Đã Có Tôi Bên Em

Chương 27: Bóng tối




Màn đêm vô tình lướt qua mang theo bao nổi đau cùng tuyệt vọng nơi có sự sợ hãi bao quanh cùng những giọt lệ tuyệt vọng.

Chỉ cần có anh mọi thứ sẽ ổn đó là lời hứa mãi mãi không phai, một lời thề son sắt dù cho biển cạn non mòn.

Bà giám đốc cười toe toét ra gặp quý nhân, trong tình cảnh này thì dù cho là ai bà ta cũng sẽ tôn họ lên tận mây xanh.

Trong phòng tiếp đãi khách chính là một chàng trai lịch lãm tỏa ra thần khí quyền lực.

Y Ngân hơi khựng người vì vẻ đẹp này nhưng cũng nhanh chân theo bà giám đốc ngồi vào bàn hoàn thành nghĩa vụ chào đón khách quý.

- Chào cậu, cậu là người muốn tài trợ cho chúng tôi sao?

- Chào bà, tôi là Doãn Hạo Minh.

Hạo Minh bắt tay xả giao, nhìn bà giám đốc rồi nhìn Y Ngân nhếch môi một cái.

- Thì ra là Doãn thiếu gia nghe tiếng đã lâu bây giờ mới có cơ hội gặp mặt.

- Bà quá khen rồi.

- Chẳng hay cậu tại sao lại có dự định tài trợ cho chúng tôi?

- Bà không cần quan tâm nhiều.

Ánh mắt Hạo Minh trở nên lãnh khốc không một tia cảm xúc làm người đối diện thoáng sững sờ. Giọng điệu Hạo Minh lại trở về như trước một con người uy quyền thích đem quyền hành của mình áp bức lên người khác.

Y Ngân nhìn phớt qua cũng có một chút sợ hãi, bây giờ giọng điệu này chứng tỏ Hạo Minh tài trợ cho cô ta là vì chống đối Tử Phong chứ chẳng hề có một chút hứng thú nào trong lĩnh vực này cả.

- À vâng, không nói cũng chẳng sao, Y Ngân mau chào Doãn thiếu gia đi!_bà giám đốc có một chút không cam nhưng vẫn giả vờ vui vẻ mà đối đáp.

- Chào anh tôi là Y Ngân!

- Chào cô.

- Chẳng hay anh muốn giúp chúng tôi vì điều kiện gì?

Y Ngân nhìn thẳng Hạo Minh đưa ra nghi vấn, cô ta không nghĩ có buổi tiệc nào cho không mà không phải đánh đổi bất cứ thứ gì huống hồ một con người đầy quyền lực và mưu toan lừa lọc thế kia lại càng phải có điều kiện.

Hạo Minh thoáng nét cười khen ngợi người con gái trước mặt rất thông minh, mọi chuyện đúng là không chỉ đơn giản là một sự giúp đỡ nói trắng ra đây là một cuộc trao đổi.

- Cô rất thẳng thắn, tất nhiên giữa chúng ta sẽ có điều kiện nho nhỏ.

- Có điều kiện gì cậu cứ nói nếu không ngoài khả năng chúng tôi sẽ làm._bà giám đốc lại bon chen trả lời, bây giờ trong đầu bà ta chỉ có tiền, uy tín công ty và danh tiếng của Y Ngân mà thôi.

- Tạm thời tôi chưa nghĩ ra, đến khi nghĩ ra rồi tôi sẽ liên lạc với Tạ tiểu thư sau.

Thật ra đây chỉ là cuộc trao đổi giữa Hạo Minh và Y Ngân nên cậu ta không nghĩ sẽ để người thứ ba biết đến, chính vì thế tạm thời không nói. Mọi chuyện cũng xong, họ chính thức kí kết một hợp đồng đánh dấu một cuộc trao đổi.

Một cuộc trao đổi lãnh khóc tiềm ẩn sự nguy hiểm khó lường.

------------------------------------------

Nắng mai lại đến xua tan bóng đêm mang theo nhiều điều mới mẻ cùng sự phấn khởi.

Sau khi tan học, Tâm Di vẫn ngồi trong lớp đợi Tử Phong đến đón, anh bảo phải xử lí một số chuyện có lẽ đến hơi muộn, cô cũng chẳng quan tâm nhiều cô định bảo anh không cần tới đón nhưng anh đã ra lệnh cho dù có mười cái miệng cô cũng không thể từ chối.

Tiểu Kì ngồi lại cùng Tâm Di một lát lại bị cô đuổi đi về, lí do rất đơn giản Thiên Ân đến đón. Tiểu Kì chính là không yên tâm để cô một mình, lần trước cô chỉ đi khỏi Tâm Di một lát đã xảy ra chuyện, nếu có bất trắc nào xảy ra cô cũng chẳng hứng thú mà đi chơi đâu.

Sau khi Tiểu Kì đi Hạnh Nghi có đến nói chuyện với Tâm Di nhưng rồi cô nhận được một cuộc điện thoại nên cũng tạm biệt Tâm Di rời đi.

Mọi chuyện chính là vẫn không thay đổi được ý định của Tâm Di, cô vẫn ngồi đó đọc sách đốt thời gian chờ Tử Phong.

Được một lát, cô cảm thấy buồn ngủ nên ra đứng ngoài hành lang hóng gió. Cô vươn vai nở một nụ cười, lại không để ý phía sau có người xuất hiện.

Chưa kịp hình dung được những gì diễn ra sau đó, một mùi hương lạ xộc vào cánh mũi, mi mắt Tâm Di không tự chủ được cũng cụp xuống màn đêm bao phủ, muốn mở miệng hét lên nhưng bất lực. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra chỉ biết bóng tối bao phủ khiến cô không khỏi hoảng sợ.

Tiếng gào thét trong tâm trí nhưng đó chỉ là câm lặng có ai nghe được, Tử Phong có nghe chăng, nguy hiểm cận kề không thể không thừa nhận. Sao có thể nói hết sự sợ hãi trong Tâm Di cô sợ bóng tối, nỗi kinh hoàng cùng lạc lõng một mình trong bóng tối làm cô cảm thấy cô đơn cùng sợ hãi.

\" Tử Phong!\"

------------------------

Tử Phong vừa kết thúc công việc tại phòng làm việc P&A, trong anh lập tức có một chút bất an muốn ngay lập tức đến cạnh Tâm Di nhưng điện thoại anh lại vang lên.

- Tử Phong nghe!

- Tôi muốn chơi với cậu một trò chơi nhỏ_âm thanh cười cợt vang lên bên kia đầu dây điện thoại, một chút thích thú cùng thách thức.

Trong lòng Tử Phong sự bất an ngày một dâng cao, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ cảm thấy như thế.

Anh dù rất tự tin bản thân có thể làm được tất cả nhưng con người ai cũng phải có nhược điểm. Anh cũng vậy, mọi người luôn xem anh là người hoàn hảo nhưng anh lại không nghĩ như thế, nhược điểm của anh chính là không thể túc trực bên cạnh người thân của mình để bảo vệ họ.

- Cậu lại có trò gì nói nghe xem!_cho dù đối phương là ai đi chăng nữa anh cũng không muốn mình yếu thế, đôi môi nhếch lên một nụ cười, anh không nghĩ là có chuyện gì mà anh không thể vượt qua.

- Cứ an tâm trò này rất hay rất kịch tính, cậu không lo cho cô người yêu bé bỏng của cậu sao?

Hạo Minh đắc ý lại cười một cách kiêu ngạo, nói đúng hơn cứ mỗi vết xước làm đau Tử Phong chính là niềm vui của cậu ta.

- Thật ra cậu muốn gì?

- Không muốn gì cả, mà tôi nói cho cậu biết nếu không đi tìm người yêu của cậu sớm một chút tôi không chắc rằng cô ấy còn an toàn đâu. Trò chơi chỉ kéo dài mười hai tiếng thôi cậu tự lo liệu lấy, bây giờ đúng mười hai giờ trò chơi chính thức bắt đầu._lại một tràng cười ngạo nghễ như một tên ngông cuồng không còn đường lui.

- Cậu khá lắm Hạo Minh!

Bao nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho Tử Phong hiểu Tâm Di đã lọt vào vòng nguy hiểm nhưng không ngờ người anh cử đi theo bảo vệ cũng không có một chút tin tức trừ phi cả anh ta cũng không ổn.

Không chần chừ Tử Phong lái xe với tốc độ kinh người đến tìm Tâm Di, gọi điện thoại không được anh bây giờ thật sự hoảng sợ cô có thể đi đâu dù không muốn tin lời Hạo Minh nói là thật nhưng tình hình hiện tại không cho phép anh nghĩ khác, Tâm Di thật sự đã vượt ra khỏi vòng kiểm soát của anh.

Tử Phong tìm khắp nơi tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Tâm Di, anh một chút cũng không muốn một lần nữa lại đánh mất cô nhưng bây giờ anh phải làm sao? Anh mệt mỏi chống tay lên dãy hành lang đôi mắt lãnh đạm nhìn xa xăm trong nỗi tuyệt vọng.

- Chủ tịch!

- Anh... Sao lại ở đây? Tâm Di đâu?

Một giọng nói quen thuộc cất lên phía sau lưng Tử Phong, anh quay lưng thần sắc có chút thay đổi cùng một chút hi vọng nhưng ánh mắt khiến người có lỗi phải chột dạ.

- Xin lỗi chủ tịch, tôi định xông ra cứu cô Tâm Di thì đã bị một vật cứng đập vào đầu bất tỉnh.

- Chết tiệt thật!

Sự tức giận cùng lo lắng đã làm Tử Phong thành một con người khác trở nên băng lãnh tàn khóc hơn, sâu trong nhãn thần là một màn băng dày đặc lạnh đến mức có thể đông cứng mọi vật xung quanh. Nhẫn tưởng nếu không tìm được Tâm Di những ai có liên quan anh đều có thể khiến họ thân bại danh liệt kể cả Hạo Minh cũng vậy.

- Anh thông báo cho 3K và những người trong FA lục tung mọi ngóc ngách bằng mọi giá phải tìm bằng được Tâm Di.

- Rõ thưa chủ tịch!

Tử Phong lập tức liên lạc cho Thiên Ân cùng Khả Chiêu, anh cho tới giờ cũng không biết Hạo Minh đã giấu cô ở đâu. Mọi việc cứ như vậy mà đổ ập tới anh thật hối hận khi không đến sớm một chút.

Tất cả thành viên FA lập tức dùng mọi trí lực cùng sức lực để lật tung mọi ngóc ngách của thành phố.

Lúc trước họ tìm một con người thậm chí còn chưa biết mặt còn hăng say làm nữa kia mà huống hồ bây giờ là người đang sống, một cô gái xinh đẹp hiền dịu kiêm luôn phu nhân tương lai của P&A cũng không chừng họ không tìm được chính là bất tài vô dụng.

Tử Phong lại tiếp tục tìm kiếm xung quanh phòng học Tâm Di mong tìm được một chút manh mối. Nhưng có vẻ bất lực, anh vẫn tìm đến rất nhiều nơi, tìm bất cứ chỗ nào có thể giam giữ người anh đều đến nhưng hoàn toàn không thấy.

Nhưng anh có lẽ lo lắng quá mà quên mất một điều đối phó với một người tài trí như anh thì đối phương không thể giấu cô ở một nơi mà anh dễ dàng tìm thấy.

----------------------------

Trong một căn phòng rất tối, mọi thứ như độc nhất chỉ có bóng đêm ngự trị kể cả một tia ánh sáng yếu ớt cũng không len lỏi vào được.

Một cô bé hoảng sợ cùng cực, nhưng cô bé không khóc đôi tay run rẩy mân mê sợi dây chuyền ngôi sao màu bạc mà gọi tên người con trai trong vô thức.

\" Anh Tử Phong em rất sợ!\"

Cô bé đã gọi khản cả cổ cũng chẳng ai nghe, chẳng ai thấu là vì sao vì nơi đây vốn chỉ có một mình cô bé hay vì chẳng ai quan tâm đến cô. Sợi dây chuyền màu bạc sáng óng ánh cô bé rơi nước mắt nhưng lại mỉm cười.

\" Anh Tử Phong anh sẽ bảo vệ em đúng không?\"

Tiếng chuột kêu, tiếng gián bò sột xoạc trên thảm rơm một cô bé sáu tuổi có thể làm gì ngoài việc rơi nước mắt cầu xin một điều ước sẽ có người đến cứu nhưng sao vô vọng. Đôi vai nhỏ bé không ngừng run lên co ro trong một góc. Bóng tối luôn tràn ngập những điều đáng sợ nhưng cô bé vẫn luôn tin mọi chuyện sẽ ổn vì có người đã nói với cô bé như thế.

- Anh Tử Phong trên đời này toàn người tốt đúng không?

- Ngốc! Làm gì có chuyện đó._ cậu bé khẽ mỉm cười cốc vào đầu cô bé một cái, đôi mắt màu cà phê phảng phất tia dịu dàng.

- Vậy sao? Vậy nếu một ngày em gặp người xấu thì phải làm sao?_cô bé giương cặp mắt long lanh nhìn cậu bé.

- Không cần phải làm gì cả._cậu bé lại nở một nụ cười, giọng nói chứa đựng sự kiên định, nhẹ đưa tay vuốt mái tóc đen mềm mại.

- Tại sao ạ?_giọng nói trong trẻo như chim sơn ca hòa vào trong nắng như một bài ca tuyệt diệu.

- Đơn giản vì đã có anh bên em._cậu bé nắm tay cô bé nói với giọng dứt khoát như một lời thề không bao giờ phai nhạt.

Cả hai lại cùng vui đùa, hai cái dáng bé nhỏ tung tăng trong vườn hoa sứ trắng thơm ngát thoang thoảng trong gió.

Hình ảnh mờ nhạt.

Mờ nhạt dần...

Một vùng bóng tối bao phủ.

Cô bé đứng một mình không còn cậu bé bên cạnh, cô bé phải làm sao đối mặt?

\" Anh Tử Phong, anh đâu rồi?\"

Tâm Di sực tỉnh mồ hôi trên trán đầm đìa, nhưng cựa mình mãi mà chẳng được trước mắt cô là một mảng đen như trong giấc mơ. Càng nghĩ cô càng hoảng sợ, đầu cô đau nhức không thể nhớ được những gì đã xảy ra. Kể cả giấc mơ kia vụt đến cũng vụt biến mất trong nháy mắt, cô còn chưa kịp hình dung được cậu bé và cô bé đó là ai có quan hệ như thế nào thì mọi thứ đã tan như làn sương mờ ảo, như một ảo ảnh không có thực.

Nơi đây rất vắng lặng cô có thể nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài, cái đáng sợ hơn chính là tiếng chuột và tiếng gián khô khốc vang lên trong gian nhà trống. Mắt cô không thể thấy nên chỉ có thể dùng tai để nghe, cổ tay cô đau nhức vì bị buộc chặt bây giờ cô đã ý thức được rằng mình đã bị bắt nhốt nhưng vì lí do gì và do ai làm thì cô hoàn toàn không thể nghĩ ra.

Có tiếng bước chân gấp gáp vang lên bên ngoài gian nhà trống Tâm Di có một chút vui mừng cùng một chút lo lắng. Cô vui mừng có thể là có người đến cứu cô, cô lo lắng vì người đến chính là người đã bắt cô đến đây.

Nhưng phần trăm người bắt cô vẫn chiếm phần hơn, cô ao ước biết bao bây giờ có Tử Phong bên cạnh cứ nghĩ đến nụ cười của anh, đôi tay ấm áp của anh cô lại cảm thấy an toàn.

Dù cho thế nào cô vẫn không thể nào phủ nhận cô sợ bóng tối, rất sợ nhưng lí do vì sao cô sợ thì cô lại không biết, càng nghĩ cô càng chắc

rằng mình đã bị lãng quên một phần kí ức.

- Cô ta đã tỉnh chưa?_một giọng nói uy quyền của một cô gái vang lên. Ở khoảng cách xa hầu như Tâm Di không nghe được gì chỉ có thể nghe tiếng ồn ào nhưng tuyệt nhiên họ nói cái gì cô đều không biết.

- Thưa tiểu thư vẫn chưa._một người đàn ông bặm trợn nhưng lại có vẻ khúm núm kính cẩn.

- Như vậy thì tốt trông chừng cô ta cho cẩn thận.

- Chúng tôi biết rồi.

- Còn nữa khi chưa có lệnh các người không được chạm vào cô ta dù chỉ là một sợi tóc nếu không mọi hậu quả các người tự gánh lấy.

- Rõ thưa tiểu thư!

Nói xong cô gái lập tức bỏ đi không để lại một chút dấu tích như chưa hề đặt chân đến nơi hoang vang vắng này.

Im lặng lại một lần nữa quấn lấy gian nhà trống mang sắc thái tĩnh lặng và âm u.

Tâm Di dù cho đã tỉnh cũng không thể nhận biết được mình đang ở nơi nào, đôi mắt bị che khuất, khuôn miệng nhỏ nhắn bị dán chặt căn bản không có biện pháp cầu cứu.

Phải rồi cô bây giờ chính là một thân một mình phải tự lực cánh sinh phải tìm cách thoát thân nhưng bằng cách nào mới là quan trọng cho dù chỉ là một cử động nhỏ cũng đủ để người bên ngoài nghe thấy mà xông vào.

\" Anh Tử Phong, em phải làm sao đây?\"

Đầu óc của Tâm Di thường ngày vốn rất thông minh nhưng sao giờ đây nó trở nên bấn loạn mù tịch không có lối thoát. Một mảng kí ức toàn bóng tối hiện về khiến cô không khỏi hoảng sợ run lên bần bật, hàng lệ ấm nóng lại lăn dài trên má, một nỗi tuyệt vọng chất chồng.

Cô biết giờ này Tử Phong chắc chắn rất lo lắng cho cô, cô lại một lần nữa liên lụy đến anh làm anh phiền lòng là lí do vì sao.

\" Tử Phong em xin lỗi!\"

----------------------------

Một cậu bé hốt hoảng chạy khắp nơi để tìm một cô bé, cậu tìm trong vô vọng trên gương mặt hằn rõ sự mệt mỏi cùng lo lắng.

Nhưng cuối cùng cậu cũng tìm được cô bé bị nhốt trong một căn phòng tối. Tiếng khóc nấc nghe đến tái lòng, cậu bé đau xót ôm cô bé vào lòng nhẹ nhàng an ủi, nước mắt ướt đẫm đôi vai cậu. Nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt to tròn cùng nỗi kinh hoàng một mình trong bóng tối khiến cô bé ngất đi trong vòng tay ấy.

Như một lời thề khắc cốt ghi tâm \"Đơn giản vì đã có anh bên em.\"

\" Anh Tử Phong anh sẽ bảo vệ em đúng không?\"

- Tâm Di!

Tử Phong giật mình thản thốt gọi tên Tâm Di, hóa ra anh vì tìm cô quá mệt nhọc do trong lúc suy nghĩ đã ngủ thiếp trên xe. Một mảng kí ức ùa về trong tâm trí. Giọng nói cô vẫn vang vọng trong tâm trí anh, nụ cười của cô vẫn hiện hữu trong tim anh cớ sao anh không nhìn thấy cô.

Tử Phong biết người anh yêu rất sợ bóng tối không có anh bên cạnh cô có hoảng sợ không? Có gọi tên anh như những ngày còn bé?

Thần trí anh như dại đi.

Tim anh đau nhói!

Làm sao anh có thể quên được sự hoảng sợ trong cô, bây giờ có thể nào nó lại một lần nữa tái diễn?

Tiếng điện thoại anh lại vang bây giờ màn đêm đã dần buông xuống nhưng tin tức của Tâm Di vẫn là vô vọng.

- Anh nghe đây!

- Anh rể chị hai em đâu sao giờ này chị ấy chưa về?_là tiếng Kỳ Quân đang lo lắng, cậu biết là Tâm Di đi cùng Tử Phong nhưng nếu không về thì sẽ báo trước chứ không như hôm nay bặt vô âm tín.

Tử An đang ở bên cạnh Kỳ Quân đang nghe ngóng cũng dâng lên sự lo lắng.

- Anh xin lỗi! Tâm Di mất tích rồi anh đang tìm._Tử Phong thở dài mệt mỏi, anh không muốn cho Kỳ Quân biết nhưng có lẽ đã không thể giấu được nữa.

- Chị...chị hai em mất tích rồi, anh đang ở đâu em cũng muốn tìm chị ấy.

- Không cần đâu anh tìm được rồi, em ở cạnh Tử An là tốt rồi.

- Anh hai em cũng muốn tìm chị dâu_giọng Tử An lại lanh lảnh vang lên trong điện thoại, cô chính là bản tính năng động không muốn ngồi yên một chỗ.

- Đúng rồi có người giúp vẫn tốt hơn, anh nói đi bọn em sẽ đến đó._ Kỳ Quân nói giọng hối hả một chút bình tỉnh cũng không còn lòng cậu chính là nóng như lửa đốt.

- Được rồi là ngoại ô thành phố gần một khu rừng.

Anh không muốn Kỳ Quân vướng vào chuyện này nhưng anh biết có cản cũng không được vì giữa Tâm Di và Kỳ Quân tồn tại tình chị em, anh không có quyền ngăn cấm điều đó. Một điều làm anh yên tâm là Kỳ Quân thông minh và biết võ chắc chắn biết cách phòng thân.

Nói xong Tử Phong tắt máy anh dừng xe và tiến sâu vào khu rừng, các thành viên của FA cũng đã tập hợp đầy đủ.

Sở dĩ mọi người biết mà đến đây vì trong lúc tìm Tâm Di, Tử Phong đã phát hiện ở dưới sàn ngoài hành lang có một loại đất đặc biệt còn dính lại một ít chắc là do người bắt Tâm Di vô ý để lại bên cạnh đó còn có một kẹp tóc của Tâm Di bị rơi lại chứng tỏ nơi đây chính là nơi cô bị bắt, theo sự dò tìm của FA thì chỉ có khu rừng này mới có loại đất đó chính vì thế đây là manh mối duy nhất.

-----------------------

Kỳ Quân vừa nghe xong điện thoại của Tử Phong lập tức leo lên con mô tô của cậu.

- Nè cậu đi đâu vậy, cho tôi đi với!_ Tử An níu áo Kỳ Quân chính là có chết cũng không buông.

Muốn đi thám hiểm một mình mà bỏ mặt cô sao chuyện này cô đâu dễ cho qua như vậy.

- Cậu đi làm gì rất nguy hiểm ở nhà đợi tin thì được rồi._ Kỳ Quân nhăn mặt nhìn Tử An muốn đi một mình cho đỡ vướng, một mình cậu thì không sao có thêm Tử An cậu không chắc là cô sẽ được an toàn.

- Không, cậu quên rằng anh Tử Phong bảo cậu phải bảo vệ tôi sao?

Tử An phụng phịu nhất quyết đòi đi, thật ra cô cũng nóng lòng muốn tìm Tâm Di chẳng kém gì cậu vả lại cô cũng không muốn Kỳ Quân xảy ra chuyện gì chỉ muốn ở bên cạnh nhìn thấy sự an toàn của cậu mà thôi.

Kỳ Quân thở dài bất lực đành cho Tử An lên xe, nếu cứ day dưa kiểu này còn tốn thời gian hơn. Vậy là Kỳ Quân lao xe đi với tốc độ kinh người bây giờ cảnh sát có thổi còi cũng mặc kệ. Tử An chính là sợ mất mật mặt xanh môi tái vòng tay ôm chặt Kỳ Quân cầu mong diêm vương đừng nhòm ngó sinh linh bé bỏng đang tuổi mới lớn.

Cuối cùng cũng đến nơi, ở đây còn có vài người của FA ở lại chính là chờ Kỳ Quân và Tử An còn tất cả mọi người hầu như đã tản ra khắp khu rừng để tìm, khu rừng vô cùng rộng lại nhiều hầm hố đi không khéo lại rớt hố không bò lên được. Bây giờ là ban đêm nhìn càng đáng sợ hơn. Kỳ Quân bỏ nón bảo hiểm rồi bước xuống xe, Tử An nắm chặt cánh tay cậu không buông, nơi này tịch mịch lại có tiếng động lạ làm cho Tử An rùng mình một cái.

- Kỳ Quân chỗ này đáng sợ quá!_giọng Tử An yếu ớt bé tí như tiếng muỗi vo ve nhẫn tưởng nói lớn sẽ kinh động lũ quỷ nơi thâm sơn cùng cốc.

- Ai bảo cậu đến rồi than, tốt nhất là đi bên cạnh tôi và dán miệng lại nếu không cậu sẽ được hộ tống về nhà ngay lập tức._giọng nói đầy đe dọa của Kỳ Quân lại vang lên nhưng thật ra cậu lo Tử An đi cùng cậu sẽ gặp phải nguy hiểm.

Tử An biết điều im thinh thít, nói gì thì nói cô không muốn xa Kỳ Quân chính là cái mấu chốt. Ánh sáng đèn pin le lói cả đám người dần dần tiến vào khu rừng theo một hướng khác.

Cứ lẳng lặng mà đi, lẳng lặng lần mò.

\"Rắc\"

Tiếng động khô khốc vang lên cả bọn giật mình, Tử An la toáng lên ôm chặt Kỳ Quân. Đôi tay bé nhỏ mỏng manh của Tử An vòng qua cổ Kỳ Quân bám chặt không buông.

- Á, có ma...

- Ma cái đầu cậu chỉ là nhánh cây khô thôi!

Kỳ Quân giật mình một cái đưa đèn pin hướng tiếng động mà soi, một tay ôm Tử An. Kỳ Quân chính là không có biện pháp đẩy Tử An ra mới để cho cô ôm như vậy, còn cách nào nữa bây giờ con gái vốn nhát gan vậy mà.

Tử An he hé con mắt nhìn rồi từ từ buông Kỳ Quân ra vuốt ngực một cái thở phào nhẹ nhõm.

- Hú hồn!

- Đúng là gan chuột nhắt!_ Kỳ Quân nhếch môi cười một cái, nói gì thì nói lúc nãy Tử An ôm cậu tim đập rất nhanh không biết Tử An có nghe hay không.

Tử An lườm Kỳ Quân một cái rồi lại ôm lấy tay cậu mà đi, cả nhóm lại cùng đi về phía trước phải nói là chỉ biết đi chứ chẳng biết đích đến là đâu.

Một khi bóng tối ngự trị có trời mới biết có bao nhiêu điều lạ lẫm trong đó.

---------------------------

- Anh Thiên Ân có chắc Tâm Di bị bắt đến đây không?

Tiểu Kì dù có một chút sợ sệt nhưng vì tìm Tâm Di cô đã năn nỉ Thiên Ân và Khả Chiêu đến gãy lưỡi họ mới cho cô theo.

Tiểu Kì cảm thấy vô cùng có lỗi khi bỏ Tâm Di ở lại một mình nếu có cô chắc mọi chuyện đã khác sẽ không dẫn đến chuyện Tâm Di bị bắt. Khi biết Tâm Di mất tích cô vô cùng sợ hãi muốn ngay lập tức đi tìm Tâm Di nhưng cô chỉ có lòng mà không có sức.

Nhưng chắc có lẽ đầu óc cô quá ngây thơ rồi, một khi hung thủ đã ra tay nếu có cô ở đó cũng bằng thừa một cô gái chân yếu tay mềm như cô thì có thể làm được gì.

- Chắc mà em yên tâm._Thiên Ân nhẹ mỉm cười trấn an Tiểu Kì nắm lấy tay cô mò mẫm bước đi.

Đi phía trước hai người chính là Khả Chiêu, ba người họ cùng một nhóm xem ra sự phân công cũng khá hợp lí hai người có lẽ bảo vệ một cô gái chắc không thành vấn đề.

Cứ hễ nghe tiếng sột xoạc Tiểu Kì lại giật mình một cái, có cả tiếng chim cú mèo kêu trong đêm nghe rợn tóc gáy mỗi lần như vậy cả đám lông tơ như dựng đứng. Khả Chiêu chính là người đi trước cũng không khỏi rùng mình đêm tối mịt mù mà đi trong rừng có điên mới day vào nhưng đây là trường hợp bất đắc dĩ không đi không được.

Mỗi tội họ chưa từng đi đêm trong rừng nói thẳng ra là không có kinh nghiệm nhưng cũng phải liều. Đi nhiều lần cũng bị vấp ngã nhưng đó cũng chẳng phải chuyện lớn quan trọng là tìm được Tâm Di trước khi quá muộn.

---------------

Tử Phong cùng 3K và một người còn lại của FA cùng một nhóm ba người con trai chính là không sợ trời không sợ đất nên tốc độ tìm kiếm và đi sâu vào rừng có lẽ nhanh hơn những nhóm còn lại nhưng mọi chuyện vẫn dừng lại ở con số không, anh vẫn tìm trong bất lực.

Một màn đêm.

Một khu rừng già âm u.

Nuốt trọn những con người.

Cứ kết thúc một lối mòn lại sinh ra hàng chục lối mòn khác, họ không nghĩ nơi đây là khu rừng mà lại có nhiều lối mòn như vậy trừ phi có người cố tình làm ra để đánh lạc hướng, họ cứ đi theo lối mòn thật chất không có khả năng tìm thấy Tâm Di.

Nghĩ là làm Tử Phong quyết định tự vạch cho mình một con đường khác và tự đi một mình, những con đường mòn còn lại sẽ giao cho 3K cùng những người còn lại nếu anh đoán không lầm những đường mòn này sẽ dẫn đến cùng một chỗ.

Họ có cản anh đừng nên mạo hiểm nhưng một lời anh đã nói giọng điệu băng lãnh nhẹ thảy vào khu rừng âm u không một ai dám cải mặc dù biết anh thừa sức bảo vệ bản thân cùng Tâm Di nhưng tại sao họ vẫn cảm thấy không an tâm.

Anh chính là đi một mình mặc kệ mọi thứ, trong mắt anh bây giờ là Tâm Di chỉ cần tìm được cô mà thôi ngay cả bản thân anh bị trày xước cũng không màng đến.

Dù có gai góc hay vực thẳm anh cũng không từ cứ như vậy mà đi lên phía trước với một chiếc đèn pin trong tay.

Điện thoại anh lại reo là một số quen thuộc anh rất không muốn nghe nhưng không nghe chính là chứng tỏ bản thân đang sợ sệt.

- Cậu lại có trò mới sao?_Tử Phong vẫn hiên ngang như vậy trên môi nhếch lên một nụ cười khinh bạc.

- Cậu thật rất thông minh, chỉ có mười hai tiếng thôi bây giờ cũng cũng sắp hai mươi mốt giờ rồi, gần hết mười hai tiếng rồi tôi không nghĩ Tâm Di sẽ chịu đựng nổi đâu._ Hạo Minh lại bật cười thích thú, nói con người này thích đem mạng sống của người khác ra trêu đùa quả không sai.

- An tâm tôi sẽ tìm được Tâm Di trước hai mươi bốn giờ ngày hôm nay._một lời dứt khoát anh không chỉ khẳng định với Hạo Minh mà còn nói với bản thân và là lời hứa đối với Tâm Di.

- Chà chỉ còn ba tiếng thôi! Tôi sẽ chờ xem.

Tử Phong không ngờ mọi chuyện lại đến sớm như vậy, anh nắm chặt điện thoại trong tay động lực tìm Tâm Di của anh ngày càng lớn không một phút nào dập tắt thậm chí nó còn bùng cháy mạnh mẽ hơn. Cuộc chơi này chính anh đã chấp nhận chính vì thế anh cũng sẽ tự tay mình chấm dứt nó để Hạo Minh phải tâm phục khẩu phục.

Nhấc bước rời khỏi đó trong đêm tối, trên bầu trời có rất nhiều sao có cả ánh trăng khuyết chiếu từng tia sáng yếu ớt qua kẽ lá nhưng rừng có bao nhiêu cây, bao nhiêu tán, bao nhiêu tầng ánh sáng vốn không thể xuyên thấu vẫn là màn đêm thống trị. Tồn tại trong đó có bao nhiêu nguy hiểm đang rình rập đe dọa nhưng nó không thể ngăn bước Tử Phong.

Sương đêm bắt đầu bao phủ khu khu rừng.

Lạnh buốt!

Lạnh như chính trái tim Tử Phong.

\" Tin anh nhé Tâm Di!\"