Đại Ca Đến Trường

Chương 17: Chương 17





Bảo Nam được đưa vào phòng y tế, lúc này cổ chân đã sưng phồng lên, khiến nó cảm thấy rất đau đớn. Cô phụ trách phòng y tế nhìn bảo nó gắng ngồi dậy, rồi cởi giầy và vớ ra, dùng khăn lau sạch, sau đó thì nẹp cố định lại. “Xương bàn chân bị nứt rồi, phải bó bột một tháng đấy! Cô thật không hiểu nổi, chơi thể thao là để tăng cường sức khỏe, hay là để tàn phá sức khỏe vậy. Mấy cái đứa này, hễ lần nào thi đấu là y như rằng sẽ có đứa sức đầu mẻ trán mà chạy vào đây. Thật chẳng biết nghe lời người lớn gì cả!”.
Cô y tế mắng xong, không quên dặn Bảo Nam nhất thiết phải hạn chế đi lại để vết thương chóng lành. “Em mà còn lén lút tập luyện, sau này có biến dạng gì thì không có cô nào thèm lấy đâu, biết chưa?”. Nói rồi, cô bỏ ra ngoài lo chút chuyện, để lại Bảo Nam và Vũ Hoàng ở lại trong phòng. Bảo Nam gắng gượng lắm mới chờ được đến lúc cô đi khỏi, rồi bật cười thành tiếng:
-Cô giáo này xinh như vậy, sao lại dữ dằn thế này! Thật là hợp với thầy phụ trách y tế ở trường mình quá đi mất!
-Cậu bao đồng cho lắm vào! Vũ Hoàng nhìn nó, bực dọc. Lo cho bản thân mình trước đi!
-Biết rồi! Nói nhiều quá. Tôi có bảo cậu đưa tôi vào đây đâu, là do cậu tự nguyện mà!
-Cậu!
Vũ Hoàng dứ nắm đấm trước mặt nó, lúc này nét mặt Bảo Nam vẫn không có chút thay đổi, đang câng lên thách thức cậu. “Biết thế khi nãy cứ để mặc Đắc Thành đưa cậu ta vào đây, vừa có thể ở lại trận đấu, vừa không phải vác một con heo vào đây để nghe nó mắng mỏ. Mình dạo này hình như đã quá lương thiện!”.
Bảo Nam chẳng quan tâm đến cái vẻ mặt khó chịu của Vũ Hoàng, bởi nó đã quá quen với cảnh này rồi. Cậu ta giận dỗi đấy, nhưng rồi sẽ quên ngay thôi. Chuyện khiến Vũ Hoàng phải để tâm lâu, từ trước đến giờ Bảo Nam vẫn chưa từng thấy. Có lẽ, con người cậu ta vốn hời hợt như vậy, không có việc gì có thể khiến cậu nao lòng. Là người chỉ ra đời cách nó có ba mươi phút, sao lại khác biệt nhiều đến như vậy, Bảo Nam thật sự không hiểu nổi.
Tiếng cổ vũ, reo hò ngoài sân bóng vẫn vang vọng, khiến Bảo Nam có chút tiếc nuối. Nó quay sang nhìn Vũ Hoàng, lúc này đã cầm ngay quyển sách “Những điều cần biết về sơ cứu người bị nạn”, ngồi đọc ngấu nghiến. Bảo Nam khẽ xì một cái, rồi quay sang vỗ vai cậu. Vũ Hoàng bị làm phiền thì khó chịu quay sang nhìn nó, lạnh nhạt hỏi:
-Lại có chuyện gì?

-Tôi ở đây một mình là được rồi, cậu về xem đội mình thi đấu ra sao đi!
-Không cần thiết. Vũ Hoàng vẫn thản nhiên đọc sách. Thực lực chênh lệch nhiều như vậy, đội ta nắm chắc phần thắng rồi!
-Cứ nói dối, rõ ràng là rất muốn ra xem. Bảo Nam vừa nói vừa bĩu môi. Cậu cứ đi đi, không cần phải lo lắng cho tôi đâu!
Vũ Hoàng khẽ gấp sách lại, quay sang nhìn Bảo Nam chằm chằm. Cô nhóc này, rõ ràng chẳng hiểu gì mà lại cứ thích phán bừa, làm như đang đi guốc trong bụng cậu vậy.
-Hình như cậu có gì chút hiểu lầm rồi! Tôi ở đây vì không thích ra đó chạy tới chạy lui, chứ không phải vì lo cho cậu đâu!
-Cũng phải. Bảo Nam có chút thất vọng, nói tiếp. Cậu sao có thể vì tôi mà bỏ qua chuyện mình muốn làm được!
-Cậu biết vậy thì tốt!
Vũ Hoàng nói, rồi tiếp tục đọc sách. Thật ra lúc này cậu rất muốn trở lại sân bóng, nói thế nào nhỉ, dù tin chắc là đội sẽ thắng, như nếu được cùng chứng kiến, cùng trải qua những khoảnh khắc ấy, lại là một cảm giác khác. Nhưng cô nhóc đang nằm bên cạnh, bây giờ đã chẳng thể đi đứng thuận tiện nữa, có người ở bên vẫn yên tâm hơn.
-Vũ Hoàng này!

Bảo Nam nằm yên một chỗ không được bao lâu thì đã thấy khó chịu, quay sang lay lay Vũ Hoàng, khiến cậu bực bội gắt:
-Lại có chuyện gì?
-Sao tự nhiên lại khó chịu với tôi! Bảo Nam nhăn mặt nói. Là tôi bảo cậu ở lại sao, chính cậu lười biếng nên mới trốn ở đây mà!
-Được rồi. Vũ Hoàng biết không thể cãi tay đôi với nó được, đành bất lực đầu hàng. Là chuyện gì?
-Tại sao cậu lại thích đọc sách như vậy? Không phải sau này cậu sẽ thừa kế Long Hổ bang của chủ tịch à?
-Cậu quá ngây thơ rồi đấy. Làm đại ca thì không cần phải học hành gì, cứ thế mà được đám đàn em kính trọng sao? Cậu nghĩ một tên nhóc miệng còn hôi sữa, chưa từng xông pha giang hồ sẽ có thể áp đảo những tay anh chị lão luyện à? Vả lại, tôi không muốn đi theo con đường như ba tôi, cứ phải trốn tránh pháp luật. Đợi đến khi có đủ năng lực, tôi nhất định sử dụng tài sản mà ông ấy gây dựng được, đem lại cho nó một luồng gió mới. Ít nhất là có thể một lần bước ra ngoài ánh sáng, công bố cho tất cả mọi người cùng biết mình đang làm gì…
Vũ Hoàng đang thao thao bất tuyệt nói, rồi chợt im bặt khi bắt gặp cái nhìn đầy hâm mộ của Bảo Nam, cả cái gương mặt đang há hốc lên như thể đang được diện kiến siêu sao vậy. Cậu xấu hổ quay mặt đi, không ngừng tằng hắng. Nhưng Bảo Nam đâu dễ dàng tha cho Vũ Hoàng như vậy, nó sấn tới nắm chặt tay cậu, hỏi dồn:
-Hay thật đấy Vũ Hoàng à! Không ngờ cậu lại là người có chí lớn như vậy. Kể tiếp đi, tôi rất muốn nghe!
-Hết hứng rồi!
Vũ Hoàng nói, rồi xích cái ghế ra xa, cốt để tránh khỏi tầm tay của Bảo Nam. Nhìn thấy hành động đáng ghét vừa rồi của cậu, nó khẽ thở hắt ra, rồi nói giọng sầu thảm:

-Đáng ghét. Vừa rồi tôi còn có chút thiện cảm với cậu…
- Thật sao? Vũ Hoàng nhìn nó, cười cợt. Khi nào vậy?
-Là lúc cậu ghi bàn đấy! Nói sao nhỉ, nếu không phải đang là con trai, tôi nhất định sẽ rung động!
Vũ Hoàng nghe Bảo Nam nói thì khẽ nhíu mày, quay sang nói giọng lạnh nhạt:
-Đừng nói tôi không cảnh báo trước, cậu…
-Biết rồi. Bảo Nam khẽ xua tay, ngắt ngang câu nói cũ rích của Vũ Hoàng. Tôi không phải là mẫu người của cậu, nên đừng có thích cậu chứ gì!
-Dù cậu có là mẫu người của tôi, cũng tuyệt đối không được thích tôi!
-Gì chứ! Càng ngày càng chẳng ra làm sao. Bảo Nam bực dọc nói. Tôi nhất định sẽ không bao giờ thích cậu đâu, an tâm đi!
Vừa dứt lời, Bảo Nam chợt nghe tiếng còi báo hết giờ của trọng tài, không kìm được định phóng ra ngoài sân bóng. Vũ Hoàng bàng hoàng giữ nó lại, gắt:
-Cậu điên vừa thôi! Chân bị thương chưa đủ nặng đúng không?

Bảo Nam định gân cổ lên cãi, nhưng đột nhiên nghe tiếng cổ vũ lớn dần lên, rồi đến sát phòng y tế. Cánh cửa vừa bật mở, mấy chục con người đồng loạt xông vào, bao vây xung quanh khiến Bảo Nam cảm thấy hơi thiếu oxi.
-Trận đấu sao rồi ạ? Đội mình đã thắng đúng không? Bảo Nam háo hức hỏi.
-Thằng nhóc này, hỏi thừa quá vậy? Vũ Luân đưa tay vỗ vai nó, cười cợt. Phải hỏi xem đội ta ghi được bao nhiêu bàn chứ? Còn chuyện thắng thua, không phải đã quá rõ ràng rồi sao?
Bảo Nam phì cười trước câu nói đùa có chín phần thuốc súng của Vũ Luân. Nó quay sang nhìn Đắc Thành, cười cợt:
-Thế nào, cậu có ghi được bàn nào không đấy! Hay là chỉ giỏi nói phét thôi!
-Ây à, thằng nhóc chỉ bị đá một cú là nằm ngay đơ ra còn dám lắm điều à! Duy Trường tiến đến búng vào mũi nó rõ đau rồi nói tiếp. Hôm nay Đắc Thành cũng ghi được một bàn hơi bị đẹp đấy nhá!
-Thật sao? Bao Nam hào hứng quay sang, đưa ngón tay cái lên tán thưởng. Cậu giỏi thật đấy! Vậy là đội mình ăn đậm rồi à?
-Thắng 2 – 0 mà, cũng có thể xem là đậm. Duy Trường nói, giọng điệu lúc này có phần hơi ảm đạm.
-Á, vậy là đội trưởng chẳng ghi được bàn nào cả! Bảo Nam vừa nói vừa cười cợt. Có phải tài năng đang dần bị mai một rồi không?
Duy Trường bực bội định tiến đến cho Bảo Nam mấy cú, nhưng cả bọn đã kịp thời ngăn lại. “Các cậu còn không mau bỏ ra, hôm nay tôi nhất định phải cho tên nhóc này một trận ra trò. Đừng tưởng anh đây không dám ra tay với người tàn tật”.
Vũ Hoàng ngồi bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này thì có chút buồn cười. Thật là, đám con trai nghĩ một đằng, nói một nẻo này đúng là có chút thú vị. Trần Bảo Nam đó, thật sự có thể hòa hợp ở đây sao?