Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Chương 66: Chương 66: (16+)




Edit: Rika

“Nhà khảo cổ học nổi tiếng, Lục Chấn Bắc tiên sinh mấy ngày gần đây đã được một nhân sĩ yêu nước tặng cho một số lượng lớn cổ vật quý, các chuyên gia cho răng, các cổ vật và văn thư này có giá trị nghiên cứu cực cao. .. .”

Vừa cơm nước xong, Giản Lân Nhi mở tivi xem tin tức, chịu ảnh hưởng của Giản chính, công thêm quãng thời gian đi bộ đội, mỗi ngày đúng giờ đều mở kênh tin tức ra xem, vừa mở tivi lên, cô liền thấy một tin tức như thế”

“Thực sự có một người yêu nước như thế a, đồ vật nhiều thế này khẳng định trị giá không ít tiền”. Nhìn hình ảnh trên tivi, Giản Lân Nhi lầm bầm lầu bầu.

Dịch Nam Phong bên cạnh đang mặc áo sơ mi, trong mắt ánh sáng lóe ra. Hai người trở về đã lâu rồi, vết thương trên lưng anh cũng bắt đầu kết vảy, thương thế tốt lắm, Giản Lân Nhi cũng không thể quản anh, cho nên mấy ngày nay anh vẫn đi ra ngoài làm những chuyện này, cô có hỏi anh cũng không nói, cô nóng này một chút là anh liền hôn cô, cuối cùng Giản Lân Nhi cũng không hỏi nữa, mặc cho anh đi ra ngoài, thời gian anh đi không nhiều lắm, vết thương không bị ảnh hưởng cho nên cô cũng an tâm.

Nói đến vết thương của anh, chỉ cần không vận động quá mạnh, vậy thì không thành vấn đề.

Tin tức này rất nhanh qua đi, cô cũng không chú tâm cho lắm, Giản Lân Nhi tiếp tục xem tivi, khóe miệng Dịch Nam Phong mang theo nụ cười, bàn tay to vuốt tóc cô, tâm tình thực tốt.

Bên này hai người bình tĩnh xem tivi, nhưng cũng có người thực không bình tĩnh.

Lưu Trấm Mưu xem hình ảnh xuất hiện trên tivi kia, cả người run rẩy, những đồ vật kia ông biết, không những biết mà còn quen thuộc tới mức không còn gì quen thuộc hơn, lúc này, đồ vật chủ chốt, lại nằm trong phòng nghiên cứu. Mặt ông ta đỏ bừng, một hơi nghẹn ở ngực không thở được, trước mắt tối đen, hôn mê bất tỉnh. Người trong nhà thấy vội vàng lại vỗ lưng thuận khí cho ông, sau đó cấp tốc gọi điện thoại, gọi bảo vệ, trong Lưu gia lúc này loạn một trận gà bay chó sủa. Lão gia tử của Lưu gia trăm ngàn không thể xảy ra việc gì, trong nhà còn có những đứa cháu nhỏ, còn có địa vị trong quân đội nữa, lão gia tử vạn vạn không thể xảy ra chuyện gì.

“Mau, mau đưa tới bệnh viện”

… …

“Được, lấy danh nghĩa của tôi tới thăm”

Cất điện thoại, Giản Lân Nhi nhìn thấy Dịch Nam Phong cười mà trong lòng sợ hãi, như thế nào càng nhìn càng thấy lạnh lẽo, âm trầm và đầy mưu kế. Nhìn thấy tâm tình anh lúc này không chú ý tới mình, lặng lẽ định đi tới bên cạnh, cũng không nghĩ vừa động một cái, trên lưng đã có một cánh tay cường tráng bò lên, cô bất động, bộ dáng vừa nãy của Dịch Nam Phong muốn hại người, không thể không nói cô thật hiểu biết người đàn ông của mình, ngàn vạn làn lúc này không thể làm anh tức giận.

Lặng lẽ tìm người đào phần mộ tổ tiên người ta, gửi ảnh chụp uy hiếp người ta, tốt, tất cả đều quên đi, ai bảo các người muốn động tới Lân Nhi, giải quyết xong chuyện này anh sẽ tính đến chuyện của mình, nhưng đến phút cuối cùng, anh lại đem bảo vật của người ta tặng cho quốc gia, còn cố ý để tin tức này lên tivi cho người ta xem, người ta tức giận tới mức nhập viện, cuối cùng anh lại còn muốn đến bệnh viện thăm người ta. Trong quân đội cũng có một số người muốn làm khó dễ, nhưng nói về người đàn ông này, bá đạo, âm hiểm, thâm trầm này, ai dám chọc tới anh ta?

Trương gia một chút tiếng gió cũng không có, Lưu gia hoàn toàn ngã gục, tạm thời không còn chuyện phiền lòng gì nữa, Dịch Nam Phong bận một thời gian, lúc này rãnh rỗi, nhiệt hỏa nhất thời không áp chế được.

“Lân Nhi, đến lúc rửa vết thương cho anh”. Ánh mắt anh sâu thẳm đen nhánh, thản nhiên nhắc nhở cô.

Nhìn đồng hồ, vừa vặn đến giờ rửa vết thương cho anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lúc này nhăn thành cái bánh bao, Giản Lân Nhi thật sợ Dịch Nam Phong, mỗi khi đến lúc ngủ là cô sợ, mỗi ngày mỗi tối đều phải kiềm chế không cho anh đụng vào mình, nếu ý chí cô không kiên định, phỏng chừng lúc này vết thương trên lưng anh vẫn máu chảy đầm đìa.

“Đêm nay em đừng có đem anh đá xuống”. Anh buông một câu không cảm xúc như vậy, sau đó bước vào phòng tắm.

Cô cắn môi nhìn bóng dáng Dịch nam Phong, Giản Lân Nhi căm giận. Chuyện là như thế này, một buổi tối, Dịch Nam Phong theo thường lệ đè cô xuống vừa cắn vừa xoa nắn, ôm cô đặt lên người, một đôi tay hầu hạ Lân Nhi, thời điểm cô ướt át, Dịch Nam Phong liền đi vào. Kết quả vật kia cực to cực ấm, xúc cảm đáng sợ, cả người cô đang mềm nhũn bỗng lấy lại tinh thần, trên lưng Dịch Nam Phong đang bị thương thì làm sao có thể làm cái chuyện này được? Theo bản năng, cô đẩy ra, ‘oành’ một tiếng, Dịch Nam Phong đã té ngã trên mặt đất.

Cô cứng họng nhìn chân mình, lại nhìn mây đen che kín trên mặt Dịch Nam Phong, Giản Lân Nhi bị dọa cho ngây người, không phải vì cô đá anh, mà là toàn bộ phần lưng của anh lúc này dã chạm đất.

“Anh không có việc gì chứ?” Xoay người vội vã xuống giường, lúc này anh chẳng thèm quan tâm tới cánh tay muốn đỡ lên của cô, anh xoay người đi vào phòng tắm.

Dịch Nam Phong không dám tin, nha đầu Giản Lân Nhi chết tiệt kia thế nhưng dám đá anh rớt xuống giường?!!! Cái này mà để cho người ngoài biết, mặt mũi anh biết để đi đâu? Quả thật anh không nên để cô gia nhập quân đội, sao lực chân cô lại mạnh thế này cơ chứ? Dục, hỏa cộng thêm lửa giận, mặt Dịch Nam Phong so với đáy nồi còn đen hơn.

Cúi đầu nhìn huynh đệ của chính mình, cả người ngồi xổm trên mặt đất, anh như thế nào còn có thể ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn trời đây? Dịch Nam Phong ngồi suy nghĩ, cũng không thu thập chính mình, cũng không thể đánh Lân Nhi được, anh liền xin lỗi huynh đệ của mình.

Dịch Nam Phong làm chuyện gì cũng dựa vào tâm ý của chính mình, chỉ có Lân Nhi là ngoài ý muốn của anh, không phải anh muốn là được, lúc này thật mất mặt, hơn nữa dục hỏa anh đã nghẹn rất lâu, chưa được nhấm nháp tí nào đã bị dội một gáo nước lạnh.

Chờ ở cửa, Giản Lân Nhi nhìn thấy anh vào một hồi rồi đi ra, tiểu huynh đệ vẫn còn đứng thẳng, trên đầu mũi còn ướt sũng dịch trắng, dời tầm mắt, vội vàng đưa mắt nhìn lưng anh.

Băng gạc trắng noãn trên lưng hiện lên dấu hồng không lớn, cô vội noi: “Vết thương trên lưng nứt ra rồi”

“Lại đây”

Lân Nhi khoác cái áo sơ mi to lớn của Dịch Nam Phong,cúc áo cũng chưa cài hết, nghe Dịch Nam Phong gọi liền nóng nảy đi tìm băng gạc, động tác của cô làm vạt áo tung bay, cảnh dẹp dĩ nhiên là lộ ra không xót tí nào.

“A, Dịch Nam Phong, anh để em xuống. . . .Ngô. . . Hỗn đãn. . . “ Cô chạy chưa được hai bước đã bị anh khiêng lên trên giường, tay vỗ vào mông cô, chật vật né tránh, bị anh ôm lại, hai tay ôm mông.

“Dịch Nam Phong, Dịch Nam Phong, anh Phong, Phong ca ca. ..” Thừa dịp Dịch Nam Phong ngây người, Giản Lân Nhi vội né qua một bên. “Anh đừng nhúc nhích, tránh động đến vết thương”. Thanh âm mền đi vài phần, Giản Lân Nhi cảm thấy chính mình thật không dễ dàng gì, người này chẳng chú ý gì đến vết thương, vết thương trên vai lúc trước còn chưa khỏi, giờ lại thêm trên lưng, chăm sóc anh như thế, vừa mới đỡ một tí liền phát hỏa.

Dịch Nam Phong ngây người trong chốc lát, tiểu cô nương Lân Nhi đã bao lâu rồi không gọi anh là “Phong ca ca?”, phỏng chừng đã mười năm rồi đi, từ lúc cô trưởng thành, bỗng nhiên cô gọi cả tên lẫn họ của anh, giờ đột nhiên nghe thấy, anh thở dài, xem ra được cái này mất cái nọ..

“Bây giờ anh phải làm sao đây?” Nhìn vào mắt Lân Nhi, Dịch Nam Phong thất bại. Có thể tưởng tượng ra một cảnh như thế nà. Hai người, một nam một nữ, một nửa ngồi, một nửa quỳ, giữa hai chân của người đàn ông có một cự vật cường tráng ngẩng cao đầu, đỏ rực thạt dọa người.

“Em dùng tay” Thật cẩn thận dùng tay cầm vật cực nóng, vừa lắc một chút,Dịch Nam Phong nghiến răng nghiến lợi, cô nắm nơi đó của chính mình thật không đúng mực, tuy đau nhưng cũng khoái hoạt, cuối cùng gầm nhẹ một tiếng.

Buổi sáng, lúc tỉnh lại, huynh đệ cứng rắn phía dưới bị cô nắm trong tay, Dịch Nam PHong càng nảy sinh ra ý định muốn ăn cô, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, kết quả là, tối hôm qua làm qua loa cho xong chuyện, cho nên anh nhĩ, nếu đêm nay không thực làm một phen, chắc dục hỏa trong người sẽ thiêu cháy anh mất.

Bận rộn chuẩn bị một thau nước muối, chờ cho Dịch Nam Phong lau xong liền giặt sạch. Hiện tại đã qua bảy, tám ngày, miệng vết thương bắt đầu khép vảy trở nên ngứa, bác sĩ đề nghị dùng nước muối rửa vết thương, vì thế mỗi lần Giản Lân Nhi đều pha nước muối rửa cho anh, sau khi rửa xong anh liền đi ra ngoài.

Nhưng rất là kỳ quái, đêm nay Dịch Nam Phong cứ đứng đó, Giản Lân Nhi vụng trộm nghiêng đầu lên phía trước nhìn anh một cái, không phát hiện ra vật giữa hai chân anh, kỳ thật nó đụng phải cái mũi cô, cô rụt người về sau, đưa tay sờ loạn trên lưng anh.

Vật nhỏ không biết sống chết, một tay đặt trên lưng anh, một tay dùng khăn lau, Dịch Nam Phong không nói gì, lau mình xong liền ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Giản Lân Nhi buồn bực, thật là buồn bực. Cô tắm cho mình xong, sau đó ra ngoài thấy Dịch Nam Phong đang nằm úp sấp ngủ, cô cũng tắt đèn lên giường.

Trong bóng đêm, âm thanh chăn mền vang lên, hơi thở bên cạnh, tận lực cách xa anh, nhưng Dịch Nam Phong vẫn cố ý nhích tới.

“Ngủ!”



“Ngủ đi.”



“Ngủ .”

“Phong ca ca… Ngô…”

Từ đầu tới cuối, Dịch Nam Phong vẫn trầm mặc, vùi đầu vào làm chuyện chính, chỉ có Lân Nhi là nói chuyện. Đợi cho oanh tạc đủ trong miệng cô, sau đó xoay người đè ép lên, miệng cũng ngăn lại tiếng hô của cô.

Người bên dưới lắc lắc đầu, Dịch Nam Phong không kiên nhẫn, đêm nay cho dù trời có sập cũng không thể ngăn cản được chuyện của anh, chuyện của Lân Nhi đã giải quyết xong, hơn nữa ngày ngày nhìn cô bên cạnh mình mà không làm được gì, anh thương nhớ khó chịu cồn cào tới mức không chịu được.

“Đừng nhúc nhích!”, thấp giọng nói, một tay đặt trước ngực cô, một tay xoa bóp đùi cô. Ngón cái để phía trên, sau đó dùng sức ép vào, xoa bóp xung quanh huyệt động của cô.

Miệng bị phong kín, đầu lưỡi bị anh cắn tới phát đau, không tự chủ nuốt nước miếng của anh trong miệng cô xuống, đáng hận hơn cả là đầu lưỡi của anh còn cố gắng xâm lấn tới cổ họng mình, cô phát hiện đêm nay anh rất cương quyết, Giản Lân Nhi rốt cục cũng không chống cự nữa, mặc cho anh ‘t*ng trùng lên não’.

Nghe Lân Nhi ‘ừng ực’ nuốt từng ngụm, Dịch Nam Phong càng trở nên điên cuồng hơn

Lưỡi hoạt động linh hoạt, thân thể không ngừng di động, hận không thể đem cô dung nhập vào trong thân thể của mình.