Dạ Thiên Tử

Quyển 1 - Chương 12: Trên đường




Đoạn đường này Tiểu Thiên xuôi nam, phần lớn là đi bộ, giày mòn lại thay tới mấy đôi, thực sự đã luyện được một đôi chân khỏe, đến nỗi hắn thấy việc mang theo một thiếu phụ yếu đuối và một đứa trẻ bốn tuổi cũng không ảnh hưởng gì nhiều tới tốc độ.

Tuy nhiên, càng về sau hắn càng thực sự không kiên nhẫn nổi nữa, bèn cõng luôn Nhạc Diêu, nhưng còn có Tiết Thủy Vũ nên cũng không thể nhanh nổi. Tiết Thủy Vũ lại vin vào lý do nam nữ thụ thụ bất thân không chịu cho hắn cõng.

Chẳng biết làm thế nào, hắn đành nhặt lấy một cành cây cho nàng làm gậy chống, nhưng cũng chỉ giảm bớt vất vả cho nàng khi lên núi, chứ tốc độ cũng không nhanh hơn bao nhiêu. Đến nỗi khi hai người ra tới quan đạo phía tây Tĩnh Châu thì trời đã gần tối.

Diệp Tiểu Thiên lên tiếng:

- Chúng ta tìm chỗ nào nghỉ một chút đi, nghỉ một đêm đã, sáng mai lại lên đường.

Mặc dù thân thể Tiết Thủy Vũ yếu như một cọng cỏ, nhưng tính cách của nàng cũng lại cứng rắn như một cây cỏ, đi bộ tới mức hai chân chảy máu cũng không dám nói, chỉ sợ ảnh hưởng tới hành trình, vẫn luôn cắn răng chịu khổ. Nàng đã đau và mệt tới chịu không nổi từ lâu, nghe hắn nói vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

Nơi này vẫn nằm trong phạm vi Tĩnh Châu, Diệp Tiểu Thiên không dám tá túc trong nhà thôn dân. Thời này quan hệ dân cư cũng không rộng, chỉ cần một nhà trong thôn có khách, không bao lâu sau cả thôn sẽ biết. Nếu Dương gia có phái người tới đây dò hỏi thì sẽ lộ tung tích. Vì vậy hắn không vào làng mà nhờ vào ánh mặt trời lờ mờ quan sát tứ phía, thấy bên cạnh cửa thôn có một cái miếu đổ nát, nhìn có vẻ tan hoang như không có ai hương khói. Hơn nữa cửa thôn cũng không có ai, hắn bèn nói:

- Đi, chúng ta tới đó nghỉ ngơi một chút.

Miếu thổ địa cũng không lớn, cánh cửa không biết đã bị ai phá đi làm củi từ bao giờ, bên trong, tượng gỗ của Thổ địa gia đã bị mưa gió mài mòn đi không còn nhìn ra hình dạng.

Trước kia trong miếu này cũng có một ông từ, bây giờ chẳng biết đi đâu. Diệp Tiểu Thiên vào trong tìm kiếm một lượt, thấy một cái giường đất vẫn còn nguyên vẹn, lại có cả bếp lò, chỉ là nồi niêu bát đũa lại không có, chắc đã bị thôn dân lấy đi rồi.

Diệp Tiểu Thiên nhẹ thở ra:

- Đêm nay chúng ta nghỉ ở đây đi, hai người ngủ trên giường đất, còn ta sẽ ngủ trên bàn thờ một đêm.

Hắn thử ấn đè lên bàn thờ, bàn thờ làm từ đất đá, đặt trước tượng thần nên rất rắn chắc, thừa đủ để chịu được sức nặng của một người.

Nhạc Diêu được Diệp Tiểu Thiên cõng suốt cả quãng đường nên rất thân với hắn. Con bé không gặp bao nhiêu người lạ, nên rất thân thiết với hắn, mở miệng là ca ca ngọt lịm. Vừa được bế khỏi lưng hắn nó đã làm nũng:

- Ca ca, người ta đói.

Đâu chỉ mình nó đói, bây giờ ngực trước của Diệp Tiểu Thiên cũng dán vào da lưng rồi, đói muốn cháy ruột. Tiết Thủy Vũ không kêu đói, nhưng bụng nàng lại rất tức thời ọc lên mấy tiếng khiến cho tiểu nữ nhân thẹn đỏ mặt.

- Hai người đợi trong miếu đi, tuyệt đối không được đi ra ngoài người ta khỏi nhìn thấy. Để ta vào thôn kiếm gì đó ăn.

- Dạ.

Hai nữ nhân một lớn một nhỏ cùng gật đầu, từ động tác đến sắc mặt đều giống hệt nhau.

Mặt trời dần chìm xuống sau tòa núi lớn trong sự chờ đợi của mẹ con Tiết Thủy Vũ cho đến khi ánh sáng cuối cùng biến mất. Mặt trăng lại dần lén lút bò lên trong sự chờ đợi lo lắng của hai người.

Nhạc Diêu đói vang bụng dựa vào lòng mẫu thân, ánh mắt trước đó tràn đầy mong chờ dần tối đi.

Trời tối hẳn, con bé yếu ớt ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng hỏi mẹ:

- Có phải đại ca ca không cần chúng ta nữa không? Vì sao ca ca chưa quay lại?

Tiết Thủy Vũ hé miệng nhưng không nói được lời nào, nàng chỉ nhẹ nhàng ôm lấy con gái, áp sát má mình lên má con nhìn ra cảnh đêm tối đen như mực bên ngoài miếu, trong ánh mắt ngoài sự bất lực và ưu thương lại thêm vài phần phiền muộn.

- Ta về rồi, hai người đâu rồi?

Một bóng người lảo đảo bước vào trong miếu nhỏ giọng gọi.

- Là đại ca ca!

Nhạc Diêu nhảy lên, hai mắt sáng rực, giống hệt một con chó nhỏ nhìn thấy bánh bao thịt lon ton chạy tới bóng đen kia. Tiết Thủy Vũ cũng vui mừng đứng dậy lao ra hai bước mới lại khựng lại, trái tim lo lắng vừa rồi đột nhiên nhẹ bẫng.

Diệp Tiểu Thiên dùng chút củi rơm tìm quanh nhóm lửa, bếp nấu đã có sẵn, còn nồi phải dùng nửa cái nồi đã bị vỡ đặt nghiêng để dùng.

Cũng may cái nồi khá lớn vẫn đun được một chút. Bên cạnh miếu là ruộng, cạnh ruộng là một cái ao nước trong vắt có thể dùng để nấu ăn, thêm một con ngỗng đã được làm lông được thả vào nồi.

Để cho thịt chóng nhừ, hắn mở bao quần áo thấm ướt phủ lên trên nồi làm nắp vung. Một lát sau, mùi thịt thơm phức bay ra, ba người ngồi xổm xung quanh bếp. Tuy chỉ có Nhạc Diêu là nuốt nước bọt không thèm che giấu, nhưng hai mắt của Diệp Tiểu Thiên và Tiết Thủy Vũ cũng chưa từng rời khỏi cái nồi.

Thi thoảng có tiếng ùng ục từ trong bụng Nhạc Diêu, Diệp Tiểu Thiên nhịn không được mà nói:

- Diêu Diêu, nếu đói quá thì ăn chút khoai lang lót dạ đi.

Trên đường về hắn còn đào được mấy củ khoai, rửa sạch nướng chín ăn rất ngọt, nhưng ba người thì không đủ.

- Vâng!

Nhạc Diêu thưa một tiếng, cố gắng nuốt nước miếng, hai mắt lom lom nhìn cái nồi:

- Ca ca, thịt này có vẻ rất quen, đã lâu lắm rồi người ta không được ăn thịt.

Nghe nó nói vậy, trái tim Diệp Tiểu Thiên hơi rung lên như một sợi dây đàn có gió lướt qua. Tiết Thủy Vũ xót xa vén tóc mai của con gái ra đằng sau tai, dịu dàng nói:

- Thơm rồi, thịt sắp chín rồi.

- Vâng.

Con bé vừa tìm được hai củ khoai nghe vậy lại bỏ ra. Nhìn con bé đáng yêu, Diệp Tiểu Vũ và Tiết Thủy Vũ bất giác nhìn nhau cười, chỉ là, cái nhìn này, hắn không giấu nổi vài phần si mê.

Chạm phải ánh mắt nóng rực không chút che giấu của hắn, nàng vội vàng cúi đầu, ánh lửa hắt lên khuôn mặt nàng vốn hơi tái nhợt lại hồng rực lên, tăng thêm vài phần kiều mỵ. Thời gian dần trôi, khuôn mặt bị hắn nhìn soi mói kia lại càng ửng hơn, đẹp đến tha thiết, phảng phất vài phần giống tiểu hồ tiên trong truyền thuyết.

Đêm, yên tĩnh dị thường, xung quanh đen sẫm một màu, chỉ có ánh lửa nhảy nhót trước mắt bọn họ, bên dưới đống lửa thi thoảng có tiếng củi khô nổ tí tách nổi bật giữa khung cảnh yên tĩnh.

Ánh mắt sáng quắc của Diệp Tiểu Thiên cực kỳ xâm lược mà thưởng thức không chút che giấu khiến cho nàng hơi bực mình. Nàng vụt đứng dậy, lấy cớ sửa soạn giường chiếu mà vào phòng trong.

Hắn cố gắng rút ánh mắt khỏi vòng eo nhỏ xíu của nàng, thấy Nhạc Diêu đang tò mò nhìn mình, hai con mắt trong vắt đen láy.

Mặc dù hắn biết con bé còn quá nhỏ, sẽ không thể nhìn ra được sự trắng trợn khi mình nhìn chằm chằm vào mẹ nó, nhưng vẫn không nhịn được mà đỏ bừng mặt.??? Da mặt dày khác với không biết xấu hổ.

- Khụ! Ta vừa mới nghĩ ra một bài thơ, Tiểu Vũ, muội có làm thơ được không?

Diệp Tiểu Thiên ngượng ngùng mở lời.

Nhạc Diêu ôm váy nghiêng đầu nghĩ một chút, lắc đầu:

- Không có, mẫu thân nói chờ muội lớn hơn chút nữa mới dạy muội làm thơ. Có điều muội biết nhiều chuyện lắm đó, rất nhiều rất nhiều, đều là mẫu thân kể cho muội đấy, ca ca có muốn nghe không?

Hắn xoa đầu nó cười:

- Được, sau này ca sẽ nghe muội kể chuyện. Vậy muội có muốn nghe ca làm thơ không?

Tiết Thủy Vũ khom người sắp xếp quần áo như không nghe bọn họ nói gì, nhưng rõ ràng động tác của nàng chậm lại, khuôn mặt cũng hơi nghiêng sang.

Diệp Tiểu Thiên hắng giọng một cái:

- Ngỗng ngỗng ngỗng, múa đao cắt một cái, nhổ lông đổ thêm nước, châm lửa đặt thêm nồi!

Phì một tiếng, Tiết Thủy Vũ không nhịn được mà cười ra tiếng, sau đó lại vội vàng nín lại, nhưng nhờ ánh lửa vẫn có thể nhìn thấy hai đầu vai nàng run run, chắc khuôn mặt đang đỏ lên rồi.

Nhạc Diêu cười rộ lên khanh khách, vỗ tay:

- Bài thơ này muội đã từng nghe mẫu thân đọc, nhưng không giống ca ca đọc đâu, có điều thơ của ca ca vẫn dễ nghe hơn. Hì hì.

Tiết Thủy Vũ nín cười tiến lại gần, nói với Nhạc Diêu:

- Ca ca trêu con đấy, đây cùng lắm chỉ xem như một bài vè thôi. Được rồi, cười không được lộ răng, mẹ nói với con thế nào rồi? Nữ hài tử cười không được lộ răng.

Nhạc Diêu đang cười vui vội vàng ngậm miệng lại, Diệp Tiểu Thiên thấy vậy bênh:

- Nó còn nhỏ, không cần nghiêm khắc như vậy đâu.

Tiết Thủy Vũ nghiêm túc nói:

- Phép tắc nên được dưỡng từ nhỏ, nếu không lớn lên sẽ không có phép tắc.

Diệp Tiểu Thiên không đồng ý, thầm nghĩ bụng “Đúng là nhân gia đại hộ, ngay cả tiểu thiếp cũng phải chú ý nhiều như vậy”.

Cuối cùng nồi thịt ngỗng đã chín, chính xác thì chỉ chín được tám phần, nhưng ba người đã đói lắm rồi, không đợi được tới lúc thịt chín rục hẳn. Ba người ra rửa tay dưới ao, nhiều lần đổi tay miếng thịt ngỗng nóng bỏng, miệng không ngừng một khắc.

Tuy Tiết Thủy Vũ ăn bằng tay nhưng vẫn giữ ý, còn Tiểu Thiên và Nhạc Diêu mới bốn tuổi ăn như hổ đói, hoàn toàn không giữ chút hình tượng nào. Con ngỗng này quả thực cũng không nhỏ, ba người đang rất đói cũng không ăn hết được nửa con.

Ăn xong bữa cơm, Diệp Tiểu Thiên thích ý ợ một cái, dặn:

- Thịt còn thừa sáng mai hâm lại để ăn trên đường đi.

Tiết Thủy Vũ nhìn con gái ăn no đến nỗi cái bụng nhỏ căng tròn, lo lắng hỏi:

- Ăn nhiều thịt như thế cần phải uống một ít nước trà cho tiêu mỡ. Cô nàng này ăn bao nhiêu thịt cũng không đủ, nhưng đừng có ăn tới lúc hỏng bụng đấy.

Diệp Tiểu Thiên đang xỉa răng bằng cành cây nói xen vào:

- Không cần lo, cũng không phải ngày nào cũng thịt cá ê hề, thi thoảng có phá lệ một hôm cũng không sao.

- Vâng.

Hai người một hỏi một đáp lại khá giống một đôi vợ chồng đang bàn về đứa con, nhưng cả hai đều không biết.

Nhạc Diêu vỗ tay cười:

- Vẫn là ca ca tốt nhất.

Thanks