Đại Bát Hầu

Chương 118: Chen chúc




Dịch: alreii

Biên: †Ares†

- Nhanh! Núp vào trong hẻm núi ~!

Trong hỗn loạn đám thiên binh bắt đầu điên cuồng chạy về phía hẻm núi.

Còn chưa kịp đợi bọn hắn chạy vào trong hẻm núi trốn mưa tên thì đã thấy hơn ngàn yêu quái cường tráng vô cùng được Lão Ngưu và sư tử tinh dẫn dắt từ hai bên giết đến, bọn chúng quơ đủ loại vũ khí có tính sát thương mạnh như là Lang Nha bổng, cự phủ, chiến chùy vây chặt đường đi của thiên binh.

Từng khuôn mặt hung thần ác sát, nhìn đều không phải là hàng dễ trêu!

- Rút lui ~ rút lui! Có quân mai phục!

Trong đám thiên quân có người lớn tiếng hét.

Nhưng mà gã chẳng có cơ hội để rút lui, chỉ hơi dừng bước thì gã đã bị đẩy ngã, đám chiến hữu sau người đã khủng hoảng đến cực hạn giẫm đạp lên thân thể gã mà tiếp tục tiến về phía những yêu quái đang sục sôi tinh thần tới cực hạn.

Tiếng rít gầm của mãnh thú vang lên.

Lập tức như hai đợt sóng triều đánh vào nhau, bọt sóng sắc đỏ tuôn ra.

Đại đao, Lang Nha bổng, chiến chùy, cự phủ không phải chém thì là nện, tuyệt đối không hề có đâm.

Máu tươi, não, tay cụt chân cụt, hiện trường máu thịt bay tung tóe như một chiếc máy xay thịt đang xoay tròn điên cuồng.

Màn này quá kinh hãi, cho dù thiên binh có sự từng trải lâu nhất trong thiên quân cũng chưa từng thấy cảnh này bao giờ.

Đám đại yêu quơ vũ khí nặng, thân thể vượt qua một trượng này như một bánh răng to lớn rống giận cuốn từng thiên binh vào bên trong, điên cuồng nghiền thành thịt vụn!

Từng tiếng răng rắc khiến người lạnh gáy là âm thanh xương cốt vỡ vụn!

Đám thiên binh vẻ mặt tên nào cũng co quắp.

- Rút ~! Mau rút ~!

Trong đám người đang cuộn trào mãnh liệt một thiên tướng nhảy lên cao, lớn tiếng hét:

- Dừng tay ~! Ta muốn gặp Giao Ma Vương của các ngươi!

Còn chưa gào xong, "vèo" một tiếng, mười mấy mũi tên đã lập tức bay tới chào hỏi gã.

Đám yêu quái giết đỏ cả mắt mới mặc kệ gã là ai với ai. Thiên tướng bình thường hùng hổ hiên ngang giờ phút này cũng chỉ lo chạy trối chết.

Làn mưa tên trên đầu, thi thể chất đầy đất, đám thiên binh bắt đầu rút lui về phía Đông.

Sóng triều sắc bạc điên cuồng rút lui, sóng triều sắc đen vẫn còn đang cuộn trào.

- Má nó, sao lại rút lui? Này, vừa mới bắt đầu thôi mà!

- Trở lại, đừng chạy, ta cầu các ngươi đừng chạy mà! Ta mới đánh quen tay thôi!

Lão Ngưu giết đến hứng khởi còn xách đại đao muốn đuổi theo, bị sư tử tinh túm lại.

Nhưng mà vào lúc thiên binh cho rằng đã có thể thoát khỏi nguy hiểm, trong rừng cây cánh Đông lại xuất hiện một đợt sóng yêu quái loại hình lực lượng chạy đến đánh bọc sườn.

- Cuối cùng đến lượt chúng ta rồi, móa, hình như chẳng còn lại nhiều lắm.

Đại Giác hưng phấn liếm rìu.

Chúng yêu quái sau lưng đang nóng lóng muốn nhào lên, chỉ đợi đám thiên binh xông tới như ban nãy.

Nhưng mà mong muốn của bọn chúng lại không thành công.

Đám thiên binh thất kinh hoảng hốt lần này như đã học khôn, không trực tiếp đâm sầm vào, mà nhanh chóng thay đổi phương hướng bắt đầu lui về vùng đất ẩm thấp ở phía Nam.

- Bay lên! Bay lên! Phía Nam chắc chắn cũng có mai phục! Không thể đi bộ!

Một tiểu tướng hét.

Mấy thiên binh nghe lời của gã giương cánh tính bay lên.

Nhưng trong làn mưa tên, giương cánh ra đơn thuần là không có chuyện tìm chuyện, thế là mấy thiên binh vinh quang tử trận.

Thiên binh còn lại không để ý gã nữa.

Đội ngũ thiên binh không hề có trật tự nhanh chóng bước vào vùng đất ẩm thấp.

Đám thiên binh này vọt mạnh được mấy bước, mấy tên dẫn đầu chạy ở trước hết rơi vào trong đầm lầy. Còn chưa đợi bọn hắn vẫy cánh thoát khỏi vũng bùn dưới chân, vô số thiên binh phía sau đã đè ép về phía bọn hắn.

Lập tức tiếng kêu rên liên tiếp.

Mà mấy vũng nước như đất trũng sau mưa trong mắt bọn hắn, sau đống lá xanh, từng yêu quái quen thuộc hoạt đồng chỗ ẩm thấp lặng lẽ hiện thân.

Xà tinh, cá sấu tinh, nhện tinh, cóc tinh...

- Này, chúng ta cược thử xem bọn chúng có thể thoát được từ chỗ chúng ta không.

- Được, ta cược bọn chúng không thể.

- Ý của ta là ta cược bọn chúng không thể, ngươi cược bọn chúng có thể.

- Làm gì có kiểu cá cược nào như vậy chứ?

Đám thiên binh đều trợn tròn mắt, tên nào tên nấy há to miệng gào khóc, bọn hắn chưa bao giờ nhìn thấy yêu quái gặp bọn hắn lại vui mừng thế này.

Đám yêu tinh này hoan hô reo hò giơ vũ khí trong tay bao vây thiên quân đang hoảng sợ.

Ở cuối cùng của đội ngũ, Khỉ Đá nhìn thấy một con cóc tinh già đến mức sắp đi không nổi, què một chân, chống quải trượng quơ cây đao tràn đầy gỉ sắt, lảo đảo hét lớn:

- Để lại cho ta một tên, để lại cho ta một tên, khụ khụ... Ta cũng muốn giết một tên...

Thiên quân đã sắp sụp đổ bắt đầu rút lui về phía vách núi.

Vào giờ phút này đây, bọn hắn chỉ còn lại hơn hai ngàn người, chen chúc bên vách núi dựa vào các thiên tướng cảnh giới Luyện Thần trở lên chống đỡ pháp trận ngăn cản những mũi tên xiêu vẹo lướt qua trên đầu, lúc này mới gắng gượng đứng vững được gót chân.

Không, bọn hắn còn chưa đứng vững được gót chân...

Ở trước mặt bọn hắn, hơn vạn yêu chúng đi trên đất liền đang điên cuồng chen về phía bên này.

Không sai, là chen.

Bọn chúng chen lấn nhau, dùng cả sức lực bú sữa mẹ để chen.

- Đừng chen! Đừng chen! Ai giẫm lên đuôi của ta ~!

- Móa, ngươi cầm cái gì vậy? Côn gỗ? Ức hiếp thiên quân cũng không thể như vậy chứ! Mau cút qua một bên xem bọn ta phát huy nè!

Một con chuột tinh bò thẳng lên người yêu quái khác, đạp vai bọn chúng chạy cả một đường, lại bị đồng đội túm đuôi ném về phía sau:

- Đánh thiên quân phải xếp hàng! Phải xếp hàng!

- Cút ngay! Ta là thủ lĩnh! Ta là thủ lĩnh! Để ta tới!

Sư tử tinh bị kẹt ở chính giữa gào thét.

Đáng tiếc bây giờ thì thủ lĩnh cũng chẳng có quyền ưu tiên, đi chậm thì vẫn bị kẹt ở phía sau.

Yêu quái thực sự không đi tới phía trước được thì dứt khoát nhặt đá ném, thậm chí còn có con ném luôn cả binh khí của mình.

Một màn khó mà tưởng tượng cỡ nào...

Có lẽ đám thiên binh đang run rẩy trước mặt đây đời này kiếp này cả nằm mơ cũng không thể ngờ được sẽ có ngày hôm nay.

Một thiên tướng gào thét thử phóng pháp khí của mình ra, nhưng còn chưa đợi gã niệm xong câu chú thì đã bị chen đến không tìm ra được phương hướng. Bên chỗ bọn hắn cũng bị chen lấn rất dễ sợ.

Khỉ Đá đứng ở trên vách đá lớn tiếng hét lên:

- Giao Ma Vương của bọn ta dặn dò rồi, bảo bọn ta phải chiêu đãi các ngươi thật tốt. Mấy năm nay các vị cũng lấy được không ít quân công, hôm nay là lúc để tính toán sổ sách rồi!

Trong sự tuyệt vọng, một tín hiệu cầu cứu bay lên không.

...

Chỗ xa, mấy thiên binh đóng quân trên boong thuyền của quân cánh Tây đang quyết đấu với mấy chiếc chiến hạm của yêu tộc nhìn lên.

- Đó là tín hiệu cầu cứu?

- Ừ, không sai đâu. Đám yêu quái càng ngày càng làm giống quá, ngay cả tín hiệu cầu cứu cũng chẳng khác mấy với chúng ta.

- Bậy, kém xa của chúng ta. Ngươi nhìn, của chúng ta sáng hơn nhiều.

Mấy thiên binh mồm năm miệng mười cãi nhau.

Chẳng mấy chốc vô số tín hiệu cầu cứu bay lên không trung.

- Đang phóng pháo hoa hả?

- Ban ngày đi phóng pháo hoa? Đúng là có bệnh!

Trác thiên tướng lĩnh quân chậm rãi đi qua sau lưng bọn hắn, hung hăng khinh bỉ.