Đại Ca Ta Hảo Soái Ca

Chương 10: Tứ hải giai huynh đệ




Ta chính xác là đang đi trên con phố, dù ta có ăn kẹo lồ lô nhào đường đi chăng nữa thì cũng chẳng thấy ngọt lịm như đại ca nàng đã từng mua cho ta.

Tự nhiên cảm thấy chua xót, ta cư nhiên lại ghen tỵ ư? Ta thật sự yêu mến đại ca sao? Nếu không sao nàng cảm thấy trái tim nàng rất đau?

Nàng tự cười khổ,thôi quên đi, bỏ đi, nàng thật tự kinh tởm bản thân nàng, quăng cây kẹo hồ lô đang ăn dở dang đi cũng tượng trưng tình yêu không bao giờ đơm hoa kết trái

“ai da”.Một tiếng của vị nam tử truyền lại, ta xoay đầu ngạc nhiên đứng sững một hồi, cười nhạt “lại gặp nhau rồi, hảo có duyên”

“Di, tiểu huynh đệ đây ư”, lúc nào ta cũng gặp được vị bạch diện thư sinh đây.

Hắn nhanh chóng sáp lại kế bên ta “xin hỏi danh tán của vị huynh đệ…..”

“Lăng Mục….” làm sao dám nói cho hắn nghe ta là người nhà Hoàng Bá dù trên người hắn được ăn mặc loại tơ lụa thượng hạng, có thể biết gia thế của hắn cũng thuộc loại thượng đẳng, nhưng ta làm sao có thể tin tưởng, không, không, không nên dẫn sói về nhà

“tại hạ tên Âu Nhã Thiên Kỵ hữu lễ a, Lăng đệ”, hắn ta đoán trăm phần trăm là tên bạch diện thư sinh này khai tên giả, nhưng không sao, vì mỹ nhân “nhẫn” là đúng. ( == )

“Ngô, hữu lễ, chỉ tiếc ngươi không hợp với tỷ tỷ ta đâu”, ta vội vàng đi thẳng vào vấn đề, vì ta biết hắn là một hoa hoa công tử, cư ngụ tại kinh thành ai mà chẳng nghe tiếng thơm về hắn, loại trư ca ca giấu mặt này nên đá đi càng xa càng tốt, chớ nên tiếp cận.

Hừ, quả nhiên hảo thẳng thắn, bất quá ta hảo thích, rất thú vị “ngô, đừng thấy con người của tại hạ mà khẳng định, tại hạ vẫn còn rất nhiều điều tốt mà Lăng đệ không thấy”

Ta nhàn nhạt liếc nhìn cái tên này mặt dày như thước băng, giọng nói tràn đầy sự tự tin. Ta vội lười biếng nhếch môi lên hỏi “ví dụ”

Âu Nhã Thiên Kỵ ngoe ngoẩy cái đầu của mình, tự tin nói “thứ nhất gia thế hảo tốt, thứ hai ta hảo soái, thứ ba ta nhận thức và thương yêu tỷ tỷ ngươi”, đây là những thứ tốt nhất để chứng minh a.

“ thứ nhất ta không thiếu, thứ hai thì cũng đúng, thứ ba thì ta chắc chắn rằng ngươi-không-thể” ta cố ý nhấn mạnh câu cuối.

“yên tâm, ta tin rằng với trái tim tràn đầy tình yêu của mình sẽ đánh động được trái tim của tỷ tỷ Lăng đệ” Âu Nhã Thiên Kỵ vẫn trưng ra bộ mặt vô lại nói.

“lời thì ta đã nói hết, khuyên ngươi chẳng được, tự nhiên”, hy vọng tỷ tỷ ta đủ thông minh không bị trư ca ca này ăn, nàng với tỷ tỷ cũng thân nhau, nàng chán ghét những phong lưu công tử, nếu tỷ tỷ nàng bị hắn mê hoặc thì chắc chắn sống đau khổ, những tên hoa tâm công tử này trong nhà luôn có tam thê tứ thiếp nếu không thì đi trêu hoa ghẹo bướm.

“thế giờ, tại hạ có thể biết danh tín thật sự của đệ” Âu Nhã Thiên Kỵ vẫn không buông tha nàng.

“Tứ hải giai huynh đệ, đến lúc cần biết thì sẽ biết, nếu muốn theo đuổi thì lần sau mà hỏi tỷ tỷ ta, thứ lỗi ta không thể bán đứng tỷ tỷ ta”

“Hảo, sảng khoái , tứ hải giai huynh đệ”, hảo thú vị, ta thích những huynh đệ như vậy, tính toán dù rất chi ly nhưng lại rất coi trọng tình huynh đệ.

Đôi mâu hơi đảo liên một hồi “Ngô, bằng hữu thì được”, dù sao nàng cũng khai tên giả, sợ gì bị hắn tìm thấy chứ.

“hảo, bằng hữu, đi uống vài chung chứ”

“Ngô, được thôi”, ta nhận ra ta đối với tên này cũng đã mở rộng thêm một chút nhưng ta biết tỷ tỷ ta không phải thuộc loại dễ thuần phục như hắn nghĩ đâu, hảo ngây thơ nha.

Đi được một lúc thì có hai vị nam tử đang đứng trước một nơi, khiến cho một nam tử giật mình, ngạc nhiên hỏi:

“uy, uy, đệ biết đệ đang đứng ở đâu chứ”, không lẽ lại muốn thử ta.

“vô nghĩa”, nối gót các đồng hương xuyên-qua ta cũng nên đi thám thính nơi này chứ

“đệ hà tất phải thử tấm lòng thành của huynh” Âu Nhã Thiên Kỵ hấp tấp đến nỗi đứng ngồi không yên.

“nhiều lời, không vào thì thôi”, ta cứ tưởng tên trư ca ca này mặt dày chứ, ai ngờ cũng có nhược điểm

Nàng ung dung bước chân vào một nơi đứng dầy các nữ nhân không ngừng lôi kéo các nam nhân, bên trên bảng đề . Khi bước vào thì nàng thấy nơi này cũng khá đẹp, ngay cả lầu xanh cũng được điêu khắc tỉ mỉ và tinh tế nữa.

Một tú bà nhanh chóng nhận ra cái tên trư ca ca phía sau nàng, chạy lại khom lưng cung kính giọng the thé “ai nha, quý hóa qua Âu Nhã công tử, hôm nay Âu Nhã công tử dẫn vị khách nhân nào đến đây”, rồi quất tay vào ống tay áo của Âu Nhã Nhã Thiên Kỵ

“Di, đừng nói thế, đây là bằng hữu của ta, Lăng Mục”, thật mất mặt mà, chẳng còn chút điểm nào nữa, ôi, hắn khóc thầm trong lòng.

Nghe khẩu khí của tú bà thì chắc chắn một trăm lẻ một phần trăm, tên Âu Nhã Thiên Kỵ là khách quen của nơi này.

Vị tú bà nhanh chóng sáp sáp lại gần ta, ta vội lùi bước ra tay ngăn khoảng cách với bà ta, bà ta giận dữ tỏ ra vẻ ủy khuất trả lời “a tử, a hỷ mau chóng dẫn hai vị khách quí lên lầu”, hứ sờ tý cũng không cho hẹp hòi. ( == )

Nàng cùng một tên trư ca ca lên lầu, trong tay ai mỗi người cũng đều khoác theo nữ tử, theo đánh giá của nàng, nơi này rất thanh tao, các nữ tử không hề son phấn lè loẹt, nàng đã hiểu tại sao quán này lại đông khách như vậy.

Di, quả như nàng nghĩ mụ ta săp xếp một căn phòng phi thường thượng hạng, loại hương thơm từ trong phòng tạo ra thật là thanh mát khẳng định là hàng thượng đẳng.

Nàng mau chóng cởi hài nằm lên tháp nhũy không câu nệ chuyện gì, trước mắt nàng là một tấm màn che mỏng cùng với nhiều hạt trân châu làm màn che, bên trong có một bàn nhỏ xinh cùng một chiếc đàn.

“Lăng đệ,ở đây Mẫu Đơn là đệ nhất hoa khôi đấy, luận tài ca hát không gì sánh bằng nhưng hơi thua tỷ tỷ đệ một chút a” Âu Nhã Thiên Kỵ vội giới thiệu cho vị ‘đệ phụ tương lai’

Nàng nhàn nhạt phẩy phẩy tay, làm như đó không phải là chuyện của nàng “thế thì gọi Mẫu Đơn đi”

“được, Hoa ma ma mau chóng gọi Mẫu Đơn” Âu Nhã Thiên Kỵ vui vẻ nói, hy vọng đệ phụ tương lai của hắn thưởng thức mỹ nhân xong thì về, nếu không sao này bị hỏi tới thì chắc chắn hắn sẽ bị nàng quở trách.

“sẵn tiện gọi vài món ăn”, có con rùa vàng như hắn chẳng có gì lo cả.

“Hảo”, chỉ cần đệ vui là được, muốn có được mỹ nhân thì phải mua chuộc hắn ta trước ( mỗi người mỗi tính toán )

Hai nha hoàn nhanh chóng bưng thức ăn bày ra bàn, một ma ma khác đến thông báo “xin hai vị đại gia chờ chốc lát Mẫu Đơn hiện tại bận tiếp khách”

Âu Nhã Thiên Kỵ mí mắt khẽ giật lên, lớn giọng “to gan”

“ta…..ta……ta….”, vị ma ma ấp úng, sợ hãi đến không nói thành lời. Âu Nhã đại gia là khách quen của nơi này, nếu đắc tội thì e rằng không tốt lắm

Ta thấy thế liền không ổn, khẽ lay lay tay kêu bà ta đi “được rồi, nhưng phải nhanh chóng sang”

“ân, đa tạ vị đại gia đây”, ma ma có chút cảm kích, mừng đến khóc không ra nước mắt.

“đệ…….” Âu Nhã Thiên Kỵ bất ngờ đến không nói ra lời, hắn một khi đã kêu là phải đến ngay lập tức, kiểu này là làm hỏng uy tín của hắn

“được rồi, còn khối thời gian mà phải không tiểu phiền phức”. Nó nhanh chóng bò từ bắp tay nàng ra, không nghĩ ngơi nhanh chóng bò lên bàn, bắt đầu nhai ngấu nghiến thức ăn.

Biểu hiện của trư ca ca này cũng giống nàng nghĩ, vẻ kinh ngạc che kín phần tái nhợt, lại còn đổ mồ hôi hột nữa chứ.

Ta thở dài nhìn hắn, ta đã đoán ra được tâm tư hắn “yên tâm, nó là bằng hữu ta, tỷ tỷ ta yêu thích thỏ, chứ không quái dị như ta”, phải mua chuộc một rùa vàng di động như ngươi thì ta há chẳng phải lại có thêm tiền xài sao, hắc hắc. (tỷ ơi tỷ nghĩa khí ghê, bị tiền che mờ mắt rồi)

Hắn ta vội ho khan, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu nhưng giọng vẫn hơi run mà lại mừng “thật may mắn tỷ tỷ của đệ chẳng giống đệ”, nhìn một tên bạch diện thư sinh mềm yếu như thế cư nhiên lại nuôi nguyên con rắn mà còn để trong thân thể nữa chứ

Lần đầu tiên mới gặp phải chuyện kỳ lạ này, mà quái thật, con rắn này là loại rắn cực độc, hung tợn gặp người cắn người, mà được thuần hóa thành như vậy sao? Thực là may mắn khi tỷ tỷ của đệ ấy nhu mì hiện thục lại hoạt bát đáng yêu.

“Ân”, tên này chưa thấy mặt thật của tỷ tỷ rồi, hắc hắc, đáng thương, thật hảo đáng thương nga.