Đại Đạo Độc Hành

Chương 391-2: Tịnh Lâm thọ kiếp nguy khó phá! (2)




Bạch quang chợt lóe, đạo binh xuất hiện từ trong hư vô lập tức bị phân tán ra khắp toàn bộ sơn môn Tịnh Lâm tông, ở đâu cũng có. Đạo binh phải tổ hợp thành chiến trận thì mới có chiến lực, hiện tại bị truyền tống đi bốn phía, hoàn toàn mất hết lực lượng.

Ngay khi đạo binh bị truyền tống, Tĩnh Quỷ chân quân bắt đầu thi pháp. Bên cạnh hắn, quỷ ảnh trung trùng, vô số u quỷ được hắn triệu hồi ra, đánh về phía toàn bộ tu sĩ ở đây. Huyết Ma tông Huyết Linh chân quân rít lên một tiếng, huyết khí khắp cơ thể những tu sĩ đã chết trong hỗn loạn quay cuồng, bắt đầu bò dậy, hóa thành cương thi, cắn xé tu sĩ bên cạnh.

Đồng thời ở bốn phía, vô số tu sĩ áo đen giết ra, khắp không gian đều có hỗn chiến, mọi người lại bắt đầu hỗn chiến với nhau.

Ảnh Ma tông Ảnh An chân quân cũng thi pháp, thả ra vô số ma ảnh, đúng lúc này, ở sau lưng hắn xuất hiện một lão giả.

Người này mặt trắng không râu, thoạt nhìn rất trẻ tuổi, mình mặc đạo bào màu ngọc, dáng người cao gầy, mái tóc đen thùi búi trên đỉnh đầu, trên dưới ngăn nắp, đứng khoanh tay ở đó, lại có vẻ thản nhiên ung dung. Thế nhưng khi ngươi nhìn hai mắt của hắn thì ngươi biết, mình trong mắt hắn chỉ là con kiến. Trong đôi mắt sáng ngời của hắn giống như có một loại tín niệm vĩnh hằng không thay đổi, cho dù thiên địa lưu chuyển thì hắn vẫn không động.

Hắn vỗ nhẹ một cái, vỗ trúng đỉnh đầu của Ảnh An chân quân. Ảnh An chân quân không thể chống lại, giống như một con ruồi bọ bị chụp chết. Cả người Ảnh An chân quân hóa thành một đống cặn bã, ngay cả Nguyên Anh cũng không thể độn ra ngoài, trực tiếp thần hình câu diệt.

Cùng lúc, bên cạnh hai Nguyên Anh chân quân Không Ma tông cũng xuất hiện một lão giả. Hai Nguyên Anh chân quân giống như đang kêu cứu, cũng giống như muốn na di bỏ chạy, lão nhân hét lớn một tiếng, ngoài suy tính của mọi người, hai Nguyên Anh chân quân giống như mộng du, phát ra đòn công kích mạnh nhất vào đồng bạn của mình, đánh đối phương thành bánh thịt, cùng ôm nhau chết!

Tĩnh Quỹ chân quân cùng Huyết Linh chân quân quát lớn một tiếng, quay đầu bỏ chạy, thế nhưng Tĩnh Quỷ chân nhân lại xoay người phóng thẳng về phía Tân Nguyên tổ sư, giống như bị yểm bùa, bay tới gần Tân Nguyên.

Tây Nguyên đưa tay vỗ, Tĩnh Quỷ chân quân lập tức bị đánh thành bã, hình thần câu diệt.

Đây là pháp thứ sáu của Hỗn Nguyên tông, Nhất Nguyên Mộng! Giấc mộng trở thành sự thật!

Vỗ chết Tĩnh Quỷ chân quân, đối với Tân Nguyên chân tôn giống như đánh chết một con ruồi bọ, nhìn rất nhẹ nhàng. Thế nhưng đây là một pháp thuật đáng sợ. Một kích nhẹ nhàng ấy, đến cả thiên địa pháp tắc cũng hơi thay đổi, bằng không Nguyên Anh chân quân cũng không bị giết nhẹ nhàng như thế.

Trong nháy mắt, hai lão giả hợp làm một thể, hóa thành một người, chậm rãi bay lên, bay về phía Vân Lưu!

Hắn nói: “Tam ca, ngươi trăm phương nghìn kế ép ta ra ngoài, ta ra rồi đây. Nhiều năm không thấy, sao ngươi lại thành ra dáng vẻ này rồi?”

Vân Lưu chân tôn nhìn Tân Nguyên chân tôn nói: “Nếu ngươi không tới gặp ta thì không thể gặp được nữa, ta sắp chết, ngươi không tới xem ta, sao ta có thể không nhớ ngươi được chứ!”

Trong giọng nói mang theo một chút oán hận, Vân Lưu chân tôn trọng thương nằm trên giường mấy năm, Tân Nguyên chân tôn vẫn không tới đây thăm, trong lòng bất mãn!

Tân Nguyên chân tôn nói: “Chết thì chết thôi, chúng ta sống lâu như vậy, đời người khó thoát cái chết, có gì đáng sợ! Tam ca, ngươi đừng xấu hổ như thế, lề mề như thế, để tiểu bối nhạo báng!”

Vân Lưu chân tôn lắc đầu nói: “Vẫn chưa thể chết, có chút vướng bận, phải hoàn thành xong rồi thì mới có thể chết!”

Hắn vung tay lên, đám người Tường Côn chân quân tranh đoạt quyền khống chế Càn Khôn thế giới lập tức bị cách ly tới một không gian khác, sau đó chợt lóe, bất kể Tường Côn hay Tường Lân, còn có đệ tử Tịnh Lâm tông tụ tập bên cạnh bọn họ đều biến mất không còn một ai!

Vân Lưu chân tôn nói: “Đấu với ta, không biết tự lượng sức! Đám phản nghịch các ngươi, chờ ta luyện hóa xong bọn họ thì sẽ luyện hóa toàn bộ các ngươi!”

Cửu Tuyệt Thập Âm Diệt Hồn Trận vây khốn mười lăm Nguyên Anh phát ra ánh lửa rào rạt, bên trong liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Đột nhiên, thiên địa chấn động, đùng!

Thanh long cùng cự nhân còn đang lăn lộn chiến đấu ở đằng xa lập tức biến mất không thấy, giống như bị di chuyển tới một không gian khác!

Vân Lưu chân tôn sửng sốt nói: “Giỏi, giỏi, quyết đoán giỏi! Xem ra tranh không lại ta thì cá chết lưới rách, phá đầu mối khống chế của Càn Khôn thế giới, đồ nhi tốt, không ngờ ngươi còn có quyết đoán như thế!”

Vừa rồi trong khoảnh khắc Tường Côn chân quân bị phong ấn. Dị thường quyết đoán. Phát hiện mình tranh không lại Vân Lưu Chân tôn thì lập tức phá hỏng đầu mối của Càn Khôn thế giới, ta khống chế không được thì ngươi cũng không khống chế được.

Hiện tại Càn Khôn thế giới mất người khống chế, dựa vào bản năng động thiên mà tự điều tiết khống chế. Thanh long cùng cự nhân là Nguyên Anh đại chiến, tan biến vạn vật, cho nên bọn họ bị Càn Khôn động thiên na di khỏi nơi này, đưa vào thứ nguyên không gian, tránh cho bọn họ hủy diệt nơi này.

Tân Nguyên chân tôn nói: “Đồ đệ này của ngươi còn có cốt khí hơn ngươi. Là một hán tử!”

Vân Lưu chân tôn nhìn Tân Nguyên chân tôn nói: “Ngươi sống tốt lành cho nên mới dám mạnh miệng như vậy. Chờ ngươi sắp chết, ta xem thử xem ngươi còn có thể kiên cường như thế không!”

Tân Nguyên chân tôn cười lạnh một tiếng, nói: “Sinh có gì vui, chết có gì ngại!”

“Bốp bốp bốp!” Tiếng vỗ tay vang lên, trong hư không lại xuất hiện một người. Tuổi tác không lớn, đạo bào màu đen, lưng deo song kiếm, diện mạo thanh tú, ánh mắt trong suốt đơn giản.

Nhìn người nọ, hai mắt Tân Nguyên chân tôn như dao bén, oán hận nói: “Quả nhiên là ngươi giở trò quỷ, Phi Dương lão thất phu!”

Hữu Gian Vô Gian Không Ma tông Hóa Thần Chân tôn Diệp Phi Dương!

Diệp Phi Dương cười nói: “Tân Nguyên, chúc mừng, Nhất Nguyên Mộng đại thành, ám toán hai tên hậu bối của ta, giống như bốp chết hai con kiến, hại ta không kịp ra tay cứu giúp!

Chúng ta đấu đá ngàn năm, thật ra ta mới là tri kỉ của ngươi. Bất kể là Thiên La hay là Độ Trần, đám phế vật này đều nhìn lầm ngươi. Những người khác đều không nhìn rõ ngươi bằng ta.”

Tân Nguyên nhìn hắn, nói: “Phải, chúng ta đấu đá ngàn năm, ngươi đâm ta ba kiếm, ta đánh ngươi bảy chưởng, ai cũng không cảm thấy dễ chịu!”

Diệp Phi Dương nói: “Đó vẫn chưa tính là gì, thất phu chi tranh mà thôi. Thế nhưng từ trăm năm trước, ngươi chuyên tâm đầu nhập vào đại kế chấn hưng môn phái, mỗi bước kế hoạch đều âm ngoan cay đột, khiến cho người ta lạnh gáy!

Mấy năm nay ngươi bày sách lược, diệt thần uy, nuôi thần nghiệt, đấu vạn thú, phá Bất Tử tông, đoạt lấy tiên nhân di hài, gần đây lại kết minh với Vạn Thú tông, bắt tay thân thiện. Đám súc sinh đó, ai cũng là cầm thú, cho chút lợi ích thì đã làm phản, không đáng tin tưởng!”