Dạ Huyết

Chương 10: Chương 5.4 : Ký ức 4




Ngày kết hôn của cô chỉ còn 5 ngày để chuẩn bị . Mà nói chuẩn bị cho oai chứ mọi thứ đều được người trong hoàng gia lo liệu hết rồi . Thời gian càng đến gần , cha mẹ cấm túc cô không cho ra ngoài nữa với lý do là bảo vệ danh giá con gái .
Cô thật muốn hét lên là cô là người lớn , không phải là con nít nữa. Lòng cô lúc này nóng như lửa đốt . Đêm xuống , cô ngắm trăng bên thềm cửa . Trăng hôm nay thật sáng nhưng lại vang vảng một nỗi buồn của cô .
Cô gục đầu khẽ cười buồn , nơi gò má lấp loáng giọt nước trong suốt . Nụ cười và nước mắt hòa vào nhau chua chát vô tận . Cô cười không phải là hạnh phúc mà đó là nỗi đau vô hạn . Tim nhức nhói , máu chảy thấm nhòa cay đắng . Tay cô siết chặt . Móng tay bấm chặt vào da , răng cắn chặt vào môi đến thâm tím .
- Phong , em nhớ anh quá !!! - Cô khẽ thì thầm ...
Còn 3 ngày nữa :
Trong khi cả làng đang sửa soạn cho lễ rước dâu thì cô vẫn nhốt mình ở trong phòng . Chẳng tha thiết ăn uống . Trên lầu cao , ngày nào cô cũng hướng ánh nhìn về phía ngọn đồi xanh , nơi có hắn và những kỷ niệm đẹp đẽ nhất .
- Mình là người phản bội anh ấy ! - Cô cười chua chát . Đáy mắt ánh lên vẻ đau thương . Nước mắt lại tràn mi , lấp lánh như viên ngọc quý .
Còn 1 ngày nữa :
Ngày mai là ngày rước dâu . Tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị xong . Mọi người ai ai cũng chúc phúc cho cô . Những cô gái trong làng vừa hâm mộ vừa ghen tỵ với cô . Nhưng cô cũng chả quan tâm . Đôi mắt biết cười của cô đã biến mất . Thay vào đó là sự ảm đạm đau đớn ! Đứng nhìn khung cảnh ngôi làng , nó thật nhộn nhịp , mọi người vui mừng nhảy múa . Chim chóc hòa ca góp vui cho khung cảnh . Các bó hoa đủ màu sắc trang trí ở khắp nơi . Khung cảnh rực rỡ đến nhức mắt . Cô bóp trán khẽ lắc đầu :

- Mình không hợp với mấy vụ này !
Theo phản xạ , cô lại nhìn về phía ngọn đồi xanh . Nó giản dị nhưng rất có hồn:
- Không biết anh ấy ra sao rồi ? - Cô nhủ thầm . Trái tim đánh thịch một cái . Nó nhắc cho cô nhớ cô là của hắn . Cô đưa tay lên lồng ngực khẽ nở một nụ cười hạnh phúc . Nhưng cảm xúc ấy nhanh chóng biến mất , thay vào đó lại là sự đau nhói đến tận xương tủy . Đôi mắt đen láy nhắm hờ . Bờ mi phủ dài xuống lộ vẻ yếu ớt :
- Có lẽ kiếp này ta không thuộc về nhau . Có lẽ em không được ở bên cạnh anh nhưng xin anh đấy . Hận em cũng được , nhưng anh hãy nhớ một điều : Tuy thể xác này không thuộc về anh nhưng trái tim này luôn là của anh !!!...
ĐÊM HÔM ĐÓ : Cô không thể ngủ được . Cảm xúc cứ lẫn lộn không ngừng . Ngày mai, cô thuộc về người ta , cô có lẽ sẽ không được về lại nơi đây nữa . Cảm giác đó có ai thấu hiểu cho cô . Cô khóc , nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt diễm lệ , ừ thì hãy cho cô một đêm nữa thôi , để cô có thể giải bày cảm xúc của mình cho ánh trăng vàng kia được hiểu .
- Tư Kỳ Phong ... -Cô gọi tên anh ...
Chợt cô nghe có tiếng sột soạt bên trên mái nhà . Thấy thế , cô liền vác cây ra thủ thế sẵn (Tác giả : Ghê vậy trời !) . Ngửa mắt nhìn lê thì thấy một thân ảnh quen thuộc :
- TƯ - KỲ - PHONG !!!!!! - Cô kinh ngạc nhìn hắn . Bộ dạng hắn cứ như là đi ăn trộm ấy .

(Anh mau xuống đây . Trời ơi , anh làm gì ở đây ?) - Cô đưa tay đỡ hắn xuống phòng cô .
(Hì , tại thấy em lâu quá không tới thăm anh nên anh tới thăm em nè ! Nhưng sợ mọi người phát hiện nên anh phải lén mẹ anh đi vào ban khuya !) - Hắn gãi đầu giải thích .
(Mà sao dạo này không thấy em ghé chỗ anh nữa vậy ? Anh nhớ em lắm Như Quỳnh ...) - Hắn dịu dàng nhìn cô . Tay hắn vòng qua eo cô tham lam hít hà mùi hương dìu dịu từ cơ thể cô .
Nhìn hắn như vậy cô không khỏi đau lòng .Cô đẩy hắn ra , ngước mặt lên nhìn hắn . Hai mắt lại chạm nhau , nhưng sao hắn thấy cô có vẻ gì lạ quá ...
(Em bị sao vậy ? Bị bệnh hả ?) -Hắn ân cần nhìn cô . Lấy tay nhẹ nhàng đặt lên bờ trán cao . (Đâu có sốt!) - Hắn lắc đầu .
Đột nhiên , cô hất tay hắn ra . Ánh mắt trở nên lạnh lùng và xa cách . Cô nói :
(Anh đừng quan tâm tôi nữa . Tôi hết hứng thú với anh rồi . Chúng ta chia tay đi !)
(Em nói cái gì cơ ? ) -Hắn ngạc nhiên nhìn cô .

(Tôi nói chúng ta chia tay đi !) - Cô tỏ thái độ dứt khoát . Cố gắng cắn chặt môi để nước mắt không rơi ra .
( Nói nhảm gì vậy Như Quỳnh ? Anh không thích đùa kiểu đó đâu ?) - Hắn chau mày .
( Tôi không đùa . Ngày mai tôi sẽ kết hôn với người khác rồi . Hãy quên tôi đi !) - Ánh mắt cô trở nên lãnh khốc .
( Được , em giỏi lắm . Tôi không ngờ em là con người như vậy ! Vậy thì chúc em hạnh phúc bên người chồng sắp cưới nhé !) - Hắn cười . Nụ cười sát khí và nguy hiểm . Hắn quay về phía cửa sổ rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm mịt mù ...
Cô khuỵu người xuống . Người run lên không ngừng . Tiếng nấc ai oán vụt ra khỏi kẽ tay cô . Nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt diễm lệ . Ai nói cô hạnh phúc ? Từng cung bậc cảm xúc đau nhói trào dâng trong lòng . Hòa cùng nước mắt trở nên chua chát đắng cay . Cô đau , đau lắm . Trái tim như xé ra vụn vỡ , cứ như hàng vạn nhát dao xẻ ngang . Do khóc quá nhiều nên cô mệt lả , không còn hơi sức để chống dậy . Cô nằm la liệt trên sàn đất , đầu gối vào tảng đá lạnh lẽo bên thềm cửa sổ . Cô không biết mai này cô sẽ ra sao . Mất đi Phong cô chẳng còn gì để sống . Mất Phong , cô như bức tranh trống rỗng xám xịt .
(Phong , hãy tha thứ cho em ! Em chỉ muốn tốt cho anh mà thôi ...) - Cô từ chối Phong tuy làm tổn thương hắn lúc này nhưng sau này hắn sẽ không phải đau đớn khi nhìn cô sánh bước bên người khác . Thế đó , tình yêu có phải là ích kỷ không , hay đó là sự thấu hiểu của cả hai người ?...
( Tại sao em lại phải làm thế ? ) - Một giọng nói quen thuộc vọng sau lưng cô .
Cô quay phắt lại thì thấy hắn đang đứng chống chân bên thành cửa . Ánh mắt hắn trở nên dịu dàng và cực kỳ ôn nhu .
(Tư Kỳ Phong...) - Cô ngạc nhiên , quên chùi luôn cả nước mắt .
(Tại sao em lại làm như vậy ? Em biết anh yêu em đến thế nào . Nếu em gặp khó khăn , tại sao không nhờ anh chứ ? ) - Hắn dang tay ôm cô vào lòng . Cô cảm nhận được lồng ngực vững chãi hắn đang phập phồng hơi thở .

(Tim anh ấy ... đập nhanh quá !!!) - Cô ngượng ngùng gục đầu vào lòng hắn . Nước mắt lại tràn mi . Chẳng biết đây là giọt nước mắt của hạnh phúc hay đau đớn nữa .
(Chúng ta , hãy tìm 1 nơi khác để sống ! Đi đến một nơi thật xa , nơi có những ngọn đồi xanh và thật lộng gió . Nơi chỉ có anh và em thôi ) - Hắn ôm cô thật chặt . Không kiềm lòng khóa chặt đôi môi cô . Môi cô mềm mịn ấm nóng , môi hắn lạnh buốt hơi sương . Cả hai cuồng nhiệt trong hơi thở . Bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên eo cô khẽ vuốt ve . Vẻ ôn nhu chưa từng thấy ở hắn . Tim cô đập thình thịch hòa chung nhịp với hắn . Đôi má hồng hồng xấu hổ nhưng lại hạnh phúc vô cùng . Một lúc lâu , hắn mới buông cô ra , nhẹ nhàng tháo sợi dây chuyên trên cô hắn rồi vòng qua cổ cô đeo vào . Chiếc dây chuyền bằng bạc với hình mặt trăng đỏ bằng đá hồng ngọc lại đang ôm ấp một đóa hoa vàng nở rộ kiêu sa và huyền bí . Cô kinh ngạc nhìn hắn . Từ lúc quen hắn đến giờ , cô chưa bao giờ thấy hắn cởi ra cả . Cô đoán chắc vật này rất quan trọng với hắn . Hắn khẽ nâng mặt dây chuyền , nở một nụ cười nhẹ nhàng rồi hôn lên nó , tượng trưng cho sự sở hữu đầy bá đạo của hắn .
(Từ giờ , em là của anh thôi !) - Hắn cười nhìn cô .
(Nhưng đây là vật mà anh rất quý mà . Sao cho em được ?) - Cô lắp bắp nhìn hắn .
(Ngốc ! Bởi vì nó quan trọng nên anh mới trao cho em để chứng minh tình yêu anh dành cho em !) - Hắn cốc đầu cô một cái , nữ tử đứng trước mặt hắn vẫn ngây ngốc .
(Em biết không ? Đây là kỉ vật mà mẹ anh đã để lại . Anh vẫn không hiểu vì sao lại là mặt trăng ôm đóa hoa này nữa . Nhưng anh thấy được , hình ảnh em đã khắc sâu trong sợi dâu chuyền này . Em , một đóa hoa quỳnh kiêu sa rực rỡ và anh chính là mặt trăng phải bảo vệ em dù có đổ máu đi chăng nữa ... ) - Hắn nhẹ nhàng nói . Tay dang ra ôm lấy cô .
(Bây giờ ta ....) - Hắn chưa kịp nói , cánh cửa căn phòng bật tung ra . Những tên lính tràn vào căn phòng , họ giương cung ngắm vào người hắn với tư thế chuẩn bị bắn .
- Tên nào làm Như Quỳnh của ta bị thương sẽ bị chém đầu . Còn tên kia , tùy các ngươi xử lý... - Tư Mã Thiên xuất hiện , miệng chàng cười ranh ma.