Đặc Công Cuồng Phi: Tà Vương Phúc Hắc Ta Không Lấy

Chương 10: Phiền toái tới




Nhìn nữ nhân vẫn chuyên chú nướng cá, ánh mắt Lãnh Vô Tà lóe lên tia tán thưởng.

Giờ phút này trong mắt của nàng chỉ có con cá trong tay.

Về phần những người kia là ai, nàng không để ý đến, hay nói cách khác là nàng căn bản không để bọn họ trong mắt.

BÌnh tĩnh trầm ổn, không phải vì nàng phách lối cuồng mà nàng tự tin năng lực của mình sẽ không để mình bị thương.

Nữ nhân này, mặc dù mới quen biết không lâu, nhưng Lãnh Vô Tà cảm thấy thực lực của nàng sẽ không có nhiều người vượt qua, nàng tuyệt đối có thể trong thời gian ngắn nhất đưa ra điều có lợi cho mình.

Một nữ nhân như vậy, nếu cùng người trong cung kia chống lại nhau...

Trong mắt Lãnh Vô Tà lóe lên tia đùa giỡn.

Vô luận là ai, cùng nữ nhân này đấu, tuyệt đối không có kết cục tốt.

Có lẽ, hắn nên thương lượng để nàng hợp tác với mình cùng chọc giận người trong cung kia.

Mặc dù không tức chết nhưng tuyệt đối có thể làm cho nàng ta đêm không say giấc, cơm nuốt không trôi.

"Lãnh đại ca, ngươi đang nghĩ gì vậy? Ta cảm thấy dường như ngươi vừa tính toán cái gì ở ta?”

Vân Khinh Tiếu ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Lãnh Vô Tà nhìn mình, ánh mắt đùa giỡn, lộ ra chút xấu xa.

Ánh mắt Lãnh Vô Tà lóe lên, nhưng không e dè, nhìn thẳng Vân Khinh Tiếu mở miệng:

“Vân cô nương hiểu lầm rồi, tại hạ không tính toán gì ở cô nương cả. Chỉ là tại hạ đang nghĩ làm thế nào để Vân cô nương giúp một tay, chọc giân một nữ nhân”

Vân Khinh Tiếu nhíu mày cười, nhìn chằm chằm vào con cá nướng trong tay, thần sắc có chút lười biếng:

"Đó, không nghĩ tới ta còn có bản lĩnh chọc giận người khác, không biết nữ nhân kia trong miệng Lãnh đại ca có quan hệ như thế nào với ngươi vậy? Dĩ nhiên, nếu Lãnh đại ca không muốn nói cho ta biết, thì không cần trả lời. Ta cũng chỉ có chút tò mò thôi, dù sao ánh mắt vừa rồi của ngươi, ngoại trừ có tính toán, còn nồng nặc sát khí”

“Ánh mắt Vân cô nương thật sắc bén, tại hạ cảm thấy gặp được Vân cô nương thật là may mắn”

Những năm gần đây, hắn đã sớm đem tất cả mọi việc hay cảm xúc giấu tận sâu trong nội tâm, không nghĩ rằng nàng có thể dễ dàng nhận ra thông qua biểu cảm của hắn.

Nên nói ở trước mặt nàng, hắn quên giấu mình hay là nói cảm quan của nàng quá mức nhạy cảm?

Vân Khinh Tiếu nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười ở khóe môi dưới ánh lửa bập bùng mang theo vẻ đẹp tuyệt mỹ, mà những người vừa đến đã thấy một nụ cười khiến người ta mê muội như vậy.

“Lãnh đại ca không thành thật rồi, hôm nay chúng ta có mối quan hệ chủ tớ, cho nên Lãnh đại ca nói là may mắn. Nhưng trong lòng không chừng nghĩ tới, nếu ta và Lãnh đại ca không phải bằng hữu mà là địch, chỉ sợ Lãnh đại ca đã sớm cảm thấy sự xuất hiện của ta là một phiền toái lớn”

Nụ cười tuyệt đẹp, trong lời nói êm ái mang theo mấy phần chế nhạo, tất cả đều thuộc về nàng.

Mặc dù cảm giác giọng nói của nàng không ngọt ngào nhưng người nào nghe qua cũng chỉ sợ cả đời này khó có thể quên.

Đột nhiên mấy người xông vào đều ngẩn ra nhìn cảnh trước mắt, ánh mắt hướng về cá nướng trong tay nữ nhân.

Nếu không phải bên cạnh nàng còn có một nam nhân, bọn họ sợ là sẽ cảm thấy nữ nhân này không thuộc về nhân gian.

“Đồi phong bại tục!”

Một giọng nói cực kỳ tức giận lại tràn đầy sự khinh thường vang lên đánh tan sự yên tĩnh trong khu rừng.

Chủ nhân của giọng nói đó, giờ phút này đang tràn ngập đố kỵ, nhìn chằm chằm nữ nhân đang tự đắc kia,

Trong rừng yên tĩnh, không khí tựa hồ nháy bị bốn chữ này khiến cho đông lạnh tràn đầy sát khí.

Thần sắc của nữ tử đang nướng cá vẫn như cũ, chỉ là môi đỏ mọng khẽ nâng lên vô cùng đẹp, nụ cười nhàn nhạt dưới ánh lửa bập bùng, tự dưng làm cho người ta cảm thấy có vài phần lạnh lẽo.

Đống củi đốt đột nhiên “Đùng” một cái, nữ nhân đang nướng cá vì thế mà kinh hô lên một tiếng.

Giống như vừa nghe được có tiếng người nói chuyện, chậm rãi nâng mắt nhìn, bén nhọn u ám kèm theo sự trầm tĩnh trong con ngươi đen nhánh lóe lên, môi đỏ mọng nâng lên nụ cười càng thêm tà ác.

“Vị tiểu thư xinh đẹp này, ngươi vừa mới nói bốn chữ “đồi phong bại tục”, có phải là đang nói ta hay không?”

Vân Khinh Tiếu nhìn nữ nhân kia.

Dưới ánh lửa bập bùng, con ngươi màu đen, nhưng lại như màu vàng, khuôn mặt nhu hòa có chút lười biếng, hình như có mấy phần nghi ngờ.

Nàng kia nghe được lời nói của Vân Khinh Tiếu, sự khinh bỉ trong mắt càng rõ, khinh thường nói:

“Trừ ngươi ra, nơi này còn có ai không biết xấu hổ, hơn nửa đêm còn mặc y phục không ra thể thống gì ra ngoài quyến rũ nam nhân.”

Môi đỏ mọng giương lên, khóe môi nở nụ cười hoàn mỹ, trong mắt ánh sáng càng thêm lạnh, Vân Khinh Tiếu hơi ảo não mở miệng:

”Xem ra vừa nãy ta gọi ngươi như vậy là sai rồi, không nên gọi ngươi là tiểu thư, nên là đại nương hoặc là bà bà mới đúng. Đều do bà bà chăm sóc bề ngoài quá tốt, làm ta đoán sai tuổi. Chỉ là dù bà bà lớn tuổi vẫn giữ được được nét thùy mị, còn có chút bạc, bao nuôi mấy tiểu quán nhi cũng không phải chuyện khó khăn. Nhưng nếu muốn quyến rũ nam nhân, sợ rằng chỉ có thể đợi kiếp sau.”

“Ngươi, nữ nhân không biết xấu hổ nói lăng nhăng gì đó?”

Nàng ta tức đến sắc mặt đỏ bừng, cặp mắt uất ức nhìn tới nam nhân bên cạnh:

"Ảnh ca ca, nữ nhân này không biết xấu hổ khi dễ Tình nhi”

Vân Khinh Tiếu nhàn nhạt quét qua nam nhân gọi là Ảnh ca ca, ánh mắt có vẻ lười biếng.

Mặc dù nam nhân kia cũng đang nhìn nàng nhưng không hiểu ý tứ trong mắt nàng.

Vân Khinh Tiếu rất nhanh rời mắt trở lại trên người gọi là Tình nhi, vẫn cười nhàn nhạt

"Không biết xấu hổ? Như vậy xin hỏi bà bà ai mới có tư cách nhỉ? Động một chút là mắng chửi người, nơi này có ai khi dễ ngươi hả?”

“Ngươi, ngươi mới là bà bà. Bản quận… bản tiểu thư mới mười sáu tuổi”

Tình Nhi bị Vân Khinh Tiếu gọi là bà bà, giận đến cả khuôn mặt thiếu chút nữa vặn vẹo, biến dạng.

Vân Khinh Tiếu bừng tỉnh hiểu ra, trợn to cặp mắt:

“A, thì ra là tiểu thư ngươi còn trẻ tuổi như thế, chậc chậc, ngươi rất lợi hại, ở chừng cái tuổi đáng yêu đó, mà cũng học cách làm đàn bà chanh chua chửi đổng. Phu quân của ngươi thật là có phúc, cưới cái người miệng lưỡi ác độc này, còn ai dám tới cửa mà khi dễ? Tướng công nhà ngươi cũng không cần làm nam nhân, ngoan ngoãn núp sau lưng để ngươi bảo hộ, như dạng tiểu nam nhân ăn cơm chùa là được rồi”

Vân Khinh Tiếu nói xong, không rõ ý tứ trong mắt của người là Ảnh ca ca quét qua trên mặt, nụ cười trên khóe môi càng thêm rực rỡ.

Nếu nàng không nhìn nhầm, vị Ảnh ca ca này, nhất định là người trong lòng của nữ nhân kia.

Nàng ta lúc này, không biết có ở trước người trong lòng mình đâm nàng một dao hay không.

Nhưng đáng tiếc chính là vẻ mặt nam nhân không có gì thay đổi, xem chừng lời nói vừa rồi của Vân Khinh Tiếu căn bản không có nửa điểm quan hệ gì với hắn.

Đôi con ngươi kia đen nhánh thâm thúy u sầu mông lung, nhìn như ôn hòa, cũng mang theo khí thế bén nhọn bẩm sinh.

Phải nói thời điểm Vân Khinh Tiếu đói bụng là thời điểm ác độc nhất, có người cố tình làm nàng đói bụng, nàng vẫn phải tiếp tục ác độc rồi.

Chỉ là nam nhân kia đúng là có cái nhìn cao xa, biết chiến tranh giữa các nữ nhân, nam nhân tốt nhất không nên can thiệp.

Điểm này thật ra khiến Vân Khinh Tiếu có chút thất vọng, nàng thích nhất là các chuyện phiền toái, phiền toái càng lớn, nàng lại càng thấy hưng phấn.