Đại Địa Chủ

Chương 22: Hoàng thân quốc thích




An Tử Nhiên nhìn qua cửa sổ mở rộng thấy một đám người vây quanh một người, người kia đang giảng giải chút câu chuyện thú vị, nói là bát quái cũng được, nước miếng bay tứ tung, những người khác nghe đến đầy hứng thú, hắn nghe một hồi, đều là bát quái cung đình linh tinh các thứ, thật giả khó phân định, nhưng không có cái hắn muốn nghe.

Một lát sau, tiểu nhị mang lên mấy thứ điểm tâm hắn yêu cầu.

An Tử Nhiên mượn cơ hội hỏi:”Tiểu nhị ca, ta muốn hỏi thăm về một người.” Dứt lời phóng lên bàn một khối bạc vụn:”Mặc kệ ngươi có trả lời được hay không, nó đều là của ngươi.”

Tiểu nhị nhanh nhảu thu bạc, nói:”Khách quan muốn hỏi gì xin cứ nói, nếu tiểu nhân biết, nhất định sẽ nói hết.”

An Tử Nhiên gật đầu, không e dè hỏi:”Ta muốn hỏi thăm về một người tên là Phó Phong Chính, ngươi ở tại Quân Tử thành đã nghe nói qua về người này?”

Vừa nghe đến tên này, tiểu nhị ngây ngẩn cả người.

“Như thế nào? Tên này có vấn đề gì sao?” An Tử Nhiên nhạy bén phát hiện biến hóa trên mặt hắn.

Tiểu nhị phục hồi tinh thần, cười làm lành:”Khách quan hiểu lầm, không có vấn đề, chính là tiểu nhân đã lâu không có nghe được tên này, nhất thời phản ứng không kịp.”

An Tử Nhiên thu liễm ánh mắt:”Như vậy có thể cho ta biết sự tình về người này sao?”

“Đương nhiên có thể. Khách quan không biết thôi, Phó lão Vương gia tại Quân Tử thành từng là nhân vật làm mưa làm gió một thời, người thế hệ trước không ai không biết ngài ấy, bất quá hiện tại lão Vương gia tuổi đã lớn, thân thể không như trước kia khỏe mạnh, vài năm nay đã rất ít xuất hiện trước mặt mọi người, cho nên tin tức của ngài ấy càng ngày càng ít…” Tiểu nhị say sưa nói.

An Tử Nhiên nghe tới bốn chữ “Phó lão Vương gia” sắc mặt đã hơi đổi.

Hắn nghĩ Phó Phong Chính có thể là người quyền quý, hoặc là thương nhân quen biết nhiều người quyền quý, nhưng chưa bao giờ nghĩ hắn lại là một cái Vương gia, lấy tuổi của hắn, rất có thể là Hoàng thúc của đương kim Thánh Thượng.

Hoàng thân quốc thích, An gia vô luận thế nào cũng không trèo cao nổi, Phó là quốc họ của Đại Á, người Hoàng thất đều họ Phó, nếu An Tử Nhiên là con dân Đại Á, hắn sẽ liên tưởng đến điều này, đáng tiếc hắn không phải.

Tiểu nhị nói cũng không phải bí mật gì, nhiều người ở Quân Tử thành đều biết, trừ bỏ người bên ngoài, hắn đang say mê giảng giải Phó Chính Phong hồi trẻ tư thế hiên ngang oai hùng thế nào, mê đảo không biết bao nhiêu nữ tử, An Tử Nhiên rốt cuộc không chịu được mà ngăn hắn lại.

“Tiểu nhị ca, ngươi có biết về thân thích của Phó lão Vương gia không?” An Tử Nhiên hỏi, việc về Phó Phong Chính để nói sau, hiện tại tối trọng yếu là hôn ước, mặc dù An gia trèo cao không được đến Hoàng thân quốc thích, nhưng có cơ hội này, nói gì cũng muốn thử một lần, huống hồ năm đó người đề xuất chuyện này cũng là Phó Phong Chính.

Tiểu nhị trả lời:”Biết, Phó lão Vương gia chỉ có một tôn tử, là Quân vương do chính đương kim Thánh Thượng sắc phong, tại Quân Tử thành không ai không biết.”

“Xin hỏi tục danh của vị đó?” An Tử Nhiên thần sắc vừa động.

Không ngờ, tiểu nhị lại lắc đầu, nói xin lỗi:”Xin lỗi khách quan, tục danh của Quân vương tiểu dân như chúng ta không thể tùy tiện gọi, xin thứ lỗi, nếu khách quan không có điều gì muốn hỏi nữa, tiểu nhân liên đi xuống.”

“Ngươi đi xuống đi.” An Tử Nhiên không làm khó dễ tiểu nhị, hắn có thể hiểu được.

Tiểu nhị vừa đi, nhã gian lập tức yên tĩnh lại.

Thu Lan nhìn Đại thiếu gia như đang suy nghĩ điều gì, không dám lên tiếng, bất quá trong lòng nàng có dự cảm, bọn họ lần này tốn nhiều công sức tới Quân Tử thành, nhiều khả năng cùng người Đại thiếu gia vừa hỏi thăm có quan hệ, nhưng đối phương lại là Hoàng thân quốc thích, nghi hoặc nhiều thêm, nhưng nàng không dám hỏi.

Một khắc sau, An Tử Nhiên mang Thu Lan ly khai tửu lâu.

Ngay khi hắn rời đi không bao lâu, tiểu nhị không sót một chữ đem chuyện này nói cho chưởng quầy.

Chưởng quầy vỗ vỗ vai hắn:”Làm không tồi, chuyện này tạm thời không cần nói cho người khác, mặt khác, ngươi gần đây chú ý một chút, xem vị công tử kia có xuất hiện nữa hay không, nếu hắn lại hỏi thăm tin tức về lão Vương gia, lập tức nói cho ta biết, rõ chưa.” Hắn quyết định tiếp tục quan sát, nếu người nọ thật sự đến vì lão Vương gia, lúc đó báo lên cũng không muộn.

“Vâng, trưởng quầy.” Tiểu nhị miệng cười cười.

Bên kia, An Tử Nhiên không biết chỉ là hỏi thăm một hồi, hắn đã bị người để ý, hắn bây giờ đầy một bụng tâm sự, không có tâm tư để ý đến những cái khác.

Hoàng thân quốc thích là một thứ sinh vật phi thường phiền toái.

Nếu có thể, An Tử Nhiên không muốn An gia bị cuốn vào vòng luẩn quẩn này, rất phức tạp, một tiểu cô nương đơn thuần như An Vu Chi nhất định sẽ bị ăn đến xương cũng không còn, nhưng không làm vậy, An gia sẽ phiền toái lớn, cuối cùng hắn vẫn đem quyền quyết định cho An Vu Chi.

Xế chiều, An Tử Nhiên nhượng Thu Lan đem An Vu Chi kêu đến.

Từ khi biết trên người mình có hôn ước, An Vu Chi luôn thấy thấp thỏm, nghe nói ca ca muốn gặp nàng, cho rằng sự việc có kết quả, khi tiến vào hai má đều hồng hồng, bước chân cũng co quắp khẩn trương.

“Ca…”

An Tử Nhiên để nàng ngồi xuống, nói thẳng vào vấn đề:”Về đối tượng đính ước, ta cần trưng cầu ý kiến của muội…” Sau đó đem việc mình nghe được trong tửu lâu nói lại cho nàng.

An Vu Chi ngây ngẩn cả người, nàng luôn cho rằng đối tượng đính ước với mình là một thương nhân.

“Ngày mai ta sẽ cho người đi hỏi thăm sự tình về Quân vương kia, không bao lâu sẽ có kết quả, lúc đó muội cũng lại đây nhìn một chút, nếu không có ý kiến gì, ta sẽ chọn ngày mang muội đi tìm họ, nhượng hắn thú muội.” An Tử Nhiên nói tiếp.

An Vu Chi vô pháp tự hỏi, cả đầu toàn là tương hồ.

An Tử Nhiên thấy thế cũng không miễn cưỡng, hắn hiện tại cho nàng một liều thuốc trợ tim, để nàng chuẩn bị trước mà thôi, miễn cho lúc đó phản ứng không kịp.

Lần này, An Tử Nhiên không tự mình đi hỏi thăm.

Phản ứng của tiểu nhị đến bây giờ hắn vẫn nhớ rõ, tuy phản ứng rất nhanh, nhưng hắn vẫn nhìn ra được không phải là không thể nói, mà là không muốn nói, Quân vương trong miệng hắn nhất định không phải là nhân vật bình thường, cho nên hắn phải lưu ý một chút.

Ngày hôm sau, người hắn phái đi hỏi thăm tin tức còn chưa quay lại, Tô quản gia đã chạy tới.