Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!

Chương 18




Edit& beta: Ha Phuong

Đều nói hào môn mà không có bí mật, thì thật mất mặt cho danh xưng hào môn.

Dạo này, trong các nhà giàu nhà cao cửa rộng có vài chuyện tình không thể cho ai biết, nhưng lại giấu không được. Khứu giác của đám paparazi còn chuẩn hơn cả chó. Huống hồ đầu năm nay, không chỉ có các ngôi sao giải trí bị soi mói, càng là loại gia tộc như nhà họ Thu này thì càng bị lôi ra mổ xẻ.

Ví dụ như lúc trước, nhà họ Trương vì tranh chấp tài sản mà kiện nhau ra tòa,ba bà vợ cùng nhau tranh chấp đã muốn kiện đến tòa án tối cao, nhưng ai biết đến cuối cùng lại tự nhiên lòi ra thêm một bà vợ nữa, người này còn mang theo một đứa con trai riêng hơn mười tuổi, phải biết rằng lúc ông cụ Trương kia qua đời đã muốn chín mươi mấy tuổi rồi.

Còn có nhà họ Từ kia, ông chồng trong nhà đó chơi đùa với nữ minh tinh ồn ào đến mức nhân dân cả nước đều biết, vậy mà vợ cả đến một câu cũng không nói. Cuối cùng vẫn là mẹ chồng đứng ra, chỉ nói một câu nói, muốn vào nhà này á, không có cửa đâu.

Cho nên lúc này khi mọi người nghe Hà Minh Châu nói xong, tâm trạng bát quái lập tức bị nhen nhóm lên.

Mọi người ở đây đêu biết, thanh danh của Thu Vĩ Toàn trong giới thượng lưu luôn luôn rất tốt, tuy rằng dưới trướng là công ty giải trí, nhưng lại chưa từng có chuyện xấu với nữ minh tinh nào bị truyền ra. Chẳng lẽ là ông ta thâm tàng bất lộ, lại có thể có được một cô con gái riêng lớn như vậy?

Hà Minh Châu tao nhã mà ôn hòa nhìn chằm chằm Thu Tử Thiện, nhưng trong lòng đã sớm cười đến nở hoa, lần này ả sẽ không ẩn nhẫn giống như lần trước nữa đâu.

Trước kia ả luôn nghe lời bố mình, nói cái gì mà tìm được cơ hội thích hợp để nhận về nhà họ Thu. Nhưng trải qua bao nhiêu chuyện, ả liền hiểu được, không có cái gì gọi là cơ hội thích hợp cả, bởi vì cơ hội đều là do chính bản thân mình tạo ra.

Thân phận ả vốn là con gái riêng, cho dù có tẩy trắng thì ả cũng vẫn là con gái riêng, thôi thì đơn giản nhất là bằng bất cứ giá nào, đưa thân phận mình ra ngoài ánh sáng, lại lợi dụng con bài chưa lật đang cất giấu trong tay tạo áp lực từ dư luận, khi đó mẹ con Thang Kiều cho dù còn muốn ngăn cản ả vào cửa, chỉ sợ cũng không có cách nào.

Hà Minh Châu trái lo phải nghĩ hồi lâu sau, càng cảm thấy kiên định với ý nghĩ này. Huống chi, ngày đó Dung Trạch ôn nhu như vậy, đưa ả về chỗ y ở, không chỉ không ghét bỏ ả chật vật, ngược lại còn săn sóc kêu người đưa quần áo tới.

Khi đó, ả đã nghĩ dựa vào cái gì bên người Thu Tử Thiện đều là loại đàn ông gia thế hiển hách như vậy, mà đám người theo đuổi ả ở đại học đều là loại không đám nhắc tới.

Mỗi lần nhìn thấy đám bá vơ kèo kiết hủ lậu đó cầm trong tay hoa hồng rẻ tiền, đứng dưới lầu ký túc xá của mình, ả hận không thể nôn hết cơm chiều vừa mới ăn xong ra ngoài. Ả là đại tiểu thư nhà họ Thu, bọn con trai kèo kiết xác đó sao có thể xứng đôi với ả, cũng chỉ có người giống như Dung Trạch mới thích hợp với ả.

Mà ả cũng hiểu được, hiện tại ả được Thu Vĩ Toàn yêu thích, nhưng trong mắt người khác ả chỉ là một đứa con gái nuôi mà thôi. Cho nên ả muốn nhà họ Thu phải thừa nhận ả, như vậy mới có cơ hội đứng ở bên cạnh người như Dung Trạch.

Lúc nghĩ đến đây, ả dùng một đôi mắt ai oán liếc Dung Trạch một cái.

Thu Tử Thiện vẫn chưa lên tiếng lại đột nhiên nở nụ cười, sau đó giọng điệu bình thản hỏi: "Hà Minh Châu, hình như chị dạo gần đây chị hoang tưởng hơi nhiều nhỉ, nhưng như vậy thì chị cũng đừng có tưởng tượng thái quá như vậy chứ, dầu gì ông nội cũng đã đuổi chị ra khỏi cửa đấy."

Trong đám người lại là một trận rối loạn, ở đây mỗi người trong nhà hoặc nhiều hoặc ít đều có một ông cụ hay bà cụ đã thành tinh. Tự nhiên biết đến tầm quan trọng của ông cụ, nhưng Hà Minh Châu lại có thể bị ông cụ đuổi ra khỏi cửa.

Rốt cuộc cô ta đã làm điều gì? Lại có thể bị đuổi ra khỏi cửa..

Nhất thời sắc mặt Hà Minh Châu trắng bệch, ả không nghĩ tới Thu Tử Thiện ở trước mặt mọi người lại chế nhạo ả như vậy. Ả muốn lớn tiếng trách cứ cô nói bậy, ả không có bị ông nội đuổi ra khỏi nhà. Nhưng ả lại không có cách nào nói ra miệng, mấy ngày nay đến bất luận mẹ thì thầm to nhỏ như thế nào cũng không đả thông bố được, càng đừng nói là ả.

Cho nên khi nghe đến Dung Trạch mời ả tới tham gia party này, ả không chút do dự đáp ứng.

Dung Trạch đứng ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, y nhìn Thu Tử Thiện tiến thoái có trật tự, một chút cũng không có sự nóng nảy trước kia.

Trước đây với loại chuyện như vậy, chỉ sợ Thu Tử Thiện sẽ lập tức tiến lên cho Hà Minh Châu một cái bạt tai, sau đó sẽ mắng chửi khó nghe một trận, nếu cô làm như vậy thì hôm nay mọi người nhất định sẽ đồng tình với Hà Minh Châu. Nhưng cố tình hiện tại Thu Tử Thiện đã thay đổi, cho nên mấy loại chiêu số này của Hà Minh Châu này đều không có tác dụng.

Dung Trạch đứng ở nơi đó, ánh đèn sáng choang theo đỉnh đầu y chiếu xuống, làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn càng thêm ôn nhuận, da của y so với nữ sinh còn trắng hơn vài phần, càng thêm có vẻ thanh tú môi hồng răng trắng, có điều bị khí chất của y ép xuống, cho nên nhìn không có chút nào đàn bà, ngược lại càng thêm kiêu ngạo.

Lúc Thu Tử Thiện gặp lại gương mặt này, cũng không khỏi cảm thán, khó trách mình đời trước sống chết vì y, một khuôn mặt như vậy quả thật rất tính dụ hoặc.

Nhưng đột nhiên trong đầu cô lại hiện ra một khuôn mặt khác, đó là một khuôn mặt vô cùng anh tuấn, nếu anh ta không cười thì sẽ có vài phần nghiêm túc. Nhưng cố tình trên mặt anh ta cho tới bây giờ đều lộ vẻ cười nhạt, chính là bên trong nụ cười nhạt kia, tựa hồ luôn có vài phần xa cách.

Nghỉ tới đây Thu Tử Thiện cảm thấy bản thân mình giống như bị bệnh thần kinh, tự nhiên lúc này lại nghĩ tới Lạc Ngạn.

Dung Trạch không chỉ có tướng mạo anh tuấn, hơn nữa khí chất mười phần mang phong phạm quý công tử, thời điểm học trung học, mặc dù có một Thu Tử Hàn tướng mạo có thể so với y, nhưng ngặt nỗi lại thua bởi khí chất, bởi vậy Dung Trạch trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng các nữ sinh toàn trường.

Mà quan hệ giữa nhà họ Thu và nhà họ Dung luôn luôn thân mật, vì thế quan hệ giữa Thu Tử Thiện cùng Dung Trạch cũng thân thiết như vậy.

Nhưng cố tình Dung Trạch đối với Thu Tử Thiện vô cùng phiền chán, dù sao không có người đàn ông nào thích bị một cô gái bức bách, mà Thu tiểu thư bị tình yêu che mờ lý trí làm sao có thể biết được tâm tư này của người đàn ông.

Ngày hôm nay Dung Trạch đưa Hà Minh Châu đến đây, hoặc nhiều hoặc ít cũng là vì ghê tởm Thu Tử Thiện. Đương nhiên quả thật y đã thành công.

Hà Minh Châu hơi hơi ngửa đầu nhìn Dung Trạch, trong mắt lại lóe ra lệ quang, điềm đạm đáng yêu, nhưng cố tình biểu hiện ra một bộ dạng kìm nén. Sau đó ả khẽ thở dài một tiếng: "Thiện Thiện, nói đến thì chúng ta đều là chị em ruột, em ở nhà đối xử với chị như vậy, chị cũng luôn luôn nhẫn nhịn. Sao em lại có định kiến với chị như vậy, chị cuối cùng cũng là chị ruột của em mà. Lúc nào em cũng luôn lặp đi lặp lại việc gây khó dễ cho chị, hay là em có gì đó hiểu lầm chị, em nói ra đi, chị nhất định sẽ sửa."

Loại thần thái này nếu dùng trên người đàn ông, tự nhiên là trăm phát trăm trúng, nhưng cố tình bên cạnh có nhiều cô gái vây quanh như vậy. Mà các cô gái chán ghét nhất chính là loại con gái tỏ vẻ như này, càng cảm thấy chán ghét đến cực điểm.

Thu Tử Thiện nhìn Hà Minh Châu lúc nào cũng có thể rớt nước mắt xuống, cười lạnh hỏi: "Chị đã quang minh chính đại tay trong tay với Dung Trạch xuất hiện ở trong này, chị còn hỏi tôi có gì hiểu lầm chị không? Nếu bản thân chị không tơ tưởng đến đồ của người khác, tôi sẽ đối xử với chị tốt chút. Còn có, bị đoạt mất đàn ông thì người vốn nên khóc là tôi mới đúng, chị làm bộ đau thương làm cái gì?"

Mọi người không nghĩ tới Thu Tử Thiện lại có thể quang minh chính đại nói ra việc bản thân bị đá, vốn có rất nhiều cô gái đang âm thầm nói xấu cô, nhưng khi nghe được cô nói như vậy, tất cả đều không có chút hảo cảm nào với Hà Minh Châu.

Dù sao ai cũng không thích nổi kẻ thứ ba.

Hà Minh Châu đã sắp nước mắt tràn mi, nhưng khi nghe Thu Tử Thiện nói những lời này, ả lại không thể khóc được, bằng không liền thực sự biến thành giả bộ đáng thương.

Thấy cảm xúc của quần chúng vây xung quanh bị điều khiển tốt lắm, lúc này Thu Tử Thiện nhìn chằm chằm ả nói: "Có điều chị đã cướp được rồi, thì cứ tiếp nhận cho tốt đi. Bởi vì đồ bị chị chạm qua rồi, tôi đều ngại bẩn."

Người chung quanh đều bị lời nói của Thu Tử Thiện làm cho khiếp sợ, đặc biệt là câu cuối cùng, ả chạm qua cô ngại bẩn, đó ý tứ này chính là cô cũng ngại Dung Trạch ô uế.

Hiển nhiên tất cả mọi người đều lý giải được ý tứ này, bao gồm người nãy giờ đứng đó mà chưa lên tiếng nói câu nào Dung thiếu gia. Có điều lúc này sắc mặt của Dung Trạch không được tốt lắm, y quả thật không nghĩ tới Thu Tử Thiện luôn luôn thương y đến chết đi sống lại cư nhiên lại nói như vậy.

Không muốn nghe Hà Minh Châu lên tiếng tiếp, Thu Tử Thiện đã quay đầu hỏi Phương Viện: "Phương Viện, Party của cô nãy giờ bị gián đoạn rồi, có tiết mục gì thì nhanh bắt đầu đi."

Hiển nhiên, Thu Tử Thiện cũng không muốn dây dưa thêm nữa. Mấy lời cô vừa nói, chính là muốn nói cho mọi người, Thu Tử Thiện cô về sau sẽ không còn dính dáng gì đến Dung Trạch nữa.

Một cô gái đơn thuần như vậy thật ra chỉ muốn mọi việc đơn giản thôi. Bởi vì trong mắt quần chúng vậy xem lúc này, chính là sau khi Thu Tử Thiện bị đoạt mất bạn trai, sợ mất mặt mũi nên mới nói ra ngoan tuyệt như vậy. Trong lúc nhất thời ánh mắt nhóm quần chúng nhìn về phía cô cũng không có mừng thầm và cười nhạo như vừa rồi, mà là thật sâu đồng tình.

Phương Viện vừa nghe cô nói như vậy, liền lập tức đồng ý.

Cô ta hiểu biết tính tình Thu Tử Thiện, sợ nếu mà cô còn nói thêm gì nữa thì buổi party cũng khỏi tổ chức luôn đi.

Lúc này trên sân khấu nhỏ của bữa tiệc đột nhiên sáng đèn lên, một cậu thiếu niên ôm ghita cúi đầu chào mọi người.

Thu Tử Thiện lôi kéo Hứa Kiều Na đi về phía trước vài bước, cô cũng không muốn lại cùng Hà Minh Châu ở chung một chỗ.

Hứa Kiều Na nhìn ánh mắt của cô có phần hơi quái dị, qua một hồi lâu cô nàng mới thật cẩn thận hỏi: "Thiện Thiện, cậu thật sự chia tay với Dung Trạch sao?"

Thu Tử Thiện nghiêng đầu một hồi, mới hỏi: "Mình và anh ta có từng ở bên nhau sao?"

Ở bên nhau tiêu chuẩn là gì, là hai người yêu thích lẫn nhau, là tách ra một hồi sẽ nhớ đến đối phương, là tay trong tay cùng nhau đi xem phim. Nếu đây là tiêu chuẩn đơn giản nhất, như vậy Thu Tử Thiện và Dung Trạch vốn không có đạt được điều thứ nhất, bởi vì từ đầu đến cuối chỉ có Thu Tử Thiện đơn phương thích y.

"Cậu không có việc gì chứ." Hứa Kiều Na lo lắng nắm tay Thu Tử Thiện, có thể nói cô nàng là hiểu biết Thu Tử Thiện nhất, nên đương nhiên hiểu được Thu Tử Thiện thích Dung Trạch bao nhiêu.

Nhưng cô nàng không thể biết được rằng, linh hồn của thân thể này sớm đã không còn là cô gái đơn thuần kia nữa.

Kỳ thực, Thu Tử Thiện luôn luôn nghĩ không biết bản thân đời trước đã làm những gì, lại khiến cho Dung Trạch không tiếc muốn cô táng gia bại sản. Cùng lắm là cô rất thích y mà thôi, chỉ trách cô không phải nữ chính của Dung Trạch, cô chỉ là một nữ phụ không chịu an phận, điêu ngoa tùy hứng làm việc không chùn bước, cho nên trở thành vật hi sinh cũng không có gì là lạ.

Đột nhiên, Thu Tử Thiện ôm mạnh lấy Hứa Kiều Na, dựa sát đầu vào bả vai cô nàng, mà đôi vai của cô thì không ngừng run run.

Có người đứng cách đó không xa trông thấy mồt màn này, liền lấy tay huých vào người bạn bên cạnh hỏi: "Có phải Thu Tử Thiện đang khóc không?"

"Ôi chao, hình như đang khóc thật," người bên cạnh cẩn thận quan sát một hồi, thấy cô vẫn ghé vào trên vai Hứa Kiều Na, cả người còn hơi run run.

"Cô ấy cũng thật sự đáng thương, bị chính chị của mình cướp mất bạn trai, thật không nhìn ra con người của Hà Minh Châu. Lúc cô ta vừa vào cửa, còn có người khen cô ta thật có khí chất. Tôi chỉ liếc mắt một cái liền biết cô ta cũng chẳng phải người dễ chọc."

"Tôi khinh, vừa thấy chính là một ả lục trà biểu, cả ngày chỉ biết quyến rũ bạn trai người khác."

Tuy rằng mọi người đều đang cười nói với nhau, nhưng ánh mắt đều theo dõi Thu Tử Thiện ở bên kia.

Chờ thêm một hồi lâu, lúc Hứa Kiều Na cảm thấy chính mình thật sự tìm không ra từ ngữ tươi mới an ủi Thu Tử Thiện, liền trông thấy người trong lòng chậm rãi ngẩng đầu.

Cô chớp mắt hỏi: "Thế nào, kỹ thuật diễn xuất của mình không tồi chứ?"

Không phải chỉ là giả bộ đáng thương thôi sao? Cô cũng làm được.

Nhớ năm đó, lúc học trung học, mỗi lần Thu Tử Thiện giả bệnh đều có thể diễn xuất rất sống động, đau bụng kinh mà biểu hiện giống như sắp chết đến nơi. Thế cho nên mỗi khi đến tháng, cho dù cô không xin phép thì chủ nhiệm lớp đều tự động tự giác nhắc nhở cô, nên nghỉ phép.

Hứa Kiều Na nhìn nhìn chung quanh một vòng, mới hạ giọng: "Cậu đúng là cô nàng nhà giàu ác độc, còn giả làm hoa sen trắng, diễn kịch."