Dạ Khúc Nho Nhỏ

Chương 12: 12: Đi Ngắm Sao





Cuối tuần, Lục Cẩn đặc biệt gọi điện thoại xin phép Bùi Mậu Vân.

Hắn thu liễm bộ dáng tản mạn lại, thái độ thành khẩn lại nghiêm túc, đầu tiên là nói qua thân phận của mình, sau đó lại nói đến độ an toàn của các hoạt động do câu lạc bộ thiên văn tổ chức trước đó, còn nói nếu không yên tâm, phụ huynh cũng có thể cùng tham gia.
Bùi Mậu Vân cùng Đặng Tân Từ đã sớm nghe qua rất nhiều chuyện về Lục Cẩn từ trong miệng con trai, đương nhiên, khi đó là kêu Lục Vân Tiêu.

Hiện giờ lại biết được Lục Vân Tiêu thế nhưng chính là bạn nhỏ mập mạp trầm mặc ít lời khi còn nhỏ, hai vợ chồng cảm thấy ngoài ý muốn, khi còn nhỏ Bùi Đăng cùng Lục Cẩn chơi rất thân, sau khi Lục Cẩn chuyển nhà Bùi Đăng vẫn luôn nhớ mãi không quên, còn viết rất nhiều phong thư, chỉ tiếc không gửi đi được, khi đó thông tin còn chưa phát triển được như hiện tại, công việc của ba mẹ Lục lại yêu cầu bảo mật cao, do nhiều nhân tố, hai đứa nhỏ cứ như vậy mất đi liên hệ.
Bởi vậy đối với chuyện Bùi Đăng muốn đi tham gia hoạt động này, ba mẹ Bùi thật ra rất yên tâm, câu lạc bộ thiên văn của trường cấp ba Thanh Sơn ở trong nước đứng số một số hai, tổ chức hoạt động ngắm sao còn được lên tin tức vài lần.
Tối hôm qua Bùi Đăng trở về liền nói với ba Bùi muốn đi tham gia hoạt động, Bùi Mậu Vân cùng Đặng Tân Từ đều thực ủng hộ Bùi Đăng, còn tính toán đi mua trang bị cho cậu, không nghĩ tới Bùi Đăng lại nói, Lục Cẩn đã giúp cậu chuẩn bị tốt rồi.
Giờ phút này nhận được điện thoại của Lục Cẩn, Bùi Mậu Vân cảm thấy chính mình không phải đang cùng học trưởng của con trai nói chuyện, ngược lại như là đang trò chuyện cùng bạn thân của con trai, đối phương nói chuyện nề nếp ngữ điệu hào phóng, cùng bạn nhỏ mập mạp hướng nội ít lời trong trí nhớ quả thực là như hai người khác nhau, ba Bùi đối với Lục Cẩn đáng giá càng cao, sau khi cúp điện thoại còn khen Lục Cẩn vài câu.

Bùi Đăng cao hứng còn hơn cả khi chính mình được khen, hai má hơi hơi phiếm hồng.
"Anh ấy vẫn luôn lợi hại như vậy!".
Bùi Mậu Vân gật đầu.
"Tiểu Đăng phải học tập học trưởng nhiều hơn".
Đặng Tân Từ lại quan tâm đến chuyện giao tình hơn.
"Đứa nhỏ này chiếu cố con trai chúng ta nhiều như vậy, khi nào mời cậu ấy tới nhà làm khách, hai đứa khi còn nhỏ không phải chơi rất thân sao, ba mẹ cũng dễ gặp mặt cảm tạ cậu ấy".
Lúc nghỉ trưa, Bùi Đăng ngủ không được, ngã lên giường lăn qua lộn lại, gửi tin nhắn cho Lục Cẩn.
"Ba mẹ em nói muốn mời anh tới nhà làm khách, muốn cảm tạ anh".
Lục Cẩn đang làm một cái mô hình 3D trên máy tính, nghiêng đầu nhìn thoáng qua di động, thấy trên màn hình sáng lên ghi chú là "Thỏ nhỏ tạc mao", lúc này mới lấy lại click mở, hồi âm một chữ.
"Ừ? Ừ là có ý tứ gì?".
Bùi Đăng cầm di động thiếu chút nữa lăn xuống khỏi giường, nhanh chóng bò lên, cũng lười gõ từng chữ từng chữ nên ấn xuống dấu thoại, dùng giọng nói hỏi Lục Cẩn.
"Tiêu Tiêu, anh sẽ đến sao?".
Một tay Lục Cẩn điều chỉnh chỉ tiêu mô hình như bay, một tay khác bớt chút thời giờ hồi âm cho Bùi Đăng, không đáp mà hỏi lại.

Bùi Đăng click mở tin nhắn thoại, thanh âm của Lục Cẩn vang lên ở bên tai.
"Em nghĩ anh sẽ đến sao?".
Âm cuối tựa như còn mang theo một chút ý cười.

Bùi Đăng tính lập tức hồi âm một chữ "Nghĩ", lại cảm thấy nói loại lời nói này giống như rất kỳ quái, vì thế liền sửa lại.
"Vẫn luôn nghĩ".
Buổi chiều khi Bùi Mậu Vân tính lái xe đưa Bùi Đăng trở về trường học tập hợp xuất phát, không nghĩ tới Bùi Đăng lại lắc lắc đầu.

"Tiêu Tiêu đang chờ con ở trạm tàu điện ngầm, con và anh ấy sẽ cùng nhau trở về trường".
Cõi lòng Bùi Mậu Vân tan nát, cảm thấy chính mình bị con trai vứt bỏ, ba Bùi lập tức muốn chứng minh chính mình vẫn là một người ba hết sức hữu dụng.
"Các con đi cắm trại dã ngoại trang bị hẳn là rất nhiều đi, để ba lái xe chở giúp các con".
"Không cần đâu ạ, ở cậu lạc bộ có phòng, hơn nữa cũng đã thuê khách sạn rồi, đồ dùng cá nhân đều có, đến lúc ngắm sao con cùng anh ấy ở chung một lều trại, những thứ khác đều không cần mang theo".
Bùi Đăng tự mình chuẩn bị tốt ba lô, bên trong đều là quần áo.

Cậu hướng ba mẹ xua tay.
"Hẹn gặp lại ba mẹ, sáng mai con sẽ trở về, đến lúc đó sẽ mang ảnh chụp mưa sao băng cho hai người xem!".
Cậu nói xong liền chạy, còn không quên lấy một quả táo Bùi Mậu Vân đã rửa sạch đặt ở trên bàn.

Vẻ mặt Bùi Mậu Vân buồn bực mà nhìn về phía vợ mình, mong đợi được đến một chút an ủi, Đặng Tân Từ nhún vai, hướng ông nháy mắt.
"Con cái lớn rồi không thể giữ mãi".
Khi Bùi Đăng đuổi tới trạm tàu điện ngầm, Lục Cẩn đã ở nơi đó chờ cậu, thấy cậu vội vàng, thuận tay tiếp nhận đồ vật trong tay Bùi Đăng
"Sao lại chạy tới?".
"Sợ anh chờ lâu, em còn tưởng mình có thể tới trước".
Bùi Đăng đỡ bả vai Lục Cẩn nghỉ xả hơi.
"Kết quả vẫn là anh tới trước".
"Nhà anh cách nơi này gần hơn".
Lục Cẩn một bên nói, một bên lấy đồ uống trong ba lô chính mình ra đưa cho Bùi Đăng.
"Mới vừa rồi anh còn gửi tin nhắn nói em cứ chậm rãi, chạy nhanh như vậy rất dễ bị ngã".
Bùi Đăng tiếp nhận đồ uống, cong đôi mắt cười.
"Làm anh phải nhọc lòng rồi".
"Anh đây là vì ai...?".
"Giống như một lão ba vậy".
Lục Cẩn xoay chuyển xương cổ tay, thực đứng đắn mà kêu tên của cậu.
"Bùi Đăng, chắc em chưa biết, thời tiểu học anh có đi học qua võ thuật".
Lúc này tàu điện ngầm tới, cửa xe mở ra, Bùi Đăng chạy thật nhanh vào, Lục Cẩn theo sau, Bùi Đăng đã chiếm giúp hắn một vị trí tốt, lấy lòng mà hướng Lục Cẩn cười.
"Anh ơi, mau lại đây ngồi".
Còn vô cùng chân chó mà dùng tay phủi phủi tro bụi vô hình trên chỗ ngồi.

Lục Cẩn ngồi xuống bên cạnh cậu, Bùi Đăng đem ly nước cho Lục Cẩn, lại muốn lấy lại đồ vật của chính mình.


Lục Cẩn không trả, liếc mắt nhìn cậu.

Bùi Đăng nhịn không được cười, lại nói.
"Hôm nay ba em còn khen anh, anh nghĩ bọn mình là anh em kết nghĩa thật sao?".
Không hiểu tại sao Lục Cẩn lại cảm thấy gan của thỏ con này ngày càng phì lớn.

Lúc sau, Bùi Đăng đem quả táo đưa cho Lục Cẩn ăn, lại thần thần bí bí mà nói.
"Em có cái này muốn cho anh xem".
Lục Cẩn nhướng mày.
"Cái gì?".
Bùi Đăng mở khóa album ảnh trong di động, thậm chí chỉ mới dừng lại ở lược đồ ảnh chụp kia một chút, Lục Cẩn liền đã lập tức duỗi tay lấy đi, tốc độ cực nhanh làm Bùi Đăng đều thấy được tàn ảnh.
"Em thật sự có viết thư cho anh...".
Bùi Đăng nhíu mày, cũng không phải trách cứ đối phương lấy di động của chính mình, mà là bất mãn đối phương thế nhưng lại hoài nghi chính mình.
"Em thật sự đã viết rất nhiều, không có lừa anh".
Lục Cẩn nhìn ảnh chụp phủ kín nửa màn hình di động, một câu cũng chưa nói, thẳng đến khi Bùi Đăng thăm dò nhìn xem hắn.
"Tiêu Tiêu, không phải anh cảm động đến khóc đó chứ?".
Một tay Lục Cẩn đè lại trán Bùi Đăng, đem người đẩy trở về chỗ ngồi.
"Vì sao chỉ có ảnh chụp?".
Lời sao ý vậy, chính là muốn hỏi cậu thư tay nguyên gốc đâu.

Bùi Đăng "Hừ" một tiếng, thì thầm giống như đang đọc chú ngữ.
"Đến ảnh chụp anh còn chưa có cho em xem đâu...".
"Đến lúc thuận tiện sẽ cho em xem, ở đây quá nhiều người".
Lục Cẩn nói nhẹ nhàng bâng quơ, truyền đến bên tai thanh âm vui mừng của Bùi Đăng, giống như rót mật vào lòng hắn.
"Thật sao? Không được lừa em nha!".
"Không lừa em".
Lục Cẩn cúi đầu cắn một ngụm táo.
Thật ngọt.

Núi Thiên Phong nằm ở ngoại ô thành phố, cao hơn rất nhiều so với mặt nước biển, tầm nhìn trống trải, là nơi mà dân thiên văn yêu thích nhất, câu lạc bộ thiên văn của cấp ba Thanh Sơn cũng thường xuyên đến chỗ này triển khai hoạt động.

Khách sạn ở bên cạnh đỉnh núi có hợp tác cùng cấp ba Thanh Sơn nên xe buýt của trường chạy trực tiếp vào bãi đỗ xe khách sạn, Bùi Đăng nhìn thấy khách sạn có chút thất vọng, giật nhẹ góc áo Lục Cẩn.
"Chúng ta sẽ ở khách sạn sao?".
"Lát nữa chúng ta sẽ đi qua chỗ lều trại, mưa sao băng rạng sáng mới bắt đầu, cho nên trước tiên ở bên này nghỉ ngơi chuẩn bị, vạn nhất có tình huống khẩn cấp cũng có thể xử lí tốt hơn".
Lục Cẩn kiên nhẫn giải thích.

Dù sao đây cũng chỉ là câu lạc bộ thiên văn của trường học, người tham gia đều là học sinh, vì suy xét đến sự an toàn, trường học cần thiết làm đủ chuẩn bị.

Vừa nghe vẫn có thể ngủ lều trại, Bùi Đăng liền vui vẻ lên.

Cậu giấu không được cảm xúc, mi mắt cong cong rất có sức cuốn hút, làm người nhìn cũng vui vẻ theo.

Lục Cẩn ngủ lều trại sớm đã thành thói quen, sớm đã mất đi cảm giác mới mẻ lúc ban đầu, nhưng nhìn Bùi Đăng vui vẻ như vậy, hắn như cảm nhận lại được cảm giác ngày trước, giống như chính mình lúc trước cũng ôm tâm tình kích động như thế này, chờ mong có thể nhìn đến cảnh đêm mỹ lệ.
Bùi Đăng nói ngọt lại cần mẫn, thực làm cho người ta thích, bởi vì Lục Cẩn không chịu cho cậu nhúng tay, cậu liền giúp đỡ những người khác của câu lạc bộ thiên văn lấy đồ vật, chạy lên chạy xuống giống một con quay nhỏ, thành viên câu lạc bộ thiên văn rất nhanh đã thân thiết hơn với cậu.

Cậu cùng mấy vị học trưởng cùng nhau đem thiết bị quay chụp dọn xuống xe, sửa sang tốt sau đó liền chờ giáo viên an bài phòng, mọi người tụ thành tốp năm tốp ba ngồi ở đại sảnh khách sạn, Bùi Đăng liền trò chuyện cùng mấy bạn học mới quen.
"A, thì ra cậu chính là bạn học xếp hạng nhất của khối chúng ta!".
Bùi Đăng kinh hô một tiếng nho nhỏ, tràn đầy bội phục mà nhìn về phía nữ sinh bên cạnh.
"Tớ có nhìn thấy cậu ở trên bảng vàng danh dự, thành tích vật lý của cậu siêu cao, giáo viên của bọn tớ đều khen cậu".
Nữ sinh bị sự nhiệt tình của cậu khích lệ một hồi, có chút ngượng ngùng mà nâng môi cười cười, giơ tay vén tóc.
"Kỳ thật lần này chỉ là nhờ vào may mắn mà thôi, có nhiều câu trong đề thi tớ đều đã làm qua rồi, cho nên điểm mới tương đối cao".
"Với tớ như vậy đã là lợi hại lắm rồi, tớ còn chẳng làm nổi nhiều đề tham khảo như vậy đâu".
Bùi Đăng khen cô, nghĩ đến một đống kiến thức vật lý như hồ nhão của chính mình có chút uể oải, nhưng thực nhanh lại cao hứng lên.
"May là có một người siêu lợi hại chịu dạy kèm tớ".
Nữ sinh tò mò hỏi.
"Ai vậy?".
Trước sảnh khách sạn, Lục Cẩn cùng nhóm giáo viên đang xem qua lại một lần lịch trình của hoạt động ngắm sao đêm nay, giáo viên thảo luận chi tiết cùng giám đốc khách sạn, hai bên đã hợp tác quá nhiều lần, bàn bạc thực vui vẻ.

Lục Cẩn xoay người chuẩn bị lấy nước uống, giương mắt liền nhìn thoáng qua Bùi Đăng đứng ở cách đó không xa, cùng mấy bạn học vừa nói vừa cười, trong đó có một nữ sinh xem ra thân thiết hơn chút, không biết hai người nói đến đề tài gì, mà thao thao bất tuyệt.
Lục Cẩn một ngụm uống cạn ly nước ấm, gọi Bùi Đăng một tiếng.

Bùi Đăng nghe được thanh âm của hắn, lập tức tạm biệt bạn mới, lạch bạch hướng Lục Cẩn chạy tới, giống chỉ thỏ con nuôi trong nhà chạy về bên chủ nhân.

Lòng dạ Lục Cẩn lập tức mềm mại, thấy người chạy tới, hắn thuận tay từ trong mâm đựng trái cây đặt trước đài phun nước cầm một viên kẹo đưa cho Bùi Đăng.
"Em nói gì với người ta mà vui vẻ đến như vậy?".

"Khen anh đó, khen anh rất lợi hại".
Bùi Đăng lột giấy gói kẹo ra ăn luôn, lại chú ý tới ly giấy không trong tay Lục Cẩn.
"Em rót thêm nước cho anh".
Cậu nói thực tự nhiên, bất giác Lục Cẩn bởi vì một câu này của cậu mà lại trở nên không được tự nhiên.

Nhân viên phục vụ đang lơ đãng ghi danh sách khách dừng chân ngẩng đầu liền thấy một nam sinh cao ráo đẹp trai đang dựa người vào đài phun nước, bên tai đỏ bừng.
Như là thẹn thùng.
Toàn câu lạc bộ hội hợp, Lục Cẩn cùng Bùi Đăng thuận lý thành chương mà được phân đến cùng một gian phòng, Lục Cẩn vẫn cảm thấy Bùi Đăng còn nhỏ, sợ cậu mệt, nên đồ vật đều giành xách ở trên tay chính mình, Bùi Đăng rất cố gắng nói lý.
"Em đã cao lên! Sức lực cũng không nhỏ".
Trong ánh mắt Lục Cẩn mang theo ý cười nhàn nhạt, đem người đánh giá từ trên xuống dưới một phen.
"Hai centimet cũng tính?".
"Là hai phẩy chín centimet!".
Rốt cuộc Bùi Đăng cũng đột phá qua được mốc một mét sáu bảy, chính thức đi vào hàng ngũ một mét bảy, nhưng ở trước mắt Lục Cẩn hiển nhiên vẫn là chưa đủ.
"Còn muốn lớn lên!".
Bùi Đăng vô cùng để ý đến chiều cao, nhảy dựng lên muốn đi che miệng Lục Cẩn lại, sợ hắn miệng quạ đen nói chính mình không cao lên được.

Lục Cẩn nhẹ nhàng mà nắm lấy cổ tay của cậu, thuận tay dắt Bùi Đăng đi.
"Đừng lộn xộn, nhanh đi lên sửa sang lại một chút, ăn cơm sớm một chút còn nghỉ ngơi, miễn cho nửa đêm lại mệt rã rời".
Trừ thành viên của câu lạc bộ thiên văn, còn có không ít người yêu thích thiên văn lựa chọn hôm nay đến núi Thiên Phong ngắm sao, còn có những người xem được tin tức, muốn mang bọn trẻ đến để bổ sung kiến thức một chút, vì thế dìu già dắt trẻ tới, bởi vậy khách sạn rất nhanh liền chen đầy, đại sảnh một trận ầm ĩ, nhân viên phục vụ vội đến hận không thể sinh ra ba đầu sáu tay.

Mà đám người Lục Cẩn đã sớm thu thập tốt, chọn hướng quan sát tốt nhất cắm lều trại.
Núi Thiên Phong rất cao, lại ở vùng ngoại thành xa trung tâm thành phố, tầm nhìn vô cùng trống trải, Bùi Đăng đứng ở đỉnh núi, xa xa trông thấy một mảnh cao ốc building, ý đồ muốn từ trong đó tìm ra nhà của chính mình, nhưng dù có duỗi cổ dài hết cỡ nhìn nửa ngày cũng không thấy được, đành phải từ bỏ.

Cậu lại vòng về bên người Lục Cẩn, Lục Cẩn đang tay chân lanh lẹ mà sửa sang lều trại.
Lúc đầu Bùi Đăng cũng muốn hỗ trợ, Lục Cẩn biết cậu tính trẻ con hay tò mò, buông tay đồng ý cho cậu làm, kết quả Bùi Đăng càng giúp càng vội, vài căn lều trại bên cạnh đã dựng xong, bọn họ bên này vẫn đang còn một đống cọc trụ tán loạn trên mặt đất.

Bùi Đăng chột dạ mà hướng Lục Cẩn cười.
"Nhóc quấy rối".
Lục Cẩn búng lên trán Bùi Đăng một cái, kêu cậu đến một bên đi chơi.

Bùi Đăng vòng một vòng, ngắt một cây cỏ đuôi chó đi trở về tới, Lục Cẩn đã đem lều trại ổn định vững chắc mà dựng lên.

Bùi Đăng đem cỏ đuôi chó đưa tới trong tay Lục Cẩn, bắt chước giống hệt bộ dáng giáo viên kiểm duyệt chắp tay sau lưng gật đầu.
"Chàng trai làm không tồi, đây là khen thưởng!".
Lục Cẩn nhận lấy, nhóm giáo viên trở về khách sạn..