Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 40: Gian lận




Bên cạnh sông Vị, những lá cờ đầy màu sắc đang bay phấp phới, có rất nhiều người bán hàng rong đang gánh hàng trên lưng hoặc đẩy xe đi tới đi lui rao hàng. Thỉnh thoảng họ sẽ dừng lại khi thấy một vài nha hoàn chạy tới mua.

“Lấy hai phần bắp rang... cho đầy đủ nha.”

“Lấy một bịch lê... đừng lấy quả héo... nhớ nha, đừng có nhầm đó...”

Các cô gái háo hức cầm mấy bịch trái cây đủ màu sắc, có người không cần bọn nha đầu phục vụ đã vội vã chạy đến mấy sạp hàng của những người bán hàng rong để mua trâm cài tóc hoặc vải lụa. Những thứ này mặc dù không tốt bằng những thứ có sẵn trong nhà nhưng bởi vì hình dạng của nó rất mới mẻ nên thu hút được các cô gái.

Một vài tiểu nha đầu ngồi chồm hổm trong bóng râm để chơi Dương quải, có một vài người khác thì chơi đá cầu. Tiếng cười đùa, tiếng la hét vì vui mừng vang lên ầm ĩ, nào là “Ta thắng rồi”, nào là “Ngươi thắng ta”, nào là “Ngươi chơi xấu”... Bên cạnh đó cũng có không ít người rảnh rỗi tụ tập xung quanh chỉ trỏ vào các cô gái kia cười giỡn. Tuy nhiên bởi vì hầu như con gái nhà nào cũng có người hầu nam đi theo bảo vệ nên mấy người kia cũng không có hành động gì quá đáng.

Bầu không khí xung quanh náo nhiệt như đang ở hội chùa.

Xen lẫn giữa những tiếng ồn ào kia thỉnh thoảng lại truyền đến vài tiếng hò hét sôi nổi, điều này khiến mọi người nhớ tới một sự kiện.

“Trận đấu bóng thế nào rồi? Đội nào thắng, đội nào thua?” Đám người bán hàng rong hỏi.

Mấy cô gái đang cúi đầu chuyên tâm lựa đồ nghe hỏi chỉ trả lời qua loa.

“Lụa hoa này còn màu đỏ không? Thi xúc cúc á? À, rất đẹp...” Các nàng đáp.

Đám người bán hàng rong lúc này mới biết đã hỏi sai người rồi, mấy cô gái này đến đây không phải để xem xúc cúc mà lý do chủ yếu đến đây là để vui chơi mà thôi. Thật ra bóng đá cũng không có gì thú vị, mọi người đến đây cũng chỉ để vui chơi giải trí, ngắm phong cảnh hay các thiếu niên trẻ, còn về trận đấu, chỉ cần biết đến cuối cùng, kết quả là đội nào thắng, đội nào thua là được rồi.

Bọn nhỏ không có hứng thú, những người đàn ông đến đây cũng không có hứng thú xem. Bởi vì đây là một hoạt động xã giao nên tất nhiên đối với những người trưởng thành như các ông mà nói, chú ý làm quen, tạo mối quan hệ với nhiều người mới là điều quan trọng nhất. Vì thế bọn họ nhanh chóng xem xét, dựa theo mối quan hệ họ hàng ai xa ai gần để bắt chuyện.

Những người đứng đầu trong các gia tộc thì đang bàn luận với tri phủ đại nhân về tình hình dân chúng ở thành, thậm chí còn nói đến thơ văn. Mấy vị phu nhân thì nhỏ giọng trò chuyện với nhau về chuyện gia đình của mình nhưng không có ai nói ra những việc quan trọng trong nhà, bọn họ chỉ lựa một vài chuyện nhỏ để nói chuyện phiếm thôi. Tất cả mọi người đều say sưa nói chuyện riêng với nhau, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn vào giữa sân một lát.

So với mấy người lớn thì các cô gái đang ở trong lều phía này tập trung hơn nhiều, bọn họ đều chú ý đến trận tranh tài giữa sân, chỉ là cái bọn họ chú ý chính là...

“A... a... Đậu Như Ôn! Như Ôn thiếu gia đá giỏi quá...”

“Giỏi cái gì mà giỏi, mắt ngươi bị mù à? Rõ ràng là Mạnh Mĩ thiếu gia ném bóng mà...”

“Ngươi mới mù đó, trái bóng đó là do Như Ôn thiếu gia chuyền qua cho Đỗ Mạnh Mĩ thì có.”

Tranh chấp bên này chưa dừng thì bên kia đã vang lên một tiếng la thất thanh: “Dương thiếu gia!”

Nghe tiếng kêu, Liễu Ngũ Nhi đang ngồi ngay ngắn cũng vội đứng lên, nắm chặt cây quạt trong tay, vẻ mặt hơi lo lắng nhìn về phía giữa sân.

Lúc này Liễu Xuân Dương đang dẫn bóng, cố chạy thoát khỏi các thành viên của đội xã Trường Lạc. Đột nhiên có một thiếu niên áo trắng quần xanh dũng mãnh lao tới chỗ Liễu Xuân Dương, hắn như một cơn lốc xoáy, một mũi tên nhọn sắc bén phá vỡ sự bao vây của các thiếu niên quần đen áo đỏ kia, giúp Liễu Xuân Dương chạy thoát.

Ngay lúc đám con gái đang la hét reo hò, cổ vũ, trước khi Quách Tử An kịp đụng tới chân mình, Liễu Xuân Dương đã nhanh chóng nhấc chân đá mạnh, quả bóng như sao băng bay nhanh vào khung thành.

Đám người đứng vây xem vội giơ hoa hay vải lụa chúc mừng.

Đứng phía trước lều, Quách Bảo Nhi hung hăng giẫm vài cái trên mặt đất, khiến những cánh hoa trên đầu nàng đồng loạt rơi xuống hết.

“Làm cái gì vậy chứ, đá lung tung thế kia!” Nàng tức giận quay đầu mắng.

Đám con gái sau lưng bĩu môi, tỏ vẻ không quan tâm.

“Bảo Nhi, xem ra trận này xã Trường Lạc thua chắc rồi.” Tần Tố Lan cầm quạt che nắng, thở dài nói.

Quách Bảo Nhi nghe vậy liền phất tay, đạp trên đất vài cái rồi quay trở về chỗ ngồi phàn nàn: “Đúng là đồ ngu, còn không bằng ta đây.”

“Cũng không thể nói như vậy đâu.” Tần Tố Lan hạ giọng đáp: “Ta nghe nói xã Ngũ Lăng còn cố ý mời giáo viên nổi tiếng về dạy đó.”

Giáo viên nổi tiếng?

Sau khi Liễu Xuân Dương đá bóng vào khung thành, hai thiếu niên đứng kế bên liền giậm chân, tức giận phát ra vài tiếng chửi thô tục.

Tiết Thanh vẫn ngồi trên ghế dài như cũ, nàng híp mắt nhìn tấm bảng ghi tỉ số trên sân đang dần thay đổi hết lần này đến lần khác. Trên tấm bảng đen của xã Trường Lạc vẫn duy trì con số 6 màu đỏ nhưng trên tấm bảng của xã Ngũ Lăng đã thay thế bằng con số 8.

“Không cần vội, vẫn có thể đuổi kịp.” Tiết Thanh nói: “Chênh lệch không lớn, chỉ cần cố gắng cân bằng tỉ số, hơn nữa bên đội chúng ta đá rất tốt.”

Các thiếu niên nhìn về phía giữa sân, thấy Trương Liên Đường đã bắt đầu chạy ra sân, bọn họ liền bình tĩnh lại, ngay cả người luôn dễ nổi nóng như Quách Tử An cũng không chán nản. Mọi người ở xã Trường Lạc lấy lại tinh thần, giơ tay làm động tác cổ vũ lẫn nhau.

Một thiếu niên gật đầu nhưng một thiếu niên khác lại khẽ nhíu mày.

“Mặc dù chúng ta đã tiến bộ hơn nhưng ta lại cảm thấy cách chơi lần này của xã Ngũ Lăng không giống lần trước.” Hắn nói.

Tiết Thanh chưa từng xem qua những trận thi đấu trước đây của bọn họ nên nàng cũng không biết được khác nhau ở chỗ nào.

“Cách bọn họ đá hình như... không theo quy luật.” Thiếu niên kia giải thích.

Không theo quy luật?

Tiết Thanh tập trung suy nghĩ nhìn về phía giữa sân.

Giữa sân, các thiếu niên xã Trường Lạc đang dẫn bóng, họ không nhanh không chậm chuyền bóng cho nhau về hướng khung thành của xã Ngũ Lăng. Các thiếu niên của xã Ngũ Lăng cũng đang tập trung vây quanh và đuổi theo nhưng từ đầu đến cuối, quả bóng kia vẫn vững vàng lăn dưới chân của các thiếu niên đội xã Trường Lạc. Trong lúc đó, Sở Minh Huy khéo léo đá bóng qua vai bọn họ.

Mặc dù khi xúc cúc không cần phải thể hiện kỹ năng quá nhiều nhưng đôi lúc vẫn nên biểu diễn một vài kỹ năng điêu luyện mà mọi người có để làm tăng thêm sức hút cho đội bóng.

Động tác này khiến cho các cô gái đang ngồi trong lều phải thét lên, reo hò, mấy người bán hàng rong đang vây xem xung quanh cũng ồn ào bảo hay... Hiếm lắm mới có thể thấy được những cảnh chơi đẹp mắt thế này, khiến cho mọi người đều rất hào hứng.

“Bảo Nhi, Bảo Nhi, lần này nhất định có thể đá bóng vào rồi.” Tần Tố Lan cầm quạt vỗ vào vai Quách Bảo Nhi hô.

Quách Bảo Nhi không nhịn được đẩy cây quạt ra, ánh mắt lại vẫn không rời trận đấu, nàng hồi hộp, lẩm bẩm gì đó trong miệng.

Nếu có thể đá bóng vào khung thành thêm một lần nữa thì có thể rút ngắn lại tỉ số rồi.

Sở Minh Huy thực hiện một động tác hoàn mỹ để đá bóng ra, Quách Tử An đứng phía trước cũng nhanh chóng chạy vượt qua một thiếu niên xã Ngũ Lăng đang ngăn cản cậu để tiếp bóng, sau đó lập tức tăng tốc độ dẫn bóng chạy về phía trước.

Quách Tử An không chỉ có thân thể cường tráng mà tốc độ cũng rất nhanh. Chính vì vậy người thiếu niên đang ngăn cản Quách Tử An chỉ biết bất lực nhìn theo bóng lưng đã chạy xa của cậu ta.

Đám người Trương Liên Đường cũng vội vã vây quanh bảo vệ Quách Tử An.

“Đá đi, đá bóng vào đi!”

Hai thiếu niên dự bị giống Tiết Thanh chưa từng ngồi xuống, bọn họ đứng bên cạnh ghế dài kích động hô. Tiết Thanh híp mắt giống như nhìn về phía Quách Tử An nhưng thực chất nàng đang nhìn xung quanh quanh cảnh toàn sân đấu. nàng bất chợt nhìn thấy thiếu niên tên Liễu Xuân Dương kia đang giơ tay ra hiệu cho ai đó.

Hả?

Tiết Thanh ngồi thẳng người, chỉ thấy một bóng dáng màu xanh chợt xuất hiện sau lưng Quách Tử An, theo sau đó Quách Tử An cũng té xuống phía trước. Bởi vì tốc độ đối phương rất nhanh, hơn nữa Quách Tử An cũng không kịp chuẩn bị, thế nên cả hai người đều bị té ngã trên mặt đất, quả bóng cũng bị lăn sang một bên.

Bên sân vang lên những tiếng đầy kinh ngạc, rất nhiều người đều đứng lên.

Ôi, Tiết Thanh nghĩ thầm.

Biến cố bất ngờ này khiến cho các thiếu niên đang chạy trong sân đều dừng lại, những thiếu niên dự bị trong sân cũng tái mặt xông vào, các thiếu nữ trong lều cũng ồn ào đứng dậy.

“Ca!” Quách Bảo Nhi cũng xông ra.

Hai tỷ muội Tần gia do dự một lát, sau đó cũng tiến đến.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

Mấy vị lão gia, phu nhân ngồi bên kia lều cũng đã nhận ra tình huống trên sân biến đổi, vội vã quay qua quay lại hỏi thăm.

Hiện tại giữa sân, mấy thiếu niên bên xã Trường Lạc đang vây quanh Quách Tử An, cũng vây quanh thiếu niên bị ngã bên xã Ngũ Lăng. Đồng thời các thiếu niên bên xã Ngũ Lăng cũng nhanh chóng vây quanh bảo vệ người bên mình. Hai bên đều đang cãi nhau rất dữ dội.

“Ngươi dám ngáng chân người bên đội ta!”

“Đánh hắn!”

Các thiếu niên ở xã Trường Lạc phẫn nộ hét, Sở Minh Huy cũng xắn tay áo, giơ nắm đấm.

Liễu Xuân Dương thấy vậy đứng ra ngăn cản, ánh mắt kiêu ngạo nhìn người bên xã Trường Lạc nói: “Sao lại nói bọn ta ngáng chân? Rõ ràng là bọn họ đang giành bóng với nhau. Là do hắn không cẩn thận nên ngã xuống thôi.”

Câu nói này càng làm các thiếu niên bên xã Trường Lạc thêm tức giận.

Quách Tử An bị thương không nhẹ, cậu ta liên tục nắm cổ chân nhưng vẫn không thể đứng dậy được.

“Xuân Dương thiếu gia!” Trương Song Đồng nhíu mày nói: “Mấy người đừng có quá đáng.”

Vẻ mặt Liễu Xuân Dương vẫn kiêu ngạo và đầy khinh thường như cũ.

“Quá đáng? Thi đấu bóng đá mà còn muốn nói chuyện lịch sự sao?” Hắn đáp: “Vậy các người đừng đá nữa.”

Trương Song Đồng tính nói gì đó nhưng Trương Liên Đường đã ngăn cậu ta lại.

“Xuân Dương, quy tắc chơi từ trước đến giờ không có kiểu chơi như vậy.” Hắn nói.

Liễu Xuân Dương nghe vậy liền cười: “Liên Đường thiếu gia, cậu đừng quên nguồn gốc từ đâu mà có môn bóng đá này nhé.”

Trương Liên Đường nghe vậy liền thay đổi sắc mặt.

...............

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Ở lều chính giữa, Lý Tri phủ cất tiếng hỏi.

Một người hầu chạy đến nói nhỏ vài câu với người đàn ông tầm bốn mươi tuổi trong lều. Sau đó ông ta liền quay đầu nhìn Tri phủ đại nhân đáp.

“Không sao đâu, ngài đừng lo. Chỉ là có một thiếu niên bị té ngã trong lúc giành bóng thôi.”

Ông vừa dứt lời thì một người đàn ông khác mặc áo bào bằng gấm bên cạnh liền lên tiếng.

“Liễu tam gia, ông có nghe lầm không? Cái này không phải bị té do giành bóng mà là do bị người khác ngáng chân. Vậy là vi phạm luật rồi còn gì nữa.” Ông vừa chế giễu vừa nghiêm túc nói, bên cạnh ông lúc này cũng chính là tên người hầu vừa báo lại tin tức này.

Người được kêu là Liễu tam gia nghe vậy vẫn bình tĩnh, ôn hòa đáp: “Sở Thành huynh, không thể bởi vì bị té ngã mà có thể nói đối phương phạm quy được. Cho dù hai người đó có đụng trúng nhau đi nữa thì đó cũng là điều không thể tránh được, không nên ghép tội bậy bạ.”

Ông vừa nói vừa nhìn về phía Tri phủ đại nhân.

“Chắc Tri phủ đại nhân cũng biết, nguồn gốc của môn bóng đá này chính là từ trong quân đội mà ra. Đây cũng là một trong các thủ đoạn để luyện binh, mục đích là để các binh sĩ có thể dùng bản lĩnh riêng của mình đánh thắng đối thủ. Mà nếu là đánh nhau rồi thì làm gì có quy tắc cơ chứ...”

“Mặc dù bọn họ không phải binh sĩ nhưng các thiếu niên thi đấu với nhau cũng vì muốn xem bên nào thắng, bên nào thua. Nếu đã như vậy thì tại sao phải sợ va chạm, té ngã hay bị thương cơ chứ? Đã là những nam thiếu niên đầy nhiệt huyết mà còn lo sợ những thứ này thì chẳng khác nào muốn trở thành trò cười cho mọi người.”

Nói đến nhiệt huyết tuổi trẻ, nếu mấy thiếu niên kia còn tiếp tục tranh chấp với nhau thì đúng là không được tốt lắm. Chính vì vậy mấy người khác do dự một chút rồi cũng không nói nữa.

Lý Tri phủ nhìn Liễu tam gia “ừm” một tiếng.

“Như vậy...” Ông nói.

Như vậy cũng không còn cách nào khác.

Mấy thiếu niên đang phẫn nộ cãi nhau giữa sân bị vài người hầu chạy tới cắt ngang.

“Tri phủ đại nhân hỏi có thể đấu tiếp được nữa không?”

Mặc dù là hỏi nhưng thực tế là đưa ra quyết định thay bọn họ.

Các thiếu niên ở đây đều hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói này, do đó mấy thành viên xã Trường Lạc tức giận vô cùng, còn mấy người xã Ngũ Lăng thì đắc ý nhìn bọn họ.

“Còn dám đấu tiếp hay không đây?” Liễu Xuân Dương nhướng mày, nhìn lên trời một chút sau đó nói tiếp: “Hiện tại nếu các người nhận thua thì vẫn còn kịp đến Lục Ý lâu ăn cơm đấy...”

Mấy thiếu niên xã Ngũ Lăng cười to.

“Đấu!” Quách Tử An đang nằm trên mặt đất hô, cậu đẩy người đồng đội đang vịn mình ra, giãy giụa đứng lên: “Bọn ta sẽ thắng thôi, đến lúc đó bọn ta sẽ mời các người đến Lục Ý lâu ăn cơm.”

Cậu vừa nói xong liền “a” lên một tiếng đau đớn rồi quỳ trên mặt đất.

Ống quần màu đen nhìn không ra vết máu nhưng trên mặt đất lại có vài giọt máu đang nhỏ xuống... Xem ra cậu ta bị thương không nhẹ.

Trương Liên Đường nhíu mày.

“Được, Tử An, đệ xuống nghỉ ngơi đi.” Hắn nói.

“Nếu vậy chúng ta sẽ thiếu một người...” Quách Tử An hô.

Như vậy cũng không còn cách nào khác, Tiết Thanh đứng sau đám người khẽ vuốt quần áo đứng lên nói.

“Để tôi thế đi.”