Đắc Kỷ

Chương 37: Danh tướng và mỹ nhân thời trước (6)




Edit: Hiên Viên Linh

Đại Ninh chưa từng có tiền lệ đưa Công Chúa đi hòa thân, huống chi Tra Ô Vương tử còn là tù binh trong trận chiến, cho dù tác phong của Công Chúa có không đứng đắn đi chăng nữa, thì đã đánh thắng trận mà còn phải đưa Công Chúa đi hòa thân, đây là sỉ nhục.

Đắc Kỷ miễn cưỡng nhìn thoáng qua phía Tra Ô Vương tử kia một cái, hắn đã tự cho là mình được mỹ nhân ưu ái một phen, trên khuôn mặt béo trắng của Tra Ô Vương tử đỏ ửng đầy ham muốn, đến ánh mắt sắc như dao của Cơ Phượng cũng ném ở sau đầu, tròng mắt hận không thể dính hết lên người Đắc Kỷ.

Trong nguyên bản cũng xuất hiện hoàn cảnh này, nhưng hiện tại suy nghĩ của mọi người lại bất đồng, Cảnh Nguyên Đế vừa mới đăng cơ, lại lôi kéo Cơ Phượng không thành, vì vậy cần cấp bách giao hảo với bộ tộc Hô Diên, sau khi nghe những lời này của Tra Ô Vương tử này thật ra cũng có chút tâm động. Nhưng mà Hoa Dung Công chúa cũng không ngốc, biết rõ Hoàng Huynh nhà mình không đáng tin cậy, lập tức nói dối rằng mình đã có thai, vốn dĩ chuẩn bị để Tề Tam công tử giúp đỡ tạm thời cho qua chuyện này,không nghĩ đến nam nhân nàng thông đồng quá nhiều, một cái ánh mắt liếc qua, bốn năm quý công tử đứng dậy, đều nói mình là phụ thân của hài tử. (O_O!!!)

Thanh danh của Hoa Dung công chúa thối nát có thối nát cũng là thối nát sau lưng, chỉ có một lần này là thanh danh mất sạch trước toàn bộ văn võ bá quan trong triều, Tra Ô Vương tử khinh thường mà đi, Cảnh Nguyên Đế cũng giận dữ, từ đó về sau, Hoa Dung công chúa liền đóng cửa không ra, cả ngày cùng nam sủng uống rượu mua vui, thanh danh càng trở nên thối nát hơn.

Đắc Kỷ không có dự định làm theo nguyên tác, chỉ lườm Cảnh Nguyên Đế một cái, mặc dù ngoài mặt nhìn không ra, nhưng giống như trong ký ức của Hoa Dung Công chúa, Cảnh Nguyên đế trầm mặc không phải ẩn giận, mà là đang cân nhắc.

Cảnh Nguyên Đế trầm mặc, nhưng Cơ Phượng cũng sẽ không trầm mặc như vậy, hắn một ngụm uống cạn ly rượu mạnh trong tay, bỗng nhiên đứng dậy rời chỗ, đi đến trước mặt nhóm người Tra Ô Vương tử và Sứ Giả, d1end d@nnl3 quyddOn tiến cung là không được mang theo đao kiếm, thanh Hắc Kim Bảo Đao khiến người Hô Diên sợ hãi của hắn cũng không mang theo trên người, nhưng trong đôi mắt hắn lại chứa đựng ngàn vạn lưỡi đao sắc bén hơn.

Tra Ô Vương tử bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nhưng phát hiện Đắc Kỷ đang liên tục nhìn mình, cho dù có sợ cũng không né tránh ánh mắt của Cơ Phượng, dùng tiếng phổ thông không thành thạo nói: "Oa, thú Công Chúa, cùng bùn*... Có quan hệ gì đâu."
*Tra Ô vương tử muốn nói là “ngươi- nỉnhưng vì không thành thạo tiếng trung nên nói thành “nê- bùn” 

Trên khuôn mặt tuấn tú của Cơ Phượng đột nhiên vẽ ra một nụ cười rất hiền lành, vỗ vỗ bả vai của Tra Ô Vương tử, quay đầu nói với sứ giả: "Vương tử nhà các ngươi không nói cho ngươi sao? Một năm trước lão tử tịnh thân (lau, rửa, tắm, làm sạch thân thể) cho hắn, thứ đồ chơi kia của hắn bây giờ còn không bằng một cây mầm đậu nành, cũng dám cầu hôn Công Chúa sao?"

Tra Ô Vương tử không hiểu lời nói phức tạp của Đại Ninh, nhưng Sứ Giả lại hiểu, sắc mặt hắn liếc liếc, đảo qua hạ thân của Tra Ô Vương tử, lập tức cũng hiểu là Cơ Phượng đang nói hươu nói vượn, trên mặt lộ ra một chút sắc mặt giận dữ, đang định liến thoắng phiên dịch lời nói kia cho Tra Ô Vương tử biết, liền nghe Cơ Phượng hạ thấp giọng cười nói: "Nếu như mọc ra, lão tử liền cắt đứt giúp hắn, lão tử nói được làm được."

Sắc mặt của Sứ Giả trắng bệch, giương mắt nhìn về phía Cảnh Nguyên Đế đang ngồi trên ngai vàng sắc mặt của hắn cũng không tốt lắm, đột nhiên ý thức được điều gì, cúi đầu với Cơ Phượng, lôi kéo Tra Ô Vương tử, liến thoắng nói rất nhiều lời, mặt của Tra Ô Vương tử cũng tái nhợt, bị Cơ Phượng hiền hòa nhìn sang, không khỏi kẹp chặt chân, lộ ra một nụ cười nịnh nọt.

Vừa rồi Cơ Phượng hạ thấp giọng không có vài người nghe được, nhưng câu nói “tịnh thân” lúc trước hắn nói lại rơi vào lỗ tai của mọi người đang ngồi, mặc dù người sáng suốt vừa nhìn liền biết Cơ Phượng là đang bảo vệ Hoa Dung Công chúa, nhưng vẫn có người dùng ánh mắt chứa ý tứ hàm xúc không rõ quét về phía hạ thân của Tra Ô Vương tử.

Sứ Giả coi lời mình vừa mới nói như thứ gì dơ bẩn lắm (nguyên văn là rắm thối nhưng mà tớ thấy không lịch sự lắm nên đổi một chút) dIiễẽnDDannlêêquýúđÔn không nhắc lại nữa, Cảnh Nguyên đế xanh cả mặt, ánh mắt nhìn Cơ Phượng lại thêm vài phân tìm tòi nghiên cứu, nói: "Nếu vương tử đã ôm bệnh nhẹ, vậy chuyện này thôi đi, còn thỉnh Cơ ái khanh ngồi vào vị trí."

Cảnh Nguyên Đế người này không giống người khác, hắn càng thích vị đại thần nào, thì càng là thích gọi thẳng kỳ danh, càng là có khúc mắc với người nào, lại càng muốn kêu khanh hoặc ái khanh gọi vô cùng thân mật, hiện tại hắn vừa mới đăng cơ, còn không người nào phát hiện ra điểm này, nhưng Đát Kỷ chú ý tới hắn đã thay đổi cách xưng hô với Cơ Phượng, hơi khẽ hất mày, lại không thèm để ý.

Cơ Phượng quay trở lại chỗ ngồi, nhưng cũng không có ý muốn tranh công với Đắc Kỷ, đây vốn là chuyện hắn nên làm, chẳng qua là phát hiện Đắc Kỷ đến nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt chỉ lởn vởn ở chỗ những quý công tử có tướng mạo tuấn mỹ kia, trong lòng vẫn là nhịn không được chửi má nó.

Hắn sống đã ba mươi năm nay căn bản chưa bao giờ cảm giác mình lớn lên rất khó coi, dung mạo mày kiếm, mắt sáng, thân thể lại cao lớn tuấn lãng, dưới trướng có binh, trong tay có quyền, hắn là phu quân trong mộng của vô số nữ tử Tây Bắc, đâu ai ngờ được đến kinh thành, nữ nhân kia nhìn trúng đều là những nam nhân còn ẻo lả hơn cả nữ nhân, tên nam nhân mà nữ nhân kia đang nhìn, hắn một tay có thể đánh mười cái.

Trong lòng khó chịu, ánh mắt lại thành thực đảo quanh người Đắc Kỷ, mấy đời hoàng thất mới có một vị Công Chúa, tựa như bao hàm mấy đời hoàng tộc dạy dỗ, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều không tự chủ phát ra tư thái quyến rũ người, mày kia, mắt kia, thắt lưng kia, chân kia, bộ dáng kia đều giống như tiên thiên, cho dù hắn tưởng tượng thế nào đi nữa, cũng không thể tưởng tượng ra nữ nhân nào có thể xinh đẹp hơn nàng.

Dường như chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, cũng có thể khiến cho nhân tâm như nhũn ra. Cơ Phượng uống một ngụm rượu, đột nhiên có chút không muốn nhìn thấy nữ nhân này cười với  những người khác.

Trên cung yến xảy ra một trò cười, rất nhanh đã kết thúc, khắp người Cơ Phượng đều là mùi rượu, thời điểm rời khỏi chỗ cũng không hành lễ với Cảnh Nguyên Đế, nhưng dường như mọi người cũng không có cảm thấy hắn vô lễ, nói cười ríu rít tan cuộc.

Lâu rồi Đắc Kỷ không ở trong cung, theo như trong nguyên bản, Cảnh Nguyên Đế vô cùng giận dữ, lần này mặc dù nhờ có Cơ Phượng mà vượt qua chuyện này, nhưng sắc mặt của Cảnh Nguyên Đế vẫn rất không đẹp mắt, điều nàng không thích nhất là nhìn sắc mặt người khác.

Ngự liễn đến cửa cung, lại đổi sang xe ngựa, mới vừa vào xe ngựa, phía sau lưng đã ngay lập tức đã có một thân thể nam giới mang mùi rượu tiến lại gần, thanh âm trầm thấp của Cơ Phượng vang lên ở bên tai: "Để cho ngươi của ngươi đánh xe ra khỏi đây đi."

Đắc Kỷ cũng uống rượu, nhưng cũng không có say như Cơ Phượng, nghe vậy cười nhẹ một tiếng, lến tiếng sai phu xe đi về phía biệt trang ngoài thành, Cơ Phượng thở ra một hơi, Đắc Kỷ chợt đưa tay về phía sau sờ sờ hắn gò má, ôn nhu nói: "Bản cung còn tưởng rằng gặp phải cướp, nguyên lai là tướng quân."

"Ngươi phóng túng như vậy, còn sợ cướp sao?" Giọng nói của Cơ Phượng khàn khàn, trong đêm tối lại mang theo chút gợi cảm muốn chết, Đắc Kỷ đè lại bàn tay hắn đang vươn về phía ngực mình, lại bị hắn một phen đè lại cổ tay

Đắc Kỷ chỉ giãy giụa tượng trưng vài cái, liền thuận thế tựa ở trong lòng Cơ Phượng, màn sa đã cản lại vài phân ánh trăng, chiếu vào đôi mắt đào hoa của nàng, dường như bịt kín một tầng thủy quang mê người, nói: "Bản cung chỉ sợ cướp không phải là tướng quân nha."

Cơ Phượng cúi đầu hôn lên cổ nàng, lưu lại một ấn ký sẫm màu trên cần cổ truyết trắng của nàng, trong đôi mắt lại mang theo vài phần hung ác nham hiểm, "Vậy Nguyệt Nhi yêu dấu của ngươi đâu, còn vài tên ngồi trong cũng yến kia nữa, nếu là bọn họ, ngươi có phải hay không cũng nghe theo bọn hắn như vậy?"

Đắc Kỷ ôn nhu đáp một câu: "Muốn vài người, mới bì kịp được tướng quân một người này..."

Đầu tiên Cơ Phượng ngừn lại mộ chút, sau đó lập tức động tác càng phát tàn nhẫn, đợi đến khi đến biệt trang ngoài thành, Đắc Kỷ đã không muốn nhúc nhích, ngừng nửa khắc, vẫn là Lưu Vân bên ngoài đỏ mặt thấp giọng nói: "Điện hạ, đã đến thôn trang ."

Không nghe thấy công chúa nhà mình trả lời, rèm bị một bàn tay khớp xương rõ ràng vén lên, nguyên bản trên đường nghe đã nghe được giọng nói, nhưng lúc này gặp mặt, quả nhiên lại là vị Đại tướng quân mặt dày kia, d~đ*lêquýđônnnn$ Lưu Vân có chút buồn bực nhìn Cơ Phượng ôm công chúa nhà mình xuống khỏi xe ngựa.

Trong thôn trang đều là tâm phúc của Hoa Dung công chúa, phần lớn đều là Chiêu Đế chọn đến, từ khi nàng xuất giá liền đi theo nàng, sự tình hoang đường hơn cũng đã gặp rồi, giờ phút này mọi người mắt xem mũi mũi nhìn tâm, không có một người dám nhìn nhiều, Cơ Phượng ôm Đắc Kỷ, một tầng áo khoác bọc lại còn ngại không đủ, lại cầm áo choàng mà hạ nhân vừa mang đến, bao thêm một tầng cho Đắc Kỷ.

"Nhà cũng đã đến, phủ nhiều như vậy, nóng." Đắc Kỷ thoáng nhìn Cơ Phượng, giọng nói giống hệt như lúc Hoa Dung công chúa được nuông chiều.

Cơ Phượng không phải là Chiêu Đế, hắn hạ mắt nhìn Đắc Kỷ, mày kiếm khẽ nhếch lên, nói "Lập tức sẽ không nóng nữa."

Trong lòng Lưu Vân đột nhiên lộp bộp một tiếng, lập tức một tiếng ngựa hí, nhưng Cơ Phượng đã thả ngựa phía trước xe ra, ôm mỹ nhân trong ngực nhảy lên trên ngựa, roi ngựa giương lên, đầu ngựa chuyển một cái, con ngựa kia lập tức chạy như bay mà đi.

Tất cả mọi người còn chưa phản ứng kịp, Đắc Kỷ nửa ôm lấy cổ của Cơ Phượng, lại cười , tiếng gió ở bên tai gào thét, Cơ Phượng say chuếnh choáng thanh âm lúc nhẹ lúc nặng.

"Lão tử dẫn ngươi quay về Tây Bắc, cắt đứt những thứ loạn thất bát tao của ngươi đi, lão tử sẽ dùng kiệu tám người khiên thú ngươi vào cửa, ngoan, lão tử sẽ thương ngươi..."

Sau khi Cơ đại tướng quân bắt cóc người xong, lập tức quay về đại doanh, ra lệnh một tiếng, đại quân xuất phát, bình thường hắn không thế uống rượu, lúc say cũng không đỏ mặt, ánh mắt mơ hồ giống như người thường, ngược lại khí định thần nhàn, ánh mắt sắc bén, Chu Bình cùng Vương Thịnh vốn đã chắc chắncho rằng tướng quân nhà mình chuẩn bị đem tiểu quả phụ mang về Tây Bắc, cũng không có phát giác có điều gì đó không đúng.

Quân Tây Bắc đã chuẩn bị xong từ một ngày trước chỉ đợi lệnh xuất phát, hiện thời bất quá chỉ sớm hơn một chút, từ trước đến nay ở trong quân Cơ Phượng luôn nói một là một, mười vạn đại quân tự động xuất phát theo quy tắc, kỵ binh chạy đuổi theo sau lưng Cơ Phượng, Lưu Vân mang người đuổi theo đến đây, bất luận thế nào cũng đều không thấy bóng dáng Cơ Phượng.

Đát Kỷ biết rõ, cho dù chuyện này có truyền đến tai của Cảnh Nguyên Đế, Cơ Phượng cũng không hội chịu chút trách phạt nào, vốn dĩ binh mã của triều đình cũng khong dông đảo bằng quân lính Tây Bắc, huống chi Cảnh Nguyên Đế vẫn chỉ là con dối của nội các, giống như chuyện hòa thân vừa rồi, Cảnh Nguyên Đế tối đa là tức giận trên mặt, cấp triều thần xem, trong lòng lại âm thầm mong chờ nàng có thể lôi kéo Cơ Phượng thật tốt.

Cơ Phượng cho dù là uống rượu say cũng hiểu rõ ràng điểm này, hắn cũng không phải là không kiêng nể gì cả, làm càn là vì nắm chắc, nhưng cũng lại có chút lo lắng, không thể không nói lần này hắn đã làm một chuyện vô cùng khác người rồi.

Bốn ngày sau khi đại quân của Cơ Phượng xuất phát Cảnh Nguyên Đế cấp chiếu thư, thời gian đúng là cực kỳ đặc biệt, thời gian bốn ngày đủ để cho đoạn tình yêu này truyền khắp kinh thành, cho dù Cơ Phượng không muốn nhận cũng không được.

Kỳ thật cũng đúng như Cảnh Nguyên Đế dự liệu, Cơ Phượng vừa tỉnh rượu liền nghĩ không nhận chiếu thư đến, còn ý đồ sai người vụng trộm đưa Đắc Kỷ trở về, Chu Bình và Vương Thịnh đều kinh ngạc đến ngây người, thay phiên nhau đến làm công tác tư tưởng cho chủ soái nhà mình, không cần biết đây là tiểu quả phụ nhà ai, chỉ cần tướng quân ngươi thích, thì cho dù là hoàng thất công chúa, chúng ta đã mang về rồi thì cũng liền dẫn theo thôi!

Bóp chiếu thư của Đế Vương, nhìn mỹ nhân trên lưng ngựa đang cười tươi như hoa, ngực của Cơ Phượng như có búa nện vào nghẹ khuất, một hồi lâu sau, cắn răng, thú thì thú, lão tử còn quản không được ngươi sao!