Đá Quý Không Nói Dối

Chương 39: Đôi mắt của anh dưới chiếc mặt nạ




Đá kim cương cần được máy dò tìm khoáng sản tìm ra, phá bằng thuốc nổ, chất lên xe, vận chuyển, tán vụn, chọn lọc, mài thành kim cương. Vậy thì tình yêu chân chính cần phải trải qua bao nhiêu cửa ải mới có được?

Anh có còn tin vào tình yêu không?

Phần 1: Bước chân của anh

Một tháng sau, cái giá lạnh của mùa đông dần tiêu tan, sắc xuân nảy mầm dưới lớp băng tuyết, các loài hoa đều đã nở rộ.

Kế hoạch tấn công thị trường của “Cảnh Thụy” tại Ý cũng sắp bắt đầu.

Trước đó, một bộ phận của “Cảnh Thụy” được phái tới Ý, các công tác tuyên truyền, chuyển hàng, quảng cáo cũng chuẩn bị xong. Đoàn thiết kế do Từ Sở đứng đầu đã có được cảm hứng ở Venice, lô đá quý thiết kế đầu tiên cũng đã được trang trí hoàn tất.

Ngôn Thiên Hạ quyết định đi một chuyến đến Venice, tập trung hết tinh thần vào việc “Cảnh Thụy” ở Ý. Muốn mở rộng thị trường ít nhất cần hai năm tìm hiểu, trong thời gian này, cô không có ý định quay về Trung Quốc. Thị trường Trung Quốc sẽ được cô điều khiển từ xa.

Thực ra cô có tư lợi.

Cô cũng lo sợ, lo rằng có một ngày sẽ nhận được thiệp mời cưới của Khưu Lạc và Trần Giai Vân.

Tuy đã bốn tháng bặt vô âm tín, cô cũng không đặc biệt chú ý đến Khưu Lạc, chỉ biết gần đây “Lý Ngự Thành” không có chút động tĩnh nào. Không có dự án lớn, không có kế hoạch tuyên truyền quy mô lớn, chỉ đơn giản duy trì hoạt động kinh doanh thường nhật.

Ngày mười ba tháng hai, chuyến bay đến Venice.

Tối hôm trước, Thiên Hạ từ biệt quản gia và những người cùng chung sống trong nhà. Lần này đi hai năm liền, cô vẫn giữ lại những người làm này, chỉ cần dọn dẹp nhà cửa là được.

Quản gia nói muốn theo đến Venice để tiếp tục chăm sóc cô, nhưng Thiên Hạ đã nói dối ông ta rằng: “Có lẽ nửa năm sau sẽ quay về. Cháu sẽ cố gắng làm thật nhanh, bác có thể ở nhà hưởng phúc”.

Sau khi Thiên Hạ chọn những nông sản thường dùng, người hầu giúp cô nhét vào va li.

Đêm cuối cùng trước khi rời đi, sau khi tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Thiên Hạ lặng lẽ đến phòng ngủ đối diện.

Bật đèn, ánh sáng chiếu rọi khắp phòng ngủ của Khưu Lạc.

Sàn nhà vẫn sáng bóng, chiếc bàn sạch sẽ không chút bụi, hàng ngày đều có người quét dọn.

Đã hơn hai tháng không đến đây, Thiên Hạ cố tình trốn tránh. Nơi đây sẽ khiến cô nhớ lại quá nhiều cảnh tượng ngọt ngào, khiến tim cô nhói đau. Buổi tối trước khi rời đi, Thiên Hạ ngồi trên chiếc giường mềm mại, nhìn hai chiếc gối rồi mỉm cười lạnh lùng.

Những ngày tháng ấm áp ấy, mỗi buổi sáng thức dậy, cô đều vuốt ve những đường nét đẹp như tranh vẽ trên khuôn mặt Khưu Lạc, khi ngón tay lướt đi lướt lại trên bờ môi của anh thì bị anh cắn một cái. Anh sẽ mở mắt nhìn về phía cô, đôi mắt xanh dịu dàng, ấm áp.

Thiên Hạ đứng dậy, cuối cùng liếc nhìn lại mọi thứ, tắt đèn rời đi. Trong hai năm cô sẽ không quay lại.

Suốt đêm Ngôn Thiên Hạ không yên giấc, đến tận bốn giờ sáng mới mơ màng chìm vào giấc ngủ. Lái xe đưa cô đến sân bay, lúc ngồi trong xe cô đều nhắm mắt thư giãn.

Sau khi đến bãi đỗ xe của sân bay, lái xe khẽ đánh thức cô, sau đó giúp cô chuyển hành lý.

Cô vẫy tay tạm biệt lái xe, kéo va li đi về phía sân bay rộng lớn.

Đúng lúc mới bắt đầu lên máy bay.

Thiên Hạ rảo bước về phía cửa vào, đột nhiên phía sau có người gọi tên cô: “Thiên Hạ!”

Cô thấy kinh ngạc, không chỉ vì có người chạy đến tận sân bay tìm cô mà ngạc nhiên hơn, người ấy chính là Đường Mộc Thục.

Ngôn Thiên Hạ quay người, sau phút ngạc nhiên, cô mỉm cười với Đường Mộc Thục.

Đường Mộc Thục vừa trải qua tuần trăng mật, khuôn mặt hớn hở, mỉm cười rất tươi.

Cô ta đến trước mặt Ngôn Thiên Hạ: “Suýt nữa thì không kịp, may quá, may quá”.

Thiên Hạ nghĩ bụng, cô vừa mới quyết định kế hoạch đi ra nước ngoài, ba hôm trước đặt vé máy bay, cô ta cũng có thể điều tra được, đúng là tài giỏi. Chỉ có điều vì sao Đường Mộc Thục lại tìm cô?

Thiên Hạ khách khí hỏi: “Tuần trăng mật vui không?”

Đường Mộc Thục mỉm cười đáp: “Không biết ai nghĩ ra kế hoạch du lịch vòng quanh thế giới, tôi và Cẩn Du đi hết nước này đến nước khác, mệt chết đi được, làm gì còn tâm trạng để chơi nữa”.

Thiên Hạ mỉm cười.

Đột nhiên Đường Mộc Thục hỏi: “Cô định đi thật à? Không quay về nữa sao?”

“Tôi phải đi khai thác thị trường châu Âu, hy vọng Cảnh Thụy sẽ thành công ở Ý. E rằng không thể quay về trong thời gian ngắn”.

“Tiếc thật…..” Đường Mộc Thục than thở, “Đi như vậy à, sau này tôi tìm ai cùng đi dạo phố đây”

“Châu Cẩn Du”, Thiên Hạ đáp lời cô ta, “Anh ấy sẽ đi dạo phố cùng cô, yên tâm đi”.

“Cũng được, Thiên Hạ chúc cô lên đường bình an, đợi cô quay về chúng ta cùng đi dạo phố”. Đường Mộc Thục tạm biệt cô.

Cô đáp lại, kéo va li qua cửa.

Đường Mộc Thục dõi theo bóng dáng của Thiên Hạ, đến khi không nhìn thấy nữa, sau đó quay người, nhìn sân bay đông người qua lại, mỉm cười và nói: “Cuối cùng thì vẫn không đến…”

Cô biết Khưu Lạc bận rộn chăm sóc Trần Giai Vân và đứa trẻ kia, không thể phân thân được, nhưng nếu anh ta thực sự muốn đuổi theo Ngôn Thiên Hạ thì chắc sẽ xuất hiện. Xem ra…

Đường Mộc Thục liếc nhìn cánh cửa vào đã đóng, khẽ cười và nói: “Tốt nhất đừng quay lại”.

Thiên Hạ mơ mơ màng màng, cô tiếp viên hàng không dịu dàng đã cẩn thận đắp chăn cho cô, khi máy bay hạ cánh khẽ đánh thức cô dậy.

Sau khi xuống máy bay, Ngôn Thiên Hạ thấy nhân vật cấp cao của “Cảnh Thụy” tại Venice đều ra đón, chỉ không thấy Từ Sở, cô cũng không nghĩ nhiều, chắc là vì công việc không thể đi được.

Cô kéo va li, đeo kính râm, mỉm cười vẫy tay với họ.

Tất cả các công trình kiến trúc của Venice đều xây trên mặt nước, cả thành phố giống như cõi tiên bồng bềnh trên mặt nước, giống như kênh đào mạng nhện xuyên suốt hòn đảo. Các cây cầu tạo thành những đường cong hoàn mỹ trên “thành phố nước”. Phong cách Byzantine, phong cách Gothic, phong cách Baroque, phong cách Venice, các quần thể kiến trúc in bóng trong sóng nước trong xanh, giống như thế giới hai tầng, ngăn cách bởi gợn sóng kỳ diệu.

Qua nhiều thế kỷ, những chiếc thuyền nhỏ Gondola(*) với tạo hình đặc biệt đã trở thành công cụ giao thông thường dùng của người Venice.

Ngôn Thiên Hạ và các đồng nghiệp khác cùng đi trên một chiếc thuyền Gondola, gió ẩm ướt táp vào mặt, cô thấy hơi lạnh, co mình trong chiếc áo gió màu đen, bỏ cặp kính râm xuống, quan sát khung cảnh của thành phố nước.

Nhân viên ngồi cạnh báo cáo sơ qua với cô về tình hình công việc hơn hai tháng trở lại đây.

Ngày mùng một tháng ba, chi nhánh của “Cảnh Thụy” ở Venice có thể mở cửa ở khu phố thương mại náo nhiệt nhất gần quảng trường Saint Marco, bắt đầu từ ngày hai mươi sẽ tuyên truyền với mọi người.

Thiên Hạ gật đầu.

“Gondola” dừng lại bên cạnh khách sạn, đoàn người vào khách sạn, “Cảnh Thụy” thuê hết tầng một. Khách sạn bốn sao gọn gàng sạch sẽ, đầy đủ các thiết bị, Thiên Hạ rất hài lòng. Họ cần ở Venice trong thời gian dài, trước khi tìm được khu nhà thích hợp thì chỉ có thể ở khách sạn, căn phòng như thế này rất vừa ý cô.

Sau khi cất va li ở phòng riêng, Thiên Hạ điều chỉnh thời gian ở đồng hồ đeo tay theo đồng hồ treo tường. Lúc ấy là một giờ chiều, cô đến nhà ăn của khách sạn ăn trưa.

Tuy khách sạn không to nhưng đồ ăn Tây, đồ ăn Trung Quốc, đồ ăn Ấn Độ, đồ ăn Trung Đông phân rất rõ ràng. Cô vào khu đồ ăn Trung Quốc, nhìn thấy Từ Sở đang vừa ăn trưa vừa đọc tạp chí.

“Thật trùng hợp”. Thiên Hạ chào một tiếng rồi ngồi đối diện với cô ta.

“Giám đốc Ngôn, xin lỗi, sáng nay tôi đi bàn chuyện làm ăn ở nhà máy, không đến sân bay được”. Từ Sở mỉm cười ngượng ngùng.

Thiên Hạ lắc đầu và nói: “Không sao”, sau đó nhìn Từ Sở. Cô phát hiện Từ Sở có sự thay đổi rõ rệt so với lần đầu gặp mặt, tuy vẫn còn chút chua chát, chỉ có điều đôi mắt ánh lên sự tự tin.

Khi trọng tâm sống của một người thay đổi thì trạng thái của người đó cũng thay đổi.

Thiên Hạ rất thích dáng vẻ hiện tại của Từ Sở.

“Mọi người bận rộn ở Venice hơn hai tháng, có cảm nhận gì về thành phố này không?” Sau khi gọi món, Thiên Hạ bắt đầu nói chuyện với Từ Sở.

“Venice dưới ánh chiều tà là đẹp nhất”, Từ Sở nghĩ một lúc rồi nói, “ánh chiều lấp lánh trên sóng nước, làm nền cho quần thể kiến trúc theo phong cách châu Âu, đẹp tuyệt”.

Thiên Hạ gật đầu, bữa trưa của cô đã được mang tới, là đầu bếp nước ngoài làm, nhìn cách trang trí không được đẹp mắt lắm, cô cũng không để ý, cùng Từ Sở vừa ăn vừa nói chuyện.

“Thưa cô, quý ông ở bàn bên kia tặng hoa cho cô”. Đột nhiên nhân viên phục vụ bước tới, nói với cô bằng tiếng Anh, sau đó đặt bó hoa hồng lên bàn ăn.

Theo lý mà nói thì khi nhận được hoa sẽ ngoảnh đầu lại nhìn xem người tặng hoa là ai? Nhưng khi nhìn thấy bó hoa đó, mặt Từ Sở đỏ bừng lên, cúi đầu ặn cơm. Thiên Hạ nghĩ chắc chắn không phải là tặng cho mình.

Có điều gì đó rất lạ.

Thiên Hạ cười và nói: “Đàn ông ở Venice đẹp trai hơn đúng không?”

Từ Sở không ngừng gẩy cơm. Thiên Hạ thấy tai cô ấy nóng bừng, không nỡ trêu chọc, vội nói: “Ăn nhanh lên, thức ăn nguội sẽ không ngon”.

Bó hoa hồng trên bàn rất đẹp, e rằng không phải là lần đầu, mong sao cô ấy tìm được hạnh phúc của mình.

Ăn cơm xong Thiên Hạ rời khỏi khách sạn, một mình ngồi trên chiếc thuyền “Gondola”. Cô bảo lái thuyền đi chậm lại ven quảng trường Saint Marco, chuẩn bị đi xem mức độ náo nhiệt của khu phố thương mại và trung tâm thành phố.

Quảng trường Saint Marco thiết kế theo phong cách La Mã cổ, ở cửa vào có hai cột trò cao chọc trời, trên đỉnh của chiếc cột phía đông có biểu tượng của Venice – tượng sư tử bằng đồng đen. Bên dưới là người qua lại, đàn chim bồ câu hạ cánh xuống quảng trường tìm thức ăn, đột nhiên lại cất cánh bay đi, bay lượn một vòng trên quảng trường, thỉnh thoảng vài chiếc lông vũ trắng muốt rụng xuống.

“Gondola” đi chậm lại ven quảng trường, không lâu sau Thiên Hạ liền nhìn thấy khu phố thương mại phồn hoa, ngước nhìn những người ăn mặc tươi trẻ ra vào các cửa hàng trên đường phố, giống như đang nhìn một bức tranh phong cảnh rất đẹp.

Cuối cùng nhìn thấy cửa hàng “Cảnh Thụy”. Thiên Hạ bảo lái thuyền dừng lại. Nhìn từ xa cô thấy cửa hàng cách đó gần trăm mét vuông đang thi công.

Xét lượng người tập trung cao độ ngoài cửa hàng và mức độ giàu sang qua cách ăn mặc của mọi người thì có thể thấy cửa hàng này ở vị trí rất tốt.

Cô thấy yên tâm một chút, dùng tiếng Anh nói với lái thuyền: “Anh hãy đưa tôi đi ngắm cảnh xung quanh, nghe nói thành phố Venice dưới ánh chiều tà rất đẹp”. Lúc ấy là ba giờ chiều, chọn thời điểm này ngắm cảnh quả là sự lựa chọn hoàn hảo.

Chiếc thuyền “Gondola” dài xuyên qua các con kênh, mỗi gợn sóng đều ẩn chứa những điều kỳ diệu, gió biển mang thêm dư vị cho cả thành phố.

Thiên Hạ mua một cốc cà phê đặc kiểu châu Âu. Chiếc thuyền “Gondola” tiếp tục đưa cô đi trên mặt nước, phong cảnh của những tòa kiến trúc độc đáo biến ảo trước mắt.

“Phía trước chính là cầu than thở”. Anh lái thuyền tốt bụng nhắc nhở cô.

Thiên Hạ ngước mắt lên, thấy chiếc thuyền “Gondola” đi vào một con đường rất hẹp, những bức tường của các tòa kiến trúc hai bên loang lổ nhiều màu, phía trên gắn với bức tường thấp theo phong cách Baroque. Ánh chiều tà lấp lánh tỏa ánh nắng xuống cây cầu, khiến người nhìn có chút cảm giác buồn man mác.

Thiên Hạ nhìn về phía bữa tường đỏ nhuốm ánh chiều tà, nhếch mép cười, uống một ngụm cà phê.

Cà phê không có đường, có lẽ cô đã quen rồi, không thấy vị đắng chát, ngược lại thấy thơm nồng.

Ánh chiều tà chiếu chếch, phía dưới cây cầu ngắn màu trắng, một chiếc “Gondola” khác đi ngược chiều, khuôn mặt của chàng trai hướng về phía bức tường trắng đối diện, đôi mắt xanh in bóng dưới mặt nước trong xanh nhưng lại không nhìn thấy gợn sóng.

Dưới chiếc cầu than thở, hai chiếc “Gondola” đi ngang qua, càng đi càng xa….