Đại Bạo Ngọt

Chương 18: Đừng hôn




Dịch: CP88

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP88 xin chân thành cám ơn!

***

Kỷ Diệc Hoành đọc xong tờ kịch bản được phát thì dừng lại, sau đó nhấc mắt nhìn sang.

Thi Điềm còn đang si ngốc nhìn anh, tầm mắt hai người thình lình đối đầu nhau, hàng lông mày nhíu chặt của cậu thiếu niên hơi giãn ra, tâm tình cũng dần rút ra khỏi tờ kịch bản, đôi con người đen láy thậm chí còn mang theo mấy phần ấm áp. Thi Điềm vội vàng thu tay về, chuyển tầm mắt đi nơi khác.

Cô nhìn thấy có người đi vào phòng thu âm, đưa cho Kỷ Diệc Hoành một tờ giấy khác.

Thi Điềm không biết đã xảy ra chuyện gì, Kỷ Diệc Hoành quét mắt một lượt, trên một tờ giấy a4 tràn ngập đều là lời thoại.

Người kia vỗ vỗ vai Kỷ Diệc Hoành, lại khom lưng nói gì đó với anh, Thi Điềm nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành khẽ gật đầu đáp lại.

Anh đeo lại tai nghe, sau đó làm lại động tác ra hiệu vừa rồi.

Tờ giấy tràn ngập từ này là phần cao trào của tác phẩm, giọng nói Kỷ Diệc Hoành khàn khàn mà bi thương, mỗi một từ bên trong đều mang theo thứ tình cảm thâm tình lại bất đắc dĩ mười phần, yêu nhưng lại không thể, cảm giác như tâm ma trong khoảnh khắc đột ngột cùng một lúc bạo phát ra.

Thi Điềm lại rơi vào trạng thái mơ màng, chóp mũi ê ẩm, thật sự muốn khóc.

Mãi đến khi có tiếng vỗ tay truyền vào tai cô, Thi Điềm mới hoàn hồn lại. Cô nhìn thấy Kỷ Diệc Hoành tháo tai nghe xuống, đang đi từ trong ra ngoài.

Thi Điềm rút chai nước từ trong balo ra, đi tới cửa chờ sẵn.

"Uống nước đi."

Kỷ Diệc Hoành nhận lấy chiếc cốc, nhân viên đứng bên cạnh Thi Điềm còn chưa đi, "Có bạn gái ở bên cạnh chăm sóc đúng là càng có động lực phát huy toàn bộ tài năng nha?"

Kỷ Diệc Hoành còn chưa kịp nuốt ngụm nước trong miệng, bình tĩnh ngậm lại, đôi mắt đen láy dừng trên người đối phương.

Thi Điềm vội vàng xua tay, hiểu nhầm hiểu nhầm rồi, nhân viên vừa cười vừa nói "Sinh viên đại học yêu nhau là chuyện hết sức bình thường, bạn gái em cũng thừa nhận rồi."

Tầm mắt anh lại chuyển sang dừng trên khuôn mặt của Thi Điềm, cô trợn tròn mắt, "Mình không có nói mà."

Nhân viên có việc nên nói xong câu đó thì đi luôn, Thi Điềm cảm thấy hiểu lầm này vô cùng không ổn, "Rõ ràng vừa rồi chị ấy chỉ hỏi mình cậu có phải là..... bạn học nam của mình không."

Thật sự là hỏi như vậy hả? Đến Thi Điềm còn cảm thấy ba chữ này không có sức thuyết phục chút nào, người ta nhất định là đã hỏi anh có phải bạn trai của cô hay không.

Yết hầu Kỷ Diệc Hoành hơi lăn, ừm một tiếng rồi nhét cốc vào trong chiếc balo Thi Điềm đang ôm khư khư.

Kết quả sẽ không thể có ngay lập tức, nhất định còn phải quay về chờ.

Kỷ Diệc Hoành cầm chiếc balo trong ngực Thi Điềm về, hai người một trước một sau đi về phía ga tàu điện ngầm.

"Đúng rồi, cậu đã nghĩ ra muốn yêu cầu gì chưa?" Kỷ Diệc Hoành dừng chân lại, chờ cô đi lên.

Thi Điềm đi đến bên cạnh anh, "Mình không có yêu cầu gì cả."

"Nếu cậu đã không nói thì để tôi đi, cậu nghe rồi xem xem có được không." Kỷ Diệc Hoành đứng lại ở ven đường, ánh sáng từ trên đỉnh đầu được tán lá sum suê chặn lại, "Lượng công việc như ngày hôm nay chắc cậu cũng đã cảm nhận được rồi, cậu là trợ lý của tôi, vậy nên những loại chi phí phát sinh trên đường khẳng định không cần cậu móc túi. Từ thứ hai đến thứ sáu chúng ta đều ở phòng phát thanh, thời gian ngày chủ nhật của cậu có lẽ cũng sẽ bị tôi chiếm dụng, như vậy có vấn đề gì không?"

Thi Điềm đương nhiên là không vấn đề, dù sao chủ nhật ở trường cũng không có gì để làm, đi theo anh ra ngoài va chạm xã hội cũng tốt.

Cô vừa muốn mở miệng, lại bị Kỷ Diệc Hoành đoạt trước, "Được rồi, những thứ này nếu đã không có vấn đề gì thì chúng ta nói đến chuyện tiền lương đi."

"Không cần, thật sự không cần."

Kỷ Diệc Hoành lấy balo xuống, từ bên trong rút ra ví tiền, Thi Điềm nhìn thấy trong ví anh ngoài mấy tờ tiền mặt còn có mấy phiếu thẻ ăn cơm.

Kỷ Diệc Hoành đưa thẻ ăn cho cô, Thi Điềm lùi về sau một bước, không dám nhận.

"Cái này lần trước tôi ra ngoài thi đấu được trường thưởng, nhưng bình thường tôi không ăn ở trường, tôi cũng không biết phải cho cậu cái gì, đành lấy tạm cái này đi vậy."

Thi Điềm đỏ mặt, nhìn chằm chằm thứ trong tay anh. "Mình không cần, mình đến phòng phát thanh là tự nguyện, hơn nữa công việc ở đó còn mang đến rất nhiều cơ hội cho mình, thật sự không cần thù lao."

"Nhưng nếu như tôi đi ra ngoài thi đấu hoặc phỏng vấn cậu đều sẽ phải đi theo, đã mang tiếng là đi ra ngoài làm việc thì nhất định phải có thù lao." Kỷ Diệc Hoành kéo tay cô, nhét thẻ cơm vào. "Trong này không có bao nhiêu tiền, nhưng nếu thi thoảng tôi có ăn trưa ở trường thì cậu phải mua cơm cho tôi đấy."

Kỷ Diệc Hoành cảm thấy lý do của mình quá hợp lý, sau này anh đi đâu cô cũng phải đi theo, không khác gì một trợ lý phụ trách sinh hoạt là mấy. Kỷ Diệc Hoành chỉ nghĩ trả thù lao cho cô cũng là lẽ tự nhiên, dù sao hiện tại anh cũng đang ở bên ngoài kiếm tiền.

"Thứ hai nhớ chuẩn bị cho tôi hai lon coca."

"Không được đâu, thầy giáo đã nói cậu không được uống rồi."

Kỷ Diệc Hoành không để ý, đi thẳng về phía trước. "Tốt nhất là ăn cơm trưa xong thì tiện mua luôn, nhớ, tôi muốn loại lạnh."

Anh đúng là đã hoàn toàn coi cô thành trợ lý sai vặt rồi, cũng đúng thôi, có tiền mua tiên cũng được, càng lúc càng có thể sai đến thuận buồm xuôi gió rồi.

Chủ nhật, Thi Điềm ngủ thẳng đến giữa trưa mới bò ra khỏi giường.

Tưởng Tư Nam đang giặt quần áo, vừa mới ngồi xuống, một giây sau đã cầm điện thoại nhảy lên như con choi choi. "Miệng của mấy người này sao càng ngày càng nhảm thế nhỉ? Rõ ràng là gato không lối thoát mà!"

"Làm sao thế?"

"Cậu đọc đi, có người nặc danh mở topic, nói là sư tử nhỏ vào được phòng phát thanh là nhờ quan hệ với Kỷ Diệc Hoành, còn nói cái gì mà dựa cây to dễ hóng mát."

Thi Điềm đang đọc kịch bản phát thanh của《 Nhất Niệm 》, cô ngẩng đầu lên, "Đăng ở đâu?"

"Diễn đàn trường đó, lượng bình luận đang tăng vùn vụt, cậu bị đẩy lên đứng top luôn rồi."

Chu Tiểu Ngọc nghe xong, nhanh tay mở điện thoại lên, "Ai mà rảnh vậy hả? Tung tin đồn nhảm!"

Thi Điềm không lên tiếng, nhưng lượng bình luận quả thật càng lúc càng nhiều, còn có người nói bắt đầu từ thời gian huấn luyện quân sự Thi Điềm đã ngày ngày theo đuôi Kỷ Diệc Hoành, thậm chí còn theo đến cả nhà tắm.

Ngọn lửa oán giận cao đến tận trời xanh, người mở topic còn nói, hi vọng trường học công bố CV Thi Điềm gửi lúc đó, để xem rốt cuộc công bằng ở đâu.

Thi Điềm không nói chen vào, dù sao cô đã được chọn, thù lao cũng đã cầm về tay, cô còn phải quan tâm mấy thứ này làm gì cho mệt người?

Đến thứ hai, buổi trưa Thi Điềm cầm theo thẻ cơm của Kỷ Diệc Hoành vào nhà ăn ăn cơm, lúc quẹt thẻ phát hiện ra số dư trong thẻ còn tận một ngàn. Cô vào siêu thị của trường mua một lon coca ướp lạnh, rồi tung tăng đi đến phòng phát thanh.

Thi Điềm vừa đưa tay kéo cửa ra, khuôn mặt của Nghiêm lão sư lập tức đập vào mắt, cô theo bản năng giấu lon coca về sau lưng. "Thầy Nghiêm."

"Đến rồi à."

"Vâng."

Nghiêm lão sư chăm chú quan sát cô từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, tóm lại là nhìn quanh một lượt, cuối cùng hỏi, "Em bị cảm hả?"

"Đúng ạ." Thi Điềm húng hắng ho, có lẽ là vì thứ bảy vừa rồi đi theo Kỷ Diệc Hoành chạy tới chạy lui, lúc lạnh lúc nóng, vậy là đổ bệnh.

Nghiêm lão sư đóng cửa lại, ra hiệu cho Thi Điềm đi theo ra ngoài. Hai người đi lên hai, ba bước, Nghiêm lão sư mới xoay người, bộ dạng cực kỳ nghiêm túc nói với Thi Điềm. "Tuần sau Kỷ Diệc Hoành có một cuộc thi rất quan trọng."

"Vâng."

"Em......"

Thi Điềm chớp mắt một cái, "Thầy Nghiêm yên tâm, đến lúc đó em sẽ đi theo cậu ấy, giúp cậu ấy bưng trà rót nước."

"Không phải, ý của thầy là hai đứa đừng......"

Đừng cái gì?

Nhìn bộ dạng của cô, là vẫn chưa hiểu ra hả?

Quên đi, lời này thế nào cũng phải nói ra cho rõ ràng, ngộ nhỡ đến lúc đó cô lây ốm cho Kỷ Diệc Hoành thì phải làm sao?

"Chính là đừng có làm cái đó, hôn ấy!"

------ lời tác giả ------

Cầu bóng ma trong lòng lão sư ~

Cầu bóng ma trong lòng sư tử nhỏ ~