Đá Quý Không Nói Dối

Chương 37: Cô đơn một mình




Ngôn Thiên Hạ vẫn đứng yên lặng trước quảng trường mua sắm.

Mái tóc đen dài xoăn nhẹ buông xõa chạm eo. Chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt và váy ngắn, phối hợp với đôi tất dài màu đen và đôi giày da hiệu Chanel. Nhìn cô rất dịu dàng và sang trọng.

Đường Mộc Thục đến trước mặt cô, cô ấy mặc chiếc áo jacket và áo khoác dài được thiết kế đặc biệt, rất phù hợp với chiếc quần bò và đôi bốt đen, lạnh lùng như đôi mắt của cô ấy. Cũng may là chiếc áo jacket hơi mở phía cổ, cô ấy quàng một cái khăn lụa làm giảm bớt đi mấy phần nam tính.

Ban đầu khi Thiên Hạ nhìn thấy cô ấy ăn mặc như vậy thì khẽ giật mình, nhưng nghĩ một lúc cũng thấy rất phù hợp với phong cách của cô ấy.

“Chị đợi tôi lâu chưa?” Mộc Thục cười và nói tiếp: “Trên đường đi bị tắc một lúc”.

“Không sao, tôi cũng vừa đến”. Thiên Hạ cười.

Khi Mộc Thục gọi điện thoại cho cô rủ đi dạo phố, cô đã vô cùng ngạc nhiên.

Tuy Đường Mộc Thục mới đến thành phố này và không biết đường là điều đương nhiên, nhưng việc hẹn vợ chưa cưới cũ của người yêu đi dạo phố thì quả là đáng ngạc nhiên.

Thiên Hạ nghĩ một lúc và đồng ý, cô không có lý do để từ chối, từ chối ngược lại lại càng chứng tỏ mình để ý đến chuyện đó.

“Sao cô Đường lại có hứng đi dạo phố thế? Tôi cứ nghĩ rằng cô chỉ quen đi mua sắm trong hệ thống siêu thị thôi chứ?”

Đường Mộc Thục nói: “Tôi muốn xem con gái ở thành phố này có xinh không. Kết quả thật bất ngờ, tôi phát hiện ra cả phố mùa đông con gái đều mặc váy. Thiên Hạ cũng thế”.

“Vậy cô Đường cũng mua một chiếc mặc đi”.

“Tên tôi không hay sao?” Giọng nói của Mộc Thục đột nhiên cứng lại: “Tại sao tôi gọi chị là Thiên Hạ mà chị cứ gọi tôi là cô Đường thế?”

Thiên Hạ hơi khựng lại một chút. Đường Mộc Thục rõ ràng là muốn rút ngắn khoảng cách giữa hai người, thật kỳ lạ, sao lại thế chứ?

“Mộc Thục, chúng ta vào trong đi”. Khi gọi như thế này Thiên Hạ cảm thấy không hợp lắm, nhưng cố gắng nén nó lại.

Hai người bước vào tầng một trung tâm mua sắm, bên trong bày các loại mỹ phẩm và nước hoa.

Đường Mộc Thục có nhã hứng đi ngắm mọi thứ, đột nhiên cô hỏi Thiên Hạ: “Bình thường chị dùng loại nước hoa nào?”

“MIRACLE, thỉnh thoảng cũng dùng COOL WATER”.

“Ồ”. Đường Mộc Thục nhíu mày một lúc rồi hỏi tiếp: “Cẩn Du thích mùi đó sao?”

Đi mua sắm cùng với người yêu hiện tại của chồng chưa cưới cũ của mình đã ngại lắm rồi, Đường Mộc Thục lại hỏi câu nhạy cảm thế này Thiên Hạ đột nhiên không biết trả lời thế nào, thế nhưng cô vẫn cười và nói: “Tôi cũng không biết, anh ấy chưa lần nào khen nước hoa của tôi”.

Đường Mộc Thục cười, sau đó hai người đi cầu thang cuốn lên tầng hai.

Các mặt hàng được bày bán thật có phong cách, khiến người ta hoa mắt khi mới nhìn vào. Hai người đi theo một đám khách khác ra ra vào vào. Thiên Hạ thì không có hứng mua sắm lắm, Đường Mộc Thục thì lại khác, ngay cả quần áo cũng không thử, nhìn thấy thích là mua theo số đo của mình ngay.

Đường Mộc Thục mua mấy chiếc quần bò và áo khoác, hết túi này đến túi kia mà không biết mệt. “Thế này mới là mua sắm chứ, đến siêu thị là để mua sắm cơ mà. Trước đây khi tôi du học ở nước ngoài tôi thường xuyên đi mua sắm túi to túi nhỏ “lương thực” về đấy chứ”.

“Cô đi du học?” Thiên Hạ hỏi.

“Đúng, tôi đi du học ở Pháp. Cha tôi cắt đứt hết nguồn tài chính của tôi nên tôi vừa học vừa làm thêm ở bên đó. Ba tôi đối với thủ hạ rất nghiêm khắc, đối với tôi còn nghiêm hơn”. Trên gương mặt cô ấy không có chút gì là oán hận mà ngược lại còn cười rất tươi: “Vì thế tôi hay đi siêu thị mua nhiều bánh mì và bánh quy về nhà, rẻ hơn nhiều so với việc đi ăn ở nhà ăn”.

“Đáng khâm phục đấy, một mình có thể nuôi sống mình ở nước ngoài. Nghĩ lại thời đại học của tôi thật mà mơ hồ…”. Đại học của cô là bốn năm có Khưu Lạc ở bên cạnh, quãng thời gian ngọt ngào vô cùng… nụ cười trên môi cô đột nhiên cứng lại từ bao giờ, hà tất phải nhớ lại quãng thời gian đó?

Lại đi vào một quầy khác, Đường Mộc Thục sáng mắt lên khi nhìn thấy một chiếc váy màu vàng thiên nga treo trên tường: “Ôi, Thiên Hạ, chiếc váy này rất hợp với chị, chị thích không?”

Đó là một chiếc váy ngắn nhiều tầng được thiết kế rất đẹp, giống như những đóa hoa nở dưới ánh mặt trời, từng tầng từng nếp như cánh hoa.

Thiên Hạ nể mặt cô ấy nên đã chọn một bộ vừa với số đo của mình và vào phòng thử đồ.

Cô vừa vào phòng thử đồ Đường Mộc Thục nói với cô phục vụ bên cạnh: “Tính tiền”.

Đường Mộc Thục đến quầy thu tiền, đột nhiên cảm thấy tâm trạng rất vui nên lấy điện thoại và gọi điện.

Thiên Hạ bước ra ngoài và soi gương, bộ váy này thực sự rất hợp với cô, chỉ là không hợp với màu đôi tất lắm.

“Chiếc váy rất đẹp”. Đường Mộc Thục ồ lên.

“Ờ, cũng được”. Thiên Hạ quay sang cô phục vụ nói: “Chị ơi, tính tiền, cảm ơn”.

Cô phục vụ hơi khựng người lại và quay sang nhìn Đường Mộc Thục, Mộc Thục cười và nói với Thiên Hạ: “Tôi thanh toán rồi, chị đi mua sắm với tôi cả buổi tôi cũng nên đền đáp chị chứ”.

Sau một hồi từ chối cuối cùng Thiên Hạ cũng nhận.

Hai người lên tầng bốn và vào một quán ăn.

Đường Mộc Thục đặt túi lớn túi bé bên cạnh rồi kêu phục vụ đến gọi thức ăn.

Bữa chiều, trên bàn đã bày đầy salad, hành tây cuộn, bánh mì và hai suất kem.

“Tôi thích ăn kem, một năm bốn mùa đều thích ăn. Chị thử đi, kem ở hàng này rất ngon”.

“Được”.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Mộc Thục cũng không nhắc đến tên Châu Cẩn Du nữa, không khí cũng trở nên thoải mái hơn.

“Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lát”. Thiên Hạ đứng dậy và đi vòng qua quầy thu ngân, rút thẻ trong túi ra thanh toán.

Sau khi dùng bữa xong Đường Mộc Thục gọi phục vụ thanh toán, Thiên Hạ nói: “Không cần đâu, chúng ta đi thôi”.

“A… chị”. Mộc Thục hơi khựng lại.

“Cô tặng tôi váy, tôi nên đền đáp lại đúng không?” Thiên Hạ trả lời cô ấy.

Trên thực tế cô không muốn nợ Đường Mộc Thục bất cứ thứ gì, cho dù là một chiếc váy cô cũng rất ngại.

Hai người cùng rời khỏi quảng trường mua sắm.

Ánh mặt trời mỏng manh của ngày đông chiếu rọi lên chiếc xe ô tô màu trắng, một chàng trai mặc áo choàng ca rô đang đứng dựa vào một bên xe.

Những cô gái đi qua đều chầm chậm bước chân, nhìn trộm anh một cái hoặc bạo dạn nhìn thẳng, giống như người mẫu xe ô tô vậy, người và xe thật tương xứng.

Đường Mộc Thục nhìn thấy anh liền cười và đi nhanh hơn, để lại sau lưng là Thiên Hạ đã dừng bước chân.

“Cẩn Du, em mua nhiều đồ quá nên mới gọi anh đến đón”.

Châu Cẩn Du cười với Đường Mộc Thục và mở cửa xe giúp cô để đồ vào trong.

“Đúng rồi, hôm nay Thiên Hạ đi mua sắm cùng em”. Đường Mộc Thục tự nhiên khoác vai anh và chỉ về phía Thiên Hạ bây giờ đang đứng cách đó năm, sáu mét.

Ánh mắt Cẩn Du nhìn theo hướng cô ấy chỉ, giống như vừa mới phát hiện ra Thiên Hạ vậy, anh tỏ vẻ rất ngạc nhiên.

Thiên Hạ nhìn hai người cười và vẫy tay, nhưng cô không chuẩn bị tiến về phía trước.

Tại sao cô phải đi lên phía trước? Một đôi vợ chồng sắp cưới đang tình tứ đằng trước, cô chẳng qua chỉ là người qua đường, chỉ là không hiểu sao trái tim không nén được phải nghĩ nhiều?

Chắc là Đường Mộc Thục cố ý để Châu Cẩn Du đến đón? Tại sao lại muốn cô đi cùng? Là muốn nói cho cô biết để cô tự rút, hay là vì thăm dò trái tim của Cẩn Du?

Cô ấy phải chăng quá coi thường Châu Cẩn Du, quá coi thường Ngôn Thiên Hạ!

Nếu như ban đầu cô muốn ở bên Châu Cẩn Du thì bây giờ trong mắt Cẩn Du chẳng bao giờ có bóng của Đường Mộc Thục.

Được, cô thừa nhận bản thân mình có chút bực bội, cô thừa nhận bây giờ cô không thích nhìn thấy người khác hạnh phúc, điều đó càng thể hiện rõ sự cô đơn lẻ bóng của cô mà thôi.

“Hôm nay Thiên Hạ đi với em cả buổi rồi, nhà chị ấy không phải ở gần đây sao? Hay là anh đưa chị ấy về nhà?” Đường Mộc Thục gợi ý.

“Xe này chỉ ngồi được hai người”. Cẩn Du bình thản trả lời, từ chối gợi ý của Mộc Thục.

“Nhà chị ấy gần mà, anh có thể đưa chị ấy về sau đó quay lại đón em”. Giọng Mộc Thục nói cao hơn chút nữa, Thiên Hạ đang định rời đi nghe thấy thế cô nói: “Tôi đi trước đây, tôi tự lái xe. Hôm khác gặp”.

Thực ra Thiên Hạ không đi xe, khu gần đây gọi xe cũng rất phiền, lái xe đưa cô đến cổng là đi rồi.

“Được, hôm khác gặp”. Cẩn Du lịch sự cười, sau đó quay người mở cửa xe cho Mộc Thục.

“Thiên Hạ tạm biệt nhé, lần sau đi chơi nhé!”. Đường Mộc Thục cười và vẫy tay với cô khi ngồi lên ghế lái phụ.

Cẩn Du nhấn ga phi xe ra ngoài đường.

Vào giờ cao điểm xe đi rất chậm, Đường Mộc Thục ngồi bên kể chuyện đi mua sắm chiều nay, anh ngồi bên ậm ừ gật đầu, thế nhưng thực sự nghe lọt tai chút nào.

Ánh mắt anh đang bị thu hút bởi kính phản quang, trong đó là hình ảnh một cô gái mặc áo choàng màu nâu, mái tóc bay nhẹ trong gió che khuất chiếc cằm nhỏ, ánh nắng mặt trời dịu nhẹ chiếu trên gương mặt của cô.

Đèn xanh sáng, đường đã thông, Châu Cẩn Du tăng tốc độ, chiếc xe hoa lệ lao vút đi trên đường.

Đường Mộc Thục sau khi nói xong một đoạn dài liền quay sang hỏi anh: “Anh nói xem có vui không?”

“Ờ”. Châu Cẩn Du đáp lại một tiếng rồi bổ sung thêm một câu: “Rất vui, em vui là được”.

Đường phố ở khu trung tâm mua sắm rất náo nhiệt, người người qua lại đông đúc tạo thành một không khí rất ấm áp, Thiên Hạ đi bộ trong dòng người ấy, một mình nhưng lại không hề cảm thấy cô đơn.

Cô vừa bước đi vừa nhìn ngắm bất cứ thứ gì lọt vào tầm mắt, nhìn một tấm poster thời thượng treo trên một tòa nhà cao tầng, nhìn một chiếc xe đẩy bán kem bên đường, nhìn một người mẹ dắt tay con bước qua đường, nhìn một đôi nam nữ thanh niên dắt tay đi bên nhau… bao nhiêu sắc thái của con người đã lấp đầy thế giới của cô.

Thực ra nếu mở mắt thì sẽ nhìn thấy vô vàn bức tranh tươi đẹp của cuộc sống, bi thương là do tự mình chìm đắm trong bi thương. Nếu như sự việc đã định đoạt rồi thì cần gì phải nghĩ ngợi nữa? Thà rằng sống thoải mái một chút, tự do một chút đi!

Thiên Hạ bước vào một cửa tiệm và mua một chiếc áo len trắng rất hợp với chiếc váy mới mua. Sau khi rời khỏi tiệm cô lại tạt vào bên đường mua kem cốc.

Ngắm đông ngắm tây thời gian cũng đã trôi qua, trời cũng dần tối. Thiên Hạ gọi taxi về nhà trước khi trời tối hẳn.

Khoảng hai mươi phút sau xe đã dừng trước cổng nhà.

Thiên Hạ trả tiền và cầm hai túi đồ xuống xe. Tiếng giày cao gót vang lên trên nền đã khiến một người tỉnh giấc.

Trần Giai Vân đang ngồi trên bậu cửa nhà họ Ngôn ngẩng đầu lên cùng lúc Thiên Hạ đang nhìn bốn phía đi vào.

Thiên Hạ nắm chặt hai túi đồ trong tay và tự hỏi tại sao Trần Giai Vân lại ở đây?

Cô ôm hai tay, mái tóc dài tung bay, ngước đôi mắt đen sâu thẳm lên nhìn. Đó là màu đen nặng nề và đầy áp lực, ánh mắt càng lạnh lùng và lanh lợi.

Gió mùa đông thổi qua khô rát cuốn theo đầy lá rụng và cát trên mặt đất khô hanh. Trên mặt đất lại là một khoảng trắng, dường như tất cả màu sắc đều đã biến mất.

Thiên Hạ cười với Giai Vân và chủ động phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Giai Vân, sao chị lại ở đây? Chị vừa mới sinh xong, nên nghỉ ngơi nhiều vào”.

Trần Giai Vân đột ngột đứng dậy, cô nhìn xuống Thiên Hạ với ánh mắt trầm lặng và giọng nói còn tàn nhẫn hơn cả gió tây trong ngày đông: “Xin cô đừng xuất hiện trước mặt Khưu Lạc nữa”.

Ngữ khí ấy, dường như vĩnh cửu trường tồn, dường như không thể chống lại.

“Khà khà…” Thiên Hạ cười khan, dường như có chút đau khổ, dường như có chút bất lực trong đó.

Là vì đứa bé, cô thương đứa bé cho nên mới đẩy Khưu Lạc sang cho Trần Giai Vân, nếu không thì tại sao cô lại từ bỏ người đàn ông cô yêu thương cho người đàn bà khác chứ? Không ngờ người đàn bà này lại thay đổi đến thế dám đến trước mặt cô để chỉ trích cô.

Tuy cô vốn đã không có ý định gì với Khưu Lạc nữa nhưng thái độ và lời nói của Trần Giai Vân đã khiến cô tức điên lên.

“Những chuyện này hình như không cần chị lo lắng”. Thiên Hạ lạnh lùng trả lời.

Gương mặt Trần Giai Vân xám lại, càng giống như mặt đất nứt nẻ vì hanh khô, giọng trầm trầm: “Tôi dựa trên thân phận mẹ của đứa bé để nói chuyện với cô”.

“Tôi biết chị sinh ra đứa con của anh ấy”. Thiên Hạ lập tức trả lời và nổi nóng: “Không cần cô nhắc nhở tôi! Trần Giai Vân cô không thử nghĩ xem, là ai đưa Khưu Lạc đến phòng bệnh của cô? Trước đó một khoảnh khắc tôi đã rút lui rồi, cô hiểu chưa?”

Mắt Giai Vân co lại, con ngươi càng sâu thăm thẳm, cô vẫn không từ bỏ: “Tôi muốn cô bảo đảm”.

“Tôi không có nghĩa vụ đảm bảo với cô điều gì cả. Làm người cần có mức độ. Không có việc gì thì về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức, đừng đến nhà tôi lượn đi lượn lại, xảy ra chuyện gì tôi không gánh được trách nhiệm”. Thiên Hạ lạnh lùng tiễn khách, cô không muốn nhìn thấy người phụ nữ này một giây nào nữa.

Không ngờ Trần Giai Vân bước hai ba bước đã lao xuống dưới bậc thang và túm lấy tay áo choàng của Thiên Hạ, trong mắt phừng phừng lửa điên dại, dường như cô đang cố sức để gào lên: “Tôi muốn cô bảo đảm! Tôi muốn cô bảo đảm! Không được xuất hiện trước mặt anh ấy! Không được xuất hiện trước mặt anh ấy!” Chiếc cằm cô nhô ra, trên trán nổi đầy gân xanh, gương mặt hung dữ: “Tôi không cho phép bất cứ ai phá hoại,… Tôi không cho phép cô phá hoại tôi… tại sao cô là âm hồn mãi không tan…”.

“Cô nói linh tinh cái gì thế?” Thiên Hạ ghê sợ đẩy tay của Giai Vân ra, nhưng cô không dám đẩy mạnh vì sợ Giai Vân ngã, hai túi đồ trong tay rơi tuột xuống đất.

Trần Giai Vân lùi lại hai bước, thấy chiếc váy màu vàng thiên nga rơi dưới chân, màu sắc tươi sáng như đâm vào cái nhìn trắng dã của cô. Cô đột nhiên túm lấy cái váy và xé nó ra: “Tại sao lại như thế… mọi người đều dần dần bỏ tôi mà đi… nhà tôi ở đâu, nhà tôi ở đâu!”.

“Cô làm gì thế? Bình tĩnh đi!”. Thiên Hạ lao lên giật lấy cái váy, không phải cô tiếc gì nó và chỉ không muốn Giai Vân xảy ra chuyện gì trước cửa nhà mình.

“Buông tôi ra, đồ khốn”. Trần Giai Vân gào lên, đang giằng co thì Giai Vân đứng không vững và ngã về phía sau.

“Ối, chị không sao chứ?” Thiên Hạ đang định tiến lên trên thì có bóng người chạy đến và đỡ lấy và ôm được Trần Giai Vân.

“Giai Vân? Em sao thế?” Một tay Khưu Lạc ôm ngang thân Giai Vân, tay kia vỗ nhẹ mặt, ánh mắt tỏ rõ sự quan tâm.

Nhìn thấy khoảnh khắc ấy của anh lòng cô như quặn lại.

Anh ôm chặt Trần Giai Vân vào lòng như vật quý nhất của mình vậy, chỉ sợ cô trượt ngã, rồi đột nhiên anh ngẩng lên nhìn Thiên Hạ với ánh mắt nghi ngờ, thần khí nặng nè: “Làm sao cô ấy bị ngã?”

“Cô ta đẩy em”. Giai Vân rúc đầu vào lòng anh nức nở.

Thiên Hạ cười lạnh lùng và nói: “Anh tin lời cô ấy nói đi, em hẹn cô ấy ra cửa rồi đẩy ngã cô ấy đấy!”.

Cô lại cười Trần Giai Vân, nói dối không đúng đối tượng, Khưu Lạc sẽ tin những lời nói dối đẳng cấp thấp như thế sao?

“Lạc Lạc…”. Trần Giai Vân tiếp tục nghẹn ngào, nước mắt dàn dụa: “Em ngã đau lắm, anh đừng rời xa em, đừng rời xa em và con…”.

“Được, em yên tâm, anh không rời xa hai mẹ con đâu”. Khưu Lạc trả lời.

Giọng nói ấm áp và bình thản ấy lại dùng kiểu thì thầm mà Thiên Hạ quen thuộc nhất để nói ra.

Từ trước đến nay chưa bao giờ Thiên Hạ thực sự chấp nhận đoạn kết của câu chuyện này. Cô đã biết sẽ có kết cục như thế này, Khưu Lạc không thể bỏ rơi con của mình và cũng không bao giờ tàn nhẫn chia rẽ Giai Vân và con.

Nhưng giây phút này, cô tận tai nghe thấy, nghe thấy anh hứa hẹn một cách nghiêm túc đồng thời cũng tuyên bố đoạn kết cho những gì trong quá khứ mà hai người đã từng có.

Thiên Hạ cảm thấy trong lồng ngực mình có luồng cảm xúc bị nén lại theo mỗi nhịp tim đập khiến cho các dây thần kinh không hoạt động. Ngoài hít thở, dùng sức để hít thở ra cô không biết bản thân mình còn có thể phối hợp với cơ thể như thế nào nữa.

Khưu Lạc, khi anh quan tâm đến Trần Giai Vân như thế lẽ nào anh không hề nghĩ rằng điều đó tàn nhẫn như thế nào đối với Ngôn Thiên Hạ đứng cạnh anh không?

Đã từng, anh đã từng thề trước sông Nile rằng sau này không bao giờ làm em tổn thương nữa, không phải sao?

Anh là đồ lừa đảo, hoặc là, em quá dễ bị lừa…

Thiên Hạ lạnh lùng nhìn hai người họ, chầm chậm từ từ hít thở, luồng không khí lạnh sộc vào phổi. Cả người cô dường như đông cứng lại dưới cái lạnh.

Khưu Lạc dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho Giai Vân và đỡ cô ấy đứng dậy. Anh đột nhiên nhìn Thiên Hạ, nhìn đôi mắt lạnh lùng ấy cô cảm thấy có một thứ tình cảm khác vụt qua. Thiên Hạ thấy trong đó là sự hối hận, là sự bất lực.

“Bọn anh đi trước đây”. Anh nhìn Thiên Hạ nói, không nói thêm câu nào nữa, anh ôm chặt Giai Vân, cẩn thận từng chút. Khi anh chuẩn bị rời đi thì Thiên Hạ buông một câu lạnh lùng khiến anh dừng bước.

“Phiền anh quản cô ấy cho chặt, đừng để cô ấy đến nhà tôi để bị đẩy lần nữa. Cảm ơn”. Thiên Hạ cười nhạt còn Khưu Lạc không nói gì. Cô tiếp lời: “Còn nữa, phiền anh”. Cô dừng lại rồi nói chậm: “Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Cảm ơn”.

Trần Giai Vân nhầm rồi, không phải là cô không nên xuất hiện trước mặt Khưu Lạc nữa mà là cả hai người không nên xuất hiện trước mặt Ngôn Thiên Hạ nữa mới đúng!

Khưu Lạc ngạc nhiên nhìn cô, dường như anh nhận ra điều gì đó trong mắt cô. Hai người nhìn nhau, lạnh lùng.

Đây giống như lần nhìn nhau cuối cùng trong cuộc đời này vậy, sâu sắc lâu dài, sau này như lỡ mất nửa đời còn lại. Từ nay về sau chỉ còn là hồi ức tươi đẹp, nhạt nhòa về những ngày đã qua đang mờ dần theo sương gió, có thể, mãi mãi không bao giờ nghĩ lại nữa.

Trần Giai Vân dùng sức túm chặt áo Khưu Lạc, dường như muốn nhắc anh là cô đã không đợi được nữa.

“Anh đi đây”. Khưu Lạc không trả lời câu hỏi của cô, anh dìu Trần Giai Vân đi về phía chiếc xe màu vàng ở cách đó không xa.

Thiên Hạ nhìn theo bóng chiếc xe cuối cùng cũng khuất xa, không còn thấy bóng nữa, ngay cả hạt bụi cũng bay theo gió.

Cô nhìn xung quanh, khắp nơi đều là những cây ngô đồng trơ trụi, chỉ còn gai của dây tường vi bám trên đó.

Thiên Hạ bỗng cười, khí lạnh càng ập vào phổi nhiều hơn khiến cả người cô sắp đông cứng lại.

Cô giơ hai tay thẳng ra, xoay tròn trong gió đông, giống như một phiến lá theo cơn gió đáp xuống mặt đất, thật muốn rơi vào lòng đất như thế.

Từ nay về sau, một mình cô đơn.

Tất cả quá khứ, rơi xuống như bụi.