Dạ Thiên Tử

Quyển 1 - Chương 3: Con đường duy nhất




Dương Lâm thở dốc hồi lâu, buông mắt cá chân Diệp Tiểu Thiên ra, chậm rãi nói:

- Lúc lão phu còn tại vị, tay nắm đại quyền, giống như Quan Thế Âm hữu cầu tất ứng. Phàm là người đến cầu xin ta, đều có thể thỏa mãn mà về, duy chỉ có cầu xin ông trời cho một đứa con trai là ta không làm được.

- Có lẽ bởi vì làm quá nhiều chuyện thất đức, đến khi tuổi già, lão phu xây cầu sửa đường, quyên tiền khuyến học, trợ giúp người tàn tật, còn bố thí rất nhiều tiền dầu vừng cho chùa miếu, không ngừng tích lũy âm đức, nhưng vẫn không đổi được một đứa con trai. Bất đắc dĩ đành phải chọn một người trong tộc làm con thừa tự.

Dương Lâm phiền muộn thở dài:

- Nhưng dù sao, nó cũng không phải con ruột của lão phu. Lão phu cả đời chỉ sinh được một đứa con gái. Mẹ nó là thiếp thất của lão phu, xưa nay không được phu nhân yêu thích. Lão phu lo rằng sau khi ta chết, phu nhân không còn e ngại mà làm khó mẹ con nàng.

Diệp Tiểu Thiên nghi hoặc hỏi:

- Vậy ý của Dương đại nhân là?

Dương Lâm nghẹn ngào nói:

- Đứa con gái kia của ta ngoan ngoãn lanh lợi, xinh xắn đáng yêu, đáng hận lúc trước lão phu chỉ lo tranh giành quyền vị, không thường xuyên được hưởng niềm vui cha con sum họp, bây giờ hối hận không kịp. Lão phu phạm vào kỷ cương quốc pháp, đúng là chết chưa hết tội. Bây giờ, nỗi lo lớn nhất trong lòng ta cũng chỉ có đứa con gái này.

Lão chậm rãi đưa mắt nhìn Diệp Tiểu Thiên, nói:

- Lão phu muốn viết một bức thư, nhờ ngươi chuyển cho người nhà lão phu, bảo bọn họ theo ý lão phu mà phân chia gia sản, chia cho tiểu nữ một phần đồ cưới, đảm bảo cả đời nó không lo cơm áo, ngươi có bằng lòng không?

Diệp Tiểu Thiên kinh ngạc nói:

- Đây là đại sự mà đại nhân vừa nói sao?

Dương Lâm trịnh trọng gật đầu, nói:

- Không sai! Lão phu nắm quyền cả đời, tham tiền cả đời, đến khi sắp chết mới hiểu ra cái gì là quan trọng nhất với bản thân. Đây chính là chuyện quan trọng nhất trong lòng lão phu!

Diệp Tiểu Thiên xúc động nói:

- Được chứ! Dù không phải vì năm mươi lượng bạc, việc thiện như vậy ta cũng nên làm. Đương nhiên, có tiền nữa thì càng tốt, ha ha! Chỉ là... có liên quan tới việc phân chia gia sản, tiểu tử ta chỉ là người tầm thường, nói ra sợ không ai tin, nên đại nhân ngài phải viết một phong thư làm chứng. Đợt lát ta đi lấy giấy mực.

Dương Lâm cảm kích nói:

- Tốt! Nhà lão phu ở phủ Tĩnh Châu, đạo Hồ Nghiễm. Chỉ cần ngươi giúp lão phu đưa phong thư này đến nơi, năm mươi lượng thù lao chắc chắn không thiếu!

Diệp Tiểu Thiên bỗng nhiên trợn mắt, kinh ngạc nói:

- Phủ Tĩnh Châu, đạo Hồ Nghiễm? Hình như không phải ở trong thành Bắc Kinh?

Dương Lâm kỳ quái nhìn hắn:

- Phủ Tĩnh Châu chính là phủ Tĩnh Châu, đương nhiên không ở trong thành Bắc Kinh, sao vậy?

Không ở thành Bắc Kinh, vậy địa phương kia cuối cùng là ở đâu? Diệp Tiểu Thiên đã lớn như vậy, xa nhất chỉ từng đến Thông Châu. Hắn lập tức tưởng tượng ra hình ảnh rừng núi hoang dã như trong Sơn Hải Kinh, hắn lắc đầu như trống bỏi, nói:

- Không, không, không, như vậy không được, ra khỏi khu vực Bắc Kinh là ta mất phương hướng rồi.

Dương Lâm ngắt lời hắn:

- Năm trăm lượng! Lão phu cho ngươi năm trăm lượng thù lao, thế nào? Đây là số tiền cả đời ngươi cũng không kiếm được!

- Năm trăm lượng.

Tim Diệp Tiểu Thiên đập thình thịch, nhưng chỉ bối rối một lát, rồi hắn dứt khoát lắc đầu. Phải đưa tin đến Hồ Nghiễm, là Hồ Nghiễm đó nha!

Ở thời đại giao thông và thông tin bất tiện này, nghe có vẻ xa như chân trời góc biển vậy...

Đối với Diệp Tiểu Thiên chưa từng rời khỏi Bắc Kinh mà nói, đây là việc khiến hắn vừa nghe đã cảm thấy bàng hoàng. Hắn do dự một chút, rồi vẫn cự tuyệt nói:

- Thật là xa quá, hay là đợi lúc người nhà ngài lên kinh ta sẽ giao lại...

Dương Lâm lộ vẻ sầu thảm, lão cười cười:

- Lão phu ở trong ngục đã ba năm, từ khi biết chắc lão phu sẽ không được thả ra ngoài, người nhà đã không có ai đến thăm rồi. Lão phu và phu nhân gần đây cảm tình lạnh nhạt, đợi bà ta cho người ngàn dặm xa xôi đến rước linh cữu của ta, không biết tới tháng nào năm nào.

Diệp Tiểu Thiên nghe bốn chữ “ngàn dặm xa xôi”, càng không nhận lời, liên tục lắc đầu nói:

- Tiểu Thiên không làm được rồi. Dương đại nhân ngài mời cao minh khác đi.

Dương Lâm nói:

- Lão phu còn có thể nhờ cậy ai nữa? Trong cái nhà lao rộng lớn này, còn có người tốt sao?

Vẻ mặt Diệp Tiểu Thiên nhất thời cứng đơ.

Dương Lâm bùi ngùi nói:

- Các phạm quan trong lao thường xuyên bỏ tiền nhờ cai ngục các ngươi mua đồ ăn đồ dùng. Lão phu liếc qua đều thấy những cai ngục kia người thì cắt xén, hoặc đưa đồ giả, hoặc tham nhiều tiền, chỉ có ngươi xem trọng lời hứa, tuy có tham lợi nhưng cũng không bội tín, cho nên lão phu chỉ tin tưởng ngươi mà thôi.

Diệp Tiểu Thiên lắc đầu nói:

- Đại nhân quá khen rồi, việc lần này phải đi quá xa, Tiểu Thiên ta chỉ là con cá nhỏ trong ao, chưa từng trải qua sóng to gió lớn. Chuyện ngài nhờ, tiểu tử ta thật sự không làm nổi. Cáo từ!

Diệp Tiểu Thiên chắp tay, xoay người rời đi. Dương Lâm kêu lên từ sau lưng hắn:

- Năm trăm lượng, năm trăm lượng đó, đủ cho ngươi giàu sang cả đời, chẳng lẽ ngươi cam tâm làm cai ngục cả đời như vậy sao?

Diệp Tiểu Thiên không quay đầu lại, chỉ rảo bước đi nhanh, từ xa xa, nghe văng vẳng giọng hắn ca một đoạn Côn khúc (một loại ca kịch cổ điển của TQ):

- Ta vốn là... chim tước ở hoàng cung, chẳng muốn như côn bằng sải cánh chín tầng mây, côn bằng không hiểu niềm vui làm chim tước... (côn bằng: một loài chim cực lớn trong truyền thuyết)

Tiếng ca của Diệp Tiểu Thiên càng lúc càng nhỏ. Dương Lâm si ngốc tại chỗ, tay vịn chấn song đứng lặng mà nghe, rất lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà lao u tối, khe khẽ thở dài:

- Làm côn bằng, có lẽ thật sự không tốt bằng chim tước...

******

Nhà Diệp Tiểu Thiên ở con phố nhỏ phía tây đường Tuyên Vũ. Láng giềng bên trái mấy đời làm đao phủ, còn mở một tiệp tạp hóa. Nhà bên phải mấy đời làm ngỗ tác (khám nghiệm tử thi = pháp y) kiêm mở cửa hàng bán thịt. Nhà họ Diệp ở chính giữa, gia thế thấp nhất.

Đến trước căn tứ hợp viện nho nhỏ, đẩy cửa đi vào, hắn đã nhìn thấy lão nương Diệp Đậu thị (xưng hô của phụ nữ có chồng, Diệp: họ chồng, Đậu: họ của bản thân) đang bưng cái mẹt đứng trong sân cho gà ăn. Đám gà mái kêu cục cục, vui sướng đuổi theo trấu cám rải trên mặt đất. Con gà trống đang phơi nắng ở chân tường nghe tiếng chạy đến, ngẩng đầu ưỡn ngực, rất khí phách đẩy dạt đám hậu cung của nó qua một bên.

Diệp Tiểu Thiên lên tiếng chào hỏi:

- Mẹ, con về rồi.

Diệp Đậu thị sắc mặt trầm trầm, không nói gì. Diệp Tiểu Thiên hơi ngạc nhiên, đang muốn hỏi, chợt nghe trong phòng phía tây vọng ra một tràng mắng chửi. Giọng mắng chửi oang oang kia chính là của Diệp lão đa (cha):

- Tên hỗn tiểu tử ngươi thật giỏi mà! Thứ ngây ngốc vô dụng như ngươi cũng biết xoay xở quá hả!

Diệp Tiểu Thiên kinh ngạc hỏi:

- Mẹ, cha con đang mắng ai vậy? Đại ca về rồi sao?

Diệp Đậu thị muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nặng nề thở dài.

Diệp Tiểu Thiên vội nói:

- Con đi xem thử!

Diệp Tiểu Thiên vội vàng chạy tới phòng phía tây, vén rèm cửa nhìn vào, chỉ thấy cha hắn - Diệp lão hán đang cầm cây chổi rơm đập túi bụi vào đại ca hắn Diệp Tiểu An. Diệp Tiểu An cuộn tròn trên giường gạch, ôm đầu chổng mông, không trốn cũng không kêu, để mặc cha hắn đánh.

Diệp Tiểu Thiên vội chạy tới ngăn cản phụ thân, khuyên:

- Xảy ra chuyện gì? Cha, người bớt giận, người một nhà có gì không thể ngồi xuống bàn bạc. Đại ca cũng đã thành thân rồi, người dạy dỗ vài câu là phải, sao lại động tay động chân.

Diệp Tiểu Thiên vừa khuyên vừa đánh mắt ra hiệu với đại ca. Diệp Tiểu An là anh em song sinh của Diệp Tiểu Thiên, tướng mạo giống nhau như đúc, nhưng tính cách không nhanh nhẹn linh hoạt như Tiểu Thiên, vừa nhìn đã biết là người thành thật chất phác. Vừa thấy nhị đệ nháy mắt với mình, Diệp Tiểu An vội vàng bỏ chạy trối chết.

Diệp Tiểu Thiên kéo phụ thân đang thở hồng hộc, ấn ông ngồi trên giường, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh, nắm bả vai phụ thân, thân thiết nói:

- Cha, đại ca là người thành thật, có thể làm gì khiến người tức giận, sao lại nổi nóng như vậy?

Lão Diệp vừa nghe xong lại nổi giận, tức tối nói:

- Tên khốn kiếp đó thật làm ta tức chết mà. Ngươi nói nó làm được cái gì? Nó biết làm cái gì?

Diệp Tiểu Thiên nghe cha nói, mơ hồ đoán được vài phần, liền dò hỏi:

- Sao vậy, xưởng mì sợi kia của đại ca... làm ăn không tốt sao?

Lão Diệp vỗ đùi nói:

- Không tốt? Nếu chỉ làm ăn không tốt thì lão tử đã thắp hương tạ ơn trời đất rồi! Tên khốn đó có mỗi cái xưởng mì cũng quản không xong, còn làm tới mang nợ, xưởng kia bị đóng cửa đem gán nợ rồi.

- Chị dâu ngươi giận dỗi bỏ về nhà mẹ đẻ. Ngươi nói đại ca ngươi sao lại vô dụng như vậy, mối làm ăn tốt đẹp bị nó làm lụn bại. Đáng giận hơn là từ đầu tới đuôi nó không nói với ta một tiếng, dám tự mình làm chủ, trong mắt nó còn có người cha như ta sao?

Diệp Tiểu Thiên vội vàng khuyên lơn:

- Cha, chuyện đã đến nước này, người giận dữ thì có ích gì. Lỡ người giận quá sinh bệnh thì đại ca sẽ càng buồn thêm. Chuyện làm ăn mà, có khi lời khi lỗ, chứ không mọi người đều đi buôn bán hết rồi. Người đừng giận nữa.

Lão Diệp im lặng một lát, nặng nề thở dài, chậm rãi nói:

- Ta có giận hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là chị dâu ngươi giận ca ca ngươi rồi. Nhà mẹ đẻ người ta mạnh hơn nhà chúng ta, hôn sự này là chúng ta trèo cao, ca ca ngươi lại không nên thân...

Lão Diệp nói xong, xúc động thương tâm, trong mắt thoáng ngân ngấn lệ:

- Là cha ngươi không có bản lĩnh, chỉ có một chén cơm công môn tổ tiên truyền lại, hai đứa con trai, ta biết cho đứa nào đây? Cha tính toán, thấy ngươi lanh lợi hơn một chút, làm ở đó không tới nỗi phải chịu thiệt thòi, nên giao việc ở thiên lao cho ngươi.

- Chính vì vậy, cha mới cảm thấy bất công với ca ca ngươi, nên đem vốn liếng dành dụm cả đời ra mua cho nó cái xưởng, lại cưới vợ cho nó. Cha... cha làm được gì đều đã làm hết rồi...

Lão Diệp nghẹn ngào, nước mắt rốt cục cũng rơi xuống:

- Ca ca ngươi tay không thể viết, vai không thể gánh, chẳng làm được việc, chỉ thành thật trung hậu thì có tác dụng gì, có vợ có gia đình, nhưng bây giờ cả cái nghề để sống cũng không còn, sau này phải làm sao? Tại người làm cha như ta không có bản lĩnh...

Lão Diệp thương tâm che mặt, nước mắt tuôn theo kẽ tay. Diệp Tiểu An không có trốn xa, ngồi xổm ngoài rèm cửa nghe ngóng, nghe cha nói như vậy, Diệp Tiểu An chợt thấy đau đớn, nhịn không được liền khóc lớn:

- Cha, người đừng nói nữa, cái này không thể trách người, đều tại con vô dụng...

Diệp Tiểu Thiên thấy cha già rơi lệ, sống mũi cũng cay cay, ráng cầm nước mắt, ra vẻ thoải mái mà nói:

- Cha, người như vậy để làm gì, hàng xóm nghe được còn không chê cười Diệp gia chúng ta? Chuyện lần này của đại ca cũng dễ xử, để cho đại ca làm công việc cai ngục này là được chứ gì?

Lão Diệp sững sờ, lắc đầu nói:

- Vậy sao được! Tiểu An tự mình gây họa, sao có thể đổ lên đầu con?

Diệp Tiểu An ở ngoài rèm cửa cũng lúng ta lúng túng nói:

- Nhị đệ, chuyện này không được. Ca ca có chết đói cũng không thể đoạt chén cơm của huynh đệ mình. Nếu chị dâu ngươi thật không muốn ở với ta, vậy thì tùy nàng ấy! Ca không có tài cán gì, nhưng ca không thể không có lương tâm!

Lão Diệp đấm xuống đầu giường, gào ra bên ngoài:

- Ngươi câm miệng! Ngươi được quá nhỉ, bây giờ ngươi giỏi lắm nhỉ? Ngươi có bản lĩnh thì đi dỗ con dâu ta về đây đi! Ngươi... cái đồ khốn kiếp này!

Diệp Tiểu An nhát gan, nghe lão tử rít lên một tràng, sợ tới mức cuống quít chạy xa khỏi phòng. Lão Diệp mắng xong con trai trưởng, rồi nhìn Diệp Tiểu Thiên lắc đầu, tâm tình đã bình tĩnh một chút:

- Làm như vậy không được đâu, con cứ làm việc công sai của con đi, trời không tuyệt đường người, về phía ca ca ngươi, cha sẽ tìm cách khác.

Diệp Tiểu Thiên thoải mái cười nói:

- Cha, còn suy nghĩ gì nữa, cứ theo lời con nói mà làm đi. Thật ra, hôm nay con về là muốn nói chuyện này với cha. Dù đại ca mở xưởng làm ăn tốt, cũng muốn nhờ cha ra trông coi giúp, bởi vì con phải đi xa nhà một chuyến.

Lão Diệp giật mình nói:

- Sao lại đi xa nhà? Con muốn đi đâu?

- Chuyện là thế này...

Diệp Tiểu Thiên kể đầu đuôi câu chuyện với cha hắn, rồi nói:

- Cha, người thử nghĩ xem, chỉ giao có một phong thư mà có lời năm trăm lượng bạc. Có năm trăm lượng rồi, con cần gì chén cơm công môn đó nữa? Muốn làm nghề gì mà không được?

Lão Diệp nghe xong cũng động lòng. Năm trăm lượng bạc ròng, đúng là số tiền lớn nằm mơ cũng không thấy. Nhưng đường xá xa xôi, Tiểu Thiên có đi được không?

Thời đại này, giao thông bất tiện, người ta cũng ít đi lại, trị an các nơi cũng không giống nhau. Đi xa nhà là một chuyện rất khó khăn, nhiều khi xa nhà một chuyến liền trở thành sinh tử hai nơi, đời này cũng không còn cơ hội gặp lại.

Ngoại trừ lưu dân không thể sống nổi, hoặc thương nhân buộc phải đi lại lấy hàng, cũng chỉ có người làm quan nhân và sĩ tử du học mới phải rời xa quê nhà. Năm trăm lạng bạc mặc dù hấp dẫn, nhưng nếu không phải trong nhà xảy ra chuyện lớn, cần một khoản tiền để cấp cứu, lão Diệp cũng sẽ không đồng ý, nhưng tình huống hiện nay...

Chần chừ rất lâu, lão Diệp mới lo lắng nói:

- Con à, con chưa từng rời nhà đi xa, đường xá xa xôi như vậy, con đi được sao?

Diệp Tiểu Thiên cũng thấp thỏm trong lòng, không chỉ lo lắng phải đi đường xa, cũng có phần luyến tiếc chén cơm công môn trước giờ hắn luôn quý trọng này. Nhưng nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của cha, hắn sao có thể để cha già đã vất vả cả đời giờ phải tiếp tục lo lắng? Huống chi, đại ca đã rơi vào cảnh vợ chồng phân ly, người huynh đệ song sinh như hắn sao có thể trơ mắt làm ngơ?

Diệp Tiểu Thiên vẻ mặt thoải mái nói với Diệp lão hán:

- Cha, ngươi quá coi thường con của người đó nha, không phải giao một phong thư thôi sao, chút chuyện nhỏ như chẳng lẽ con còn không làm nổi sao? Con muốn đi! Nói thật, con vẫn luôn không thích ở thiên lao buồn chán, đây là cơ hội mới của con.

Nhìn dải tóc mai nhuốm bạc của phụ thân, Diệp Tiểu Thiên nhẹ nhàng cầm bàn tay to lớn thô ráp của ông, nói khẽ:

- Cha, con cảm thấy, tiền có nhiều cũng có khi dùng hết, quyền lớn cỡ nào cũng có lúc hết thời. Cho dù gia nghiệp lớn lao, lỡ gặp thiên tai nhân họa rồi cũng sụp đổ.

- Làm người dù sao cũng phải có chút bản lĩnh thật sự mới được, chỉ cần bản lĩnh thật sự, cho dù tay không tấc sắt nghèo rớt mồng tơi, ngã xuống cũng có thể đứng lên lần nữa. Người để con đi một lần đi, có thêm kinh nghiệm, nói không chừng con sẽ có tiền đồ hơn.

Lão Diệp nghe mà cảm thấy an ủi trong lòng, nhìn khuôn mặt con trai vẫn còn hơi non nớt, quanh môi mới chỉ nhàn nhạt lông mao, đột nhiên cảm thấy con trai đã thật sự trưởng thành. Đáng tiếc Tiểu An cái đứa bé kia quá thành thực, bằng không phong thư này vốn nên để cho lão đại đi giao, trước mắt đành phải dựa vào lão nhị rồi.

Diệp Tiểu Thiên thấy đã an ủi được phụ thân, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng nghĩ tới địa chỉ của vị Dương đại nhân kia, lại thấy căng thẳng: “Phủ Tĩnh Châu, nghe qua có vẻ xa tận chân trời...”