Dạ Vương

Chương 48




.

Ba người phía Kiều Sanh mỗi người chỉ mang theo một khẩu súng, không có băng đạn. Vừa rồi, trong lúc phản kích, số đạn tiêu hao kha khá, giờ còn lại không nhiều, mà dường như phía địch cũng chỉ mang theo súng bắn tỉa. Kiều Sanh không dám hành động thiếu suy nghĩ, đành im lặng chờ đợi.

Hai phe lại lâm vào cục diện bế tắc.

Từng phút trôi qua, xung quanh tĩnh lặng như chết, bao gồm cả mùi máu tươi thật nồng, nồng đến khiến người ta như ngạt thở.

Chừng mười mấy phút sau, kiên nhẫn của Kiều Sanh bị tiêu hao hết. Y nhíu mày, quan sát bốn phía, tìm thứ có thể phân tán sự chú ý của phe địch.

Gần chỗ y nấp có mấy bình rượu đỏ, mắt y sáng lên, cẩn thận nhặt lấy một bình. Chris và Kiều Mộ Đình hiểu được ý định của y, nháy mắt. Kiều Sanh trông thấy, lại lấy thêm hai bình, đưa cho hai người họ.

Ba người mỗi người cầm một bình, thủ thế. Kiều Sanh ra hiệu, cả ba cùng lúc ném ba bình rượu ra ngoài theo ba hướng khác nhau.

Giữa hội trường khá tối, dường như đối phương lại đang lơ là, cho nên khi bình rượu bị ném ra, bọn họ tưởng là phía Kiều Sanh chủ động công kích. Không kịp nhìn rõ, họ đã theo phản xạ có điều kiện, bóp cò.

Mấy bình rượu vừa rơi xuống đất lập tức bị đạn nả vào, phát ra âm thanh vang dội.

Vào lúc này, ba người Kiều Sanh lập tức nhảy khỏi chỗ ẩn nấp, lăn sang bên cạnh, nả súng về phía đối phương.

Lại giải quyết hai tên.

Đối phương ngơ ra, nhưng dù sao thì họ cũng đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, lập tức phản ứng lại, triển khai phản kích.

Tuy nhiên, khi tác chiến ở cự ly gần, bọn họ sẽ lộ ngay yếu điểm. Có lẽ do quá tin tưởng vào khả năng của mình, bọn họ chỉ mang theo súng ngắm. Lực công kích của súng này thì không có gì để bàn cãi, nhưng nó quá cồng kềnh, lúc ngắm bắn cũng cần một khoảng thời gian nhất định. Động tác của ba người Kiều Sanh rất nhanh, lại chạy quanh những vật cản che lấp, bọn họ không cách nào bắn trúng.

Trong tình huống này, đối phương bắt đầu luống cuống, vì thế lại ném ra mấy quả đạn chớp.

Ba người Kiều Sanh đã sớm đề phòng, trước lúc đạn chớp nổ tung, họ đã kịp nấp vào khu vực an toàn.

Sau đó, ánh sáng trắng toát tràn ngập hội trường.

Hiệu quả của đạn chớp chỉ kéo dài vài giây, phía địch đeo kính chống sáng, thuận thế bắt đầu công kích. Trong lúc hỗn loạn, súng ngắn trên tay Chris bị đối phương bắn văng, anh ta ôm cánh tay đau đớn vội vàng lăn vào một góc. Kiều Sanh và Kiều Mộ Đình nổ súng cùng lúc, không hề sai mục tiêu, bắn ngay vào đầu một gã cầm súng bắn tỉa.

Lại giải quyết thêm một tên.

Bây giờ phía đối phương chỉ còn hai người…

Vừa rồi trong lúc hỗn chiến, hai trong số ba chiếc đèn đã bị bắn vỡ. Cả hồi trường vốn u ám giờ lại càng trở nên tối tăm hơn.

Lực chú ý của Kiều Sanh và Kiều Mộ Đình luôn bị vây trong trạng thái tập trung cao độ, giờ hai người lại càng không dám lơi lỏng một giây nào. Hai người tựa vào tường, sau khi xác định Chris không có gì mới thở phào một hơi. Xung quanh rất lạnh, nhưng mồ hôi đã chảy đầy người.

Phía địch không nổ súng nữa, dường như đã dùng hết đạn. Mang tư tưởng liều chết, bọn họ ném súng ngắm, định thừa dịp bốn phía tối tăm đánh vật với phía Kiều Sanh.

Cổ tay Chris tê rần, vừa rồi súng của anh ta bị súng ngắm bắn nát, anh ta đành nấp trong góc, không có ý định tiếp tục tham chiến. Kiều Mộ Đình và Kiều Sanh nheo mắt lại, sẵn sàng đón địch.

Dưới tình huống như thế, bọn họ rất khó bắn trúng kẻ địch, xung quanh có quá nhiều chướng ngại vật, thậm chí là họ không thể nào phát hiện ra bóng dáng của đối phương. Dĩ nhiên phía địch đều là cao thủ đã qua huấn luyện, hành động rất gọn gàng.

Kiều Sanh cùng Kiều Mộ Đình cẩn thận tới gần đối phương, đề phòng tình huống xung quanh.

Vào lúc này, trong lơ đễnh, Kiều Mộ Đình liếc thấy một tia sáng lóe phía sau Kiều Sanh. Sau đó, một bóng đen lao ra, giơ chủy thủ, định đâm vào gáy y.

“Cẩn thận phía sau!” Kiều Mộ Đình biến sắc, hô to, sau đó nhắm ngay bóng đen, bóp cò.

Kiều Sanh vọt mạnh sang bên, xoay người, đưa súng về phía tên nọ, nả một phát. Đối phương hô lên một tiếng đau đớn, chủy thủ trong tay rơi ra ngoài, ngã ngang xuống đất.

Kiều Sanh liếc thi thể nọ một cái, nhìn về phía Kiều Mộ Đình.

“Cậu đã cứu tôi một mạng!” Y nói.

“Ừ, cho nên anh nợ tôi một ân tình!” Cả khuôn mặt Kiều Mộ Đình đều che khuất trong bóng đêm, hình dáng có chút mơ hồ, nhưng đôi mắt lại sáng rõ rệt.

“Tôi sẽ trả lại cho cậu!”

“Vậy sao? E là trong nhất thời anh trả không được thôi!” Giọng Kiều Mộ Đình như đang nghiền ngẫm.

“Cũng chưa hẳn!”

Kiều Sanh nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm phía sau Kiều Mộ Đình. Nơi đó, kẻ địch cuối cùng đã vọt ra, giơ chủy thủ, đâm về phía cậu ta.

Kiều Sanh cong khóe môi, vẽ nên một nụ cười thản nhiên, lạnh lùng mà tàn nhẫn. Sau đó, y giơ súng lên.

Vào lúc này, Kiều Mộ Đình cũng đã nâng súng, đưa về phía sau, không quay đầu lại, tầm mắt của cậu luôn ở trên người Kiều Sanh.

Hai người cùng nhắm về một hướng, lại đồng thời bóp cò.

Sau hai tiếng súng vang lên cùng lúc, kẻ địch cuối cùng cũng đã bị bọn họ đưa vào địa ngục.

Kết thúc cuộc đấu súng.

Kiều Mộ Đình thu súng lại, cho vào túi, cười bảo: “A Sanh, hiện giờ anh vẫn nợ tôi một ân tình!”

Mặt Kiều Sanh không chút thay đổi.



Ba người Kiều Sanh rời khỏi hội trường bình yên, dĩ nhiên, những chuyện xảy ra trong hội trường câu lạc bộ ngầm là một cuộc huyết án kinh động giới hắc bang toàn cầu. Vì vụ án này có liên quan tới không ít thế lực ngầm trên thế giới, cảnh sát địa phương không thể không phong tỏa tin tức, một mắt nhắm một mắt mở âm thầm xử lý. Họ cũng thông báo với bên ngoài rằng đây chỉ là một sự cố giẫm đạp bình thường, thậm chí là chưa điều tra kỹ càng đã vội vàng kết án.

Sau vụ huyết án, ngoài ba người Kiều Sanh ra, vẫn còn mấy người. Thân là người trong giới hắc đạo, bọn họ đều biết cách tự bảo vệ mình. Sau khi bị thương, bọn họ đã cơ trí, chọn cách giả chết tránh nạn. Dĩ nhiên, cả quá trình bắn nhau bọn họ đều nhìn rõ. Theo lẽ, ba người Kiều Sanh bình an vô sự thoát nạn sẽ bị nghi ngờ, nhưng do có người trông thấy, thành ra ba người cũng được giải tỏa hiềm nghi.

Vụ huyết án ăn chặn đã kết thúc khi hai bên đều lưỡng bại câu thương. Những người thắng lợi trong quá trình đấu giá còn sống không bao nhiêu, kẻ ám sát chết sạch, không cách nào truy ra cố chủ của bọn họ. Không ít người nghi ngờ bàn tay đen phía sau là Alex, nhưng do không có chứng cớ nên cũng đành cam chịu.

Hôm sau, huyết kim cương và Lang vương mà Kiều Sanh và Kiều Mộ Đình đấu giá thắng đã được đưa tới nhà.

Tuy là bị thương nặng, nhưng hiệu quả làm việc của ban tổ chức đấu giá vẫn rất cao. Toàn bộ hàng hóa đều được bảo vệ an toàn, chuyển đến cho người mua hoặc người nhà bọn họ, không chậm trễ chút nào.

Ở đất khách, sau khi nghe chuyện, Liên Mặc Sinh kinh hoảng. Cậu ta gọi ngay mấy cú điện thoại cho Kiều Sanh, sau khi xác định y vẫn bình yên mới thở phào. Tuy nhiên, trước đó cậu ta còn định bỏ nhiệm vụ trở về nước, nhưng bị phía hợp tác ngăn cản lại. Liên Mặc Sinh khó chịu, lập tức trút hết lên đầu Chris bằng cách gọi điện mắng cho anh ta tơi tả, khiến anh ta liên tục kêu oan.

Sau lại, tất cả nhanh chóng khôi phục như bình thường.



Sau khi về, Kiều Sanh và Kiều Mộ Đình đều không đề cập tới việc này, cứ như từ đầu đến cuối nó chưa hề xảy ra bao giờ.

Tuy nhiên, suy cho cùng thì trong lòng Kiều Sanh vẫn luôn có một vướng mắc. Ngày đó, Kiều Mộ Đình nói y nợ cậu ta một món nợ ân tình, Kiều Sanh không tin Kiều Mộ Đình lại dễ dàng quên đi như thế. Y có dự cảm, Kiều Mộ Đình nhất định sẽ chủ động nói ra.

Mấy ngày sau, dự cảm của y đã thành sự thật.

Tối hôm đó, y vừa mới tắm xong, đang định đi ngủ thì chợt có tiếng gõ cửa vang lên.

“Ai?” Kiều Sanh hỏi.

“Là tôi!” Đó là tiếng của Kiều Mộ Đình.

Mí mắt Kiều Sanh khẽ giật một cái, y lập tức cong khóe môi lên, nở nụ cười nghiền ngẫm – Cuối cùng vẫn nhịn không được sao?

“Vào đi!” Y lên tiếng, rồi rót cho mình một ly Whiskey, bưng ly lên, miễn cưỡng ngồi bên cửa sổ.

Cửa mở ra, Kiều Mộ Đình mặc đồ tại nhà đi tới. Đó mà một chiếc sơ mi đen, hai cúc áo phía trên không cài, nhìn vừa tùy ý vừa tự nhiên. Phía dưới là chiếc quần dài trắng, rộng, phối hợp giản đơn, nhưng lại khiến thân mình rắn chắc của cậu càng thêm hoàn mỹ. Có thể nói, nhìn chẳng thua một người mẫu nam nào.

“Nửa đêm nửa hôm chạy tới đây, là có chuyện gì à?” Rõ ràng là đã hiểu, nhưng Kiều Sanh còn cố hỏi.

“Dĩ nhiên rồi!” Kiều Mộ Đình nở một nụ cười đầy thâm ý.

“Tới đòi món nợ cứu mạng lần trước?”

Kiều Mộ Đình cười mà không đáp.

Kiều Sanh nhíu mày, đưa ly rượu tới bên miệng, ngửa cổ, tao nhã nhấp một ngụm.

Ở góc độ của Kiều Mộ Đình nhìn sang, đường cong từ chiếc cổ của y tuyệt đẹp. Hầu kết theo động tác nuốt xuống mà phập phồng, trong vô hình như đang trêu đùa tâm trí cậu.

Đôi mắt Kiều Mộ Đình u ám hẳn, cậu đóng cửa lại, đi tới trước mặt Kiều Sanh.

Kiều Sanh ngẩng đầu, nhìn cậu ta một cái, ngón tay thuôn dài khẽ vuốt ve thành ly thủy tinh.

Tầm mắt của Kiều Mộ Đình đang chạy khắp người y…

Do vừa mới tắm xong, Kiều Sanh chỉ mặc một chiếc áo tắm mỏng manh, dây lưng buột hờ, vạt áo mở rộng, hơn phân nửa đồi ngực đều lộ ra ngoài. Xương quai xanh mê người, giọt nước chưa lau khô trượt từ cổ xuống, lăn dài trên cơ bụng mềm dẻo, chạy thẳng tới nơi vạt áo khéo lại. Da y vẫn tái nhợt như trước, nhưng đa phần nó lại giống như gốm sứ, xinh đẹp cực kỳ.

“Cậu muốn gì?” Kiều Sanh lười biếng mở miệng.

“Tôi muốn anh!” Kiều Mộ Đình nói thẳng. Hiện giờ, trong đôi mắt lạnh lùng của cậu ta đã hiện lên ngọn lửa bốc cháy hừng hực.

Nhìn đùi phải tùy ý gác lên cửa sổ của Kiều Sanh, cả chân phải đều lộ ngoài, thon dài mà hoàn mỹ, cho đến cả nơi quan trọng bị chiếc áo tắm che lại. Kiều Mộ Đình không kìm lòng được, vươn tay chạm vào. Da đùi hơi lạnh, rắn chắc mà mềm dẻo, vì chưa lau khô nước mà càng trở nên bóng loáng…

Kiều Mộ Đình nheo mắt lại…

Kiều Sanh ngửa đầu, xúc động của Kiều Mộ Đình y đều thấy rõ. Y cong khóe môi lên, nở nụ cười đầy hàm ý.

“Được!” Qua một lúc lâu, y mới miễn cưỡng đáp một từ.