Đại Đạo Độc Hành

Chương 396-2: Ai đoạt của ta, liền chém kẻ đó! (2)




Lạc Ly nhìn Lưu Chân, xem ra mục đích tới đây của hắn cũng là như thế, muốn cướp sạch Tịnh Lâm tông, thế nhưng quá xui, vẫn chưa mở cửa được thì đã bị tu sĩ áo đen ngăn chặn, chết thảm ở nơi này.

Lạc Ly nói: “Tốt lắm, chúng ta đi đánh vỡ cửa vào thôi!”

Dạ Khinh Phong lắc đầu, nói: “Không, không cần, xét cho cùng ta chính là đại đệ tử của chưởng môn Tịnh Lâm tông, ta có cách mở cửa vào!”

Lạc Ly nói: “Vậy còn chờ cái gì, tới thôi!”

Dạ Khinh Phong nói: “Chờ ta nghỉ lấy hơi, mệt chết, suýt nữa thì mất mạng.”

Hắn rốt cuộc cũng bò lên, đi tới trước cửa vào, bắt đầu niệm chú:

“Bính đinh chi tinh, nguyên khí dương minh, uy sính thiên hạ, tối ma phạt phi... cấp cấp như luật lệnh, mở ra cho ta!”

Nói xong, hắn lấy ra một đại ấn, đánh một kích vào cửa vào, trên bức tường cách đó mười trượng xuất hiện một cửa vào nho nhỏ, không hề thu hút.

Dạ Khinh Phong nói: “Tốt lắm, mọi người mau vào cùng ta.”

Lục Chu chỉ vào cửa vào hắc thiết, cửa vào không chút sứt mẻ, nói: “Đó...”

Dạ Khinh Phong nói: “Đó là cạm bẫy, ai vào thì kẻ đó chết, đây mới là cửa vào bảo khố thật sự!”

Đám Lạc Ly lập tức chảy mồ hôi, Tịnh Lâm tông quả nhiên thích bày cạm bẫy chờ sài lang, quá đen!

Mọi người đi theo Dạ Khinh Phong bước vào cửa vào bảo khố. Bảo khố này có vô số bí pháp bảo vệ, cho dù là Không Ma tông cũng không phát hiện được bí mật ở đây, rất an toàn.

Đi xuống lối đi, trong đây có chừng ba mươi bảy nơi có cạm bẫy, nếu không có Dạ Khinh Phong dẫn đường thì mọi người căn bản không thể đi qua những cạm bẫy này.

Bọn họ nhanh chóng đi vào nhà kho thực sự, tiến vào tầng thứ nhất của nhà kho, đây là bảo khố linh thạch, trong đây có vô số linh thạch, lập lòe phát sáng, mọi người nhìn trợn hai mắt.

Lục Chu vô cùng cao hứng gào to: “Kháo, nhiều linh thạch như thế sao, phát tài rồi, phát tài rồi, ít nhất cũng hơn ức!”

Dạ Khinh Phong sắc mặt bình tĩnh như nước, nói: “Vốn dĩ nơi này có hơn mười hai ức linh thạch, thế nhưng sau khi Vân Lưu bị thương, vì tìm kiếm đan dược bí bảo giúp hắn, kết giao tu sĩ Hỗn Nguyên tông, mượn sức tu sĩ mười một tả đạo, thu mua lòng người, gần đây lại cử hành khánh điển, tiền tiêu như nước chảy, cả gia sản chỉ còn lại một ức năm ngàn vạn linh thạch!”

Lục Chu lại hô lớn: “Phát tài rồi, phát tài rồi, năm người chúng ta, mỗi người ba ngàn vạn linh thạch! Phát tài rồi!”

Lạc Ly nói: “Lục Chu, ngươi nói bậy bạ gì đó, đây đều là linh thạch của nhà Dạ Khinh Phong, ngươi muốn ăn cướp nhà bằng hữu mình hay sao?”

Lục Chu lập tức sửng sốt, nhìn Dạ Khinh Phong, nói: “Phải, phải, ài, tiếc quá, thế nhưng, Khinh Phong ca ca, ta có thể cầm một linh thạch làm kỷ niệm không?”

Nói xong, hắn muốn lấy một thượng phẩm linh thạch, bị Bạch Du Du đánh vào tay, nói: “Buông ra, đồ trong nhà bằng hữu mà ngươi cũng trộm!”

Ánh mắt Lục Chu hiện ra vẻ tiếc hận, buông linh thạch đó xuống!

Đúng lúc này, Dạ Khinh Phong ảm đạm nói: “Chúng ta vừa đủ năm người, một người ba ngàn vạn, mọi người chia phần đi!”

Lục Chu sửng sốt, mặt mày mừng rỡ như điên, nói: “Ngươi nói cái gì!”

Dạ Khinh Phong nói: “Mọi người chia nhau đi, người gặp có phần, một người ba ngàn vạn!”

Lạc Ly nói: “Khinh Phong, ngươi bị sao vậy, ngươi đang nói cái gì vậy? Đây là linh thạch nhà của ngươi, đều là của ngươi, ngươi chia chúng ta nhiều linh thạch như vậy để làm gì?”

Sắc mặt của Dạ Khinh Phong vô cùng quỷ dị, giống như tiếc hận, lại như không cam lòng, cũng giống như phẫn nộ, nhưng cũng lại như bất đắc dĩ, hắn nói:

“Lúc này kiếp nạn tới rồi, nếu chúng ta không chia thì một khi cường địch phá tới chỗ này, những thứ này đều là của bọn họ, tiện nghi bọn họ thì chi bằng mấy người chúng ta cùng chia!”

Sau đó hắn khẽ cắn môi, nói tiếp:

“Cho dù kiếp nạn qua rồi, số linh thạch này của Tịnh Lâm tông cũng không tới lượt ta kế thừa. Ta còn có mười hai huynh đệ cùng cha khác mẹ, số linh thạch này nào có phần của ta, hừ, so với như thế, chi bằng chia nhau thôi!”

Tới hôm nay, Dạ Khinh Phong đều xuất hiện với thân phận người thừa kế Tịnh Lâm tông trong tương lai. Thế nhưng lời nói này lại quái lạ khó diễn đạt bằng lời, khiến cho người ta buồn bực, giống như hắn bị người ta đả kích, thế nên nản lòng thoái chí.

Lạc Ly suy nghĩ, hình như cảm nhận được điều gì. Thế nhưng lúc này Thiên Khôi tinh xuất hiện, hai mắt tỏa sáng nhìn linh thạch, la lớn:

“Hảo huynh đệ, hảo hán tử, đại nhân đại nghĩa, rộng rãi, trượng nghĩa, ta kết giao với vị huynh đệ ngươi!

Ngươi yên tâm, nếu ai chọc giận ngươi, một trăm lẻ tám huynh đệ chúng ta sẽ chém chết hắn!”

Thiên Phách tinh cũng xuất hiện, hô: “Chủ nhân đã nói chia rồi, ai còn ngăn cản nữa thì ta chém chết hắn!”

Thiên Sát tinh cũng xuất hiện, vung đại phủ, hô: “Các ngươi đừng giành, ai giành với ta, ta chém người đó!”

Lục Chu rống to một tiếng, đưa tay phải ra đoạt linh thạch. Đám phân thân này có một tật xấu sửa mãi không đổi đó là chỉ chừa đủ phí sinh hoạt cho Lục Chu. Số linh thạch này đều là đồ cướp, cho nên chủ nhân như hắn cũng phải cướp.

Tức thời, trong bảo khố, đàn thú xuất hiện, phong tinh vô số, một trăm lẻ tám hảo hán, cùng nhau điên cuồng cướp đoạt linh thạch. Thế nhưng bất kể một trăm linh tám hảo hán hay đàn thú cùng phong tinh, bọn họ chỉ cướp phần của chủ nhân mình, không cướp linh thạch của những người khác.

Ra tay mau, có ăn, ra tay chậm, ăn không đủ no!

Mọi người tranh đoạt điên cuồng, nhất thời nơi đây loạn thành một nùi, chỉ một lát sau đã giành giựt xong, chừa lại một chỗ trống trơn. Thế nhưng không ai đụng vào số linh thạch của Dạ Khinh Phong cùng Lạc Ly. Lạc Ly thu hồi ba ngàn vạn linh thạch, có khoảng ba ngàn viên thượng phẩm linh thạch.

Dạ Khinh Phong nói: “Đi thôi, phân sao thì cũng là phân, chi bằng phân sạch bảo khố này luôn vậy!”

Mọi người đi về phía trước, đi vào bảo khố tầng thứ hai, lần này là kho đan dược, trong này bày đầy vô số đan dược, chủng loại rất nhiều, có để tu luyện, có trị liệu, có giải độc, nhiều vô số kể. Đáng tiếc đan dược nơi này đều mang tính đại chúng, không có đan dược hi hữu đặc biệt trân quí.

Những đan dược này tính ra thành tiền cũng có ít nhất một ức linh thạch, sau khi tới đây thì mọi người chia đều, Bạch Du Du đột nhiên nói:

“Các vị ca ca, có thể cho ta hết những đan dược này không? Ta nguyện ý lấy ba mươi sáu đan bảy mươi hai dịch của Chúng Sinh Lâm trao đổi với mọi người!”

Vạn Thú đạo của Bạch Du Du có nhiều mãnh thú chỉ là súc sinh, không cần tiêu hao linh thạch nhiều, thế nhưng lại có hứng thú với đan dược rất nhiều.

Đồng thời Bạch Du Du cũng có một thần thông, có thể chuyển hóa biến dị dược tính của đan dược. Nàng có thể chuyển hóa những đan dược ở nơi này thành Chúng Sinh Lâm tam thập lục đan thất thập nhị dịch.

Lạc Ly nói: “Được rồi, cứ như thế, mọi người chọn một it đan dược cần dùng trước mắt, số đan dược còn lại giao hết cho Du Du đi!”

Bạch Du Du lập tức đại hỉ, nói: “Hay quá, ta nhất định luyện chế ra đủ loại ba mươi sáu đan bảy mươi hai dịch để Chúng Sinh Lâm của mọi người không bao giờ thiếu đan dược!”