Đại Bát Hầu

Chương 173: Bên dưới Hoa Quả Sơn




Dịch & Biên: †Ares†

Từ đằng xa nhìn Dương Thiền và Ngao Thốn Tâm đi vào bên trong phủ, Kim đồng tử thở dài một tiếng.

- Tây Hải tam công chúa cũng tới, Dương Tiễn quả nhiên có cấu kết với con khỉ này.

Ngân đồng tử nằm úp sấp ở một bên lặng lẽ không lên tiếng.

Gối đầu lên cánh tay nhìn trời xanh, Kim đồng tử hỏi:

- Đệ nói, sư phụ định để chúng ta canh ở đây tới khi nào? Chúng ta đã trông hơn năm năm rồi mà chẳng có kết quả gì.

- Ở đây cũng có gì không tốt đâu.

Ngân đồng tử đáp:

- So với hồi suốt ngày canh lò luyện đan ở Đâu Suất cung, ở nơi này còn hay được ban đan dược hơn.

- Ta chẳng hiểu tại sao sư phụ lại để chúng ta ở nơi này.

Kim đồng tử ngồi dậy:

- Chúng ta căn bản không phải đang theo dõi con khỉ nữa, mà rõ ràng hắn đã sớm biết chúng ta ở đây.

Nhìn về rừng cây cách đó không xa, Kim đồng tử thấy một con khỉ nhỏ đang nhàn nhã ngồi gặm một quả lê, hai mắt nhìn chằm chằm mình.

Ngân đồng tử cũng chống mình ngồi dậy, nhìn Kim đồng tử hỏi:

- À này, sư huynh nói xem, hắn giấu yêu quái đi đâu hết nhỉ? Theo chúng ta biết, yêu quái ở Hoa Quả Sơn này có tối thiểu hơn hai vạn, thế nhưng mặc cho chúng ta tra xét thế nào, cũng chỉ thấy chưa tới hai ngàn.

- Đưa đi chứ sao.

Kim đồng tử bóp bóp mũi:

- Lần trước chúng ta đã tận mắt thấy bọn chúng có thể dễ dàng rời khỏi Hoa Quả Sơn mà không khuấy động Giới Sa rồi. Phỏng chừng con khỉ này cũng biết nhiều người không phải là sức lớn, mà thành đáng chú ý. Giờ cũng không còn kiểu mua bán tiểu yêu ngày xưa nữa, đệ thấy yêu vương nào thu nhận tiểu yêu sao?

- Vậy đưa đi đâu?

- Sư phụ còn không lo chuyện đó, đến lượt chúng ta lo lắng sao?

Kim đồng tử mở nắp cái hồ lô bên hông, ngửa đầu lên uống nước.

Nhìn Hoa Quả Sơn cao ngất, Ngân đồng tử híp mắt lại thành một đường nhỏ, nghi ngờ nói:

- Đệ vẫn có cảm giác Hoa Quả Sơn này không đơn giản như chúng ta tưởng. Cuối cùng là bọn chúng đã làm cái gì ngay dưới mắt chúng ta nhỉ?

Hồi lâu sau, nó thở dài:

- Đáng tiếc, giờ chúng ta không thể vào được phạm vi hai mươi dặm, cái gì cũng không biết.

Hai đồng tử liếc nhìn nhau một cái, bất đắc dĩ nở nụ cười.

...

Bên trong Thủy Liêm động u ám, Khỉ Đá vác Hành Vân côn, đi dọc theo đường hầm cùng Hắc Tử. Ven đường, thi thoảng lại thấy những yêu chúng đang bận rộn đứng lại hành lễ.

Đi đến chỗ sâu nhất trong Thủy Liêm động, một huyệt động sâu không thấy đáy xuất hiện ở trước mắt.

Huyệt động này được mở ra sau khi dọn vào Thủy Liêm động.

Cắm cây đuốc trên tay lên vách tường, Khỉ Đá và Hắc Tử nhảy thẳng vào huyệt động.

Rất nhanh, cả hai thấy được những ánh lửa đỏ thẫm ở cuối huyệt động. Tiếng trò chuyện, tiếng hò hét, tiếng sắt thép, tiếng đục đẽo... đủ mọi âm thanh vang lên, ồn ã vô cùng.

Thoáng điều chỉnh thân mình, cả hai vận chuyển linh lực, ra khỏi huyệt động.

Không khí nơi này bí và nóng.

Đập vào mắt là một không gian khổng lồ màu đỏ thẫm. Cao trăm trượng, đường kính trăm trượng, hình trụ rỗng, tựa như một thanh sắt được nung nóng rực.

Giữa không trung, một chiếc tay đòn ròng rọc bằng gỗ cao ngất đang kéo một khối gỗ khổng lồ từ từ xoay tròn, nhìn qua tựa như một chiếc chiến hạm chưa thành hình. Một con bọ ngựa tinh nhỏ gầy đứng trên khối gỗ huơ cờ chỉ huy. Mấy trăm yêu quái đứng trên vách đá giống như người kéo thuyền, không ngừng kéo dây thừng, hét vang từng đợt, mồ hôi ròng ròng.

Từ các thạch thất trên vách đá xung quanh là vô số yêu quái đang không ngừng hoạt động.

Có yêu quái bơm quạt thổi lò tinh luyện kim loại, có tiểu yêu ngồi thành hàng đọc sách trong học đường, có yêu quái lại như thợ thủ công cầm bản thiết kế chỉnh sửa trên mặt bàn, lại có những con thú lớn không ngừng qua lại khuân vác các loại vật liệu to dài, thậm chí có cả những yêu quái đang múa may roi da trông coi những thiên binh bắt được...

Trên vách đá là vô số đường hầm, bốn phương thông suốt, vô biên vô hạn.

Vô số yêu quái để trần thân trên, cầm xẻng trong tay, không ngừng đào xúc mở những thạch thất và đường hầm mới. Lại có những tốp thông qua thang máy sơ sài bằng gỗ không ngừng vận chuyển các loại dụng cụ xuống bên dưới, rồi do các yêu quái loại cá tôm vận chuyển tiếp tới Đông Hải thông qua đường nước chảy.

Mà mười mấy yêu quái làm nhiệm vụ thợ mộc đang đẩy nhanh tốc độ, đóng đinh lên những khối giá đỡ để ngừa sụt lún.

Ánh lửa đỏ lừ chiếu tất cả nơi này thành một màu đỏ thẫm và khô nóng như Địa Ngục.

Đây mới là Hoa Quả Sơn, Hoa Quả Sơn thực sự, Hoa Quả Sơn mà người ngoài không thấy, không có non xanh nước biếc, không có mây trắng nắng vàng.

Đây là một thế giới thuộc về yêu quái, thế giới tràn ngập sắt và máu, thoát thai từ vạn năm cực khổ vô tận của yêu tộc.

Bọn chúng nấp dưới mặt đất, không thấy được ánh mặt trời chói lọi, không hít thở được không khí mới mẻ, không có thức ăn phong phú, thậm chí không hề có được yên lặng.

Tất cả ở nơi này chỉ liên quan tới thống khổ. Chịu đựng thống khổ vô tận, khó khăn lắm còn sống thì ngủ đông, chỉ vì một ngày kia có thể lấy thân phận một yêu quái mà đường đường chính chính đi dưới ánh mặt trời.

Phía dưới, trên giáo trường rộng lớn, mấy ngàn yêu quái thân mặc áo giáp thật dày, vũ trang tận răng đang tập luyện.

Nhìn thấy Khỉ Đá tới, quân trận kia tức thì sôi trào. Yêu binh đập quyền lên giáp ngực, há miệng lộ răng nanh, phát ra những tiếng rít gào kinh thiên, ở thế giới lòng đất kín bưng này càng đinh tai nhức óc.

Điều khiển Cân Đẩu Vân bay quanh một vòng, Khỉ Đá giơ Hành Vân côn coi như đáp lời.

Tiếng hô kia càng thêm vang vọng.

Toàn bộ nền Hoa Quả Sơn đã bị vét sạch, đây là tâm huyết năm năm qua.

Một tòa đô thị ngầm khổng lồ, một tòa thành lũy ngầm, một đế quốc yêu quái hình thức ban đầu. Tất cả đều đầy đủ, tự cấp tự túc. Một chi yêu quân cường đại tinh nhuệ ở trong này chờ xuất phát.

Hai người đáp xuống một chỗ hổng trên vách đá.

Đoản Chủy sớm đã đợi ở đây đi tới, đập một quyền lên giáp ngực:

- Bọn họ đã trở lại.

- Tình hình thế nào?

- Điều kiện của đối phương có chút cao, chúng ta không thừa nhận nổi.

- Bọn chúng muốn cái gì?

- Kim tinh.

Khỉ Đá hơi dừng bước, quay đầu liếc nhìn Đoản Chủy một cái, lại bước nhanh về phía trước.

Dọc theo đường hầm rộng lớn, một đường đi tới, từng vệ binh hành lễ.

Có rất nhiều vệ binh đều là hầu tôn của Khỉ Đá, ở Hoa Quả Sơn nên sớm đã mở linh trí, tới khi được huấn luyện chính quy thì hóa hình thành yêu.

Đương nhiên, yêu quái loại khỉ có hóa hình thì chẳng qua chỉ có cái đầu biến lớn.

Thấy Khỉ Đá đến, hai vệ binh canh giữ cửa vội vàng đẩy cửa lớn ra. Bên trong tức thì truyền ra tiếng huyên náo. Trong thính đường thật lớn, vô số yêu quái tụ tập.

Khỉ Đá bước tiếp không dừng.

Trong thính đường lập tức ầm ĩ tiếng chào hỏi của đám yêu.

- Hầu ca!

- Đại vương!

Yêu quái ở trong đại sảnh này, có tướng soái quân đội, có quản lý việc tinh luyện kim loại, có tiên sinh học đường, có quản lý hậu cần...

Năm năm trước, bọn chúng còn phân tán ở những xó hẻo lánh nào đó giãy giụa sống sót. Mà hiện giờ, bọn chúng không hẹn mà cùng hăng hái cống hiến ở mỗi một lĩnh vực dưới đô thị ngầm Hoa Quả Sơn này.

Mà thôi động tất cả chuyện này, là con khỉ đang bước lên trên đài cao kia.

Bằng chủ trương phát triển tự do, tuân theo tự nhiên, hắn lấy lối suy nghĩ cấp tiến khó có thể tưởng tượng, dùng năm năm ngắn ngủi tạo ra một hình thức ban đầu của đế quốc yêu quái, vén mây mù, mở một luồng ánh sáng mặt trời cho tất cả yêu quái, dạy bọn chúng một loại phương thức sinh hoạt hoàn toàn khác.

Không hề trốn tránh, không hề khiếp đảm, lấy tư thế của một đấu sĩ đi đối mặt ngày mai.

Trong đại sảng đường kính chừng hai mươi trượng, cao ba trượng này, không khí bí đến làm người khác ngạt thở.

Có một hành lang nối thẳng lên đài cao chính giữa. Trên đài cao có sóc tinh Lữ Lục Quải và một cô gái mặc áo choàng.

Đi từng bước qua hành lang, xuyên qua đám yêu nhốn nháo, mơ hồ thấy được vách đá bốn phía treo đủ loại binh khí, da lông mãnh thú, thậm chí có cả đầu của thủ lĩnh các thế lực yêu quái lẫn tuần thiên tướng mà năm năm này bọn chúng gặp phải.

Bước lên giữa đài cao, Khỉ Đá giơ cao một bàn tay.

Cánh cửa ầm ầm đóng lại. Đại sảnh vốn ồn ào nhất thời yên tĩnh không tiếng động.

Tất cả yêu quái đều an tĩnh lại, lẳng lặng nhìn Khỉ Đá.

Lữ Lục Quải hơi hơi khom người, nói:

- Đại vương, chúng ta đã trở lại.

- Thế nào?

Khỉ Đá thản nhiên nhìn chằm chằm Lữ Lục Quải hỏi.

Lữ Lục Quải chậm rãi lắc đầu:

- Không thể đồng ý, bọn chúng nhất định muốn chúng ta dùng kim tinh đổi, ngay cả vũ khí cũng không muốn.

- Đám khốn khiếp kia không hề có thiện chí. Chúng ta nói chuyện nhẹ nhàng, chúng lại coi Hoa Quả Sơn chúng ta dễ bắt nạt.

Đoản Chủy đứng một bên bồi vào một câu.

Yêu chúng xung quanh lập tức nhao nhao lên, giơ nắm tay, hô đánh.

Cô gái đứng ở một bên tháo mũ áo choàng che đầu xuống, lộ ra hai cái tai hồ ly đỏ lửa như màu tóc của mình.

Chớp mắt nhìn Khỉ Đá, lại nhìn Lữ Lục Quải, cô gái nhẹ giọng nói:

- Nhưng tạm thời chúng ta vẫn không thể bại lộ thực lực. Vạn nhất Thiên Đình biết được, chúng ta sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Bởi vậy, tốt nhất là âm thầm làm.