Đắc Kỷ

Chương 40: Danh tướng và mỹ nhân thời trước (9)




Edit: Hiên Viên Linh

Đồ cưới Cảnh Nguyên Đế đưa tới vô cùng phong phú, ban thưởng cũng rất người, Đắc Kỷ nói trong phủ không còn chỗ nào chứa quả thật cũng không phải nói dối, ngoại trừ hạ nhân hầu hạ, còn có thêm năm trăm tinh binh, gần bằng với tiêu chuẩn hòa thân của tiền triều.

Nghiêm khắc mà nói Cơ gia cũng không thể xem như hạ thần của Đại Ninh, bên ngoài xưng là thần tử, nhưng thuế thu được ở Tây Bắc không giao nộp cho triều đình, triều đình cũng chưa từng cho một đồng quân lương, bốn mươi vạn quân Tây Bắc gần như có thể nói là tự cấp tự túc, càng giống một thái ấp hơn.

Cảnh Nguyên Đế đã ba mươi tuổi, khi còn là Hoàng Tử thì hậu cũng chỉ có mình hắn lớn nhất, tới khi làm Thái Tử cũng không có đối thủ cạnh tranh, cả ngày không phải là lấy lòng Chiêu Đế sống phóng túng, thì cũng là được người khác tâng bốc, nịnh nọt, từ trước đến giờ đều là nói như rồng leo, làm như mèo mửa, Cơ Phượng không cần suy nghĩ cũng biết là hắn đang có chủ ý gì, nhưng có lẽ vì suy tính chuyện gì đó, cũng không đụng tới những người được phái tới này, vẫn cho phép bọn họ “bí mật” thăm dò trong thành như cũ.

Chuyện này Cơ Phượng hiểu rõ, Đắc Kỷ cũng hiểu rõ, nhưng nàng cũng không để ý, mỗi ngày đều nói cười ríu rít với Cơ lão phu nhân, tựa như không hề phát giác điều gì cả.

Nửa tháng nói thì dài, kỳ thật cũng là một cái nháy mắt, Hoa Dung công chúa đã ba lần bái đường, Cơ Phượng cũng từng động phòng hai lần, cả hai người đều có thể coi là vô cùng quen thuộc chuyện này, bái thiên địa xong, cách khăn voan Cơ Phượng nhẹ giọng nói với Đắc Kỷ: "Ta đi kính vài ly rượu sẽ đến, chờ ta."

Giọng nói Đắc Kỷ trầm thấp, mang theo chút ý cười: "Đi đi, hôm nay là đêm tân hôn, chỉ mong tướng quân không đi nhầm vào của phòng quả phụ nào đó, bản cung đã hài lòng rồi."

Cặp mày rậm của Cơ Phượng nhếch lên, cắn răng nói: "Ngươi cũng biết là đêm tân hôn, không thể không chọc giận ta vài lần được sao?"

"Ta nói là thật, là lời trong lòng." Trong giọng nói của Đắc Kỷ mang theo vài phần vui vẻ: "Tướng quân, người vừa rồi ngồi chỗ kia luôn nhìn chằm chằm người là ai? Cách một tần voan ta nhìn thấy không rõ lắm, phu nhân kia có đẹp hay không?"

Cơ Phượng dựa vào gần khăn voan đỏ mỏng kia, thanh âm đè thấp, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Người ta xinh đẹp hơn ngươi nhiều!"

Đắc Kỷ ôn nhu nói: "Xem ra là không đẹp bằng ta, vậy là ta yên tâm rồi, tướng quân nhanh lên nha."

Cơ Phượng trợn tròng mắt nhìn bóng lưng thướt tha đang được đỡ đi đến tân phòng của Đắc Kỷ, chỉ cảm thấy toàn thân bốc hỏa, hơn nữa hơn phân nửa cơn tức đều đã đi theo bóng lưng kia, vì thế tốc độ mời rượu cũng nhanh hơn vài phân.

Qua hành lang, cách cảnh huyên náo bên ngoài cũng có chút xa, hôm nay Lưu Vân ăn mặc hỉ khánh (trang phục vui mừng ngày vui), cùng với một cung nhân Cảnh Nguyên Đế ban cho đỡ hai bên người Đắc Kỷ, dẫn đường ma ma đằng trước cách các nàng cách một đoạn đường, cung nhân Cảnh Nguyên Đế đưa tới kia liền hạ thấp giọng nói với Đắc Kỷ: "Công Chúa, nô tỳ nhìn thế nào cũng thấy sắc mặt của Đại tướng quân không tốt lắm? Hay là hắn mất hứng chuyện gì?"

Cách một lớp voan mỏng Đắc Kỷ không thấy rõ thần sắc của cung nhân này, nhưng nghe thấy rõ giọng điệu tha thiết quan tâm của nàng, chắc hẳn trên mặt cũng là bộ dáng lo lắng, nàng cười cười, thanh âm êm dịu: "Cứ mặc kệ hắn, có một số người luôn luôn bày ra bộ mặt thối, cực kỳ phiền phức."

Lời nói này nghe qua thì như đang mắng Cơ Phượng, nhưng trong đó lại ẩn chứa ý vô cùng thân mật, cung nhân kia cũng cười, đáp: "Vẫn là Công Chúa hiểu rõ tính tình của Đại tướng quân."

Lưu Vân lại nhíu lông mày nhìn cung nhân kia một cái, cứ coi như nàng ta là người Cảnh Nguyên Đế đưa tới, nhưng nói chuyện cùng với Điện Hạ như thế này, cũng thật không có quy củ.

Đắc Kỷ thấp giọng cười một tiếng, không nói gì, hiện tại người ở bên ngoài vẫn nghĩ nàng là một người rất tùy hứng, d!enđ@nleequyud0n có quy củ hơn nữa cũng không có được ưu việt gì từ nàng, cung nhân này nhìn như không có quy củ gì cũng là do tính tình của Hoa Dung công chúa dạy ra.

Chỗ ở của Cơ Phượng ở Phủ Tướng Quân cũng là tiểu viện mà hắn ở từ nhỏ, sau hắn lại liên tục ở lại quan doanh, vì vậy cũng không có người nào nghĩ đến việc cấp cho hắn một biệt phủ riêng, tòa Chính đường* này hắn cũng chỉ đến khi hắn thành hôn, nhưng từ sau khi hai vị thê tử qua đời, dần dần hắn cũng không đến nữa, bây giờ Chính đường lại được dọn dẹp sửa sang một lần nữa, đúng là rực rỡ hẳn lên.
*Chính đường là một phần trong phủ hay phủ đệ dùng để bái tế, thờ cúng

Cơ lão phu nhân thật sự muốn tốt cho Đắc Kỷ, sợ nàng ở không quen, đến Chính đường cũng không an bài hạ nhân của mình, an bài toàn bộ hạ nhân trong phủ công chúa đến hầu hạ trong chính đường, sau khi đi vào liếc mắt một cái, nếu không phải là cách bố trí của nơi này không nổi, người khác còn tưởng rằng là đang bước vào Phủ Công Chúa.

Đồ trang trí trong tân phòng được đổi mới hoàn toàn, bậc thềm được thay bằng ngọc gạch sáng bóng có thể soi gương được, màu sắc thống nhất, một bức tượng đá hồng mã não chỉnh khối được đặt ngăn cách hai gian trong ngoài thay thế cho bình phong, bốn góc của chiếc bàn gỗ lim đều được thiếp vàng, giường ngủ cũng là mới được đóng, màn ngủ tơ vàng được thêu mẫu đơn đỏ, lụa đỏ hai bên rủ xuống được thắt thành hoa, trong mắt là một cảnh vô cùng hỉ khánh, tráng lệ.

Lưu Vân đỡ công chúa nhà mình đi ngồi trên hỉ giường, đột nhiên liền có một tiểu đồng mày rậm mắt to mở màn ra nhảy xuống giường, hai má hồng hồng khom người hành lễ, lúng búng kêu một tiếng cữu nương, lấy hạt sen đậu phộng vung vãi trên giường rồi chạy mất, hài cũng không kịp mang.

Đắc Kỷ nghiêng đầu nhìn, không xác định nói: "Đứa bé kia tại sao lại ở trong tân phòng vậy?"

"Hồi bẩm Điện Hạ, tiểu hài tử kia, là đồng tử tọa giường, đây là tập tục dân gian, nói rằng vào ngày tân hôn phu gia phải tìm hài tử của thân thích ở trên giường ngủ trong tân phòng một lát, sang năm mới có thể ôm nam đinh." diĩẽnndđànlêêquúyđOôn Lưu Vân cười giải thích, sau đó, dừng một chút, lại có chút không cao hứng nói: "Khó trách Công Chúa không hiểu rõ lắm, cho dù là ở tiền triều, cũng không có Công chúa hay Phò mã có thể làm như vậy, Công chúa sinh được hài tử là ân điển, không sinh thì thế nào? Cũng chỉ có Cơ gia..."

Đắc Kỷ cách khăn voan, giọng nói ôn nhu: "Ta ngược lại nghĩ rằng sinh hài tử, không cần biết là nam hay nữ, lúc nào ôm chơi cũng thật thú vị."

Lưu Vân ủy khuất liếc nhìn nàng một cái, không lên tiếng, cung nhân Cảnh Nguyên Đế đưa tới vội vàng tiếp lời nói: "Công chúa cũng đừng nói như vậy, gia tộc giống như Cơ gia này, cho dù Công chúa không sinh nam đinh, nhất định Đại tướng quân cũng để cho người khác sinh, huống chi nam nhi của Cơ gia một người chê thiếu, hai cái chê ít, luôn luôn là nhân  tài trụ cột của Đại Ninh ta."

Đắc Kỷ không nói tiếp, cung nhân kia cũng tự thấy có chút lúng túng, cười khan vài tiếng, không nói thêm gì nữa.

Chỉ thời gian nói vài câu, Cơ Phượng đã đẩy cửa vào, hắn không uống quá nhiều rượu, chỉ kính một vòng, bên ngoài trời cũng chưa tối hẳn. Hôm nay hắn mặc một bộ hồng y mạnh mẽ, tướng mạo cũng đỏ rực như hỏa viêm, thoạt nhìn còn tươi sáng hơn so với những bộ y phục trầm sắc mà hắn vẫn mặc, cũng khiến khắn trẻ ra không ít tuổi, hai gò má của cung nhân mà Cảnh Nguyên Đế đưa tới cũng hồng lên, Lưu Vân vội vàng kéo nàng cùng cúi đầu hành lễ.

Cơ Phượng đưa tay ý bảo các nàng đi xuống, bước vài bước đến trước người Đắc Kỷ, cầm lấy gậy hỉ như ý, vén khăn voan nàng đã đội cả ngày hôm nay lên.

Đắc Kỷ vốn là nửa cúi đầu, khăn voan được vén lên, nàng liền giương mắt liếc về phía Cơ Phượng một cái, Cơ Phượng nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, dùng gậy hỉ như ý dài nhỏ gõ vào lòng bàn tay, đột nhiên lông mày nhíu lại, tà tà cười xấu xa nói: "Không vừa lòng, không như ý, lớn lên quá xấu, quá xấu ."

Tóc mây khẽ nâng lên một chút, khóe mắt Đắc Kỷ khẽ giương lên, ném hỉ bình đang cầm trong tay về phía Cơ Phượng, thấy hắn vô ý thức đón lấy, hừ cười một tiếng: "Ngươi không vừa lòng đẹp ý, vậy thì sao ta có thể sống bình an đến già được đây."

Cơ Phượng cười ha ha, thuận tay đặt hỉ bình sang một bên, một tay ôm lấy Đắc Kỷ vào lòng, cắn vành tai nàng một cái, thấp giọng nói: "Ông trời không thể cho ngươi một đời bình an, nhưng lão tử có thể cho ngươi..."

Đắc Kỷ quay mặt lại, giương mắt nhìn Cơ Phượng, cười dài nói: "Ngươi không phải là không vừa lòng, không như ý sao? Vậy thì sao phải chịu ủy khuất mà ôm ta vậy?"

Cơ Phượng áp Đắc Kỷ ở dưới thân, ánh mắt đột nhiên ám trầm, giọng nói khàn khàn vài phần: "Nương tử nhà mình, có xấu hơn nữa cũng vẫn dễ nhìn."

Tóc đen như mực trải ra ở trên giường đỏ tươi, làm nổi bật dung nhan như hoa như ngọc, cũng không biết là bị dung nhan hoa mê hoặc ánh mắt, hay là say rượu, Cơ Phượng khẽ nhắm mắt, khẽ hôn một cái lên môi Đắc Kỷ, cái hôn ôn nhu nhất từ trước đến nay.

"Cứ kiên định đi theo lão tử, lão tử thương ngươi, đừng..." Cơ Phượng hơi say nói được một nửa, ánh mắt đột nhiên chợt lóe lên vẻ thanh tỉnh, lại tựa như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, cúi đầu hôn môi Đắc Kỷ một cái, đưa tay cởi đai lưng hỉ phục của nàng.

Đêm động phòng hoa chúc, cũng là khoảnh khắc đắc ý nhất trong nhân sinh, Cơ đại tướng quân này một khi “đắc ý” liền là một ngày một đêm, ngày hôm sau vẫn đúng giờ thức giấc, tinh thần vô cùng phấn chấn đến thao trường luyện binh.

Cơ Phượng có tinh thần, nhưng Đắc Kỷ lại không được như vậy, thân thể của Hoa Dung Công chúa còn chưa bị tửu sắc tàn phá đến hư hỏng, nhưng cũng yếu ớt hơn nhiều so với những phụ nhân cùng tuổi với nàng, nàng quen chơi đùa cùng những con cừu nhỏ ôn thuần, nhưng Cơ Phượng lại là hổ lang trưởng thành, qua vài lần chung đụng có thể thấy rõ sự khác nhau này.

Kỳ thật Cơ lão phu nhân còn lo lắng cho nàng nhiều hơn, dù sao hai người con dâu trước đây của nàng cũng vì vậy mà sợ Cơ Phượng đến chết, chuyện này cũng không đáng kiêu ngạo, ngược lại nếu như truyền ra ngoài còn khiến người ta chê cười, bà làm mẹ chồng nên nói chuyện này với con dâu cũng không tốt, chỉ có thể uyển chuyển khiến Cơ lão tướng quân giao việc cho Cơ Phượng nhiều một chút, khiến hắn tiêu hao nhiều tinh lực ở những vấn đề khác.

V384 có chút buồn bực, nếu nói phá hư thân thể, thì Việt Cơ còn hư nhược hơn nhiều sơ với Hoa Dung công chúa, đó chính là Lâm muội muội* yếu đuối chỉ có thể sống được vài năm, vậy mà Đắc Kỷ chỉ dùng thân thể tựa như Lâm muội muội đó của Việt Cơ cũng có thể khiến Tần Vương đang thời kì mạnh mẽ lang thôn hổ yết ép thành người như thế nào, tại sao trở thành Hoa Dung công chúa này, lại mau chóng bị Cơ Phượng ép khô như vậy?
*Lâm muội muội: nhân vật Lâm Đại Ngọc trong Hồng lâu mộng

Đắc Kỷ cũng tựa hồ có chút ngoài ý muốn, nghe được hệ thống luôn luôn thuần khiết kia hỏi vấn đề này, nhíu mày, ấn lên bụng bằng phẳng, ý tứ rất rõ ràng, nàng lại có rồi.

V384 thiếu chút nữa không phun ra một ngụm máu như Lăng Tiêu* ra, thì ra như vậy con Hồ Ly này trừ vạn nhân mê ra, còn tự có thể thức giống như Quan Âm Tống Tử**.d13nđan lê#quý$đôn@ Hoa Dung công chúa trầm mê thanh sắc nhiều năm như vậy cũng chưa từng mang thai cho dù chỉ là nhất nhi bán nữ, nhưng khi Đắc Kỷ vừa đến, lại ngay lập tức có bầu.
*Lăng Tiêu: tên một loài hoa có màu đỏ
**Quan Âm Tống Tử: Quan Thế Âm Bồ tát là vị Bồ tát ngàn tay ngàn mắt, đại từ đại bi tìm theo tiếng kêu cứu của chúng sinh để giúp người vượt qua biển khổ, cảm hóa người hữu duyên. Người xuất hiện mọi nơi, mọi lúc trong cõi Ta Bà, với 32 hóa thân vi diệu để thị hiện hóa độ chúng sinh. Trong đó, có hóa thân Tống Tử Quán Âm của Bồ tát, nhờ công ơn lớn lao của hóa thân Quán Âm Tống Tử Bồ tát, mà sự sống được sinh sôi trong bình yên và an lành, biết bao người phụ nữ được “mẹ tròn con vuông”. Bồ tát Quán Âm Tống Tử thị hiện trên đời để ban cho những người cầu xin con trai sẽ có được đứa con trai hiếu thảo, người cầu xin con gái sẽ có người con gái ngoan hiền. Không những thế, Bồ tát Quán Âm Tống Tử còn cảm hóa ma nữ bảo vệ sự an toàn cho những người phụ nữ trong khi sinh và sau khi sinh được mẹ tròn con vuông. 

“ Ta nhớ sai sao? Nhiệm vụ này đâu có phức tạp như thế? Cơ Phượng vô tội a!”

Đắc Kỷ đùa giỡn với V384 một chút, trên mặt mang nét vui vẻ, nhưng nhìn thế nào cũng thấy nàng không hề để tâm đến vấn đề này: "Đây là chuyện ta không thể khống chế, nếu như đã có thì sinh đi, dù sao ta cũng không có vấn đề gì. Huống chi là nam thai, đứa bé trong bụng của nàng sau này làm hoàng đế, tối thiểu hương khói trăm năm sẽ không suy yếu, cái chết kiểu này có lẽ là không thể nào tốt hơn đi?"

V384 nuốt nước miếng một cái, không thể không thừa nhận, chỉ bằng đứa nhỏ trong bụng này, làm một công chúa vong quốc, nhưng lại có thể lưu lại huyết mạch Hoàng Đế tiền triều cho hàng trăm năm sau, đời đời kiếp kiếp tế bái hương khói vì nàng, xác thực không có kiểu chế nào tốt hơn kiểu chết này.

(chương này mình định đổi xưng hô cho thân mật nhưng mà hai anh chị cứ thích chọc ngoáy nhau như vậy nên mình giữ nguyên không đổi)