Dạ Sắc Thâm Xử (Sâu Thẳm Trong Đêm)

Chương 9




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chú thích trước để tới lúc đang chịu ngược lại mất hứng vì cái chú thích:v

1. Các nhóm máu đều có đi kèm kháng nguyên Rh- hoặc Rh+, ví dụ như A+ A- B+ B-,v...v... Hầu hết mọi người đều là nhóm Rh+, chỉ có số ít là Rh- thôi. Ngoài ra nhóm máu AB cũng là máu hiếm, kết hợp lại thì AB Rh- là nhóm hiếm nhất, nên gọi là máu gấu trúc, vì quá hiếm.

Hiện tại người ta cũng hạn chế truyền khác nhóm máu lắm, tại vẫn có rủi ro, truyền cùng nhóm an toàn hơn, khi nào hết cách mới phải truyền khác nhóm thôi. O có thể cho A, cho B, cho AB; nhưng Rh- là chỉ chơi với Rh- và Rh+ là chỉ chơi với Rh+. Ví dụ O+ có thể cho A+, O- có thể cho O-, nhưng cp O-A+ hoặc O+A- là SE luôn.

Tuy nhiên lúc cơ thể yếu và phải truyền nhiều máu thì bắt buộc phải truyền đúng nhóm máu mới được, vì lúc đó cơ thể quá yếu không thể chuyển hóa những nhóm máu khác được.  

2. Ảo giác thính giác là bệnh nghe thấy những âm thanh không có thực. Người bình thường thỉnh thoảng cũng sẽ bị nhưng mức độ rất nhẹ, còn người bị nặng sẽ nghe nhiều thứ và rõ hơn. Điển hình là mình, lâu lâu đang ngồi tự nhiên mơ hồ nghe thấy tiếng ai gọi tên mình, quay qua hỏi thể nào cũng bị chửi là thần kinh:v

3.Món này gọi là bánh bao súp hay tiểu long bao, bên trong có nước súp thịt, khi ăn thì cắn một cái húp miếng nước súp rồi mới ăn phần bánh. Ăn cái này không có muỗng là xác định nuốt trọng:v.

 Ăn cai nay không co muông la xac đinh nuôt trong v

4. GT2: Là các dòng xe thể thao được pha thêm các thứ cho sang và thoải mái, khác với những dòng xe thể thao thực sự tối đa hóa chức năng đua còn tiện nghi thì bị hạn chế.

 GT2La cac dong xe thê thao đươc pha thêm cac thư cho sang va thoai mai khac vơi nhưng dong xe thê thao thưc sư tôi đa hoa chưc năng đua con tiên nghi thi bi han chê

Năm phút sau, Phương Cẩn ngồi phía trước lái xe, Cố Viễn và Trì Thu cùng ngồi ở ghế sau, ghế phó lái thì để cho cái túi xách da cá sấu hiệu Hermes giá trị mấy chục vạn kia. (10 vạn = 100k NDT ~ 330tr VND)

Không khí trong xe nặng nề mà đối chọi gay gắt, Phương Cẩn không chớp mắt cái nào mà nhìn chằm chằm đuôi xe của người khác ở phía trước, chỉ nghe Cố Viễn ở phía sau cậu lạnh lùng nói: "Trì tiểu thư, tôi nghĩ có thể cô đã hiểu lầm một chút. Tuy rằng dì Trì là mẹ của Cố Dương, tôi cũng luôn rất tôn trọng dì ấy, nhưng những việc như hôn nhân này cũng không có bất cứ chỗ nào để dì ấy chen miệng vào đâu..."

Ngoài dự đoán của Phương Cẩn là giọng điệu của Trì Thu lại thay đổi như một người hoàn toàn khác, vừa mềm vừa dẻo như thiếu nữ: "Cố tổng em nghĩ anh mới là người hiểu lầm rồi, cô chỉ là suy nghĩ cho anh thôi, cô vẫn luôn dạy em phải tuân thủ nghiêm ngặt những chuẩn mực của người phụ nữ, phải luôn thuận theo ý của anh..." (bà Thu bả ko phải bánh bèo phá cp đâu nha mấy chế)

Tay cầm lái của Phương Cẩn thiếu chút nữa đã run lên.

"... Tôi không cần." Cố Viễn cũng mất chừng mấy giây để lọc âm, mới lạnh nhạt nói: "Cô không cần thuận theo tôi cái gì hết."

Trì Thu lập tức hỏi: "Là bởi vì cô gái vừa nãy kia sao? Nếu như em nói là em không ngại, đàn ông bây giờ ra ngoài tung cờ nhỏ là chuyện thường thôi, xin anh ngàn vạn lần đừng vì vậy mà hiểu lầm em là người phụ nữ lòng dạ hẹp hòi!" (tung cờ nhỏ là trích từ câu: trong nhà cờ đỏ không màng, ra ngoài cờ nhỏ nhẹ nhàng tung bay. Là một câu nói của TQ mình biên nó ra lục bát á, đại ý như câu chán cơm thèm phở, quốc kỳ của TQ cũng màu đỏ nên ý nghĩa của cờ đỏ cũng quan trọng như bên mình, cờ nhỏ là cái dây cờ tam giác trang trí tiệc á.)

Cố Viễn phản xạ có điều kiện mà liếc mắt về chỗ tài xế.

"Không phải đâu Trì tiểu thư, tôi không có ý đó..." Nói nửa chừng hắn đột nhiên cạn lời, ông trời biết rõ vừa rồi hắn cố ý để tình nhân xuất hiện trước mặt Trì Thu là chính vì cái ý này!

"Như vậy thì do em không tốt chỗ nào?" Trì Thu lã chã chực khóc: "Là em đã làm sai điều gì, khiến Cố tổng ghét bỏ em sao? (So deep:v)

Một mỹ nhân liễu yếu đào tơ như vậy, mở một đôi mắt to ngập nước nói rơi là sẽ rơi mà nhìn mình chằm chằm, đổi lại là ai cũng không nói ra nổi nửa câu cứng rắn.

Đôi mày kiếm rậm rạp của Cố Viễn hơi nhíu lại, một lát sau mới cứng rắn nuốt sự khó chịu xuống, bày ra tác phong nhẹ nhàng hoàn mỹ không sứt mẻ như máy móc trên bàn đàm phán: "Không phải đâu Trì tiểu thư, một quý cô như cô đủ để gọi là tiểu thư khuê các, là do tính tình tôi không tốt sẽ khiến cô sợ hãi..."

Trì Thu vội vàng nói: "Không sao đâu! Em biết đàn ông chịu áp lực lớn đôi khi sẽ nóng nảy cáu kỉnh, cho dù sau này Cố tổng như vậy hàng ngày em cũng sẽ không ngại đâu!"

Trong xe một mảnh tĩnh lặng, Cố Viễn nhìn cô chằm chằm thật lâu.

"Tôi ngại." Một lát sau hắn rốt cuộc cũng thừa nhận, "Tôi rất hài lòng với tình trạng hiện nay, vẫn chưa muốn kết hôn."

Trì Thu dường như chịu đả kích cực lớn, nước mắt long lanh trong suốt nhìn Cố Viễn, mãi mà không lên tiếng.

Tâm tư của Cố Viễn trôi nổi trong phút chốc, hắn nhớ tới một cảnh tượng cực kỳ giống bây giờ... Ngày đó ở trong vườn hoa, Phương Cẩn cũng nhíu mày nhìn hắn thế này, đáy mắt như ngậm đầy nước, không biết là kinh ngạc, khiếp sợ, phản cảm, hay là thật sự tức giận đến muốn khóc.

Có rất ít người dám dùng bộ mặt này với hắn, đùa cái gì thế, thời gian của Cố đại thiếu gia đáng giá bao nhiêu tiền không phải đến để nhìn gương mặt khóc tang, trong nhà vừa cháy xong cũng phải nén lại mà bày ra khuôn mặt tươi cười cho tôi. Cho nên sau khi hắn tự đánh giá qua nhiều lần, cũng cảm thấy lúc đó mình có cảm giác phức tạp khó tả là bởi vì lần đầu tiên thấy có người muốn khóc trước mặt hắn, trong lòng mới sinh ra một chút áy náy và ngạc nhiên hiếm có.

Mà bây giờ nhìn Trì Thu, hắn lại hoàn toàn không cảm thấy chuyện gì.

Chí ít lúc này đối mặt với đôi mắt đẫm lệ của Trì Thu, một chút cảm giác hắn cũng không có.

"Ngại quá Trì tiểu thư, cô là một tiểu thư khuê các, là tôi không xứng với cô."

Cố Viễn theo thói quen lấy khăn tay trong túi ra đưa qua, Trì Thu khóc thút thít nghẹn ngào nhận lấy, rưng rưng hỏi: "Anh... anh thực sự cho là vậy sao?"

Cố Viễn thành khẩn nói: "Tôi đúng là nghĩ như thế, Trì tiểu thư là một đối tượng kết hôn rất tốt, là lỗi của tôi."

"... Vậy anh có thể đáp ứng em một việc không?"

"Việc gì"

"Cô tôi và Cố tổng vẫn để ý chuyện này rất chặt, xin anh đừng có đem cái nguyên nhân thật ra là chính anh không muốn lập gia đình nói với họ có được không?" Trì Thu xóa sạch nước mắt, ngẩng đầu thản nhiên cười: "... Như vậy thì cô tôi cũng không suốt ngày ép buộc tôi nữa."

Cố Viễn: "..."

Trong xe mãi mà không có bất kỳ âm thanh gì, Phương Cẩn lo lắng liếc mắt nhìn ra phía sau qua kính chiếu hậu, chỉ thấy Cố Viễn và Trì Thu vẫn đối mặt không nhúc nhích, không khí xung quanh căng thẳng đến mức dường như sau một giây nữa sẽ bùng nổ.

"Trì tiểu thư." Một lát sau Cố Viễn rốt cuộc thản nhiên lên tiếng: "Tôi tự nhiên sẽ có biện pháp ăn nói với cha tôi, đây cũng không phải là chuyện cô có thể chen miệng vào."

Trì Thu lại cong khóe miệng đỏ tươi lên: "Ừm, phải vậy không?"

Cô lấy di dộng từ trong túi ra, mở loa ngoài, bên trong truyền ra giọng nói của Cố Viễn: "Tôi ngại, tôi rất hài lòng với tình trạng hiện này, vẫn chưa muốn kết hôn... Trì tiểu thư là một đối tượng kết hôn rất tốt, là lỗi của tôi..."

Hô hấp của Phương Cẩn ngừng lại, giờ tan tầm xe cộ trên đường đột nhiên nhiều hơn, cậu vừa tiếp tục cầm lái vừa ngẩng đầu nhìn về phía sau, lúc này cũng chỉ nghe Cố Viễn bình tĩnh hoà nhã hỏi: "Cô cố ý sao?"

Trì Thu ý tứ sâu xa mà quơ quơ di động.

Một giây tiếp theo chợt thấy Cố Viễn vươn tay nhanh như chớp, một hơi nắm lấy điện thoại trong tay Trì Thu!

Trì Thu đột nhiên thét chói tai, trùng hợp bên cạnh có chiếc xe băng ngang lao tới mạnh mẽ rẽ hướng, Phương Cẩn nhất thời giật mình mới để ý, ngay lập tức đạp mạnh thắng xe!

Đụng rồi... Một âm thanh chói tai do bánh xe ma sát với mặt đường vang lên, chiếc Lexus bỗng nhiên dừng ở giữa đường, dòng xe phía sau tức khắc đạp thắng gấp, ngã tư đường ngay tức thì vang lên một trận còi xe inh ỏi.

Trì Thu bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa va đầu vào ghế trước, Cố Viễn đạp chân lên lưng ghế tài xế mới ổn định được cơ thể.

Tiếng còi kháng nghị ở phía sau vang lên liên tiếp, Phương Cẩn cũng kinh hãi không ít, khản giọng nói: "Xin... xin lỗi, tôi nhất thời bị giật mình nên mới..."

Cậu lấy lại bình tĩnh, vừa muốn đạp ga một lần nữa, lại nghe cửa sau xe mở ra rồi đóng lại cạch cạch, ngay sau đó Cố Viễn đi tới phía trước, gõ cốc cốc lên cửa kính.

Phương Cẩn mở cửa trước của xe, lại thấy vẻ mặt Cố Viễn không giống trước đây, tuy rằng trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng đường nét lạnh lùng và đôi môi mỏng mím chặt này cho dù không lên tiếng cũng chứng tỏ được lửa giận trong lòng hắn lớn bao nhiêu.

"Xin lỗi Cố tiên sinh, tôi..."

"Xuống xe."

Phương Cẩn đành phải ra khỏi chỗ điều khiển, vừa định mở cửa sau xe, lại nghe Cố Viễn lạnh lùng nói: "Ý tôi là bảo cậu qua ghế phó lái!"

"..."

Phương Cẩn thực sự có thể cảm giác được sự tức giận của Cố Viễn lúc này không giống với bình thường. Tuy rằng biểu hiện bên ngoài thì rất giống, nhưng cơn giận thâm trầm mãnh liệt hơn ở bên trong lại không giống.

Là bởi vì vừa nãy thiếu chút nữa xảy ra chuyện sao?

Phương Cẩn không dám hé một tiếng ra khỏi cổ họng, đi tới chỗ ghế phó lái rồi mở cửa xe, sau đó thấy Cố Viễn ngồi vào chỗ tài xế, cầm cái túi Hermes kia ném ra ghế sau, ngay sau đó ầm! một tiếng nặng nề đóng sầm cửa xe. (tội con Hermes:v)

Dọc đường trở về Cố Viễn không nói một tiếng nào nữa, Phương Cẩn và Trì Thu cũng đều không hé răng. Chiếc Lexus trực tiếp chạy đến trước khu nhà ở trung tâm thành phố mà Cố đại thiếu gia thường ở kia, Cố Viễn không thèm đánh tiếng gì, trực tiếp mở cửa xuống xe.

Phương Cẩn trộm liếc qua nhìn sắc mặt trầm như nước của hắn, sau khi lưỡng lự vài giây vẫn không nhịn được đuổi theo: "Cố... Cố tổng! Vừa rồi là sai lầm của tôi, xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa..."

"Cậu có biết với cái tốc độ xe thế này, xảy ra chuyện thì sẽ có hậu quả thế nào không?" Cố Viễn lạnh như băng mà cắt lời cậu: "Cậu có biết lỡ như va chạm liên hoàn, lỡ như tôi ở phía sau bị thương phải đưa vào bệnh viện cấp cứu thì sẽ xảy ra hậu quả gì không hả?!"

Phương Cẩn không nói nên lời dù chỉ một chữ.

Cậu cảm thấy có khối gì đó cứng rắn chua xót nghẹn ở cổ họng, một lát sau mới miễn cưỡng nói: "... Xin lỗi."

Cố Viễn mặt không thay đổi liếc mắt nhìn cậu, rồi xoay người đi thẳng.

Phương Cẩn ngơ ngác đứng tại chỗ, một lát sau mới buồn bã dụi dụi mắt, xoay người chậm rãi quay về trong xe.

Trì Thu quay cửa kính xe xuống, dè dặt cẩn thận quan sát cậu, một lát sau mới nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, vừa là lỗi của tôi..."

Phương Cẩn miễn cưỡng cười cười: "Không có việc gì, Cố tổng nói đúng, là tôi lái xe không cẩn thận."

Cậu thở dài một hơi, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vật trang trí dưới kính chiếu hậu, là một nút kết màu đỏ tinh xảo củaTrung Quốc để cầu đi về bình an, vốn là đồ thủ công mà một tình nhân nhỏ của Cố Viễn cẩn thận tỉ mỉ làm, bị Cố Viễn tiện tay ném cho Phương Cẩn, rồi vẫn treo đến bây giờ.

Trì Thu nhoài người lên ghế phó lái, nghiêng đầu quan sát kỹ vẻ mặt của Phương Cẩn, một lát sau đột nhiên nói: "Sao cậu khó chịu như vậy?"

"Bị ông chủ mắng đều rất khó chịu mà."

Ánh mắt Trì Thu theo hướng của cậu nhìn về phía miếng bùa bình an nhỏ, sau một hồi tựa như hiểu ra chút gì, hỏi: "Cậu... cậu sẽ không phải là thích cái tên kiêu ngạo ngông cuồng kia chứ?"

Phương Cẩn ngạc nhiên, lập tức thề thốt phủ nhận: "Không, không có đâu! Thật ra trước đây Cố tổng từng bị tai nạn xe cộ nên mới mẫn cảm khác thường một chút thôi, tôi có thể hiểu được, chỉ là nhất thời chưa phản ứng kịp cho nên mới..."

Trì Thu hơi có chút thương xót nhìn cậu, trong ánh mắt có một loại tâm tình gần như có thể gọi là dịu dàng.

"... Nói chung, tôi đưa cô về trước đã." Tự Phương Cẩn đại khái cũng cảm thấy buồn tẻ nhạt nhẽo, tự giễu mà cười nói: "Ngày hôm nay thực sự là ngại quá."

Trì Thu muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ lên vai cậu.

...

Đại khái là vì tâm tình xuống dốc, cả đêm Phương Cẩn không ngủ, gần như là mở mắt đến rạng sáng.

Hôm sau lúc cậu đến công ty phía dưới đôi mắt đã có vành đen rõ ràng, sắc mặt tiều tụy tái nhợt, Từ trưởng phòng của bộ phận nhân sự đi ngang cửa phòng làm việc của trợ lý nhìn thấy, một lát sau đau lòng đưa qua cho cậu hai miếng sô cô la.

Phương Cẩn nói cảm ơn, ăn sô cô la xong cảm thấy tốt hơn một chút, lại tự động viên mình đến phòng ăn pha ly cà phê đen uống.

Kết quả cậu vừa mới đẩy cánh cửa kính của phòng ăn cuối hành lang ra, lại thấy Cố Viễn ở trước mặt đang bưng ly cà phê đi ra ngoài. Phương Cẩn giật mình một cái, vội vã cúi đầu đứng qua một bên, chuẩn bị chờ Cố Viễn ra ngoài trước, ai ngờ tầm nhìn ở khóe mắt lại liếc thấy đôi giày da bò màu đen kia của hắn dừng lại bên cạnh mình.

Phương Cẩn không nâng mắt lên, nhưng cậu có thể cảm giác được ánh mắt của Cố Viễn đang ghim trên đỉnh đầu mình, cậu thậm chí cảm thấy có một chút nóng lên kỳ quái.

"..." Cố Viễn đột nhiên mở miệng hỏi: "Sắc mặt cậu làm sao vậy?"

Phương Cẩn có chút kinh ngạc, "Không có gì, chỉ là tối hôm qua ngủ không ngon..."

Cố Viễn trầm mặc một hồi, phòng ăn chật hẹp bị một loại không khí ngột ngạt quái dị bao trùm.

"Ngày hôm qua là tôi nóng nảy rồi, cậu đừng để trong lòng." Một lát sau chỉ nghe hắn nói, "Kỳ thực không phải là lỗi của cậu, là tôi sai."

Khi hắn nói âm cuối mang theo sự lo lắng, nhưng mà ý tứ trong lời nói thì qua vài giây mới dần dần đi vào đầu Phương Cẩn, trong nháy mắt trái tim cậu cũng trở nên thắt chặt, máu nhanh chóng dồn lên hai gò má, đến cả đầu ngón tay dường như cũng tê dại mất đi cảm giác.

Phương Cẩn há miệng, một lát sau mới miễn cưỡng giữ được giọng điệu bình thường: "Xin lỗi, là tôi lái xe không cẩn thận... thiếu chút nữa liên lụy đến ngài..."

Cố Viễn vốn muốn nói gì đó, nhưng nghe đến cái từ liên lụy này thì vẻ mặt nhất thời đắn đo hơn.

"Cũng may không hại Cố tổng bị thương." Phương Cẩn dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Sau này lái xe tôi sẽ hết sức chú ý."

Cố Viễn nhìn cậu không chớp mắt, sắc mặt có chút xoắn xuýt nho nhỏ, tựa như đang rất phân vân cuối cùng có nên mở miệng hay không. Một lát sau hắn rốt cuộc im lặng thở dài, như là bỏ qua mà nói: "Chắc chắn cậu hiểu lầm ý của tôi rồi, không phải như cậu tưởng tượng đậu. Quên đi, sáng nay cậu có hội nghị không?"

Phương Cẩn không hiểu gì mà lắc đầu.

Cố Viễn nói ngắn gọn: "Đi theo tôi." Rồi sau đó cũng không để ý Phương Cẩn đầu óc đang mơ hồ, trực tiếp băng qua hành lang đến chỗ thư ký, ló đầu vào cau mày nói với thư ký đang lén lút trốn sau máy tính ăn sáng bằng bánh bao súp: "Tôi mang Phương trợ lý ra ngoài một chút, giúp tôi hủy hội nghị buổi sáng đi!" Tiếp theo cũng mặc kệ vẻ mặt suýt nghẹn của thư ký, đi thẳng đến thang máy.

Phương Cẩn hết sức nghi hoặc, đành phải theo hắn ra ngoài. Cố Viễn cũng không gọi chú Trương tài xế, mà là tự đi đến bãi đỗ xe mở chiếc Mercedes-Benz màu đen kia, bảo Phương Cẩn ngồi vào ghế phó lái, một mạch lái xe ra khỏi trung tâm thành phố.

Dọc theo đường đi phong cảnh ven đường không ngừng trôi về phía sau, Cố Viễn không nói một lời, hình như tâm tình cũng có vẻ không tốt lắm. Phương Cẩn chú ý tới hướng xe chạy dần dần đi về phía ngoại ô thành phố, nhưng Cố Viễn lại không mở định vị, có lẽ hắn rất quen thuộc với nơi muốn đi, đã rất quen thuộc nên đi dễ dàng.

Giao thông bên ngoài thông thuận, tốc độ xe chạy cũng rất nhanh, hơn nửa tiếng sau bọn họ đã đến nơi. Cố Viễn đẩy cửa xe bước xuống, Phương Cẩn ngẩng đầu lên nhìn, rõ ràng là một nghĩa trang công cộng!

Cố Viễn đến thăm ai. chẳng lẽ là mẹ anh ấy?

Nhưng mẹ ruột của Cố Viễn xuất thân từ thế gia, khó sinh mà chết, Cố Danh Tông năm đó đã an táng long trọng, dù thế nào cũng không có khả năng ở chỗ này chứ?

Có lẽ Cố Viễn nhìn thấu sự nghi hoặc của Phương Cẩn, nửa đùa nửa thật nói: "Người chôn ở đây... ừm, là mối tình đầu của tôi."

Phương Cẩn nhất thời bị sặc nước bọt.

Cố Viễn xấu hổ cười tự giễu một cái, sắc mặt có chút sa sút, vẫy tay bảo cậu đi theo hắn vào trong. Hai người đi qua chỗ bàn quản lý trước, tiếp theo là con đường nhỏ trải sỏi trắng tinh ngăn nắp, trải dài thông ra sau sườn núi cỏ cây xanh biếc, xung quanh là từng tấm bia đá xám đen. Có thể nhìn ra chất đá cũng không tệ lắm, sau khi trải qua gió táp mưa sa lại hiện ra một loại phong cách cổ xưa và ý vị tang thương.

Sau khi đi được vài phút, Cố Viễn băng qua một rừng bia đá trên bãi cỏ, rồi đứng trước một tấm bia không tên.

"Chính là chỗ này."

Phương Cẩn đi tới bên cạnh hắn, lại thấy trên bia đá cũng không có họ tên và ngày tháng sinh tử, chính là một tấm bia nhẵn bóng, chỉ có trên góc dưới bên phải khắc một hàng chữ cứng cáp - Cố Viễn lập.

"Là tôi tự tay khắc, vì cái này còn đặc biệt đi học mấy tháng."

Phương Cẩn vô cùng kinh ngạc, một lát sau mới cẩn thận hỏi: "Đây là có chuyện gì?"

Cố Viễn thở dài: "Cậu biết năm tôi mười bảy mười tám tuổi, lái xe gây ra chuyện đúng không?"

... Nhưng không phải anh nửa đêm một mình lái xe sao, đâu có nghe nói lúc gặp chuyện trong xe còn có người khác đâu?

Cố Viễn nhìn ra thắc mắc của Phương Cẩn, lắc đầu nói: "Người ấy không phải bị đâm chết ở trong xe. Chuyện này tôi chưa từng nói ra, đến cả cha tôi cũng không biết, trừ tôi ra cậu là người đầu tiên đến chỗ này. Cho nên mặc kệ tiếp theo nghe được cái gì xin hãy giữ bí mật cho tôi, chuyện này đã nghẹn trong lòng tôi rất nhiều năm rồi."

Hắn dừng một chút, rồi nói: "Tôi là nhóm máu AB Rh âm tính, kế thừa từ cha tôi, là loại máu gấu trúc hiếm thấy nhất. Mà người ấy có cùng nhóm máu với tôi, rất nhiều năm trước bị người bán đến nhà tôi, chính là chỉ chờ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì truyền máu cho tôi."

Đầu óc Phương Cẩn trống rỗng, ánh mắt mờ mịt nhìn Cố Viễn chằm chằm.

Trong phút chốc như vậy, cậu thậm chí cho rằng mình xảy ra ảo giác thính giác.

"Lúc còn nhỏ tôi chỉ gặp qua người ấy một lần ở nhà họ Cố, đó là một cô bé cực kỳ, cực kỳ xinh đẹp, ngồi khóc trên bậc thang, nói với tôi rằng ba mẹ của cô bé đã không còn. Sau đó tôi chạy đi hỏi quản gia, mới biết được ba mẹ cô bé thiếu nợ rất nhiều người cho vay nặng lãi, họ tự sát, cô bé bị bán vào nhà tôi là để cung cấp máu cho tôi."

"Kỳ thực nếu như trước đó chuẩn bị sẵn, cho dù cần truyền máu, AB Rh âm tính cũng không phải là tuyệt đối không có. Nhưng chuyện ngoài ý muốn dù sao cũng sẽ xảy ra, những người xuất thân từ loại gia đình như tôi đã định trước càng nguy hiểm hơn, cô bé chính là để đảm bảo tính mạng của tôi không xảy ra sơ hở, bị bán vào như một món hàng để làm vật tế."

Cố Viễn cười cười trào phúng.

"Sau khi biết chuyện đó, tôi lại không thể khống chế được cứ suy đoán cô bé như thế nào rồi, mỗi khi tôi thích thú, khi tôi vui vẻ, những dịp lễ tết, sinh nhật được mọi người vây quanh chúc mừng, tôi đều sẽ nghĩ đến cô bé ấy sống qua ngày thế nào, cô bé có biết số phận của mình không? Cô bé có đang từng ngày từng ngày sống trong sợ hãi sẽ bị hy sinh, bị mưu sát không? Cô bé xinh đẹp như vậy, cô bé có sợ chết không?"

"Cậu có biết cái loại cảm giác này không? Chính là trên đời này có một người huyết mạch tương liên, vận mệnh tương quan với cậu, tuy rằng chỉ có duyên gặp một lần, nhưng cậu lại luôn nhớ tới người ấy, người ấy tựa như một cái bóng hòa vào trong người của cậu, dần dần cậu sẽ cảm thấy loại cảm tình này giống như là nhớ nhung người yêu vậy..."

"... Sau đó thì sao?" Phương Cẩn nghe thấy chính mình nói.

Giọng nói của cậu dường như rất bình tĩnh, nhưng chỉ có chính cậu mới có thể nghe ra âm cuối mang theo chút run rẩy.

"Không có sau đó, sau này tôi lại xảy ra tai nạn xe cộ." Tiếng nói của Cố Viễn dần dần thấp xuống, hắn nói: "Ký ức của tôi dừng lại ở một giây cuối tôi nằm trên băng ca liều mạng kéo tay bác sĩ, tôi muốn nói đừng để người ấy truyền máu cho tôi, đừng cứu tôi, để một mình tôi đến thế giới kia đi... Nhưng lúc đó ý thức của tôi đã rất hỗn loạn, bản thân cũng không xác định được rốt cuộc có nói những lời này ra không nữa."

"3000cc." Hắn chỉ vào động mạch ở cổ tay mình, nói với Phương Cẩn: "Trong cuộc giải phẫu lấy trọn 3000cc máu, cũng đủ để rút cạn máu trong cơ thể người ấy... Qua nhiều năm như vậy tôi vẫn không dám tưởng tượng lúc người ấy chết là bộ dáng gì, là tôi hại chết người ấy, đến cuối cùng tôi vì sai lầm của bản thân mà rõ ràng hại chết người ấy." (3000cc=3l)

Phương Cẩn cảm thấy dường như mình đang bị hãm sâu trong một giấc mộng hết sức hoang đường.

"Thế nhưng..." Cậu mờ mịt nói, "Sao anh lại khẳng định người ấy... thực sự đã..."

"Lúc tôi xảy ra chuyện là đang ở bên ngoài, cái bệnh viện kia căn bản không có bất cứ nhóm máu Rh âm tính nào trong kho dự trữ, hơn nữa sau này tôi đã tìm cha chứng thực rồi."

Cố Viễn lặng lẽ trong chốc lát, rồi cười khổ một tiếng.

"Giây phút tỉnh lại trong bệnh viện kia tôi quả thực không muốn sống nữa... Cậu biết không? Mỗi lần tim đập, tôi đều đang nhắc nhở chính mình, có một linh hồn vô tội chết oan đang ở sâu trong thân thể của tôi, sâu trong mạch máu của tôi có một cô bé đang khóc cả ngày. Nếu như đêm hôm đó tôi không lái xe, nếu như tôi không chạy lên cái đường cao tốc kia, nếu như tôi không lái chiếc GT2 đột nhiên bị bể lốp xe kia... Dù cho bây giờ có hối hận ngàn vạn lần, thời gian cũng sẽ không quay ngược về trước khi mọi thứ xảy ra."

"Cho nên hiện tại cậu biết vì sao tôi tức giận chưa, Phương Cẩn? Không phải bởi vì tôi trách cậu, mà là... tôi không thể xảy ra bất cứ chuyện gì nữa, sẽ luôn có người phải trả một cái giá rất lớn cho sai lầm của tôi, tôi không muốn hại bất kỳ ai nữa."

Cổ họng Phương Cẩn giống như bị chặn nên không nói ra lời.

Không khí cậu hít vào, dường như đều hóa thành ngọn lửa chua chát, thiêu đốt lồng ngực đang đau đớn kịch liệt của cậu.

Cố Viễn hít sâu một hơi, một lát sau mới chầm chậm, thẳng thắn thở ra, giống như bây giờ mượn việc này để tạm thời gác lại toàn bộ những gắng nặng không bỏ đi được.

"Từ đó về sau tôi luôn hiến máu định kỳ, những năm gần đây cũng luôn hiến máu cho các tổ chức làm từ thiện, nhưng cũng không vì vậy mà dễ chịu hơn bao nhiêu. Chuyện năm đó tôi chừa từng nói cùng ai, đến nay chỉ nói cho cậu thôi, cũng xin cậu giữ bí mật cho tôi." Hắn vươn tay với Phương Cẩn, thành khẩn nói: "Hôm qua là tôi phản ứng thái quá, xin lỗi, tôi cũng không muốn... thấy cậu bị thương trước mặt tôi."

Phương Cẩn nhìn bàn tay đưa ra trước mặt mình, vẫn không nhúc nhích, cậu cảm thấy có chất lỏng chua chát nào đó ở sâu trong lòng đang chậm rãi thấm ra ngoài.

Ngón tay cậu nhè nhẹ run lên, nắm lấy tay Cố Viễn, lập tức tiến lên cho hắn một cái ôm.

Cố Viễn dường như có chút hoảng hốt, nhưng ngay sau đó cũng theo bản năng ôm lấy cậu. Phương Cẩn gắt gao kề sát vào phần cơ thịt rắn chắc trên vai Cố Viễn, qua tầm mắt đã mơ hồ, thấy được ba chữ "Cố Viễn lập" trên bia đá, từng đường từng nét mạnh mẽ hào hùng, mang theo sắc bén rét lạnh muôn thuở.

Qua ba chữ kia cậu tựa như lại trở về hành lang đầy máu tươi ngày hôm đó, xe đẩy cấp cứu đi như gió về phía phòng cấp cứu, đèn đỏ trên tường chớp tắt dồn dập, mỗi một lần sáng lên đều như máu đỏ dữ tợn đập vào mặt. Cậu sợ hãi dán sát cả người vào bên tường, ý đồ cố gắng hết sức để không ai thấy được mình, nhưng mỗi một người đi qua đều vô tình hay cố ý nhìn cậu.

Từng ánh mắt như dao xẻ thịt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào đến đè cậu xuống tại chỗ, cưỡng chế rút đi sạch sẽ máu tươi trong cơ thể cậu.

Phương Cẩn lại gắng sức chen người vào trong góc tường, lúc này xe đẩy cấp cứu gào thét đi qua trước mặt cậu, chỉ thấy đại thiếu gia vừa anh tuấn vừa tôn quý của nhà họ Cố nằm trên đó, cả người máu thịt mơ hồ, gần như không thấy rõ được nét mặt, đang gắng sức dùng chút thần trí cuối cùng giơ tay lên túm lấy bác sĩ, môi hơi khép mở, dường như muốn nói cái gì.

.... Anh ấy đang nói cái gì? Phương Cẩn vô ý thức suy nghĩ.

Đây chẳng qua là chuyện trong nháy mắt, ngay sau đó xe được đẩy vào phòng cấp cứu, giây tiếp theo đèn đỏ của phòng phẫu thuật lập tức sáng lên.

Cố Danh Tông mặt trầm như nước đứng cách đó không xa, hai tay cắm vào trong túi quần, chăm chú nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đóng chặt. Một lát sau cánh cửa kia lại mở ra, một bác sĩ vội vàng đi tới trước mặt y: "Cố tổng, hiện tại bệnh nhân cần truyền máu gấp, chúng tôi đã điều động khẩn cấp từ kho lưu trữ máu, nhưng hiện tại bệnh viện hoàn toàn không có hàng tồn..."

Cố Danh Tông hỏi: "Nó vừa mới nói cái gì?"

Bác sĩ sửng sốt một chút.

"... Cậu ấy nói, đừng truyền máu cho tôi." Bác sĩ bối rối nói: "Cậu ấy nói đừng bắt cô bé kia cho truyền máu cho tôi."

...

Giữa vườn bia mộ, Phương Cẩn gắt gao ôm lấy Cố Viễn, một lát sau mới khàn giọng nói: "Đã nghe được rồi..."

Câu nói anh không biết có nói ra không, kỳ thực em đã nghe được rồi.

Cậu nhắm chặt mắt lại, một giọt nước mắt trượt qua khuôn mặt, lẳng lặng im lìm thấm vào trong chiếc áo có chất vải hoàn mỹ.

Cố Viễn có chút hoảng hốt, hắn chỉ cảm thấy làn gió vút qua bãi cỏ, ngang qua từng tấm bia mộ xám đen, tiếng gió rít lướt qua bên sườn mặt của hắn. Toàn bộ giác quan của hắn cũng chỉ có thể cảm nhận được thân thể của Phương Cẩn trong lòng, sau đó có một giọt nước mắt nóng hổi thấm qua vải vóc đánh vào trên người hắn, chẳng biết tại sao một mạch nóng đến sâu thẳm trong tim, toàn bộ cơ thể đều phản xạ có điều kiện mà căng thẳng lên.

...Là khóc sao? Lần này là khóc thật sao?

Cố Viễn nâng tay lên, sau một lúc lâu, mới dè dặt cẩn thận đặt lên lưng Phương Cẩn, nhẹ nhàng vỗ về một chút.