Đã Từng, Không Cách Nào Biến Mất

Chương 12: Xảo Nhi xuất hiện




“Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì? Dọa chết người, rõ là.” Hãn Lôi Lôi oán giận nhìn hắn.

“Khụ, không có gì. Chỉ là không nghĩ tới, ngươi là dựa vào cái này uy hiếp hoàng đệ.”

“Này hiếp?” Hãn Lôi Lôi đang muốn hỏi uy hiếp gì, Viêm Bân đứng một bên vẫn chưa nói gì lại lạnh nhạt nói:

“Là Diệp Hạo Vũ tự mình muốn làm bằng hữu của Hãn Lôi Lôi. Ta có thể làm chứng.”

“Cái gì? Hạo Vũ hắn......”

“Di, kỳ quái, ta thế nào không nhớ được khi nói lời này cũng có ngươi ở đó nha?” Hãn Lôi Lôi không hiểu.

“A, chuyện ngươi không biết còn nhiều lắm. Nếu không ngươi theo ta về nhà, ta từ từ nói cho ngươi biết?” Viêm Bân mặt cười xấu xa.

“Thôi đi. Ngươi dám nói nữa ta liền bảo Diệp Hạo Vũ giết chết tiểu tử ngươi luôn, xem ngươi còn phách lối không.” Hãn Lôi Lôi không cho là đúng, ngồi một bên uy hiếp.

“Dừng lại, dừng lại, không phải các ngươi tìm đến Xảo Nhi sao?” Diệp Vân nghi ngờ nhìn hai người.

“Ách...... Đúng vậy a, nhưng ngươi vẫn không nói a.”

“Xảo Nhi hiện là thị tì nha hoàn của trẫm.” Diệp Vân cười tà.

“Cái gì?” Viêm Bân khiếp sợ.

“Thị tì?...... Bồi...... Thị tì?” Hãn Lôi Lôi hồi lâu mới phản ứng lại, tức sùi bọt mép  nhìn chằm chằm Diệp Vân, hét lớn:

” Tại sao ngươi phải làm như vậy? Ngươi có biết ngươi làm như vậy thì đồng nghĩa với việc phá hủy danh tiếng của Xảo Nhi, phá hủy cả đời Xảo Nhi hay không?”

Diệp Vân liếc nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói:

“Trẫm chỉ biết là, người trẫm xem trọng, không có chuyện không chiếm được. Mà Xảo nhi, nàng chỉ là một Thủy yêu, có tư cách gì không phục tùng trẫm – một thiên tử? Để cho nàng làm thị tì, đó là đánh giá cao nàng. Huống chi trên thế gian còn có bao nhiêu thiếu nữ muốn làm ấm chăn cho trẫm, trẫm cũng cự tuyệt. Nàng lại là thị tì, nói thế nào cũng cao quý hơn so với cái cô gái ấm giường khác nhiều lắm.”

“Ngươi là cái tên gia hỏa hèn hạ, làm sao ngươi có thể nói Xảo Nhi như vậy? Nàng không giết chết ngươi chính là phúc phận đời trước ngươi đã tu luyện. Ngươi lại dám đối xử với nàng như thế. Ta cho ngươi biết, thối hoàng đế, ngươi nếu không phải cho Xảo Nhi của chúng ta một danh phận hoàng phi, nương nương, vậy......” Hãn Lôi Lôi dừng một chút, khóe miệng tươi cười tà mị còn hơn hẳn hắn.

“A? Vậy thì ngươi sẽ làm thế nào?” Diệp Vân hứng thú nhìn  nàng.

“Vậy hoàng triều của ngươi, chỉ cần trong một đêm sẽ bị hồng thủy phá hủy thành...... Thế giới dưới đáy nước.”

“A? Vậy ta còn thật hiếu kì đâu.”

“Ta từ trước đến giờ nói được là làm được. Đến lúc đó, ngươi cũng đừng trách ta.” Trong mắt Hãn Lôi Lôi  lóe lên một tia ác độc.

“Không cần a, Lôi Lôi! ~” Giọng nữ nóng nảy truyền ra, cô gái một thân  trường sam  trắng nhạt từ trong phòng vọt ra.

“Xảo...... Xảo Nhi?” Hãn Lôi Lôi có chút ngạc nhiên nhìn người tới.

“Đúng vậy a, Lôi Lôi. Không nên làm như vậy. Diệp Vân không phải người như thế mà ngươi cũng không thể phá hủy quốc gia này.” Xảo Nhi rơi lệ đầy mặt  hung hăng lắc lắc hai vai của Hãn Lôi Lôi  .

Hãn Lôi Lôi nhất thời sửng sốt, Xảo Nhi, nàng...... Đang vì những người khác cầu cạnh sao?

“Có được hay không? Lôi Lôi, Diệp Vân thật không phải là người như vậy. Mặc dù ban đầu ta rất không tình nguyện, nhưng sau này...... Sau ta lại phát hiện ta thích hắn. Cho nên, van cầu ngươi, không nên làm như vậy. Cho dù không chiếm được danh phận cũng không còn quan hệ nữa. Cầu xin ngươi rồi, có được không?”

“Xảo Nhi...... Ngươi làm sao vậy?” Hãn Lôi Lôi thủy chung không đành lòng, ôm lấy Xảo Nhi cao hơn mình nửa cái đầu.

“Ta đáp ứng Xảo Nhi, sẽ không đụng đến quốc gia này, có được hay không? Xảo Nhi đừng khóc nữa, được không?”

Xảo nhi cũng nghẹn ngào ôm lấy Hãn Lôi Lôi, thanh âm vẫn như cũ: sợ, há miệng run rẩy nói:

“Lôi Lôi...... Cách ngươi nói chuyện thay đổi rồi. Trước kia ngươi không nói những lời độc ác như vậy.Ngươi không phải người cười nhạo khi lấy đi tính mạng của người vô tội.Làm sao ngươi lại biến thành như vậy? Ta ở trong phòng nhìn ngươi, thời điểm ngươi nói chuyện, ánh mắt ác độc kinh khủng. Thật đã làm cho ta sợ hãi. Ta sợ ngươi thật dưới cơn nóng giận sẽ ra lệnh Hà Bá phát nước lũ khiến dân nơi này chúng chết đuối......”