Dạ Sắc Biên Duyên

Quyển 2 - Chương 7




“Anh đúng là học trò hư.” Rolin muốn đẩy Feldt ra, nhưng lúc này mới phát giác mình và đối phương đã tán gẫu cả nửa ngày, thuốc cũng hết hiệu lực rồi.

“Năm phút hai mươi giây, đúng là lâu hơn so với lần trước.” Chóp mũi Feldt cọ cọ trán Rolin, đôi môi kia dịu dàng cong lên làm Rolin có nửa phần thất thần, “Tôi có thể vì cậu mà cống hiến được chuyện gì?”

Nghiêng đầu tránh đi hơi thở của đối phương, Rolin dùng thanh âm lạnh lùng nói: “Hiện tại đã xác định được có hai người chết, bao gồm người đầu tiên Lohan và Annie gần đây, đều có nhân chứng chứng minh các cô từng qua lại với Shade. Nhưng Shade lại tỏ ra bản thân hắn không có ấn tượng gì đối với nạn nhân.”

“Do đó cậu muốn tôi đi dò xét suy nghĩ của hắn – rốt cuộc hắn có nói dối hay không?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng tôi dám khẳng định, Shade thực sự không biết Lohan. Được rồi, đêm nay tôi sẽ trở lại hỏi xem hắn có quan hệ gì với người mẫu Annie.”

“Cảm phiền… Anh có thể xuống khỏi người tôi không?”

“Rolin” Feldt thản nhiên cười, “Cậu có biết vì sao huyết tộc lại thích cùng người bình thường làm tình không?”

“Cũng đâu có liên quan gì tới tôi.” Rolin ngừng thở, ý bảo Feldt lăn xuống ngay lập tức.

“Bởi vì độ ấm.” Feldt đột nhiên áp mặt lên má Rolin.

Khoảnh khắc đó, Rolin không thể động đậy, anh chỉ có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo cùng làn da mịn màng tinh tế kia khi tiếp xúc.

Khi anh phục hồi tinh thần, đối phương cũng đã mất dạng.

“Hỗn đản, chuồn nhanh thật.”

Hơi kéo rèm lên, Rolin lúc này mới phát giác, màn đêm đã buông xuống. Công việc ngày hôm nay xem như đã xong, anh cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Vừa đi tới cửa, anh liền thấy Melanie đang mặc áo khoác chuẩn bị ra về.

“Tiến sĩ, ra ăn cơm sao?”

“Ừ, xế chiều mới chỉ ăn cái Hamburger dở tệ.”

“Vậy không bằng cùng ra ngoài ăn đi, dù sao cũng là buổi tối, có thể dẫn Mike theo.” Melanie đưa tay xoa xoa đầu Mike, “Nó ở trong phòng thí nghiệm nhiều ngày rồi, còn chưa có cơ hội ra ngoài chơi đùa mà.”

Mike cũng ngẩng đầu nhìn Rolin.

Ăn một bữa cơm thôi mà, sao lại dùng bộ dạng “cầu xin” mà nhìn anh chứ? Anh còn chưa có ngược đãi em nha.

“Được thôi, cùng đi nào.” Rolin rút trong túi áo ra hai phiếu ăn. “Đợt trước có một giám đốc công ty đồ dùng gia đình muốn tài trợ cho phòng thí nghiệm của chúng ta, nhân tiện tặng tôi hai phiếu này, dù sao cũng sắp hết hạn rồi, không bằng chúng ta cùng đi ăn đi.”

“Ai, tiến sĩ, ngay cả người tài trợ cho chúng ta mà anh cũng không nhớ được sao?” Melanie một bộ dạng hết chỗ nói.

“Quan trọng không phải là cái công ty kia, mà là phiếu ăn.” Rolin hướng Mike nhướng mày, tiểu tử kia lập tức nở nụ cười.

Không nghĩ tới công ty kia lại mở nhà hàng Tây Ban Nha, cách trang trí tao nhã mang đậm phong cách Tây Ban Nha, ngay giữa nhà hàng còn có một thanh niên mặc đồ vest đứng kéo violin.

Rolin thở phào một hơi, mấy ngày nay mệt chết được, anh thực sự rất muốn dưới bầu không khí thoải mái này mà ăn một bữa cơm. Anh và Melanie đều tự gọi thức ăn cho mình, Melanie nhìn Mike, hỏi: “Em muốn ăn gì?”

“Súp nấm là được rồi…” Mike mấp máy miệng.

Nhưng khi súp nấm được bưng lên, nó chỉ dùng thìa múc một ngụm nhỏ, liền cau mày.

Rolin khẽ thở dài, đưa ngón tay lên miệng cắn, rồi để bên miệng chén, dòng máu đỏ tươi dọc theo thành chén chảy vào trong súp, lại dùng thìa trộn đều, mặt súp liền biến thành màu hồng nhạt.

“Như vậy sẽ có hương vị, uống đi.” Rolin không nhiều lời, chỉ cúi đầu cắt thịt cừu trong đĩa.

Huyết tộc ngoài trừ máu, thì không thể nếm được những hương vị khác, cũng giống như Feldt ngày đó ngồi đối diện mình trong quán bar.

Rolin bỗng có chút đồng tình với hắn, dù sao những món ngon trên đời này, hắn lại không thể thưởng thức được.

Lúc này, có người đi tới bên bàn, Rolin theo trang phục tây trang của đối phương nhìn lên, nghĩ thầm tại sao ăn một bữa cơm mà cũng có thể thấy khuôn mặt phát chán này.

“Đã lâu không gặp a, đặc vụ D.” Sahde một bộ thần khí thanh sảng, bên người còn kéo theo một cô nàng vóc dáng thon cao, đoán chứng lại là vị người mẫu nào nữa đi. Người này thật là, chỉ có một khuôn mặt lớn lên không tệ là có thể có hàng loạt phụ nữ theo đuổi.

“Không tính là lâu đi? Chúng ta mới gặp nhau ở sàn catwalk sáng nay.” Rolin bắt đầu bắt chước kiểu cười của Feldt.

“Không nghĩ tới tiến sĩ D còn trẻ như vậy, không những đã kết hôn, mà ngay cả con cũng đã có rồi.” Shade đang đứng thẳng, cằm còn hất cao, tạo cho người ta cảm giác thật nặng nề.

“Tôi cũng không nghĩ tới a, hai trong ba nạn nhân trong ba vụ hung án liên tiếp có lời đồn đã từng “qua lại” với anh, không nghĩ tới bây giờ lại vẫn có mỹ nữ nguyện ý cùng một chỗ với anh a.” Rolin không nhanh không chậm trả lời.

“Hung án?” Bạn gái Shade rõ ràng có chút kinh ngạc, nhìn Rolin như đang đợi anh giải thích thêm.

“Chúng ta đi thôi, không nên quấy rầy gia đình tiến sĩ D.” Mặt hoàng tử kiêu ngạo lập tức lạnh xuống, có phần không kiên nhẫn mà kéo bạn gái ra bàn ăn cách đó không xa.

Dưới mặt bàn, Melanie đạp Rolin một cước, nhỏ giọng nói. “Tôi khi nào thành vợ của anh vậy?”

“Không có biện pháp, ai muốn đưa Mike tới đây?” Rolin trừng mắt với vật nhỏ, đối phương ngẩng đầu lên cười cười, trên khóe miệng còn dính súp nấm.

“Mike, sao em không đi giày đá banh hả?” Melanie cúi đầu.

“Ân, giầy hơi chật nha.”

“Ai nha, phải nói đó là do chân em to ra chứ?” Melanie nhìn Rolin, có chút hưng phấn, “Mike, đứng lên nhìn một cái.”

Vật nhỏ rất nghe lời đứng lên, Melanie đưa tay đo đo, “Hình như có cao hơn một chút đó.”

Rolin nhún vai nói: “Xem ra chất lượng máu của Feldt cũng không tệ lắm, giàu dinh dưỡng a.”

“Như vậy đi, nhân lúc cửa hàng còn chưa đóng cửa, chúng ta đi mua cho Mike đôi giầy mới đi, cũng không mất bao nhiêu thời gian đâu, trước chín giờ tiến sĩ anh nhất định có thể trở về ngủ mà!”

Rolin nghĩ thầm mình cũng bận rộn, quả thực không có thời gian chăm sóc cho vật nhỏ kia, vì vậy liền đồng ý.

Một nhóm ba người đi tới cửa hàng chuyên về giầy thể thao…, Adidas chắc chắn có nhiều kiểu giày trẻ em, Rolin ngồi trên ghế, trái lại Melanie lại hưng trí bừng bừng cơ hồ mỗi đôi đều đem cho Mike đi thử.

Bỗng cô gái đối diện phát ra thanh âm ngọt lịm: “Anh đi giày thể thao thật đẹp a.”

Rolin ngẩng đầu đưa mắt nhìn, không khỏi nhếch nhếch miệng, không thể nào, chẳng nhưng đi ăn đụng mặt, ngay cả đi mua giày cũng lại gặp tên hoàng tự kiêu ngạo kia?

Hoàn hảo Shade hình như không có chú ý tới bộ dạng Rolin, chỉ không ngừng thử giầy.

Melanie vỗ vỗ Rolin nói: “Làm sao bây giờ, mấy đôi này đều rất hợp với Mike.”

“Để nó tự lựa một đôi đi, mua nhiều cũng không đi được bao nhiêu. Nó hiện tại còn đang lớn, nói không chừng qua tháng này lại phải mua đôi mới.”

“Tiến sĩ còn mua đồ mới cho em sao?” Mike mắt mở thật to nhìn Rolin, một dạng đứa trẻ được cưng chiều.

“Đương nhiên rồi. Trả tiền xong liền đi thôi.” Rolin đưa thẻ tín dụng cho Melanie, nghĩ thầm tên Feldt kia đi làm cái gì, đến bây giờ mà còn chưa thấy hắn gặp mặt Shade.

Cuối cùng về tới dưới lầu phòng thí nghiệm, Melanie đã về nhà trọ của mình, Rolin ném chìa khóa cho Mike để nó lên lầu, còn mình thì ngồi dưới ghế đá hút thuốc.

Vòng khói yểu xoáy (mềm mại) bay lên, một thân ảnh thon dài bước tới trước mặt anh.

“Shade?”

Tên kia như trước nghiêng đầu, “Bà lớn của anh sao lại không cũng về với anh?”

“Mắc gì tới anh?” Ngón tay Rolin trên điếu thuốc búng một cái, tàn thuốc theo gió dừng lại trên vạt áo đối phương.

“Anh hình như rất chán ghét tôi.”

“Đúng.” Rolin gật gật đầu, “Không lẽ anh cho rằng cả thế giới này đều thích anh sao?”

Shade chỉ hừ một tiếng, “Vì sao nhiều lần không cho tôi biết tên của anh?”

“Tôi có nói qua với anh rồi, là do anh không nhớ thôi, đối với tên đặc vụ FBI đang điều tra mình mà anh cũng không nhớ được, nếu tôi nói lại lần nữa, anh liền sẽ nhớ kỹ sao?” Rolin ngẩng đầu, tựa tiếu phi tiếu nhìn đối phương.

“Nếu anh nói lại lần nữa, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ.”

“Nga, vì cái gì?” Rolin lơ đễnh đem mẩu thuốc đã cháy hết ném vào thùng rác bên cạnh.

Bất quá ngay lúc nghiêng đầu đi, Shade đột nhiên cúi người, hôn lên khóe miệng Rolin.

Rolin trong lòng cả kinh, một tay đẩy hắn ra, dùng sức lau chùi môi mình, “Anh làm gì?!”

“Chỉ có anh mới bày ra bộ dạng thờ ơ khi đối diện với tôi.” Shade lảo đảo lui vè sau hai bước, sau hi đứng vững, ánh mắt chống lại hai mắt Rolin.

“Trên đời này có rất nhiều người thờ ơ với anh!”

“Anh sẽ nói lời thật với tôi.”

“Anh chưa từng nghe qua lời thật luôn gây tổn thương người sao?”

“Sống trong thế giới toàn lời khen giả tạo cũng không bị thương sao?”

“Anh bị thương hay không cũng đâu liên quan tới tôi!”

“Vậy tại sao khi cô gái kia tạt axit sunfuric anh lại cứu tôi?”

“Vì tôi là đặc vụ FBI, tôi chỉ thực hiện trách nhiệm của mình!” Rolin nghĩ Shade như từ sao Hỏa rơi xuống, anh lại càng không muốn để ý tới hắn, vì thế liền đứng dậy đi tới cửa phòng thí nghiệm.

Vừa đi tới cửa, đã bị Shade đuổi theo phía sau túm lấy. Rolin cũng không phải ngọn đèn hết dầu, khuỷu tay thúc về phía sau, đánh trúng ngực đối phương, nhưng tên kia không hết hy vọng mà kéo cổ áo phía sau Rolin.

Ngay khi Rolin sắp nổi bão muốn thưởng cho tên kia một cú vật, thì một tiếng nói ưu nhã từ phía sau vang lên.

“Vị này, ngài tìm tiến sĩ D có chuyện gì không?”

Rolin quay đầu lại, thấy Feldt đã bắt lấy cổ tay Shade, khuôn mặt tươi cười nam tính, dưới ánh sao tựa như Nguyệt thần.

“Anh… là ai?”

“Tôi là cộng sự của tiến sĩ D, đặc vụ FBI –Feldt.”