Đại Bát Hầu

Chương 151: Đàm phán




Dịch: Mink

Biên: †Ares†

Vân Vực thiên cảng, trong đại điện, ánh nến chiếu sáng soi rõ hội nghị quân sự đang tiến hành.

Thiên Bồng chống tay vào sa bàn thật lớn cắm đầy cờ, cẩn thận suy nghĩ. Xung quanh là một vòng chiến tướng, ai nấy cũng nhìn không chớp mắt lên sa bàn.

Lão tướng Thiên Phụ cầm một cây gậy dài đang giảng giải.

Trình bày xong toàn bộ tình huống, Thiên Phụ nói:

- Nguyên soái, trong vòng ngàn dặm ở đây, ngoài ba cái động phủ Yêu Vương, còn rất nhiều thủ lĩnh yêu tộc chiếm cứ nên thế cục vô cùng phức tạp, quả thực là năm bè bảy đảng. Nếu quân ta vội vàng tấn công, thì mặc dù có thể lấy được chiến quả nhất định, nhưng làm không tốt sẽ bị đẩy vào vũng bùn, cuối cùng là không thu hoạch được gì. Có điều cho người lẻn vào thì không khó.

Hơi dừng lại, Thiên Phụ chắp tay nói tiếp:

- Mạt tướng cho rằng, quyết định chính xác bây giờ là trước tiên ổn định và phát triển Quan Vân thiên cảng ở Tây Ngưu Hạ Châu này. Đến lúc đó, có hậu phương vững chắc, lại đánh trường kỳ. Hơn nữa đến lúc đó tình báo càng thêm chuẩn xác, tình thế chắc chắn có lợi ích rất lớn đối với quân ta.

Thiên Bồng giữ tư thế như cũ, nhìn chằm chằm vào sa bàn suốt nửa ngày rồi hỏi:

- Sáu Yêu Vương kết nghĩa là thật hay giả?

- Đã tra qua, là thật.

- Nếu thế, chúng ta muốn đánh nơi này.

Thiên Bồng cầm chiếc gậy chỉ vào một ngọn núi trên sa bàn nói tiếp:

- Ngoài Giao Ma vương có khả năng cũng ở đấy, và ba Yêu Vương khác chắc chắn ở đó, thì chúng ta cũng cần phải để ý đến hai Yêu Vương đang ở những châu khác.

Thiên Phụ do dự, nói:

- Có thể.. không chỉ có như vậy.

- Còn gì nữa?

Thiên Bồng ngước mắt nhìn Thiên Phụ.

- Cửu Đầu Trùng ở chỗ này.

Thiên Phụ vừa nói ra thì tất cả tướng lĩnh lập tức xôn xao.

- Cửu Đầu Trùng, Cửu Đầu Trùng.

Thiên Bồng cúi đầu đọc cái tên này hai lần, chợt cười, ngẩng đầu lên thở dài:

- Thực sự là một nơi thối rữa, thối rữa đến tận cùng. Diện tích chỉ có ngàn dặm, lại có nhiều yêu quái tụ tập như vậy.

Các thiên tướng bao gồm cả Thiên Phụ đều im lặng không nói.

Thiên Bồng chắp tay sau lưng, đi đi lại lại, nói:

- Nếu tiếp tục mặc kệ, về sau muốn làm trong sạch nơi này chỉ sợ càng khó, việc này nhất định phải cực kỳ để tâm.

Một tiểu tướng vội vàng chạy vào điện, hành lễ đơn giản rồi đi đến bên cạnh Thiên Bồng, nói nhỏ:

- Nguyên soái, Na Tra và Trì Quốc Thiên Vương tới rồi. Bọn họ nói là.... đến đưa Tăng Trưởng Thiên Vương đi.

Tiếng nói không lớn, nhưng một đám chiến tướng trong điện đều nghe được rõ ràng, chỉ là không ai lên tiếng.

Sắc mặt Thiên Bồng lạnh xuống, hơi trầm mặc rồi nhẹ giọng nói:

- Truyền lệnh của ta, giao Tăng Trưởng Thiên Vương, còn có chủ tướng Huyền Quy bộ cho bọn họ.

Tất cả thiên tướng hoảng sợ. Thậm chí cả tiểu tướng vào thông báo cũng ngơ ngẩn.

- Nguyên soái... Việc này...

- Truyền lệnh!

Thiên Bồng quát nhẹ.

- Rõ!

Đợi cho tiểu tướng kia rời đi, các chiến tướng im lặng, cúi đầu không dám nói gì cả, thỉnh thoảng liếc nhìn vẻ mặt vẫn không hề đổi sắc của Thiên Bồng.

Nửa ngày sau, Thiên Phụ nhỏ giọng hỏi:

- Nguyên soái, chúng ta... tiếp tục chứ?

- Tiếp tục!

Thiên Bồng hít một hơi thật sâu, nói lớn:

- Chuyện diệt trừ Yêu Vương ở Tây Ngưu Hạ Châu và chuyện Tăng Trưởng Thiên Vương không có quan hệ gì cả. Hạ giới xuất hiện một nơi thối nát như vậy, nếu cứ để đó, về sau tất thành họa lớn! Thân là chiến tướng của Thiên Đình, gánh vác trách nhiệm tuần tra tam giới, chúng ta không thể qua loa!

Lại tiếp tục thảo luận một hồi rồi quyết định kế hoạch, sau đó đám thiên tướng rời đi hết, chỉ còn Thiên Phụ ở lại.

Thiên Phụ chắp tay hỏi:

- Nguyên soái cứ thế mà thả Tăng Trưởng Thiên Vương, có phải là mấy ngày trước yết kiến Ngọc Đế, Ngọc Đế...

- Ngọc Đế chưa từng nói gì cả. Đây là bổn soái tự mình quyết định. Ngươi đừng hỏi nhiều.

- Mạt tướng đã rõ.

Thiên Phụ gật đầu, chắp tay nói:

- Nguyên soái, Thiên Phụ còn một chuyện muốn bẩm báo. Việc này vô cùng quan trọng.

- Nói!

Thiên Bồng chậm rã đi lại nhưng ánh mặt vẫn chăm chú nhìn vào sa bàn.

- Một số dấu vết cho thấy những Yêu Vương này có liên hệ với Trấn Nguyên Tử.

- Cái gì?

Thiên Bồng kinh ngạc thốt lên, ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Thiên Phụ:

- Trấn Nguyên Tử núi Vạn Thọ?

- Đúng vậy.

Thiên Bồng bỗng trầm tư.

Tình thế Tây Ngưu Hạ Châu quả thật vô cùng phức tạp. Linh Sơn Đại Lôi Âm tự, Linh Đài Phương Thốn sơn, Tà Nguyệt Tam Tinh động, núi Vạn Thọ Ngũ Trang quan, lại thêm những Yêu Vương này, thật sự quá hỗn loạn!

Hồi lâu sau, Thiên Bồng thở dài:

Tây Ngưu Hạ Châu, quả nhiên là rút dây động rừng a. Xem ra, việc thanh lọc còn cần bàn bạc kỹ hơn.

Lại ngẫm nghĩ, Thiên Bồng bỗng hỏi:

- Thiên Hành có tin tức gì không?

- Vẫn không thu hoạch được gì cả.

- Ba ngày nữa, nếu vẫn không có kết quả gì thì truyền lệnh để Thiên Hành thu binh đi. Tuy rằng hầu yêu nguy hiểm, nhưng chúng ta cũng không thể lãng phí quá nhiều binh lực và thời gian cho một mình nó.

- Rõ.

...

- Thuộc hạ của Thiên Bồng Nguyên Soái, Thiên Hành cầu kiến U Tuyền lão nhân!

Thiên Hành lại lớn tiếng hô lần nữa.

Xung quanh gã lơ lửng mấy chục chiếc chiến hạm treo cờ lớn in hình bọt sóng và kiếm sắc. Trên boong mỗi chiến hạm, hàng hàng lớp lớp quân sĩ võ trang đầy đủ, tất cả đứng thẳng, uy vũ như núi.

Trong màn đêm, U Tuyền cốc cách đó không xa vẫn yên tĩnh như trước, không hề có động tĩnh gì.

- Không nhìn thấy sao?

Thiên Hành lẩm bẩm.

Gã đang bối rối vì nếu U Tuyền lão nhân không chịu gặp thì làm thế nào mang thuộc hạ về. Đột nhiên, ở phía trước, cuồng phòng gào thét. Cát đá, bụi bặm, lá rụng bay tứ tung ở trong rừng rồi tụ lại thành một gương mặt già nua khổng lồ, hai mắt nhắm nghiền.

Một đám thiên binh kinh hãi.

- Ha ha ha ha, Thiên Hành tướng quân giá lâm, lão phu không có tiếp đón từ xa, đắc tội, đắc tội.

Âm thanh vang vọng thẳng trong đầu toàn bộ thiên binh tướng sĩ.

Thiên Hành mặt không đổi sắc, chắp tay nói:

- U Tuyền đại tiên, Thiên Hành cả đời quân lữ, là người thô kệch, không biết nói lời khách sáo. Ta nói thẳng vào vấn đề luôn. U Tuyền đại tiên muốn ta tới đây, ta đã tới rồi, vậy ngài thả thuộc hạ của ta ra được chưa?

- Bọn họ thừa dịp ban đêm muốn lẻn vào bên trong U Tuyền cốc. Lão phu nghe nói là do mệnh lệnh của tướng quân. Chuyện này có đúng không?

- Đúng là mệnh lệnh của bản tướng.

- Ồ! Ha ha ha ha, Thiên Hành tướng quân thật sự là một người thẳng thắn.

- Thủy quân Thiên Hà trực thuộc Thiên Đình, vì chính đạo, có nhật nguyệt chứng giám. Sở dĩ bọn họ lẻn vào U Tuyền cốc là muốn tìm kiếm một con yêu hầu đang lẩn trốn. Yêu hầu đó chính là tội phạm truy nã của Thiên Đình, cực kì nguy hiểm.

- Vậy tại sao không thông báo lão phu trước, rồi quang minh chánh đại tiến vào tìm đây?

Thiên Hành hừ lạnh:

- Không phải bức ta nói ra sao?

U Tuyền Tử im lặng, chỉ mỉm cười.

Thiên Hành ngẩng đầu, nói:

- Chúng ta không chỉ hoài nghi yêu hầu ngay trong U Tuyền cốc, hơn nữa, chúng ta hoài nghi nó được ngài thu nhân và bao che giúp đỡ.

Lời này vừa ra, Thanh Vân Tử đúng ở trong sân nhỏ liền nhíu mày:

- Này... Hình như hơi lỗ mãng quá thì phải?

Đan Đồng Tử lại cười ha ha:

- Ta thích người này, so với đám Ngộ giả đạo thích quanh co lòng vòng các ngươi thì tốt hơn nhiều. Một hồi nếu đánh nhau, ta tha cho hắn một mạng.

U Tuyền Tử ho khan hai tiếng hỏi:

- Vậy giờ Thiên Hành tướng quân muốn sao đây? Tấn công U Tuyền cốc?

Thiên Hành nhìn lại binh sĩ ở xung quanh mình một vòng rồi cao giọng nói:

- Chúng ta biết U Tuyền đại tiên pháp lực thao thiên, cũng biết buổi sáng hôm nay có thêm hai người trong Linh Đài cửu tử đã vào cốc. Chúng ta chỉ có một vạn binh lực, không đủ cho người đánh. Nhưng thủy quân Thiên Hà không phải kẻ hèn nhát, nếu ngài nhất định không thả người, chúng ta cũng nhất định sẽ không rút lui. Về phần ngài nói phải hứa hẹn về sau không đặt chân tới U Tuyền cốc, Thiên Hành ta chỉ là một binh lính nhỏ nhỏ, trên có Thiên Bồng Nguyên Soái, lên nữa còn có Ngọc Đế. Dù là ta đồng ý, thì có thể điều lệnh đầu tiên ngày mai sẽ là Thiên Hành ta đi tới một nơi khác, đổi người tới. Chuyện này, không có cách nào đồng ý, cũng không có chút ý nghĩa nào!

- Ha ha ha ha, Thiên Hành tướng quân muốn làm ăn không vốn à. Hay là ngươi cho rằng người của ngươi lẻn vào U Tuyền cốc bị lão phu bắt được, lão phu cứ như vậy phải thả?

- Đây không phải là muốn, mà là chỉ có thể như vậy. Thủy quân Thiên Hà không có tiền lệ phải chấp nhận điều kiện để chuộc người. Hoặc là ngài thả, hoặc là ngài giết bọn họ, ta cũng dễ về báo cho Vân Vực thiên cảng. Thiên Hành nên gánh tránh nhiệm gì thì gánh trách nhiệm đó. Còn chuyện sau đó, ngài nói với Nguyên soái của chúng ta đi.

Đám thiên tướng đứng ở trên boong thuyền đều hơi co rúm khóe miệng.

Cuộc đàm phán này đã không thể tiếp tục. Chính U Tuyền Tử cũng đành phải cười gượng.

Thanh Vân Tử vuốt râu hỏi:

- Thủy quân Thiên Hà đều là những kẻ lỗ mãng như vậy sao?

- Kẻ này tương đối gay gắt hơn một chút.

Đan Đồng Tử ho khan một tiếng.

- Như thế nào đây? Đã là đại tiên, đừng nhăn nhăn nhó nhó như đàn bà như vậy. Sảng khoái nói một câu trả lời thuyết phục đi. Ngài cũng không muốn ta vây nơi này lại chứ? Đến lúc đó ngài bị vây trong lòng không thoải mái, một vạn thiên tướng chúng ta tiêu phí ăn ở không nhỏ, không có chiến tích ta cũng không thoải mái.