Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Chương 21: “Đêm nay không đi, ngủ đi!”




Edit: Rika Nguyen

“A, thật kỳ lạ, rõ ràng là ở trong này, sao giờ không thấy?” Giản Lân Nhi lầm bầm, vừa mới cầm quần áo bẩn ra ngoài giặt, vừa quay đi một lúc, quay lại đã không thấy đồ đâu.

Bên kia có mấy người bạn đang giặt đồ, khi thấy LÂn nhi vào liền giải tán, Lân nhi không nhìn tới bọn họ, chỉ chăm chú làm việc của chính mình.

“Đang tìm cái gì đó?” Một giọng nói mãnh mẽ vang lên.

“Quần áo”

“Tìm không thấy, thì lấy của tôi mà dùng”

“Làm sao lại để người đặc biệt giặt đồ được,ha ha” Ngữ khí khinh thường, người đó liếc nhìn Lân nhi.

Lân nhi chán nản, quả nhiên ông nội đã làm ra động tĩnh lớn như thế, thật bực mình mà. Cắn chặt môi, cô ôm thau đồ ra ngoài, quần áo trong thau cũng giặt chưa sạch. Vừa mới bước ra khỏi phòng giặt đồ, liền nghe được âm thanh trò truyện ở phía sau “Cho dù có là con ông to bà lớn đi nữa, cái gì cũng không biết, cô ta có tư cách gì mà ở lại đây…?

Bước nhanh ra ngoài, giọng nói vẫn còn vang vọng, tự nhủ với chính mình là không cần để ý, nhưng làm sao có thể, cô đã đi tới đây rồi, phải cố gắng nhẫn nhịn mà thôi, trong lòng bắt đầu phiền chán.

“Oành” ném thau đồ xuống, ngồi trên ghế ủy khuất, cho dù nhà cô có thế lực như thế nào, tại quân đội cô cũng không có đặc quyền gì cả, những người này dùng ánh mát gì nhìn cô đây?

Dưới lầu vọng lại âm thanh, nhìn đồng hồ, thì đã đến giờ điểm danh, cô mặc quần áo chạy bộ xuống lầu, theo thường lệ hôm nay là ngày tổng kết và đề ra kế hoạch huống luyện của ngày mai, sau khi phổ biến xong tất cả giải tán rồi đi về phòng.

Thời điểm bước lên lầu, thấy có người đang túm lại nói nhỏ, Giản Lân Nhi hít một hơi thật sâu, bước nhanh vào phòng mình, vừa mới bước vào, liền nhìn thấy một người đang ngồi trên giường.

“Anh vào bằng cách nào?” Nói xong, cô liền phát giác ra giọng nói của mình quá lớn, vội nhìn ra bên ngoài, nhanh chân đóng cửa lại.

“Đi vào thôi” Dịch Nam Phong không biết tìm đâu ra bộ quân phục, chân còn mang giày quân dụng.

Anh chải tóc ngược về sau, tương xứng với y phục, thêm với khí chất bất phàm, Lân nhi nhìn nửa ngày, cảm thấy anh rất phù hợp với bộ quân phục này.

Trợn tròn mắt, Lân nhi nhìn chằm chằm Dịch Nam Phong, anh nghĩ đây là nhà mình sao, còn hiên ngang đi vào, hèn gì thấy mọi người túm lại bàn tán, tại sao cô lại không phát hiện ra có người vào đây. Trong lòng cô bắt đầu cảm thấy không thoải mái, cô cũng không muốn hỏi gì nhiều, ngồi xuống ghế, bất động.

Nguyên lai anh tưởng rằng cô sẽ hỏi chuyện cho rõ ràng, nhưng thấy cô ngồi xuống, dường như có tâm sự.

Dịch Nam Phong nhướng mi lên, tâm tình đùa giỡn với Lân nhi “Làm sao thế?”

Giản Lân Nhi không nói lời nào, Dịch Nam Phong lại hỏi tiếp, lúc này cô mới ngẩng đầu lên nhìn anh, môi hơi mím lại, trong ánh mắt tràn ngập sự ủy khuất. Thấy Dịch Nam Phong, Giản Lân Nhi liền giống như trẻ nhỏ bị ức hiếp, thấy người lớn nhà mình tới, liền khóc lóc nhõng nhẽo.

Còn chưa kịp nói , liền nghe tiếng chuông. Cô vội đi điểm danh, sau đó tắt đèn trong phòng. Vốn lúc này cô nên nằm trên giường, nhưng anh đang ngồi trên đó thì giường đâu mà cô nằm?

Không đợi Dịch Nam Phong hỏi chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, làm cho cô hoảng hồn “Giản Lân Nhi, ngủ chưa? Tôi là Hách Hồng”

“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…” Cô đứng dậy lắc lắc cánh tay anh, cô nhìn xung quanh, ngăn tủ? Không được, Dịch nam Phong cao to như vậy. Dưới giường, không được, giường quá ngắn, nhìn qua là phát hiện được ngay.

“Giản Lân Nhi, đã ngủ chưa? Giọng nói bên ngoài có vẻ đề cao lên.

“Liên trưởng, tôi chưa ngủ, cô vào đi” Dịch Nam Phong nhìn cô kích động nửa ngày, anh vẫn ngồi bất động trên giường.

“Làm sao bây giờ, Liên trưởng mà thấy thì toi…” Giấu một người đàn ông ở trong phòng,tội này rất lớn, có thể bị kỷ luật một tháng, Giản Lân Nhi cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.

Thấy bộ dáng kích động của cô, lúc này anh mới đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, chỉ kêu Lân nhi mở cửa ra phòng đi. Cô cắn răng đi tới mở cửa, theo bản năng cô quay ra sau nhìn, bên trong phòng chỉ có một mình cô.

“Liên trưởng, có chuyện gì không ạ?” Đèn bên ngoài chiếu vào, mồ hôi trên trán cô tuôn rất nhiều. Hách Hồng cùng Green đứng bên ngoài nhìn cô có chút kỳ quái, bây giờ là buổi tối, làm sao mà mồ hôi lại chảy như đang dưới trời nắng vậy?

Ý bảo Lân nhi lui về sau, ba người bước vào phòng, cửa phòng mở to, trong phòng tuy không sáng lắm nhưng đại khái vẫn có thể nhìn thấy được. Hách hồng ngồi trên giường, Lân nhi ngồi xuống ghế, Green đến gần cửa sổ rồi đứng dựa vào, Lân nhi nhớ đến Dịch Nam Phong đang ở bên ngoài, trong lòng cô lo lắng.

“Giản Lân Nhi, có thích ứng được không?” Hách Hồng chợt mở miệng

Giản Lân Nhi không rõ cho nên vội đáp “Vâng, thích ứng được rồi” Theo bản năng, cô đứng thẳng người.

“Thả lỏng, thả lỏng, hôm nay không có chuyện gì, chính là tới nói chuyện phiếm, đừng khẩn trương. Thích ứng được là tốt rồi”

“Gần đây cô có biểu hiện rất tốt, tôi có thể nói cô là tân binh xuất sắc nhất”

Nghe Hách Hồng nói như vậy, Giản Lân Nhi thật cao hứng, rốt cuộc cũng có người nhìn thấy được sự cố gắng của cô.

Hách hồng dừng lại một lúc lâu, sau đó nói tiếp “Hôm nay, tôi nghe thấy một vài người nói về cô, cô không cần để trong lòng” Giản Lân Nhi biết được, Liên trưởng đối với cô như thế này là do ảnh hưởng danh tiếng của ông nội.

Lúc này, Green mới mở miệng nói chuyện “Cô làm tốt lắm, không cần bận tâm tới những người khác”

“Tôi biết rồi, tôi cũng thật sự không quan tâm” Nói là nói như vậy, nhưng cô làm sao có thể nói cho hai người cô thật sự rất để ý chuyện này.

Hai người thấy thái độ của Lân nhi, nói vài câu nữa rồi đứng lên “Cứ như vậy đi, nghỉ ngơi cho tốt” Giản Lân Nhi tiễn hai người ra ngoài, đóng cửa lại liền nhìn thấy Dịch Nam Phong đang nhảy từ cửa sổ vào.

“Vừa nãy anh trốn ở đâu thế?” Lân nhi đối với sự suất hiện suất quỷ nhập thần của anh thật sự rất tò mò, mặc dù cô biết anh rất có bản lãnh, nhưng không biết tới mức độ như thế này?

Anh đưa tay, chỉ chỉ trên lầu “Anh ở lầu trên” Vừa nói vừa uống một ngụm nước.

“Em muốn đi ngủ” Cô nói ra lời này ý tứ muốn đuổi người.

Dịch Nam Phong cũng không nhúc nhích “Nói chuyện với anh”

Anh bước tới, ngồi vào bên giường.Lúc nãy ở bên ngoài, anh đã nghe được cuộc đối thoại của bọn họ khi ở trong phòng.

Nghê đại khái, anh cũng hiểu được một ít, anh liền biết vì sao lúc nãy cô có sắc mặt không tố, rồi như nghĩ đến cái gì, anh liền quyết định tối nay không đi về.

Hai chân đặt lên giường, cô lấy chăn che kín khắp người “Không có việc gì đâu” Cô không muốn để cho Dịch Nam Phong biết cô bị ức hiếp.

“Xoạt…” Tiếng khóa kéo vang lên, sau đó anh vứt áo khoát ra, kéo chăn của cô, kéo một hồi nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Anh đưa đôi bàn tay to xốc chăn lên, liền thấy hai má cô đỏ bừng, đôi mắt ướt át, còn đọng lại một ít nước mắt, thấy anh nhìn cô, cô giận dỗi xoay người đưa lưng về phía anh.

Ký thật, chuyện này cũng không to tát gì, nguyên lai cô cũng không để ý lắm. Nhưng bỗng nhiên có người đến nói về chuyện này, hơn nữa bên cạnh cô còn có Dịch Nam Phong, cô bỗng cảm thấy tủi thân.

Dịch Nam Phong thấy cô khóc, liền nhíu mày, anh nằm xuống bên cạnh, ôm cô vào trong lòng, thật tố là cô không đẩy anh ra.

“Không có tiền đồ” Lân nhi nghe Dịch Nam Phong nói như vậy, liền làm ầm lên “Anh mới không có tiền đồ”

Một tay ôm cô, một tay bắt đầu cởi quần áo của cô “Đừng nhúc nhích, cởi ra rồi ngủ”

Từ trong chăn, anh ném áo ra, sau đó là thắt lưng, rồi sau đó ngồi dậy cởi quần, vứt ra. Sau đó anh năm xuống rồi ôm cô vào trong lòng.

Hai người nằm một lúc lâu, nhìn không được, cô liền nói “ Bọn họ cố ý xa lánh với em, nói chuyện châm chọc em”

“Vì sao bọn bọ tẩy chay em?” Đưa tay lên vuốt tóc cô, giọng nói anh nhẹ nhàng, không lộ ra một tia cảm xúc.

Ông nội và bác cả, bác hai tới tìm em, bọn họ nhìn thấy, nói em là người ỷ vào quyền thế”

“A, chẳng lẽ không phải em có đặc quyền mói vào đây được sao?”

Cô trừng mắt nhìn anh, anh nở một nụ cười nhẹ nhàng, sau đó cúi đầu hôn lên mắt cô. Cô liền né tránh “Đến anh cũng nói em như vậy, em cố gắng nhiều như thế này, mà anh…” Nước mắt không kiềm được lại chảy ra.

Dịch nam Phong cười khổ, cô nương này hiện tại tình khí thật không tốt “Không có đặc quyền thì là sao em lại ở đây? Không có đặc quyền mà một phòng bốn người ở mà em lại được ở một mình?”

Giản Lân Nhi trầm mặc, không cam lòng “Nhưng, em đã thặt sự rất cố gắng”

“Anh biết.Nói em có đặc quyền cũng không sai lắm, nhưng em thay đổi là điều thật sự, em sẽ không vì có đặc quyền mà trốn tránh huấn luyện.”

“Làm gì có chuyện đó”

“Vậy thì, người ta nói gì thì mặc kệ, đừng quan tâm, em cứ làm tốt việc của mình là được.”

Nguyên lai Dịch Nam Phong muốn làm cho Lân nhi trong hai năm ở đây đều thuận lợi vượt qua một cách êm đềm, sau đó về nhà anh nuôi.Nhưng cô rất kiên quyết, làm cho anh không thể nào làm thế được. Cho tới bây giờ, mọi tính toán của anh đều chu toàn, nhưng với cô, dường như đã bị đảo lộn hết.

Im lặng hơn nửa ngày, nhìn thấy cô vùi đầu vào ngực anh, tìm tư thế thoải mái, xem ra cô muốn ngủ rồi, xem cô ngáp tới nước mắt nước mũi chảy tèm lem, anh khẽ cười.

“Chờ cho em đi ngủ, anh lại đi àh?’’

“Đêm nay không đi, ngủ đi” Cô cui sâu vào trong lòng anh, ôm chặt anh, rồi ngủ đi lúc nào không hay.