Đại Địa Chủ

Chương 40: Rượu giao bôi




Màn đêm buông xuống, ánh nến lay động hắt trên cửa sổ.

Phó Vô Thiên từng bước vững vàng đi vào nội thất, liếc mắt một cái liền nhìn thấy An Tử Nhiên ngồi trên giường, thiếu niên hai tay đặt trên đùi, sắc mặt trầm tĩnh bị ánh nến chiếu vào phát ra màu hồng động nhân, tâm vừa động y liền đi qua.

Nhận thấy có người tiến tới, An Tử Nhiên nâng mắt nhìn qua, thấy Phó Vô Thiên thân hình cao ngất hướng hắn đi tới, hai tay hơi hơi nắm chặt, cả bản thân hắn cũng không sao hiểu nổi, rõ ràng là diễn kịch, nhưng hắn lại khẩn trương một cách kì lạ, cảm giác này ngay từ khi bị Phó Vô Thiên bế từ kiệu xuống đã xuất hiện.

An Tử Nhiên tuyệt không muốn thừa nhận chính mình đang sinh ra một loại cảm giác như tân nương mới về nhà chồng, nhưng trái tim đang nhảy lên trong lồng ngực lại chân thật cho hắn biết suy nghĩ này cũng không sai.

“Vương phi.” Phó Vô Thiên dừng trước mặt gọi hắn một câu.

An Tử Nhiên trừng hắn, lần đầu tiên là ở trước mặt mọi người, hắn còn nghĩ giữ mặt mũi cho y, vậy mà y còn dám lần thứ hai gọi như vậy, bây giờ không có người ngoài, chỉ có hai người họ, cho dù là diễn trò thì cũng không cần thời thời khắc khắc đều như vậy.

“Vương gia, tuy rằng ta gả cho ngài, nhưng đừng quên hiệp nghị giữa chúng ta.”

Phó Vô Thiên vô cùng nghiêm túc gật đầu:”Vương phi, bổn Vương không quên.”

An Tử Nhiên:”…”

Phó Vô Thiên vươn tay về phía hắn:”Cùng bổn Vương ra ngoài một chút, mang ngươi đi nhận thức vài người.”

An Tử Nhiên nhớ đến những âm thanh ồn ào từ bên ngoài truyền tới lúc nãy, liền đoán được là đám người đến nháo động phòng, nghe được lời này thì biết ý tứ của y, không khỏi ngoài ý muốn hạ mi.

Phó Vô Thiên cũng không chờ hắn trả lời, bắt lấy cánh tay hắn kéo ra ngoài, lực đạo vừa đủ để không làm đau hắn, hai người cùng hướng ngoại thất đi tới.

Chúng tướng sĩ còn đang ngươi đẩy ta đẩy, ai cũng không nguyện ý đi đầu, bi thảm nhất vẫn là người trẻ tuổi ồn ào, bởi vì hắn ít tuổi nhất trong đám người, đương nhiên bị chúng tướng làm khó, tại ngày vui hôm nay, hắn lại bị mọi người đẩy vào hố lửa, bị Quản Túc trêu chọc, đầu cũng không ngẩng lên nổi! (Có một sự mờ ám ở đây ~~~)

Thẳng đến khi Phó Vô Thiên cùng An Tử Nhiên xuất hiện, cả đám trong nháy mắt an tĩnh lại, phản xạ rèn luyện nên trong những ngày tháng quân ngũ, mọi người đứng đến nghiêm trang, ánh mắt đồng loạt liếc về phía An Tử Nhiên, quang mang mờ ám lập lòe liên hồi.

Bạn họ không phải chưa từng thấy qua An Tử Nhiên, tất cả tại thời điểm An Tử Nhiên lần đầu tiên đến Phó Vương phủ đã gặp hắn một lần, bất quá khi đó trong ấn tượng của họ chỉ là một cái người hoàn toàn xa lạ, hiện tại thì bất đồng, thiếu niên này về sau sẽ là Vương phi của họ, sẽ cùng Vương gia chung sống cả đời.

“Họ đều là thủ hạ của bổn Vương, về sau sẽ thường lại đây, nhận thức một chút, để tránh lần sau gặp lại không gọi nổi danh tự.” Phó Vô Thiên nói ra mục đích, nhượng An Tử Nhiên lần thứ hai nhìn y.

Diễn trò thôi mà, cần nghiêm túc như vậy sao?

Cứ việc trong lòng nghi hoặc, An Tử Nhiên vẫn không có biểu hiện ra ngoài.

Mọi người cũng thật bất ngờ, Vương gia muốn đem họ giới thiệu cho Vương phi, nghiêm túc như vậy càng làm họ ngạc nhiên, trong lòng nhất thời cân nhắc đứng lên, xem ra Vương gia thực sự nghiêm túc, bọn họ vẫn luôn nghĩ bên trong nhất định có nội tình gì khác, tỉ như là lão Vương gia bức bách linh tinh, hiện tại xem ra họ đã tưởng tượng quá nhiều.

Người trẻ tuổi tính tình tùy tiện lập tức đứng ra:”Ta là Thiệu Phi, hân hạnh gặp mặt Vương phi, về sau xin chỉ giáo nhiều hơn!” Ngôn ngữ vốn công thức hóa lại bị biểu tình nhe răng trợn mắt của hắn làm cho cà lơ phất phơ.

Có hắn đi đầu, những người khác cũng lần lượt tiến lên giới thiệu bản thân, trừ bỏ hai người chưa tới, thuộc hạ thân tín của Phó Vô Thiên đa số đều ở đây, đương nhiên vẫn còn một số ít người không có biện pháp tới tham gia đại hôn.

An Tử Nhiên tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn lễ nghi chu toàn.

Sau đó, những ai muốn nháo động phòng đều bị Phó Vô Thiên đuổi đi, cuối cùng cái gì cũng không làm được, tất cả cũng chỉ có thể ở trước mặt làm quen Vương phi mà thôi.

Mọi người tuy thất vọng, nhưng tất cả cũng nằm trong dự kiến, nếu Vương gia thật sự đồng ý để họ nháo động phòng mới là khó tin.

Nhìn đại môn khép chặt trước mắt, Thiệu Phi vẻ mặt thất vọng, hắn còn nghĩ thật sự có thể nháo động phòng, quả nhiên là đủ đơn thuần, mọi người chỉ cần nhìn đã biết trong đầu hắn nghĩ gì, không khỏi cảm thấy buồn cười, bất quá trong quân doanh lại cần những người đơn thuần như vậy, ngược lại người tâm tư quá sâu nặng đều không cần.

“Đứng rồi, sao lại không thấy Chung Nguyệt?”

Thiệu Phi phản ứng kịp, rốt cuộc phát hiện thiếu một người, lời vừa nói ra đã khiến tất cả yên lặng, hắn không khỏi bực bội:”Các ngươi như thế nào đều không nói?”

Quản Túc khoanh tay dựa vào cột, nhếch môi nói:”Thiệu Phi tiểu đệ đệ, ngươi trước đem mình quản hảo rồi mới có tư cách hỏi đến chuyện của người khác.”

Thiệu Phi buồn bực:”Ta chỉ thuận miệng hỏi một câu.”

“Tốt rồi, đừng nói linh tinh nữa, đợi lát nữa tướng quân đi ra vẫn thấy chúng ta còn ở lại nhất định sẽ bị nhớ thương, đi mau!” Một vị lão tướng vội vàng đem hắn đẩy đẩy đi, Thiệu Phi vẫn còn nghi hoặc cứ thế bị tống ra ngoài.

Trong tân phòng cuối cùng chỉ còn hai người bọn họ.

Phó Vô Thiên lôi kéo An Tử Nhiên đi tới cạnh bàn, trên bàn trải một tấm khăn thêu uyên ương hí thủy, mặt trên đặt một cặp nến long phượng, nến đã cháy hết gần một nửa, bên cạnh là một bầu rượu cùng hai cái chen thủy tinh tinh xảo. Y cầm lấy bầu rượu rót đầy hai chén, bưng lên một ly đưa đến trước mặt An Tử Nhiên.

“Vương phi, kế tiếp nên uống rượu giao bôi.”

An Tử Nhiên không lập tức tiếp nhận, nhìn chằm chằm Phó Vô Thiên, hạ mi:”Chúng ta không phải phu thê thật sự, rượu này không nhất thiết uống đi?”

Phó Vô Thiên nắm chặt tay hắn rồi đặt chém rượu vào, bình tĩnh nói:”Tuy rằng bổn Vương đã hứa với ngươi, nhưng nếu chúng ta đã thành thân, đã bái đường, như vậy chúng ta chân chính là vợ chồng, rượu giao bôi vẫn phải uống.”

An Tử Nhiên nhìn chằm chằm chén rượu trong tay, trong lòng không khỏi ủ rũ. Tựa hồ bắt đầu từ lúc hắn tới Quân Tử thành, mọi chuyện đều chậm rãi lệch khỏi quỹ đạo vốn có, đến bây giờ thì đã hoàn toàn không nằm trong tính toán của hắn nữa, hắn chỉ có thể nhận mệnh.

Phó Vô Thiên bưng một ly rượu khác lên, chủ động xuyên qua khuỷu tay hắn, ngưng mắt nhìn hắn:”Vương phi.”

An Tử Nhiên rối rắm, nếu như thế nào cũng không chạy khỏi, uống thì uống, dù sao Phó Vô Thiên cũng chẳng làm gì được hắn, nghĩ như vậy hắn liền một hơi uống sạch chén rượu.

Phó Vô Thiên trong mắt hiện lên một tia sung sướng, cúi đầu chuẩn bị uống rượu giao bôi, mới vừa kề chén rượu bên môi, động tác chợt dừng lại một chút, chỉ thoáng chốc y lại không dấu vết uống xong chén rượu.

Mặc dù ở rất gần y, nhưng An Tử Nhiên không hề phát hiện động tác này.

(Có ai hiểu vì sao hem? ^^)