Đắc Kỷ

Chương 23: Tiếc rằng tiên tử khuynh thành (4)




Edit: Hiên Viên Linh

Không có Khúc Linh Nhi cản đường, chỉ hai ba ngày sau Vân Linh đã mang Đắc Kỷ trở về Côn Lôn Tiên Tông, việc luyện chế Cửu Huyền Băng Liên cũng vô cùng thuận lợi, vốn dĩ nhiệm vụ đến đây là kết thúc, Vân Linh không rời khỏi Tông, ba năm sau Côn Lôn Tiên Tông loạn tất nhiên hắn sẽ kịp cứu viện, nhưng đến bây giờ nhiệm vụ vẫn không có biểu hiện là đã hoàn thành.

V384 suy đoán Khúc Linh Nhi có lẽ còn muốn làm trò gì nữa, dù sao trong toàn bộ giới tu tiên, dạng người có tu vi cực cao nhưng lại vô cùng đơn thuần giống như Vân Linh thật sự vô cùng hiếm có, người của Ma Môn lại luôn không biết xấu hổ, chỉ cần để cho bọn họ ngửi thấy dù chỉ một chút mùi thịt, không lột da của ngươi, ăn thịt nhai xương uống sạch máu ngươi thì quyết không bỏ qua.

Đắc Kỷ cũng cảm thấy có chút hứng thú, nếu không phải nàng nhận nhiệm vụ của Nghiêm Sương, thì nàng cũng muốn trải nghiệm cảm giác làm yêu tác quái cản rỡ, mấy trò hề õng ẹo làm dáng của Khú Linh Nhi có là gì? Chỉ cần Hồ ly lẳng lơ, thì ngay Thần Phật chốn cửu thiên cũng không tránh khỏi cảm thấy hứng thú.

Lạc Anh Phong quanh năm tuyết phủ trắng xóa, thực sự không phải vì Vân Linh thích tuyết, mà là hắn lười đi xử lý, nếu là một ngọn núi bình thường ở đó, chưa đến trăm năm đã trở thành một ngọn núi hoang dã, chủ nhân đời trước của Lạc Anh Phong bố trí trận pháp xung quanh đỉnh núi, dùng linh lực, khiến cho phong cảnh ngọn núi vạn năm không thay đổi, sau này khi đổi thành Vân Linh làm chủ, hắn lại phủ lên một tầng tuyết, dễ dàng tạo ra sự khác biệt với người tiền nhiệm.

Chỗ ở của các Tu sĩ trong Tông Môn rất liên quan đến nhau, Côn Lôn Tiên Tông là môn phái lớn nhất của chính đạo, chưa nói đến những thứ khác, chỉ nói nguyên Đại Thừa lão tổ đã có mười vị, nhìn qua mặc dù nhiều, nhưng so với Tông Môn lớn như vậy cũng thật ít ỏi, huống chi tu tới Đại Thừa Hậu kỳ Đại Viên Mãn, cách độ kiếp chỉ có một chút, chỉ có một mình Vân Linh, cho nên hắn từ trên Lạc Anh Phong nhìn xuống, quan sát tông môn, bên ngoài càng rầm rộ, thì hắn lại càng cảm thấy thêm vài phần tịch mịch.

Vốn dĩ Vân Linh không biết thế nào là tịch mịch, hắn là kiểu người có thể chịu được tịch mịch, nếu không cũng không sẽ không độc hành trên con đường kiếm đạo trong Tông Môn này, Kiếm pháp của hắn không phải là Chính Đạo Kiếm, không phải là Sát Lục Kiếm, cũng không phải là Hiệp Nghĩa Kiếm, mà là Tâm Kiếm, tâm suy đến đâu, kiếm hướng đến đó.

Vân Linh không phải người tịch mịch, nhưng khi một mình hắn đứng nhìn ngắm cảnh truyết trắng phủ kín đất trời, không có sinh vật nào sống được, không hiểu sao lại nhớ tới cặp mắt linh động hữu thần của đệ tử, đột nhiên trong lòng giống như là có tuyết bay, một cảm giác lạnh lẽo xa lạ nổi lên.

Nếu nói “linh động hữu thần”, đây thực sự không phải là một từ dùng để hình dung Nghiêm Sương, nhưng Vân Linh cảm thấy rất thích hợp, người hắn gặp qua không coi là nhiều, d!3nd@nl3quy/d0n nhưng hắn đã sống ngàn năm, lại chưa từng thấy một đôi mắt như vậy, rõ ràng cũng chỉ là một đôi mắt hơi xinh đẹp một chút, nhưng chỉ cần một cái chớp mắt cũng khiến cho lòng người lay động.

Không hiểu vì sao hắn muốn gặp nàng,.

Nội thương lúc Nghiêm Sương đột phá cũng không tính là quá nghiêm trọng, nàng chưa cần dùng đến Cửu Huyền Băng Liên cũng vẫn có thể ổn định cảnh giới như cũ, thậm chí có thể chuẩn bị tấn cấp, sau khi đúng bệnh hốt thuốc, chỉ mười mấy ngày sức khỏe của Đắc Kỷ đã hồi phục lại rất tốt, trong lúc đó Vân Linh cũng không tới thăm nàng, chuyện này khiến V384 có chút uể oải.

Bộ dáng của Đắc Kỷ lại tựa như đã tính từ trước, còn trấn an sờ sờ ngọc thân V384, sờ đến V384 đều có chút đỏ mặt, cũng không biết nguyên nhân có phải là sắp tu được thành hình người hay không, gần đây nó cũng có thể lý giải một chút quan điểm thẩm mỹ của con người, con Hồ Ly này... Thật sự là yêu nghiệt! (^o^)

Bình thường, các sư đồ đều ở chung một chỗ, Vân Linh không cho Nghiêm Sương ở tại Lạc Anh Phong, là vì nam sư nữ đồ khó tránh hiềm nghi, Nghiêm Sương không hay đến Lạc Anh Phong, là vì kiếm đạo của nàng cũng không giống với Vân Linh, mặc dù đều là con đường kiếm đạo riêng biệt trong Đạo môn, nhưng hai đường đạo này quả thật khác xa nhau, Vân Linh lấy tâm làm kiếm, mỗi lần xuất kiếm chính là kiếm khí thuần khiết nhất thiên địa, Nghiêm Sương lại lấy nhân làm kiếm, giữ Tam Xích Thanh Phong*, bảo vệ lý tưởng, bảo hộ người thân, là đường kiếm thành tâm thành ý.

*Tam xích thanh phong là vũ khí của Lưu Bị trong  Tam Quốc, đây là một loại song kiếm vừa dài  lại dày và nặng, được mệnh danh là một trong sáu loại vũ khí lợi hại nhất

Kiếm đạo bất đồng, cho nên những thứ Vân Linh có thể dạy Nghiêm Sương cũng không nhiều, kinh nghiệm chiến đấu với địch nhân không thể dạy dỗ ra được, một số đạo lý trong kiếm đạo cũng cần chính mình phải tự tìm hiểu, tính tình của Nghiêm Sương vẫn là mọi chuyện đều không cầu người, hơn một khắc sau Vân Linh vẫn chưa thể tìm ra được một cái cớ để đi gặp đệ tử.

Tìm không ra cớ dứt khoát không tìm nữa, Vân Linh nhíu mày, từ trên Lạc Anh Phong xuống, trực tiếp đi đến Tiểu Hàn Phong- nơi Nghiêm Sương đang ở.

Các đệ tử của Côn Lôn Tiên Tông đều cảm thấy có lẽ hôm nay mình vẫn chưa tỉnh ngủ! Nên biết trong Tông Môn, Đại Thừa lão tổ có thể đếm được trên đầu ngón tay, dideenn daànd lêêq qúuyý đôdon những ngày thường chủ yếu đều ở ẩn tu, chỉ có một người duy nhất rất hay nhảy nhót lung tung (nguyên văn tác giả a) mọi người đều biết mà Chưởng Giáo ngày nào cũng mắng chửi người khác! Thế nhưng bọn họ lại nhìn thấy người khác, Đại Thừa Lão Tổ, còn sống, đứng được, không mắng chửi người!

Đây chính là Đại Thừa Lão Tổ! Nên biết trong giới tu tiên to lớn như vậy, người phi thăng gần đây nhất đã là ngàn năm trước, tính tất cả Độ Kiếp Kỳ cộng lại cũng không có năm người, vị tu sĩ trên Lạc Anh Phong kia lại là Đại Thừa Hậu Kỳ Đại Viên Mãn, chỉ thiếu một chút nữa là có thể Độ Kiếp! Mà Độ Kiếp Kỳ căn bản cũng không phải là chuyện tu luyện, mà là bất cứ lúc nào, lập tức, hiện tại cũng có thể đạt đến cảnh giới chuẩn bị phi thăng!

Các đệ tử của Côn Lôn Tiên Tông đến con mắt cũng không giám chớp, một sợi tóc cũng không dám nhúc nhích, đưa mắt liên tục nhìn bóng lưng đã đi xa của Vân Linh tiên tôn chỉ nghe kỳ danh chưa từng gặp mặt, chỉ cảm thấy cuộc đời này của mình cũng đã viên mãn!

Nói thật, Đại Thừa Tu sĩ như là cố ý phóng thích uy áp trên người mình, có thể giết chết những tu sĩ bậc thấp, người có thể thu liễm kí tức giống như Vân Linh vô cùng hiếm thấy, cho dù là Chưởng giáo mà Côn Lôn Tiên Tông công nhận là dễ tiếp cận nhất, cũng ít nhiều dẫn theo một chút uy áp, làm cho không người nào có thể nổi lên tâm tư nhòm ngó.

Sớm tinh mơ Đắc Kỷ đã đoán được Vân Linh sẽ đến, chỉ là không nghĩ tới hắn sẽ làm ra động tĩnh lớn như vậy, thần niêm đi theo sau không gần không xa kia cộng lại cũng được hàng trăm hàng ngàn đạo, may mà hắn không để ý, trực tiếp đến Tiểu Hàn Phong.

Ngày Nghiêm Sương đạt thành Kim Đan trời có hơi lạnh, vì thế ngọn núi này được đặt tên là Tiểu Hàn, không phủ tuyết trắng xúa như Lạc Anh Phong, Vân Linh nhìn qua một lượt, tràn đầy tràn trề ý xuân, có muôn hoa đua nở, trong có chim tước, thú vật chạy tứ phía, khung cảnh này sáng lạn mà náo nhiệt. Không biết tại sao, tuyết bay trong lòngtan ra, chảy thành một dòng suối nhỏ, cảm giác xa lạ mà lại lạnh buốt kia cũng lắng đọng thành một loại vô cùng ấm áp.

Trong lòng rất vừa ý, thần niệm đi theo phía sau cũng có chút chướng mắt, lông mày Vân Linh nhăn lại, đưa tay ra, một đường kiếm khí biến hóa, chặt đứt toàn bộ thần niệm sau lưng, chiêu thức này hắn dùng không quen lắm nhưng cũng vừa đủ, không làm ảnh hưởng đến những đệ tử Côn Lôn Tiên Tông thả thần lực theo.

Dù sao đã là Hóa Thần Tu sĩ, Vân Linh lại không có che giấu tung tích, Đắc Kỷ vừa nghe được động tĩnh liền ra khỏi động phủ, vừa vặn chạm mặt Vân Linh.

V384 cả kinh kêu lên: “Vừa rồi độ hảo cảm của hắn bỗng chốc tăng lên hai mươi điểm, bây giờ là sáu mươi điểm! Đây đến cùng là thế nào...”

Đắc Kỷ không để ý nó, trên mặt cũng không mang theo một chút vẻ kỳ quái, ngược lại kinh ngạc mà đứng ngây ra nhìn Vân Linh, hỏi: "Sao Sư tôn lại đến đây? Nếu có chuyện muốn nói với đệ tử, chỉ cần sai người lại đây gọi một tiếng không phải là được rồi sao?"

"Thời tiết hợp lòng người, ta đi ra ngoài một chút." Dọc theo đường đi Vân Linh cũng chỉ nghĩ ra một cái cớ này, nhưng phối hợp với ánh mắt nghiêm túc mà lại trong suốt của hắn, nghe vào giống như thật.

Đắc Kỷ không vạch trần Vân Linh, nàng mở to hai mắt, tựa như suy nghĩ một chút, mới nói: "Mấy ngày nay trăng tròn, đúng là lúc đối ẩm đánh cờ, nếu Sư tôn có rảnh rỗi, không bằng ở lại qua đêm, cùng đệ tử đánh vài ván cờ, lại thưởng rượu ngon?"

Người Tu Tiên quan trọng nhất là tâm tình, cho dù là kiếm tu, không biết một chút phẩm tửu đánh cũng rất ít có, Vân Linh cũng không có một chút do dự, đồng ý.

Lạc Anh Phong tuyết phủ trắng xóa, Tiểu Hàn Phong xuân ý tràn trề, đây đều do trận pháp quanh ngọn núi biến ảo mà thành, gian ngoài đúng là thời tiết cuối thu, trăng tròn ngoài kết giới của trận pháp cũng lạnh lẽo cao xa hơn.

Nghiêm Sương đánh cờ là học được từ một vị Chưởng Lão ở Hình Đường, lúc ấy nàng còn chưa phải là đệ tử của Vân Linh, mới là đệ tử truyền thừa mà mấy vị Trưởng Lão trong Tông Môn đều quen mặt, cái này dạy nàng một chút, cái kia cũng dạy nàng một chút, nhất là Chưởng Giáo, đều đã coi nàng như tròng mắt mà che chở, chỉ chờ đến ngày Kim Đan đại điển sẽ thu nàng làm đồ đệ, chưa từng nghĩ đến cục cưng bảo bối vài chục năm một khi nhập đạo lại đi theo đường Kiếm Tu, khiến cho cái người khó chịu ít nói kia chiếm tiện nghi.

Hình Đường trưởng lão là người có quyền sinh sát, lối đánh cờ rất thẳng thắn thoải mái, mặc dù Nghiêm Sương nội liễm, nhưng cũng không khỏi chịu ảnh hưởng từ ông trong lối đánh, Đắc Kỷ cố gắng đánh theo cách của Nghiêm Sương, thỉnh thoảng cũng lộ bản tính ra một chút, chính vì thế đã khiến Vân Linh có một loại cảm giác giống như xua tan sương mù, nhìn rõ được một góc con người thật của đệ tử.

Bất tri bất giác, ba ván cờ đã đánh xong, trăng lên đỉnh đầu, Đắc Kỷ cũng thua cả ba ván, trên mặt cũng không mang theo ý vội vàng xao động, thu bàn cờ, giữ tay áo rót rượu cho Vân Linh.

"Đây là rượu Tuệ sư huynh của Vạn Phật Tông tặng cho con từ trăm năm trước, sư huynh nói đây là rượu Quy Y,dje$nd@nle*qus^ydo%n.c0m nhưng đệ tử lại không phẩm ra được chút hương vị nào, chỉ cảm thấy lúc mới uống vào thì đắng, sau đó lại ngọt, lúc ngà ngà say  lại nhiễm mùi thơm, cũng sẽ không biết cái gì." Đắc Kỷ nghiêm mặt nói.

Chén ngọc trong tay Vân Linh ngừng một lát, nhắm mắt khẽ ngửi một chút, lông mày hơi nhếch lên lộ chút vẻ lạnh lùng, nhưng chỉ im lặng không nói ra, chờ nhấp thử một ngụm, sắc mặt của hắn lạnh hơn.

Cũng may lúc này Đắc Kỷ đã mở bầu rượu thứ hai, mùi rượu như nắng ấm ngày xuân tỏa ra, chỉ vừa mới ngửi, không hiểu sao đã khiến người ta ngà ngà say, lông mày Vân Linh thoáng buông lỏng, mở miệng hỏi: "Đây là rượu gì?"

Đắc Kỷ mở to hai mắt, giống như nhớ đến điều gì, môi đỏ mọng hơi cong lên, nói: "Dạ, là dùng ba viên Cửu Huyền Băng Liên đan của đệ tử, nhờ Minh Anh sư đệ ủ rượu, tên là Tiểu Hàn, là dùng tên Tiểu Hàn Phong này của đệ tử, Sư tôn cảm thấy như thế nào?"

Mùi rượu đột nhiên thay đổi trở nên không còn dễ ngửi, Vân Linh cố gắng bỏ qua cảm iasc chua sót quái dị trong lòng, thưởng thức một ngụm rượu, lông mày vẫn không nhịn được chau lên.

Hắn là nam nhân, đương nhiên sẽ hiểu tâm tư của nam nhân hơn so với đệ tử, rượu cái gì mà Quy Y kia, uống vào đắng chát giống như tình yêu không thể nói, sau đó ngọt ngào lại là một chút khó hiểu tâm ý đối phương, nghĩ đến việc người gọi là Huyền Tuệ hòa thượng kia không dám nói rõ ái mộ đối  vớiđệ tử, cho nên mượn rượu biểu lộ, thật là vô sỉ, mà cái tên rượu Tiểu Hàn chỉ còn kém chưa đem lời viết vào trong rượu nữa thôi.

Tâm tư của đệ tử đơn thuần, nhưng cũng mềm yếu khiến người ta lo lắng, coi người có dụng ý khác như tri giao, kêu cái gì mà sư huynh với sư đệ, hắn thầm nghĩ muốn nói ra, lại lo sợ đệ tử nhất thời mềm lòng, bị hai cái tên vô sỉ kia lừa giấu kín, thật sự là một ngụm khí nghẹn đến không biết phải làm sao.

Trong đầu vang lên âm báo độ hảo cảm của Vân Linh từng điểm một, sắc mặt Đắc Kỷ hơi thay đổi, đột nhiên hỏi: "Sư tôn, có phải rượu không hợp ý người?"

Vân Linh hơi ngẩn ra, đang muốn nói chuyện, lại nghe Đắc Kỷ nói: "Kỳ thật đệ tử cũng thử ủ rượu, chỉ là một năm không thành, hai năm không thành, ba năm không thành, tóm lại là không có thiên phú ủ rượu."

"Mọi thứ đều phải học, không nói đến thiên phú." Vân Linh dừng một chút, nói: "Nếu con muốn uống rượu, đi thẳng lên Lạc Anh Phong lấy, nếu muốn học ủ rượu, ta cũng có thể dạy con."

Đôi mắt Đắc Kỷ tỏa ra ánh sáng, tựa như mang một chút chờ mong và vui vẻ, còn có một chút kỳ lạ nho nhỏ, hỏi: "Hóa ra Sư tôn cũng ủ rượu sao?"

Vân Linh phát giác mình rất thích cặp mắt của đệ tử, chỉ cần nhìn những biểu hiệ trong cặp mắt này, hoặc cười hoặc bi thương, trong lòng sẽ hiện lên các loại tư vị xa lạ, cái nhìn lần này khiến hắn có một loại cảm giác tự hào, muốn khoe khoang mạnh mẽ như thời còn niên thiếu, hắn dừng một chút, nói: "Rượu ở chỗ Vân Thanh sư đệ, phần lớn đều là ta ủ, còn có hai bình rượu Hoa Lê chỗ của con này cũng vậy."

"Không dễ gì Vân Thanh trưởng lão mới tặng cho con đấy!" Đắc Kỷ lầm bầm một tiếng, cau mũi, trong ánh mắt lại hiện lên muôn vàn ánh sao, nhìn Vân Linh, có lẽ là uống vài ly rượu, nên khuôn mặt ngày thường đều mang theo ý lạnh lùng kia lại mang theo một chút đáng yêu giống như thiếu nữ.

Trong lòng Vân Linh giật mình, lông mày nhăn lại, hắn không biết phải hình dung cảm thụ của mình trong lúc này thế nào, cho dù là lúc trọng thương sắp chết, hắn cũng chưa từng có cảm giác gần như hít thở không thông như thế này, ngoài hít thở không thông, còn mơ hồ có một chút hưng phấn khó tả.