Dã Thú Dưới Váy Em

Chương 17-1: Bên em thật ngọt (6)




Vân Đóa: "!"

Cô thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn anh, thấy cô nhìn mình Lệ Kiêu lại nhếch khóe môi lên đắc ý cười trêu chọc.

Vân Đóa:......vừa rồi mình đã rút ra kết luận quá sớm.

Không nên gỡ các mác "Lưu manh" của anh xuống chút nào.

Cô gái nhỏ mím môi lấy đôi giày từ trong hộp giày ra, vừa cúi xuống thì cổ tay đã bị nắm lại.

Lệ Kiêu nhận lấy đôi giày trên tay cô, "Để tôi giúp."

Anh nhìn cô, "Em ngồi xổm xuống rồi lại đứng lên thì có thể bị choáng đầu đấy."

Vân Đóa sững sờ, trái tim dường như nảy lên một nhịp.

Cô chưa kịp phản ứng thì đã thấy người đàn ông cao lớn trước mặt mình đang cúi xuống.

Tư thế của Lệ Kiêu bây giờ là ngồi xổm kiểu quân huấn. Vóc dáng anh rất cao, sau khi ngồi xuống cũng đến thắt lưng cô. Từ trước đến giờ toàn là Vân Đóa ngưỡng mặt nhìn anh, bây giờ đổi lại là anh ngẩng đầu nhìn cô, Vân Đóa vẫn có chút không quen.

Từ góc độ này cô mới nhìn rõ mắt anh là mắt hai mí. Mí mắt rất mỏng, còn mang theo cảm giác sắc bén, nhưng khi nhìn cô đôi mắt anh lại đầy dịu dàng và ôn nhu.

"Vịn vào người tôi."

Thân thể Vân Đóa tự nhiên thuận theo. Cô vươn một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai anh, lập tức cảm nhận được cơ bắp rắn chắc, cũng như nhiệt độ cơ thể đàn ông nóng bỏng dưới lớp quần áo.

Mặt Vân Đóa cũng bắt đầu nóng theo.

Cổ chân của cô rất nhỏ, chỉ với một bàn tay Lệ Kiêu đã dễ dàng nắm được.

*Bộ này viết trước bộ CRĐL, nên chắc là Trì ca học tập Kiêu ca kiểu tán gái này rồi haha

Khi lòng bàn tay có vết chai mỏng ấm nóng áp vào làn da mát lạnh, trong lòng hai người đồng thời run lên.

Động tác của anh rất nhẹ, đầu ngón tay cũng cố ý tránh đi những vị trí bị thương trên chân cô, nhưng khi nhìn vết rách da Lệ Kiêu vẫn cau mày lại. Anh không dám chạm vào nhưng cũng không kìm lòng được, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve nơi không bị thương.

Hơi thở của Vân Đóa ngưng trệ, bàn chân trắng nõn nhịn không được mà rút về phía sau một chút. Lệ kiêu vươn tay lấy giày mới, từ từ giúp cô mang vào.

Cô cúi đầu nhìn chăm chú nhất cử nhất động của anh.

Cánh tay mạnh mẽ và bờ vai rộng ấy đã tung ra những nắm đấm nặng nề và tàn nhẫn, nhưng khi nắm chặt cổ chân mỏng manh của cô, mọi động tác đều trở nên thận trọng và nhẹ nhàng một cách khó tin. Vân Đóa có chút choáng váng.

Nơi nào đó trong trái tim dường như đã bật ra nút chai rượu vang, khẽ "Póc" một tiếng trào ra những bọt khí tinh mịn.

Sau khi mang giày vào Lệ Kiêu không vội vã đứng lên, anh ngửa đầu nhìn cô, "Em có mang theo băng cá nhân không?"

Vân Đóa đưa một tay vào túi xách, lấy ra một hộp băng cá nhân mới đưa cho anh. Lệ Kiêu xé mở và nhìn thấy hình vẽ Minions trên đó.

Anh bất chợt nhớ tới băng cá nhân hello kitty hồng nhạt ngày đó cô dán lên mũi mình, khóe môi cong lên một chút.

Lệ Kiêu lấy hai miếng dán Minions, vòng tay quanh qua cổ chân mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng cẩn thận dán lên miệng vết thương. Sau khi dán vào, anh duỗi một ngón tay ra định vuốt nhẹ nơi góc băng dán, nhưng sợ làm cô đau nên chần chừ, cuối cùng chỉ đưa tay lên ấn nhẹ.

Thực sự Vân Đóa không đau chút nào. Cảm giác đau của cô đã biến thành tê dại, không chỉ cảm giác đau mà tất cả các giác quan đều đờ đẫn —— thứ duy nhất càng mẫn cảm hơn chính là xúc giác, cái chạm của anh dù rất nhẹ nhàng nhưng tất cả đều ảnh hưởng đến thần kinh của cô.....

Lệ Kiêu dán xong, đem giày cũ đặt lại vào hộp giày, đứng dậy, rất tự giác cầm theo hộp giày, "Đi thôi."

Mới vừa đi vài bước anh lại quay đầu nhìn chân cô, "Còn đau phải không?"

Vân Đóa im lặng lắc đầu. Cổ họng cô dường như đang bị thứ gì nó nóng ấm chặn lại, nói không nên lời.

Lệ Kiêu đưa hộp băng cá nhân cho cô. Vân Đóa đang muốn cất vào túi xách bỗng mím môi do dự một chút rồi đưa lại cho anh.

Anh nhướng mày nhìn cô.

"Anh, anh, " Vân Đóa sờ sờ tai, nhẹ giọng nói, "Cũng bị thương....."

Lệ Kiêu cũng đưa tay sờ tai mình theo động tác của cô, giờ đây mới nhớ đến vết thương này. Anh khẽ cười một tiếng ra vẻ thản nhiên.

Vết thương nhỏ này chẳng là gì đối với anh cả.

Đang định nói "Không cần", nhưng khi bắt gặp đôi mắt hạnh long lanh như nước của Vân Đóa anh lại thay đổi quyết định.

Lệ Kiêu giơ băng cá nhân lên, nghiêng người tới gần cô mặt đối mặt.

"Em dán cho tôi?"1

Người đàn ông khuỵu gối và hơi nghiêng đầu, để lộ cổ và sau tai.1

Bờ vai của anh rộng lớn, những đường cơ rắn chắc nối liền khuôn ngực cường tráng, phần vải áo trên ngực hơi căng lên. Toàn thân người đàn ông này tràn đầy hormone nam tính không kiềm chế được, ngay cả gân mạch trên cổ cũng có loại hương vị gợi cảm không nói nên lời.

Mắt Vân Đóa nhìn những đường gân trên cổ và yết hầu, cuối cùng dừng lại trên vết thương sau tai anh.

Vết thương rất dài còn có máu đọng trên đó, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy đau rồi.

Cô mím môi nhận lấy băng cá nhân từ tay anh, xé mở một cái, chậm rãi dán lên vết thương sau tai.

Lệ Kiêu rất phối hợp, hạ thấp người mình xuống.

Khoảnh khác đôi tay nhỏ bé thanh tú của cô xoa nhẹ bên sườn mặt, khóe môi anh cong lên, cả khuôn mặt toát ra vẻ nhu hòa mãn nguyện.

Vân Đóa dán hai miếng băng cá nhân để che đi vết thương của anh, cô cẩn thận ấn vào các góc và vô thức thổi nhẹ vào vết thương.

"Có đau không?"

Cơ thể Lệ Kiêu cứng đờ, cổ họng khẽ nuốt khan không trả lời. Gân xanh trên cổ anh ngày càng phập phồng, yết hầu đang trượt lên trượt xuống mấy lần.

Vân Đóa: ôi? thì ra anh ấy đau nhiều như vậy sao.

Cô nhíu mày, những đầu ngón tay trắng nõn dịu dàng lướt trên bề mặt băng cá nhân và nhẹ nhàng miết vào nó hai lần như để xoa dịu.

Lệ Kiêu chớp chớp mắt, yết hầu lăn lộn càng lợi hại hơn. Dường như không thể nhẫn nại được nữa, đột nhiên anh đứng dậy đưa mắt nhìn cô gái đang đứng trước người mình bằng một ánh mắt nặng nề mờ ám.

Cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt hạnh trong veo vô tội chớp hai lần, có chút không rõ ràng.

Đôi mắt cô vô cùng thuần khiết trong sáng nhưng lại làm cháy lên ngọn lửa "tà ác" trong mắt anh.....

Sau tai Lệ Kiêu bắt đầu có cảm giác râm ran.

Anh nheo mắt nhìn cô, như thể đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.

"Đi thôi." Lệ Kiêu mở miệng một lần nữa, giọng từ tính có chút khàn khàn ám muội.

Vân Đóa nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

Sau đó, cô cũng nhận ra người đàn ông bên cạnh và bầu không khí có chút kỳ quái, nhưng không biết phải làm gì vì vậy cô chỉ có thể nhìn xuống mũi chân của mình im lặng bước đi.

Giày bệt tuy còn mới nhưng chất liệu da rất mềm không gây cọ xát chân chút nào. Đôi giày màu kem rất tôn đôi bàn chân trắng nõn mềm mại của cô, thoạt nhìn xinh xắn đáng yêu.

Vân Đóa nhìn chân một lúc, sau đó "a" một tiếng nghi ngờ.

"Sao anh biết cỡ giày của tôi?"

Lệ Kiêu nhìn lướt qua bàn chân mảnh mai của cô gái, nhẹ giọng nói: "Tôi đoán."

Đương nhiên là anh chả hiểu gì về cỡ giày của phụ nữ rồi.

Khi người bán hàng hỏi anh mua giày cỡ nào, Lệ Kiêu nhíu mày suy tư trong chốc lát, sau đó giơ hai tay lên một trước một sau khoa tay múa chân diễn tả chiều dài.

Nhân viên bán hàng: "......?"1

Chắc đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy khách hàng mua giày kiểu này.

Nhân viên bán hàng cay đắng trong lòng nhưng cũng không có cách nào khác, cuối cùng lấy ra hai đôi giày lệch nhau một cỡ. Lệ Kiêu cũng rất nhanh nhẹn, anh đã mua cả hai mà không nói lời nào.

Giờ phút này, đôi giày bệt lớn hơn một cỡ y hệt đôi trên chân cô vẫn còn đang nằm trong balo của anh.

Suy tính của thẳng nam rất rõ ràng —— thử trước đi, nếu không vừa thì đổi sang đôi khác:)

Vân Đóa cụp mắt, nhìn chằm chằm vào đôi giày đẹp đẽ vừa vặn trên chân mình vài giây rồi lẩm bẩm: "Cái này hơi đắt..... "

Giày da dê, mua đại cũng phải đến ngàn tệ.

Cô nhìn về phía anh, "Để tôi trả lại tiền cho anh nhé."