Dã Thú Pháp Tắc

Quyển 2 - Chương 4




Sự thờ ơ, bất động của Phương Nhược Thần khiến Lăng Thịnh Duệ cảm thấy rất lúng túng, anh thở dài, ngồi xổm người xuống, mở ra hộp cứu thương được đặt trên mặt sàn, lấy ra một chai cồn i-ốt và một miếng bông, mở nắp ra, thấm vài giọt lên miếng bông, đưa đến trước mặt Phương Nhược Thần: “Tôi sẽ sát trùng cho cậu trước, nếu bị nhiễm trùng nữa thì phiền phức lắm.”

Phương Nhược Thần vẫn như cũ không hề để tâm.

Bàn tay của Lăng Thịnh Duệ ngượng ngịu dừng trên không trung, dung dịch cồn i-ốt từ miếng bông thuận thế trượt xuống từ ngón tay đến trên mu bàn tay, cảm giác lành lạnh.

Tuy rằng lòng tốt bị phớt lờ, nhưng tay của Lăng Thịnh Duệ vẫn một mực không rút lui, tuy rằng anh vẫn luôn không ưa Phương Nhược Thần, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cam chịu của Phương Nhược Thần, anh vẫn cảm thấy không nhẫn tâm, tuy rằng đã biết ngọn nguồn sự việc là từ đâu mà ra, nhưng anh vẫn tự thấy rằng bản thân vẫn đang gánh một ít phần trách nhiệm trong đấy.

Giằng co được vài phút, tay của Lăng Thịnh Duệ có hơi đau, dung dịch cồn cũng bốc hơi khá nhiều rồi, khô đi dính lại một chỗ, trông hơi khó coi.

Lăng Thịnh Duệ đem miếng bông y tế kia thấm tiếp dung dịch cồn, rồi nắm lấy cổ tay của Phương Nhược Thần, anh không muốn cứ phải tiếp tục giằng co nữa, mau chóng giải quyết cho xong, anh sẽ có thể được nghỉ ngơi sớm một chút, anh hiện tại đã buồn ngủ đến độ hai mắt cũng mở không xong rồi.

Chỉ là, bất luận Lăng Thịnh Duệ dùng sức thế nào, cánh tay của Phương Nhược Thần vẫn không mảy may động đậy.

Lăng Thịnh Duệ có hơi bất đắc dĩ mở miệng: “Đừng có như thế nữa được không? Thân thể là của cậu, có giận hờn gì thì cũng đừng trút lên thân thể mình.”

Lăng Thịnh Duệ nhẹ nhàng khuyên bảo, lời lẽ cơ hồ đã mềm đến mức có thể coi là khẩn cầu, chỉ là Phương Nhược Thần vẫn không chút xúc động, thậm chí cả một cái liếc mắt cũng không thèm liếc lấy, hoàn toàn xem anh như không khí bên người.

Lăng Thịnh Duệ hai vai suy sụp, không biết làm cách nào mới ổn.

“Cậu thật sự không xát thuốc?” Lăng Thịnh Duệ đã không còn ôm hy vọng gì.

“…”

“Vậy thôi.”

Lăng Thịnh Duệ xoay người bước đi, chỉ là sau khi đi được vài bước thì vẫn nhịn không được mà đứng lại, anh thật sự muốn vứt Phương Nhược Thần một xó rồi không quản làm gì nữa, thế nhưng bụng dạ vẫn không cách nào cứng rắn được như thế, hết cách, anh lại xoay người bước về.

“Không phải cậu đang sợ đó chứ.” Không quan tâm đến nguy cơ mình sẽ bị đánh, Lăng Thịnh Duệ cố ý lộ ra một tia cười mỉa mai, chỉ là anh rất ít khi dùng biểu tình này trên mặt, cho nên thoạt nhìn trông rất cứng nhắc.

Chỉ là, phép khích tướng của anh không nảy sinh bất kì hiệu quả nào, Phương Nhược Thần ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm để ý anh.

“Tôi phục sát đất cậu luôn, ấu trĩ hơn so với cả trẻ con.” Lăng Thịnh Duệ cười khổ, lại lấy ra miếng bông y tế. Đối phương không chịu đưa tay ra, vậy anh vươn tay qua đó là được thôi.

Phương Nhược Thần không đáp ứng, nhưng cũng không cự tuyệt, Lăng Thịnh Duệ liền to gan, đem miếng bông kia vươn tới mu bàn tay của cậu.

Tuy rằng đã hết sức giữ cho động tác của mình nhẹ nhàng một chút, nhưng vừa một khắc miếng bông kia chạm vào vết thương trên tay Phương Nhược Thần, thì cơ mặt cậu ta vẫn hơi hơi co giật một chút.

Lăng Thịnh Duệ vốn tưởng rằng cậu sẽ hung hăng vung một nắm đấm về phía này, nhưng cậu không có làm, cậu chỉ đang diện vô biểu tình ngồi trên đó, mặc cho Lăng Thịnh Duệ đem cồn i-ốt thoa lên vết thương trên mu bàn tay mình.

Lăng Thịnh Duệ thở phào một hơi, trái tim vốn đang thấp thỏm lơ lửng trong lòng nhất thời hạ xuống.

Lăng Thịnh Duệ dùng cồn i-ốt, xát lên hết vết thương ở hai mu bàn tay của Phương Nhược Thần một cách cẩn trọng, lau đi tầng mồ hôi trên trán một cách thỏa mãn, mỉm cười nói với Phương Nhược Thần: “Đã ổn rồi, cậu hẳn là có bác sĩ tư chứ? Đợi lát nữa tôi gọi điện cho bác sĩ riêng của cậu lại xử lý.”

Phương Nhược Thần vẫn như cũ như bức tượng điêu khắc không hề nhúc nhích, chỉ có sắc mặt là một mảnh trắng bệch, trên trán trải rộng những giọt mồ hôi tỉ mỉ, rõ ràng là vì đau mà ra.

“Cái đó, Lăng tiên sinh…” Vừa lúc Lăng Thịnh Duệ chuẩn bị đứng lên đi gọi điện thoại, một giọng nói sợ sệt vang lên sau lưng anh.

Lăng Thịnh Duệ quay đầu, đứng trước mặt anh, là người mà anh có ấn tượng hơi mơ hồ một chút, chỉ biết cô này là người hầu mới gần đây nhất Phương gia mới tuyển đến, tuổi không lớn, tính cách cũng rất ôn nhuận, nói chuyện hết sức nhỏ tiếng, cộng thêm ngoại hình cũng không có gì xuất chúng, cho nên rất dễ không cảm giác được cô tồn tại.

Lăng Thịnh Duệ mỉm cười: “Xin hỏi có chuyện gì không?”

Gương mặt cô hầu nhỏ nhanh chóng hiện lên một tia đỏ ửng, cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Cái, cái đó, cồn i-ốt không thể dùng trên miệng vết thương, nếu không sẽ ăn mòn, sẽ để lại sẹo mất…”

Lăng Thịnh Duệ: “…”

Có chút ngượng ngùng cười gượng hai tiếng, Lăng Thịnh Duệ có chút xin lỗi nói với Phương Nhược Thần: “À, xin lỗi nha, tôi không biết mấy vụ này.”

Khóe mắt Phương Nhược Thần hơi hơi co giật một cái.

Lăng Thịnh Duệ vốn cho rằng cậu ta sẽ nổi giận, sau đó đập cho anh một trận, chỉ là cậu ta vẫn như cũ không làm ra bất cứ động tác gì.

Lăng Thịnh Duệ nhất thời có chút băn khoăn lo lắng, kéo lấy cánh tay cậu: “Vậy thì mau rửa sạch cồn i-ốt trên tay đi.”

Một đôi tay xinh đẹp nhường này, nếu như lưu lại sẹo, thì nhất định rất khó coi…

Chỉ là, Lăng Thịnh Duệ tuy rằng sốt ruột, nhưng Phương Nhược Thần lại thủy chung không phối hợp, sức lực của cậu vốn dĩ lớn đến kinh người, cộng thêm Lăng Thịnh Duệ đã sớm sức cùng lực kiệt, căn bản không còn bao nhiêu sức, cho nên, vô luận dùng sức túm ném thế nào, Phương Nhược Thần vẫn ngồi ngay ngắn không động đậy như cũ, đến cuối cùng, Lăng Thịnh Duệ vừa trượt, trọng tâm đứng không vững, ngã mạnh xuống đất một cách nặng nề.

“Oa!” Cái mông bị Phương Vân Dật hành hạ hết nửa ngày trời trực tiếp tiếp đất, vết thương ngay nội bích lại lần nữa hé mở, Lăng Thịnh Duệ trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa bất tỉnh nhân sự.

Thân thể Phương Nhược Thần hơi hơi chấn động.

Sau một lúc, Lăng Thịnh Duệ vịn vào tay vịn của sô-pha, gian nan ngồi dậy từ trên mặt đất, một lần nữa kéo lấy cánh tay của Phương Nhược Thần, có đôi lúc, anh cũng là một con người quật cường.

(editor: mình tưởng Lăng Thịnh Duệ tất nhiên là luôn luôn quật cường rồi chứ nhỉ…)

Lần này, Phương Nhược Thần tuy rằng vẫn diện vô biểu tình, nhưng thân thể cũng đã có chút thả lỏng, Lăng Thịnh Duệ không cần dùng bao nhiêu sức, liền có thể kéo cậu ta từ trên sô-pha đứng lên.

Lăng Thịnh Duệ đều sắp tạ ơn trời đất đến mức mau nước mũi rồi.

Nửa kéo Phương Nhược Thần vào phòng tắm, Lăng Thịnh Duệ thở hồng hộc như trâu, nhưng Phương Nhược Thần ở phía sau lưng anh tuy rằng vẻ mặt lạnh tanh, ấy vậy mà lại hết sức nghe lời, không còn chống đối với anh nữa.

Lăng Thịnh Duệ vặn mở vòi nước ở bồn rửa tay, điều chỉnh lượng chảy cho thích hợp, sau kéo hai tay của Phương Nhược Thần qua, rửa sạch một cách tỉ mỉ.

Dòng nước thanh mát cuốn trôi đi vết máu bẩn và dung dịch cồn, cũng cuốn đi độ ấm trên tay bọn họ.

Bàn tay của Lăng Thịnh Duệ nắm chặt lấy tay của Phương Nhược Thần, ánh mắt chăm chú vào vết thương trên tay cậu, Phương Nhược Thần trái lại vẫn luôn nhìn chăm chăm mặt bên của anh, đôi đồng tử tối đen sâu lạnh như đáy hồ, ánh nhìn lại sâu thăm thẳm.

Rửa ráy xong xuôi, Lăng Thịnh Duệ tắt đi vòi nước.

Phương Nhược Thần nhanh chóng dời đi tầm mắt, giả vờ đang nhìn vào chiếc gương nằm phía trên bồn rửa tay.

Lăng Thịnh Duệ không chú ý đến chuyện vừa rồi xảy ra, nở nụ cười với cậu: “Xong rồi.”

Giọng nói ôn hòa, khiến con tim Phương Nhược Thần đập kịch liệt thêm nhanh.

....................................

Bác sĩ tư của Phương Nhược Thần rất nhanh đã đến, lúc nhìn thấy vết thương trên tay Phương Nhược Thần, nhất thời bị dọa sợ: “Ôi trời, Tiểu Thần, sao lại bị thương nghiêm trọng vậy?”

Bác sĩ là một người đàn ông trung niên lớn tuổi, đeo chiếc kính mắt không gọng, mái tóc hoa râm, râu tóc cắt tỉa gọn gàng, vóc người có hơi mập, dáng dấp thoạt nhìn hết sức hiền lành.

“Không sao đâu chú Phong, chỉ là nhất thời không cẩn thận thôi.” Phương Nhược Thần mỉm cười nói với ông, ngữ khí vô cùng thân thiết.

“Chắc là không phải đánh nhau đó chứ?” Người được cậu xưng chú Phong quan sát trên dưới cậu một phen, vẻ mặt hoài nghi mở miệng hỏi.

“Không đó đâu ạ, cháu đã rất lâu không đánh nhau rồi.” Phương Nhược Thần đang nói là sự thật.

“Vậy thì tốt.” Chú Phong hài lòng gật gật đầu: “Chú đã nhìn cháu từ nhỏ lớn lên, cha cháu luôn một mực căn dặn chú phải chăm sóc cháu thật tốt, nếu có xảy ra chuyện gì, chú làm sao ăn nói với ông ấy đây.”

Sắc mặt Phương Nhược Thần nhất thời đen lại: “Chú Phong, chú đừng nhắc nữa.”

Chú Phong đang giúp cậu xử lý vết thương bỗng dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, thở dài một hơi: “Ai, không nhắc nữa cũng được, hai người chung quy cùng là cha con với nhau, máu mủ ruột thịt, đừng ầm ĩ đến quá mức đối nghịch nhau vẫn hơn.”

Phương Nhược Thần ngoan cố mím môi, trầm mặc không nói.

Lăng Thịnh Duệ quan sát bọn họ, trong chốc lát dấy lên sợ sệt, lai lịch hai người này tựa hồ rất thâm sâu…

Anh đột nhiên cảm giác được một chút phiền muộn, Phương Nhược Thần lúc nãy hoàn toàn không để tâm tới anh, vậy mà hiện tại lại thân thiết với vị bác sĩ này như vậy…

Một phen lòng tốt không được người ta để bụng, Lăng Thịnh Duệ cảm thấy rất khó chịu.

Mọi chuyện đã được xử lý khá ổn thỏa, Lăng Thịnh Duệ đột nhiên cảm thấy rất mệt, lực chú ý vừa nãy của anh vẫn luôn đặt trên vết thương của Phương Nhược Thần, cho nên không để tâm bản thân quá mức, bây giờ rảnh rỗi trở lại, nhất thời cảm giác toàn thân dường như bị ai đó nện mạnh vào, đau nhức không ngớt, hơn nữa cú ngã vừa rồi lại mở ra miệng vết thương ở mặt sau của anh, đau đến thấu tim.

Cuối cùng Lăng Thịnh Duệ nhìn sang Phương Nhược Thần một cái, sau khi xác định cậu ta đã không còn vấn đề gì nữa, thì xoay người lên lầu.

Anh cần được nghỉ ngơi nhiều một chút…

Mà ở phía sau lưng anh, Phương Nhược Thần tuy rằng vẫn đang trò chuyện cùng chú Phong, thế nhưng tầm nhìn lại luôn luôn theo sát bóng lưng anh đang chậm rãi di chuyển, cho đến tận lúc anh về phòng của mình…