Dã Miêu Bất Tòng

Chương 32




Đổi túi chườm đá trở về, Thương Viễn hít sâu vài cái mới cảm giác sắc mặt của chính mình có thể hòa hoãn được một ít.

Vu Dân nằm trong túi ngủ, còn đang quấn quýt với bản nhạc của anh.

Bên ngoài ầm ĩ to như vậy, bộ dạng Vu Dân vẫn thảnh thơi, chỉ có dấu bàn tay trên mặt là không dễ nhìn.

Thương Viễn thở dài, ngồi vào bên cạnh anh: “Đợi một lát rồi viết tiếp, lại chườm thêm một chút.”

Vu Dân nghiêng đầu cho Thương Viễn có thể chườm đá, đôi mắt dính lấy bản nhạc không rời, dưới ngòi bút xột xoạc.

Chườm cả buổi, vết đỏ kia vẫn còn rõ ràng, tuy Vu Dân luôn nói không đau, tâm trí đều rót hết vào bên trong bản nhạc, nhưng Thương Viễn vẫn khó chịu, dàn xếp cho Vu Dân xong, hắn đi ra ngoài lều hút một điếu thuốc trước khi ngủ.

Vòng khói gay mũi, phá hủy cây cỏ núi rừng thanh điềm xung quanh.

Thương Viễn khiến đạo diễn lùi một ngày rồi mới ghi hình, có cơ hội nghỉ ngơi một ngày trong núi, Vu Dân cũng không đi ra ngoài chơi, nằm lì trong lều viết nhạc của anh, viết cho đến tận chiều mới hoàn thành xong bài hát này.

Vu Dân cầm lấy bản nhạc, ngâm nga nhiều lần, mở dây kéo lều bạt ra, nhìn trái nhìn phải ở ngoài một chút, xác nhận không có ai mới kéo dây kéo lên, lấy cây đàn ghi ta ra từ trong một túi lớn khác.

Các nhạc cụ khác đều không tiện mang theo, chỉ có ghi ta là dễ mang nhất.

Vu Dân quét vài sợi dây đàn, thử đệm bài hát mới một chút, bên ngoài không hiểu sao lại ồn ào, Vu Dân nhắm mắt lại mặc kệ, khẽ hát lên, hát thử xong một lần, Vu Dân cầm bút sửa lại một ít nốt nhạc.

Sáng tác ca khúc này mất rất nhiều thời gian của anh, linh cảm cuộn trào mãnh liệt khiến anh vài đêm không ngủ, Vu Dân cảm giác cơn buồn ngủ mấy ngày nay đang sắp nuốt lấy chính mình.

Thế nhưng bài hát này không thể chậm trễ được.

Vu Dân gãi gãi một bên má, lấy điện thoại ra điều chỉnh đồng hồ báo thức, vùi người vào trong túi mà ngủ.

Vu Dân bị đạo diễn đánh thức, Minh Nguyệt cũng đang gọi anh, Vu Dân ngủ không được bao lâu, ngáp dài một cái thức dậy.

“Dân cục cưng, kịch bản có thay đổi này.”

Vu Dân mở lều bạt, ánh mắt mơ màng hỏi: “Sửa chỗ nào?”

“Vị nhà kia của cậu không ở đây, có nhiều chỗ không thể nói như vậy, cậu lấy kịch bản của mình ra đi, đạo diễn nói…”

Cơn buồn ngủ của Vu Dân bị đánh rơi hơn một nửa, lời nói đột nhiên hốt hoảng: “Không ở đây, vậy anh ấy đi đâu?”

“Anh ta vừa đi tìm đạo diễn nói mình phải về công ty, thấy cậu đang ngủ nên không gọi cậu dậy.”

Vu Dân cũng không nghe, xoay người lại đi lấy điện thoại di động, trên màn hình hiển thị một tin nhắn chưa đọc.

Anh có việc phải về công ty một chuyến, có chuyện hơi phiền toái cần phải xử lý, rất nhanh sẽ quay lại.

Vu Dân đọc một chút, ngay lập tức chạy ra ngoài, không xa ngoài lều trại của bọn họ chính là đường xuống núi, tốc độ của Vu Dân rất nhanh, anh chạy đến giao lộ, mệt đến thở hồng hộc.

Đường dây điện thoại đang bận, Vu Dân để điện thoại xuống, cấp tốc gửi tin nhắn.

Anh chờ một chút, em nhìn thấy xe của anh, anh chờ một chút!

Chiếc xe màu đen ở phía trước rốt cuộc cũng dừng lại, Vu Dân chạy lên gõ cửa xe.

Thương Viễn ngồi ở đằng sau, đang gọi điện với ai đó, đầu bên kia không biết nói cái gì, sắc mặt Thương Viễn nghiêm túc trả lời: “Đúng, tôi biết.”

Vu Dân nhìn hắn gọi điện, đặc biệt nóng lòng, tay nắm lấy cửa sổ xe, thanh âm có phần run rẩy: “Anh chờ một chút, cho em mười phút… Không năm phút đồng hồ cũng được!”

Thương Viễn đưa điện thoại ra xa một ít, mỉm cười, cố gắng giải thích với Vu Dân: “Tiểu Dân, đợi anh quay lại rồi nói có được không.”

“Chỉ cần năm phút thôi!”

Thương Viễn không trả lời anh, trên mặt hiện lên vẻ áy náy.

Vu Dân im lặng, lùi về sau một bước, anh mới từ trong lều chạy ra, quần áo đều xốc xếch, Vu Dân nắm lấy một bên vai áo khoác bị trượt xuống, kéo nó lên, từng đầu ngón tay bám lấy cửa sổ xe từ từ buông ra. Xe tiếp tục chạy về phía trước, âm thanh Thương Viễn từ trong xe truyền tới, nhưng Vu Dân không nghe thấy hắn nói cái gì.

Đường xuống núi rất ít xe chạy, con đường gồm rất nhiều sườn dốc lớn cùng ngã quẹo, tiếng gió thổi xào xạt qua nơi này, anh rất ít khi nói những lời như “hãy chờ em” hay “ở cạnh em”, nhưng thật sự, mỗi một lần nói ra, đều là một lần thất bại.