Dạ Ngọc Đừng Trốn

Chương 20: Chương 20





Dạ Ngọc sau khi nhận được giải nhất tại cuộc thi do tập đoàn ĐQ tổ chức thì được kí hợp đồng làm việc lâu dài ngay.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm.
Phải nói môi trường làm việc ở đây vô cùng chuyên nghiệp, cô chỉ vừa bước chân vào sảnh công ty đã có nhân viên đứng đợi cô và sẵn sàng hướng dẫn cô nhanh chóng vào công việc.

Sự hứng khởi này mau chóng giúp cô quên đi dự cảm không tốt của ngày hôm qua.
Dạ Ngọc được đưa đến khu vực riêng dành cho các biên kịch, cô bất ngờ đến mức phải miệng không thể khép lại được.
" Đãi ngộ cũng quá tốt rồi đó."
Một sảnh văn phòng được cách âm riêng biệt, được thiết kế cửa sổ bằng kính sát đất có thể dễ dàng nhìn ngắm ra bên ngoài.

Không những vậy khu vực này còn được nối liền với một hành lang trống rất nhiều hoa và cây xanh.

Thật sự đây là một môi trường quá tuyệt vời đối với những nhà biên kịch như cô.

Vì đều là biên kịch, thường xuyên diễn tả những suy nghĩ của mình trực tiếp vào các trang viết nên không gian khá yên tĩnh.
Cô được phân bàn vào một góc nhỏ gần cửa sổ, đây luôn là vị trí cô yêu thích.
Đang trong giờ làm việc, đồng loạt tất cả các nhân viên đứng dậy đồng thanh cúi chào.
- CHỦ TỊCH
Dạ Ngọc đang đắm chìm trong suy nghĩ thì bị mọi người đồng loạt dọa sợ, đứng lên bắt chước theo đám đông một cách lúng túng.
Mặc Đông Quân đứng nghiêm nghị lướt mắt qua một lượt các nhân viên rồi gật đầu như chào lại.
Anh vừa đi mọi người cũng ngồi xuống, ngồi kế bên bàn làm việc của Dạ Ngọc_ Kiều Hương quay sang nói.
- Từ từ rồi sẽ quen thôi.

Ở đây, sáng nào Chủ tịch cũng sẽ ghé qua các phòng ban một lượt để chào hỏi như vậy.
Nghe nói đến đây vẻ mặt cô thắc mắc hơn cả.
" Tại sao một chủ tịch lại phải làm những chuyện này? Anh ta không phải rất bận sao? Những lúc ở lại dùng cơm cùng giáo sư không tránh khỏi trợ lý đến báo cáo những công việc gấp, ở trên xe cũng trang bị rất nhiều thiết bị để anh ta vừa đi vừa xử lí.
Đúng là một người khó hiểu."
Dạ Ngọc lại quay sang hỏi.
- Cậu có biết tại sao không?
Kiều Hương lắc đầu nói.
- Tôi chỉ vừa đến đây được nửa năm lúc đó Chủ tịch đã như vậy rồi.
Nói đây cô ấy thận trọng nhìn xung quanh, ghé sát qua nói nhỏ.
- Dù lúc nào Chủ tịch cũng đến chào nhưng tôi không thích dáng vẻ nghiêm nghị đó.

Nó thường làm tôi quên mất những ý tưởng chợt lóe lên trong đầu.


Còn nữa...!ai da
Kiều Hương bị Ngọc Mỹ Loan_ Trưởng phòng biên kịch, trực tiếp gõ vào đầu một cái đau điếng.
- Em có nhanh im miệng không Kiều Hương, ở công ty bàn bạc về Chủ tịch đều sẽ bị trừ lương đó có biết không?
Dù đang khiển trách nhưng Ngọc Mỹ Loan vẫn rất khẽ khàn để tránh làm ảnh hưởng đến những người khác.
Kiều Hương bị nhắc nhở cũng không dám nói năng gì mà dán mắt vào màn hình.
Sau một lúc nghiêm túc cô ấy lại giơ màn hình điện thoại về phía cô, là một mã code kết bạn.
Dạ Ngọc cũng vui vẻ nhận lời của cô ấy, hai người vừa làm việc vừa nhắn tin trao đổi với nhau.
"Tên của cậu là Dạ Ngọc sao, tên hay thật đó."
" Cảm ơn cậu ^_^ "
" Sau này chúng ta trao đổi bằng cách này nhé.

Tránh cho chị Mỹ Loan phát hiện.

"
" Đồng ý"
Chớp mắt đã gần tới giờ tan làm rồi, nhưng thời tiết có vẻ không thuận lợi lắm, Kiều Hương ủ dột.

" Mong mỏi lắm mới đến giờ tan làm vậy mà lại mưa, ông trời thật sự không độ chúng ta mà"
" Tớ có mang dù"
" Dạ Ngọc cậu thật chu đáo.
Dạ Ngọc, cậu có muốn ăn kem không? Trời mưa ăn kem rất tuyệt đó"
" hmmm cũng được ^_^ "
Kiều Hương nhanh chóng thu dọn lại bàn làm việc, giỏ đã mang lên vai.
- Tiểu Kiều em chưa nộp bản thảo hôm nay.
Ngọc Mỹ Loan ngồi ở vị trí cao nhất phóng tầm mắt nói.
Kiều Hương lại một lần nữa ủ dột ngồi lại bàn làm việc.
- Xin lỗi cậu, tôi không đi được rồi.
Dạ Ngọc chỉ dám vỗ lấy vai cô ấy an ủi rồi ra về trước..