Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 36: Tiếp nhận




Đây dù sao cũng không phải là trận thi đấu thật nên sau khi thấy Tiết Thanh cướp được bóng từ Quách Tử An, các thiếu niên khác đều kinh ngạc dừng lại, sau đó lại thấy Tiết Thanh giơ ba ngón tay, vẻ mặt ai nấy đều chuyển sang khiếp sợ.

Nếu như không phải lúc trước, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy động tác của Tiết Thanh vẫn còn chưa lưu loát, cũng không phải giả bộ thì có lẽ bọn họ đã không dám tin những gì mà bây giờ bản thân đang nhìn thấy.

Thật sự chỉ cần thử sau ba lần là đá giỏi?

Chỉ ba lần là học được rồi sao?

“Không phải học được mà là thích ứng được.” Tiết Thanh nhìn về phía Trương Liên Đường nói: “Vị trí này tôi đã thích ứng được rồi, bây giờ thử vị trí khác đi.”

A... Vẻ mặt các thiếu niên càng thêm khiếp sợ.

Trương Song Đồng nghe vậy liền phì cười.

“Thú vị.” Cậu nói xong lại nhướng mày lên một lần hỏi: “Vẫn là ba lần sao?”

Tiết Thanh gật đầu.

Trương Song Đồng liền cười vỗ tay kêu gọi đám bạn trong sân.

“Tới đi các huynh đệ, hãy thể hiện bản lĩnh thật sự của mình, đừng để người chỉ mới học ba lần chiếm hết uy phong của chúng ta.”

Thời niên thiếu có ai mà không có tính tranh đua, háo thắng? Chính vì vậy khi nghe xong câu nói kia, các thiếu niên liền hào hứng, sôi nổi hẳn lên.

“Được, tôi cũng muốn xem thử xem cậu làm sao để cướp bóng từ chỗ tôi.”

“Cậu nhóc, thử vị trí của tôi đi, vị trí này tôi đã đá ba năm rồi đấy.”

Mọi người ồn ào kêu gọi Tiết Thanh, một lát sau mới có người nhớ tới việc bọn họ vẫn chưa hỏi tên nàng.

“Cậu tên gì vậy?”

Câu hỏi này cũng làm mọi người lấy lại tinh thần, nhìn về hướng Tiết Thanh.

Hỏi tên chính là hành động thể hiện sự đồng ý và tiếp nhận, Quách Tử An đứng phía sau thở mạnh, sau đó nhíu mày, đắc ý. Ngon thì nói đi, ha ha, nói ra tên của ngươi, để xem mọi người ở đây còn nhìn ngươi bằng vẻ mặt thân thiện như lúc nãy không thì biết.

Tiết Thanh không trả lời mà nhìn về phía Trương Liên Đường.

Lúc mới đến, Trương Liên Đường đã cố gắng nói qua chuyện khác để che giấu tên nàng, hắn ta chỉ nói nàng là một người huynh đệ hay chơi cùng với hắn ta, nàng cũng không để ý lắm. Bởi vì cái tên Tiết Thanh này ở thành Trường An cũng không có danh tiếng tốt gì. Hơn nữa, khi chưa quen biết nhau, người ta rất dễ nhìn vào bề ngoài của đối phương để đánh giá con người của họ, đây cũng là sự thật hiển nhiên, không cần phải oán giận làm gì.

Mặc dù nói như vậy, nhưng trên thực tế, bây giờ cũng chưa phải lúc tốt nhất để nói ra tên của nàng, có điều nếu Trương Liên Đường muốn nói, nàng cũng không phản đối.

Trương Liên Đường cười, chạy tới gần một thiếu niên đang giẫm lên quả bóng, sau đó đá bóng bay ra ngoài.

“Bóng đá mà.” Hắn nói: “Gọi thế nào cũng đâu quan trọng.”

Đúng vậy, đối với các thiếu niên khác mà nói, trong bóng đá, tên gọi chỉ là một việc nhỏ, vì vậy họ liền bỏ qua không hỏi nữa, mà bắt đầu la hét, chạy theo quả bóng.

Quách Tử An vô cùng tức giận, hết lần này đến lần khác, đều có người đứng khoác vai cậu hỏi.

“Cậu nhóc này chơi xúc cúc rất khá, Quách Tử An, cậu biết cậu ta từ đâu tới không?”

“Không biết.” Quách Tử An giận dữ, hất tay thiếu niên đó rồi chạy ra.

...............

Trời đã về chiều, các thiếu niên kết thúc trận bóng trong trạng thái sức cùng lực kiệt, thời tiết càng ngày càng nóng làm họ đổ mồ hôi đầm đìa, có người thì nằm dài trên mặt đất, còn có người thì ngồi xuống, tựa người vào nhau để nghỉ ngơi.

Tiết Thanh cũng không khá hơn họ bao nhiêu, may mắn đã trải qua mấy tháng luyện tập chạy bộ, hít thở và leo núi. Nếu không nhờ luyện tập những thứ đó, với thân thể yếu đuối mà nàng tiếp nhận khi mới xuyên qua, chắc hẳn lúc này nàng đã phải chết thêm một lần nữa rồi.

“Bộp” một tiếng, có người khoác tay lên vai Tiết Thanh, mồ hôi bẩn bên trong thân thể xen lẫn chút mùi hôi tỏa ra.

“Được đó cậu nhóc.” Trương Song Đồng nói: “Thử mấy vị trí đều có thể đá tốt, nhìn cậu giống như một người chơi lâu năm vậy.”

“Thì tôi chính là một người chơi lâu năm mà.” Tiết Thanh nói: “Chỉ là do lúc trước, cách chơi không giống nhau thôi.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy đấy.” Sở Minh Huy nhảy qua, đứng phía trước hai người bọn họ nói: “Chứ nếu không sao cậu ta có thể học nhanh như vậy được, cái gì cũng đều ba lần, chỉ ba lần liền học được, đây chẳng phải là Tam Lang sao?”

Mấy thiếu niên xung quanh nghe vậy liền phì cười.

Trương Song Đồng vỗ vai Tiết Thanh, cười đến khom người, cậu ta cao hơn Tiết Thanh một chút, bởi vì vai Tiết Thanh vẫn còn đang bị cậu ta nắm nên khi cậu ta khom người cười, Tiết Thanh cũng hơi cúi người theo.

Mấy thiếu niên này đứng xa nhìn rất đẹp, đứng gần nhìn cũng đẹp nhưng nếu họ biết cách duy trì sự sạch sẽ, gọn gàng trên áo quần của mình thì lại càng tốt hơn.

Tiết Thanh ngửi thấy mùi mồ hôi trên người Trương Song Đồng, lại nhìn thấy Sở Minh Huy đang cởi trần đứng trước mặt mình, liền miễn cưỡng cười một tiếng. Nhưng việc này còn chưa xử lý xong thì đã có người nhiệt tình vỗ vai nàng đề nghị.

“Áo cậu ướt hết rồi kìa, cởi ra phơi khô đi rồi hẳn mặc vào.”

Nói xong lại tính giúp Tiết Thanh cởi áo ra.

Tụi con trai thường hay thích nói bằng tay, như vậy thật sự không tốt lắm, Tiết Thanh đề phòng, sau đó vội vã lui về phía sau, tựa người vào Trương Song Đồng.

“Thôi được rồi, thân thể tôi yếu đuối.” Nàng nói xong lại dùng vai khẽ đẩy Trương Song Đồng, sau đó cầm áo khoác trên mặt đất mặc vào.

“Cậu mà thân thể yếu đuối cái nỗi gì.” Một thiếu niên đang nằm trên mặt đất hô: “Tôi còn nghi ngờ thân thể cậu được làm bằng sắt đấy.”

Tiết Thanh cười không nói, chấp nhận lời khen của cậu ta.

“Mọi người đã thấy rồi đấy, vậy là yên tâm rồi nhé.” Trương Liên Đường đứng lên nói: “Một mình cậu ta còn có thể thay thế cho ba người đấy.”

Các thiếu niên nhanh chóng gật đầu.

“Mặc dù cũng không phải là rất tốt nhưng khi thi đấu cũng không thêm cản trở, xã Trường Lạc chúng tôi nhận cậu.” Trương Song Đồng hất cằm nhìn Tiết Thanh: “Tam Lang, về sau hãy đi theo ca ca ta đây cố gắng học hỏi, chắc chắn cậu sẽ càng ngày càng lợi hại.”

Tam Lang... Tiết Thanh dở khóc dở cười nhìn Trương Song Đồng, mấy thiếu niên khác thì ha ha cười lên đầy vui vẻ.

“Cái tên này rất hay.”

“Tam Lang, cái gì cậu cũng có thể học được chỉ sau ba lần sao?”

Các thiếu niên ồn ào gọi Tiết Thanh nhưng cũng không có ai hỏi nàng tên gì hay nhà ở đâu nữa.

Nhìn đám người đang vây quanh Tiết Thanh nói đùa, Quách Tử An hung hăng nắm chặt một nhúm cỏ, ném qua một bên.

“Được rồi, ba ngày sau, chúng ta sẽ chính thức tranh tài cùng xã Ngũ Lăng.” Trương Liên Đường ngăn lại trò đùa của các thiếu niên: “Mặc dù số lần thắng của chúng ta không nhiều, nhưng chúng ta cũng đã từng bước cố gắng đi từ thua đến thắng, điều đó chứng minh chúng ta có thực lực, trong tương lai nhất định chúng ta sẽ có thể thắng nhiều hơn nữa.”

Hắn ta nói xong lại giơ tay lên cao.

“Cho nên năm nay, mọi người hãy cùng nhau cố gắng đoạt được phần thưởng của Phủ Tôn đại nhân, để cho xã Trường Lạc chúng ta lại nhận được vinh quang thêm một lần nữa.”

Các thiếu niên đang ngồi hoặc đứng trên sân cũng đồng thanh hô to đáp ứng, dưới trời chiều, nhiệt huyết của những thanh niên trẻ đang trào dâng như những ngọn lửa đang bùng cháy, Tiết Thanh nhìn thấy cảnh này liền mỉm cười.

Nàng cũng đã từng là những học sinh, thiếu niên như vậy, mặc dù không phải con trai nhưng đám con gái bọn nàng cũng có nhiệt huyết thanh xuân của riêng mình.

Chỉ tiếc rằng nàng không có cơ hội để hưởng thụ những điều đó quá lâu, hiện tại mặc dù đã báo được thù nhưng cuộc sống thanh xuân kia cũng đã kết thúc sau vụ tại nạn máy bay. Bây giờ đã bắt đầu cuộc sống mới, nàng sẽ cố gắng sống tốt cuộc đời của mình.

Tiết Thanh cũng hô lớn theo hai tiếng.

.................

“Ngươi đừng có đắc ý, ngươi chỉ là cái người thay thế thôi.”

Quách Tử An quay đầu cười, lạnh lùng nói.

Hai người đang một trước một sau đi về nhà, bởi vì hôm nay quá mệt mỏi nên Tiết Thanh tính không đi luyện võ, mà ở nhà cũng không có việc gì gấp nên nàng chậm rãi đi từ từ ở phía sau.

“Cái người thay thế như tôi so ra còn đá tốt hơn cậu, như vậy còn chưa đủ để đắc ý sao?” Tiết Thanh nói.

Quách Tử An giận trừng mắt.

“Hừ, cái đồ phách lối! Đừng có nghĩ được khen vài câu là có thể không biết trời cao đất rộng là gì!”

Tiết Thanh cười không đáp.

Bộ dạng này càng làm Quách Tử An giận dữ hơn, cậu hung hăng nhìn Tiết Thanh.

“Ta nói cho ngươi biết, cho dù lần này có thắng đi nữa, ta cũng sẽ không coi ngươi là đồng đội đâu, tháng sau ta vẫn sẽ đánh ngươi một trận.” Cậu nói.

Tháng sau hai người họ còn có ước hẹn đấu võ, Tiết Thanh gật đầu.

“Yên tâm đi, đến lúc đó cho dù cậu có nhận thua tôi cũng sẽ đánh cậu thôi.” Nàng nói.

Nói về đấu võ mồm, cậu vĩnh viễn không thể thắng được cái người mặt dày kia, Quách Tử An đứng trên đường đột nhiên hiểu ra được một chân lý.

Sau này khi cậu biết được cái người không biết xấu hổ đó là một cô gái, cậu lại tự ngộ ra thêm một chân lý nữa, đó là vĩnh viễn không nên đấu võ mồm cùng con gái.