Đại Đạo Triêu Thiên

Quyển 2 - Chương 38: Tiên thiên kiếm thể?




Quá Nam Sơn mới vào Du Dã cảnh, đối với phi kiếm cách mấy dặm khống chế có chút không tự nhiên.

Phi kiếm bị hủy, hắn bị thương cũng không vì vậy mà nhẹ mấy phần.

"Vô sỉ!"

Lưỡng Vong phong đệ tử tức giận chí cực, vội vàng ngự kiếm mà lên.

Hơn mười đạo kiếm quang chiếu sáng thạch lâm, muốn hướng phương tây giết tới.

Trì Yến đạp kiếm đi tới không trung, phất ống tay áo một cái.

Du Dã thượng cảnh cường giả xuất thủ, làm sao đám đệ tử tuổi trẻ có thể thừa nhận được.

Cuồng phong đột khởi, hơn mười đạo kiếm quang hơi loạn, bị buộc lui về trên núi.

Trì Yến trầm giọng quát lên: "Các ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn ép ta dùng môn quy xử phạt các ngươi ư?"

Lưỡng Vong phong đệ tử đầy tràn tức giận, làm sao có thể nén được.

Quá Nam Sơn lau đi huyết thủy trên khóe môi, nhìn các sư đệ cùng sư muội nói: "Chính mình vô ý, không liên quan đến người khác."

...

...

Ngọn núi an tĩnh dị thường.

Vô số tầm mắt rơi vào trên người Tỉnh Cửu.

Những tầm mắt này rất phức tạp, có mang theo hận ý, có mang theo tức giận, nhiều nhất đương nhiên là khiếp sợ.

Tỉnh Cửu hoàn thành một chuyện khó có thể tưởng tượng.

Hắn chỉ tên khiêu chiến Lưỡng Vong phong, ngoài ý muốn thể hiện ra thực lực cảnh giới Vô Chương, dễ dàng chiến thắng Mã Hoa.

Nếu như chuyện này coi như bình thường, Lưỡng Vong phong xếp hạng thứ ba Cố Hàn lại cũng thua dưới kiếm của hắn.

Mà để cho người ta khiếp sợ nhất chính là, hắn bẻ gãy kiếm của Quá Nam Sơn!

Quyết thắng bại, là hai tay Tỉnh Cửu.

Hai tay hắn hợp lại, kẹp lấy kiếm của Quá Nam Sơn.

Cố Hàn dám dùng hàn tỉnh tỏa thanh thu là bởi vì cảnh giới của hắn hơn xa Tỉnh Cửu, dùng loại chiến pháp cường thế này tự có đạo lý.

Cảnh giới của Tỉnh Cửu so với Quá Nam Sơn thấp hơn nhiều như vậy, vì sao hắn dám làm như thế?

Chuyện này cũng không thể dùng dũng khí có thể giải thích được.

Bất kể hàn tỉnh tỏa thanh thu hay là Quả Thành Tự đại bi thủ, muốn dùng hai tay khóa chặt một đạo phi kiếm, cũng cần phải vận chuyển kiếm nguyên từ trước.

Tỉnh Cửu đã sớm tính ra Quá Nam Sơn sẽ xyất kiếm, thậm chí tính đến thời khắc cụ thể hắn xuất kiếm, một mực đang chờ đợi!

Loại chiến pháp này thật sự không thể tưởng tượng nổi, các đệ tử tỉnh táo lại cẩn thận hồi tưởng, không khỏi cảm thấy có chút đáng sợ, nhưng nói không rõ ràng rốt cuộc đáng sợ ở chỗ nào.

Các vị Phong chủ cùng với Trì Yến đám người lại nhận thức rất rõ ràng, Tỉnh Cửu đánh bại Cố Hàn đồng dạng dựa vào tính toán đối với cục diện chiến đấu.

Hắn đem tính tình của Cố Hàn, phương pháp ứng đối, cự ly giữa các cột đá, phương vị vách đá, toàn bộ đều tính toán vào, thậm chí đem phản ứng của Quá Nam Sơn cũng tính vào.

Cho nên, Quá Nam Sơn còn chưa chân chính xuất kiếm đã thua.

Lực tính toán như vậy...

Sơn phong nhè nhẹ, Tích Lai phong chủ lông mi trắng phiêu động, như có điều suy nghĩ, nghĩ thầm sang năm trên Mai Hội, chỉ sợ Tỉnh Cửu thật sự có thể cùng Đồng Nhan đánh một ván cờ.

Người chứng kiến hai trận đấu kiếm này, đều phải thừa nhận Tỉnh Cửu thể hiện ra kiếm đạo tu vi cùng thực lực, nhưng vẫn có rất nhiều người không phục.

Nhất là đệ tử Thiên Quang phong cùng Lưỡng Vong phong.

Bọn họ không phục thay Quá Nam Sơn.

Quá Nam Sơn là Thanh Sơn Chưởng môn thủ đồ, cũng là Lưỡng Vong phong thủ tịch đệ tử, trong đồng môn có danh vọng cực cao.

Hôm nay, là lần đầu tiên hắn triển hiện Du Dã cảnh thực lực.

Cho dù Tỉnh Cửu là kiếm đạo kỳ tài hiếm thấy, làm sao có thể là đối thủ của hắn?

Ở rất nhiều đệ tử xem ra, cuối cùng nếu như không phải đại sư huynh không đành lòng xuất thủ, mạnh mẽ thu kiếm, Tỉnh Cửu đã chết.

Tỉnh Cửu không cảm kích, ngược lại nhân cơ hội xuất thủ, thật sự vô sỉ cực kỳ.

Bọn họ lại chưa từng nghĩ tới, Quá Nam Sơn xuất kiếm mặc dù là muốn cứu Cố Hàn, trên thực tế đã tạo thành cục diện lấy hai đánh một.

"Ta không hô ngừng, bất luận kẻ nào cũng không thể xuất kiếm, nếu không chính là không tuân theo quy định, huống chi hắn là xuất kiếm đánh lén sư trưởng."

Trì Yến nhìn các đệ tử vẫn đang căm phẫn, trầm giọng nói: "Nể tình hắn lo lắng cho đồng môn, Thượng Đức phong sẽ không truy cứu tội danh phạm thượng của hắn."

Nghe được câu này, rất nhiều đệ tử mới tỉnh ra, vừa buồn bực vừa tức giận.

Tỉnh Cửu cũng không phải một đệ tử tham gia thử kiếm bình thường.

Hắn là sư thúc.

Cố Hàn thương thế tuy nặng, nhưng tánh mạng không lo, đơn giản chữa trị, được các sư đệ đỡ về.

"Có bản lãnh, thời điểm Liễu Thập Tuế gặp chuyện không may, ngươi đứng ra đi."

Hắn nhìn Tỉnh Cửu oán hận nói.

Tỉnh Cửu nói: "Ta lúc này đứng ra, nhưng xem ra ngươi không chuẩn bị sẵn sàng để thừa nhận hậu quả."

Những lời này của hắn mang tới nhiều ánh mắt phẫn nộ hơn.

Triệu Tịch Nguyệt đứng dậy.

Một viên bảo châu màu lam nhạt tỏa ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt từ trên trời rơi xuống, từ Thanh Sơn đại trận chỗ sâu nhất rơi vào trước người của nàng, bị nàng thu vào trong tay áo.

"Thần Mạt phong muốn một cái danh ngạch."

Nói xong câu đó, nàng mang theo Tỉnh Cửu ngự kiếm mà lên.

Kiếm quang màu đỏ vẽ ra một đường thẳng tắp, thông tới Thần Mạt phong.

...

...

Ban đêm, Thanh Sơn thử kiếm đại bỉ kết thúc.

Yêu Tùng Sam chín gã đệ tử đạt được tư cách tham gia Mai Hội sang năm.

Cuối cùng còn dư lại một vị trí đương nhiên là của Tỉnh Cửu, mặc dù hắn không có ở lại đến cuối cùng.

Triệu Tịch Nguyệt lấy thân phận Phong chủ Thần Mạt đưa ra yêu cầu minh xác, hơn nữa hắn quang minh chánh đại chiến thắng Cố Hàn, ai nấy đều phải thừa nhận hắn tuyệt đối có tư cách.

Sư trưởng cùng các đệ tử các phong lần lượt tản đi, trong lúc nhất thời trong bầu trời hiện đầy kiếm quang, ánh nắng chiều phảng phất bị xé rách thành vô số sợi tơ hồng.

Mấy vị Phong chủ lại chưa rời đi.

Trời chiều chiếu vào thạch đài trên núi, một mảnh an tĩnh.

Làm Chưởng môn thủ đồ, Lưỡng Vong phong thủ tịch, địa vị của Quá Nam Sơn ở Thanh Sơn thật ra rất cao, trưởng lão bình thường còn xa xa không bằng hắn.

Theo lý mà nói, chỉ sợ Tỉnh Cửu có thân phận sư thúc, dùng loại thủ đoạn này để đả thương hắn, cũng phải trả giá một chút.

Hiện tại Thần Mạt phong chỉ có bốn người trẻ tuổi cùng một đám viên hầu, ở Thanh Sơn cũng không có lực lượng gì.

Nhưng mấy vị Phong chủ không phát biểu bất cứ ý kiến gì, thậm chí ẩn có ý che chở, lúc trước ngay cả Thiên Quang phong cũng vẫn duy trì trầm mặc, đừng bảo là vẫn rất thưởng thức Tỉnh Cửu Mặc trưởng lão, Bạch Như Kính cũng không nói gì.

Vậy chỉ có thể có một lời giải thích.

Bọn họ cho là, đối với Thanh Sơn Tông mà nói Tỉnh Cửu so với Cố Hàn thậm chí là Quá Nam Sơn càng thêm trọng yếu.

Bất kể Tỉnh Cửu đối với kiếm nhạy cảm cỡ nào, lực tính toán mạnh mẽ đến đâu, muốn làm được chuyện không thể tưởng tượng như hôm nay, đầu tiên cần có năng lực thực hiện.

Cho tới bây giờ, mấy vị Phong chủ vẫn không cách nào quên được hai hình ảnh trong cuộc chiến vừa rồi.

Tỉnh Cửu hai tay kẹp lấy thanh kiếm kia.

Còn một hình ảnh khác chính là: Cố Hàn khóa chặt kiếm của Tỉnh Cửu, Tỉnh Cửu bỗng nhiên từ cột đá trên biến mất, sau một khắc đã xuất hiện tại trước người Cố Hàn.

Mấy vị Phong chủ là đại nhân vật của Thanh Sơn Tông, ở trên đường tu đạo dài dòng không biết xem qua bao nhiêu thiên tài cùng chuyện khó có thể tưởng tượng, tại sao lại đối với hình ảnh này ấn tượng khắc sâu như vậy, biểu hiện ra thái độ thận trọng như thế? Bởi vì chỉ có bọn họ mới chú ý tới một chi tiết trong tấm hình kia.

Thời điểm Tỉnh Cửu đạp không đi, xuất hiện tại trước người Cố Hàn, áo thậm chí là sợi tóc phiêu động, cũng mang theo đạo đạo kiếm quang.

"Thật sự là... Tiên thiên kiếm thể sao?"

Vân Hành phong chủ thanh âm có chút do dự, bởi vì hắn không thể tin vào phán đoán của mình.

Tu hành giới vẫn có phỏng đoán, nếu như kiếm hoàn trong cơ thể người tu hành không cùng phi kiếm tương hợp, mà cùng bản than người tu hành tương hợp, sẽ phát sinh chuyện như thế nào?

Cái vấn đề không có đáp án chỉ có suy đoán này, đó chính là tiên thiên kiếm thể.