Dã Miêu Bất Tòng

Chương 11




Nhân viên công tác ngẫu nhiên chặn hai mươi người qua đường.

Khi người qua đường xem bức vẽ, Vu Dân cùng Thương Viễn đứng ở đằng xa. Anh thấy bọn họ gọi tới nhiều vậy, hoàn toàn không đồng ý: “Tranh em vẽ chỉ cần một người là có thể nhận ra, không cần nhiều người như vậy.”

Trong miệng anh còn ngậm điếu thuốc, lấy tay cầm xuống, thở ra một ngụm, khủy tay khều Thương Viễn: “Đúng không?”

Còn không đợi Thương Viễn trả lời, một người đi đường chỉ vào một người quay phim, điếu thuốc của Vu Dân đều bất động, lông mày nhíu hết cả lên.

“Ổng mắt mù hả?” Vu Dân muốn đi lên phía trước nhưng bị Thương Viễn ngăn cản.

Vu Dân kéo cánh tay Thương Viễn để hắn phân xử: “Em vẽ giống như vậy!”

“Ừ ừ ừ.” Thương Viễn đỡ lấy bờ vai Vu Dân: “Người sau sẽ không bị mù.”

Không mù thật, rốt cuộc đến lượt cô gái thứ mười bảy mới chỉ được sang chỗ bọn họ. “Đệt!” Vu Dân nguyên bản đang ngậm thuốc lá vẽ vòng tròn trên đất, lập tức nhảy lên, kéo Thương Viễn đi lấy hành lý.

Bước chân vào trong làng của Vu Dân dần chậm lại, vẻ ngoài cùng bên trong thôn không đồng nhất, bên ngoài nhìn rất cũ kỹ, nhưng phong cảnh bên trong lại rất tươi đẹp. Hai người kéo vali đi chậm trên đường ngắm cảnh một chút.

Cuối cùng cũng tới căn nhà gỗ nhỏ kia trước khi trời tối.

Chủ nhân căn nhà là một cặp vợ chồng lớn tuổi, nhà gỗ này là hai ông bà tìm người xây dựng vào năm nay, còn chưa ở qua, nhà chính của họ cách đấy không xa. Trang hoàng bên trong nhà gỗ rất đầy đủ, Vu Dân đứng ở cửa đánh giá bên trong, Thương Viễn đứng bên cạnh anh.

“Giống như đang nhìn mua nhà mới vậy.” Thương Viễn nhìn dáng vẻ của Vu Dân, đột nhiên bật ra một câu như vậy. Anh cười nhạo hắn một tiếng, chạy vào trong, nhào tới chiếc giường lớn duy nhất trong phòng.

Vu Dân và Thương Viễn đều lớn lên ở thành thị, loại nhà gỗ nhỏ ở nông thôn này quả thật rất là mới mẻ.

Không phải là dạng nhà cố ý trang hoàng kia, xà nhà dùng gỗ dựng, đắp lên đất ngói ở thôn quê, nhìn rất thích thú.

Vu Dân đột nhiên nhìn chung quanh một lần, bỗng có chút hả hê, gọi Thương Viễn: “Lão lưu manh, trong phòng này không có mạng.”

Thương Viễn đang sắp xếp đồ đạc từ trong hành lý lấy ra, nghe thấy lời này liền nhìn một chút, không để ý lắm: “Không có mạng cũng không sao, để bọn họ gọi điện liên lạc với anh cũng được.”

Vu Dân bước từ trên giường xuống, từ trên cao nhìn Thương Viễn một hồi, rồi đi ra ngoài hút thuốc.

Thương Viễn thu dọn xong cũng đi ra ngoài, thân ảnh của Vu Dân hòa lẫn vào ban đêm, đan xen ánh tàn thuốc lập lòe. Thương Viễn đi tới sóng vai cùng Vu Dân, lấy điếu thuốc của anh: “Em hút ít một chút.”

Vu Dân ngược lại cũng trực tiếp buông lỏng tay, Thương Viễn cầm không chắc, điếu thuốc rớt xuống mặt đất, Vu Dân đạp giày lên tàn thuốc, hỏi ngược lại Thương Viễn: “Vậy anh cũng uống cà phê ít đi?”

“Hút thuốc có hại cho sức khỏe, cà phê…”

“Cần cho công tác.” Vu Dân hấp háy mắt, đoạt lời của hắn.

Một tay Vu Dân vòng qua cổ Thương Viễn, hôn một cái lên bờ môi hắn: “Thuốc lá cần cho cảm hứng của em.”

Vu Dân không cho Thương Viễn cơ hội nói tiếp, hôn xong liền tách ra một khoảng. Anh nhìn chằm chằm Thương Viễn một chút, mới đem đôi mắt mình dời đi.

“Chúng ta đến nhà ông bà ké cơm đi, sẵn tiện cảm ơn ông bà đã cho tụi mình ở tạm.” Vu Dân chạy về phòng, lập tức mặc áo khoác đi ra.

Trên đường đến nhà ông bà, Thương Viễn giúp Vu Dân lau đi vệt bút đen còn dính trên mặt anh.

Cụ ông đặc biệt nhiệt tình, nghe nói bọn họ không có cơm ăn liền múc hai bát cơm tẻ lớn đem ra, còn bưng lên bàn nhiều món ăn nóng hổi, Vu Dân cùng Thương Viễn thụ sủng nhược kinh, liên thanh nói lời cảm ơn.

Hai người bọn họ ăn cơm, cụ ông cùng vợ mình ngồi bên cạnh xem ti vi, thuận tiện tán gẫu câu được câu không với cả hai.

Thương Viễn gắp một đống những thứ Vu Dân thích ăn đặt trên bát cơm của anh, Vu Dân căn bản không cần động đũa gắp đồ ăn, chỉ cần động hàm ăn thức ăn trong bát của mình.

Cụ ông nhìn dáng vẻ ăn cơm của hai người, lực chú ý từ ti vi cũng dời đến cả hai: “Hai đứa tình cảm thật tốt.” Giọng nói của cụ ông mang theo chút khẩu âm địa phương, nhưng có thể nghe ra rõ ràng.

Vu Dân đang gặm xương sườn, nỗ lực nuốt xuống hết mới cười đáp lại một câu: “Vâng ạ.”

“Là anh em à?” Cụ bà bưng tới thêm một món ăn.

“Anh em tốt, tốt.” Cụ ông run rẩy cầm điều khiển ti vi giảm âm lượng, đứng lên đi tới trước bàn, toét miệng cười, răng cửa thiếu mất vài cái, nhưng ông cười nhìn rất hiền lành.

“Ông sau khi lấy vợ, liền ra riêng, không còn ở chung với anh trai, bây giờ đã lâu lắm không gặp lại…” Cụ ông lấy đũa gắp thêm thức ăn vào bát của cả hai: “Cá này là cá ông nuôi trong ao, ăn ngon lắm, ăn nhiều nhiều một chút.”

Thương Viễn đứng lên tiếp đôi đũa trong tay ông: “Ông cứ nghỉ ngơi đi ạ, để chúng cháu tự gắp là được, làm phiền ông bà quá, chúng cháu sẽ ăn nhiều.”

Không thể từ chối lời thịnh tình của cụ ông, bát cơm của Vu Dân đều đầy ắp, một nửa là Thương Viễn gắp, một nửa là do cụ ông không ngừng thúc bọn họ ăn nhiều thêm, nên Thương Viễn liên tục gắp cho anh.

Thời điểm rời khỏi cửa, Vu Dân cảm thấy cơ bụng của mình biến mất cả rồi.

Vu Dân cầm lấy tay Thương Viễn đặt trên bụng mình: “Anh sờ sờ xem, có phải bụng em còn bằng phẳng không?”

Thương Viễn nghiêng người cản máy quay, trực tiếp âm thầm mò tay vào trong vạt áo của Vu Dân, sờ soạng da thịt bóng loáng trên bụng của anh, sờ xong còn trêu một câu: “Rõ ràng là em có thai rồi.”

Ngọn đèn nhỏ trên máy quay chiếu vào khuôn mặt của Vu Dân, anh sờ hai má mình nửa ngày, miết thịt trên mặt: “Làm sao bây giờ, lỡ ăn nhiều quá, em còn cần cái mặt này để kiếm cơm ăn nữa.”

Hiếm thấy Thương Viễn cao giọng cười vài tiếng, Vu Dân nghe xong cũng không khỏi cao hứng, vòng tay qua cổ Thương Viễn, hai người kề vai sát cánh bên nhau, Vu Dân cùng hắn chạm đầu, kêu hai tiếng: “Anh trai.”

Thương Viễn “phốc” bật cười.

“Bộ tụi mình giống nhau lắm sao? Làm sao là anh em được!” Vu Dân buồn bực một chút, bỗng lại cảm thấy gọi kiểu này có chút nghiện, liền gọi thêm mấy tiếng: “Anh trai, anh trai tốt của em ơi, tụi mình về nhà đi, anh trai ơi~”

“Tên kia*, anh che mặt làm gì!” Vu Dân cười mắng, xấu hổ mà che đi hai cái máy quay.