm rơi chiếc đũa xuống sàn, suốt từ lúc ấy, tôi và Vũ mang hai tâm trạng khác nhau không thể nói thành lời.

*

Buổi thi nói của lớp tổ chức vào chủ nhật, tôi căng thẳng ghê lắm, lại còn đứng thứ năm trong danh sách nên càng lúng túng, bị nói vấp và chưa trả lời được hết những ý trong đầu. Thi xong có điểm luôn, Vũ được điểm xuất sắc, còn tôi chỉ được “Ok”, chắc tại không có số xuất ngoại.

Tôi rủ Vũ ôn tập cho môn Hóa ngày mai nhưng cậu nói phải học gia sư nên thôi. Cậu ấy đã cố gắng rất nhiều. Vì vậy tôi vác sách vở đến nhà Yến, buổi này Phong sẽ giúp chúng tôi tổng hợp kiến thức, giải đáp thắc mắc.

Kể từ ngày gặp lại đây là lần đầu cả bốn đứa ngồi với nhau, không thể tự nhiên như xưa, có Mai Mít còn hay nói, còn lại chỉ đáp khi được hỏi. Trước hết Phong kiểm tra công thức và cách áp dụng vào bài tập của từng người. Nhìn cậu đeo kính mới bác học làm sao.

Tưởng mình nắm chắc kiến thức cơ bản rồi nhưng tôi bị hỏi vặn vọ một xíu là tịt ngay, ấy mà mấy ngày qua còn lên mặt với Vũ. Phong giảng rất cụ thể và tỉ mỉ, dường như cậu hiểu được rắc rối của mỗi đứa.

Có một lần khi Phong giảng cho Mai, cậu bực quá vì nói mãi nó không hiểu, lại còn vẽ nhăng cuội ra giấy, Phong với lấy cục tẩy bắt xóa đi, đúng lúc tôi đang định dùng, hai đứa vô tình chạm tay, tôi vội vã rụt lại, chỉ mong tóc che được toàn bộ khuôn mặt lúc này.

“Thằng Phong bị ghẻ hay sao con bé kia?”

Mai Mít vỗ bàn cười rầm rầm. Cứ cho là vậy, tôi chạy đi uống nước, vừa ngó lại nhìn.

“Lây từ mày ra đấy. Liệu mà học không thì lo kết bạn với mấy đứa khóa dưới là vừa.”

Vì câu nói đó Phong bị Mai cấu tay, món võ truyền kỳ của nó từ ngày bé.

“Yến hiểu cấu trúc tinh thể Axit Axetic chưa?”

Mặc dù lằn đỏ một bên tay Phong không hề tỏ ra đau, quay sang Yến. Cô bạn chẳng ngần ngại cười đùa hùa cùng Mai. Nếu có một điều ước, tôi mong muốn mãi mãi chúng tôi ở trong khoảnh khắc này.

*

Ngày thi chính đã đến, mẹ chở tôi đi từ sớm, trên đường còn dặn trưa về có ốc nấu chuối đậu. Thế thì thi cả tháng con cũng muốn.

Vẫy tay chào mẹ tôi khoác cặp vào trường thì đâm sầm vào một bạn. May bảng tên của áo mùa đông được thêu nên không bị xước mặt. Cổng trường to lù lù thế mà đâm được vào người khác, thật là…

“Tha hồ may mắn!”

Còn đang định rối rít xin lỗi, tôi nhận ra Vũ.

“Sáng ra đường gặp đàn ông con trai hên lắm!”

Vũ để ý đến những điều này từ khi nào vậy? Dù biết không phải tình cờ nhưng những việc cậu ấy làm đều toát lên sự chân thành và quan tâm đến tôi, nhờ thế tôi chẳng còn cảm giác hồi hộp trước giờ thi.

Vũ đứng đợi Phong gửi xe, hai người họ cùng đến trường. Thậm chí Vũ chẳng còn tỏ ra khó chịu nữa, đã nhiều lần tôi ao ước được đi giữa như thế, nói chuyện vô tư, mà sao bây giờ chẳng thể nào vui.