Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 409-2: Hành trình mới (2)




Lý Trân quay người kéo tay thê tử, nói:
- Những gì ta nói đều là việc phát sinh trong tương lai. Ta đã năm lần từ chức Quận Vương Đôn Hoàng, y đều không chuẩn. Có thể thấy được y không có ý định để ta giải quyết tốt hậu quả rồi.

- Vậy chúng ta phải làm sao đây?
Địch Yến sợ hãi nói:
- Con mình còn nhỏ như thế, thiếp không muốn các con…

Lý Trân cười nói:
- Không cần lo lắng, ta đã có đối sách rồi. Ngày mai mọi người thu dọn, như lần trước cùng đi đến Trường An trước.

- Khi nào thì đi?

- Đợi sắp xếp của ta, chờ sau khi ta xuất chinh, Trương Lê sẽ giúp nàng và mọi người.

- Phu quân, y sẽ thả chúng ta đi sao?

Lý Trân ôm thê tử vào lòng, an ủi nàng:
- Không cần lo lắng, có lẽ đây là một điều kiện, y không thể không đáp ứng.

Sáng sớm hôm sau, thiên tử Đại Đường Lý Hiển ở Ứng Thiên môn triệu kiến Bạt Hãn Na Quốc vương tử A Luân. A Luân mặc một bộ trường bào màu trắng, tâm tình hết sức khẩn trương, y đi theo một thị vệ, hai chân run rẩy đi lên thành lâu Ứng Thiên.

Ở trước lâu chờ giây lát, có thị vệ cao giọng tuyên:
- Tuyên Bạt Hãn Na sứ thần yết kiến!

- Tuyên Bạt Hãn Na sứ thần yết kiến!

Một tiếng truyền ra, A Luân vội vàng sửa sang lại áo mũ, nhớ lại một chút lễ tiết mà chiều qua y đã học, đi thẳng đến trước loan giá của Thiên tử, quỳ xuống dập đầu, cao giọng nói:
- Bạt Hãn Na sứ thần A Luân bái kiến thiên tử Đại Đường. Chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Lý Hiển mặc thường phục, ở phía sau ông ta phụ trợ chính vụ Chiêu nghi Thượng Quan Uyển Nhi, ngồi phía dưới là hai hàng tướng quốc và quan lớn lục bộ cùng với Hồng Lư Tự, Quang Lộc tự. Lý Trân ngồi ở bên cạnh An Quốc tướng quốc Lý Đán, bình tĩnh mà nhìn chăm chú vào A Luân.

Lý Hiển không có hứng thú tiếp kiến Bạt Hãn Na Quốc vương tử. Khác với Võ Tắc Thiên, Lý Hiển không thích hùng tài đại lược mở rộng biên cương. Ông ta thiên về gìn giữ cái đã có, chú trọng dân sinh quốc nội, chú trọng hoàn thiện các loại lễ chế. Ông ta phỏng chừng phải dùng mấy năm mới có thể sửa chữa các loại ước định thành tục mà thời Võ Tắc Thiên đã định.

Ngược lại, Vệ vương Lý Trọng Tuấn lại có vẻ hứng thú, y rất ngạc nhiên với tiếng Hán lưu loát của A Luân, khẽ cười nói với Lý Trân:
- Đại tướng quân, đặc sứ này nói tiếng Hán rất khá!

Lý Trân khẽ khom người:
- Y từng đọc sách mười năm ở Trường An.

- Thì ra là thế, khó trách nói Hán nói rất lưu loát.

- Ta nghe nói sang năm y đăng cơ làm quốc vương, lôi kéo y, rất quan trọng đối với việc ổn định Toái Diệp.

Lý Trọng Tuấn gật gật đầu. Hôm qua y đã xem bản đồ, Bạt Hãn tức Đại Uyên năm xưa, đại quân Hán triều từng viễn chinh Ðại Uyên, không biết quân đội của Đường triều có cơ hội này hay không.

Lý Hiển cười nói:
- Miễn lễ ban cho ngồi!

- Tạ ơn bệ hạ!

A Luân lấy ra quốc thư và danh mục quà tặng tiến cống giao cho hoạn quan bên cạnh, lúc này mới đứng dậy ngồi xuống đôn mềm bên cạnh. Hoạn quan trình quốc thư và danh mục quà tặng tiến cống lên cho Lý Hiển. Lý Hiển mở ra nhìn nhìn, lại cười hỏi:
- Bạt Hãn Na có xa Lạc Dương không?

A Luân vội vàng hạ thấp người nói:
- Hồi bẩm bệ hạ, cách xa nhau mấy vạn dặm, hành trình ước bốn tháng.

- Quả thật quá xa, năm đó pháp sư Huyền Trang dường như cũng đi qua nơi đó, lại vòng hướng nam đi Thiên Trúc. Bạt Hãn Na có giao với Thiên Trúc sao?

Thượng Quan Uyển Nhi thấp giọng cười nói:
- Bệ hạ, ở giữa còn cách một Thổ Hỏa La, cách Thiên Trúc cũng mấy ngàn dặm.

Không biết tại sao, nhắc tới Thổ Hỏa La, Lý Hiển lập tức nghĩ tới A Hoãn vương, lại nghĩ tới Xá Lợi án và Độc Kinh án. Ông ta liếc qua Lý Trân, bắt đầu không có hứng thú với Bạt Hãn Na Quốc rồi.

Nhưng xuất phát từ lễ tiết, ông ta vẫn miễn cưỡng hỏi phong thổ của Bạt Hãn Na, nghe được một chút, ông ta lại ngáp một cái. Động tác nhỏ này đã bị Bạt Hãn Na Vương tử A Luân nhìn thấy, trong lòng y khẩn trương, không để ý lễ tiết, lại quỳ xuống khóc không ra tiếng:
- Bệ hạ, quân đội Đại Thực mấy lần xâm chiếm Bạt Hãn Na, Bạt Hãn Na binh yếu tướng thiếu, không đủ sức chống lại quân đội Đại Thực. Khẩn cầu bệ hạ phát binh, đuổi Tây di đi, bảo hộ biên cương.

Lý Hiển cười nói:
- Bảo trẫm phái binh đi đánh thế nào? Bạt Hãn Na vẫn chưa bị diệt, trẫm xuất binh không có lý do nha.

- Bệ hạ! Ba mươi sáu nước Thổ Hỏa La đã bị Đại Thực tiêu diệt, các quốc gia Túc Đặc cũng đều bị Đại Thực chinh phục, bọn họ trên danh nghĩa là nước phụ thuộc Đại Đường, trên thực tế đã bị Đại Thực khống chế. Đại Thực còn phái quan viên và quốc vương cộng trị, trưng thu thuế má rất cao. Bệ hạ, một khi Đại Thực bình định phản loạn Ba Tư rồi sẽ lập tức binh chỉ Bạt Hãn Na, Bạt Hãn Na khó giữ được, Toái Diệp cũng khó bảo vệ.

- Điều này cũng bỏ đi, để trẫm và các đại thần thảo luận một chút, ngươi đường xá vất vả, đi xuống trước nghỉ ngơi đi.

Không đợi A Luân nói gì nữa, Hồng Lư Thiếu Khanh Lý Lâm Phủ liền đi lên phía trước nói:
- Xin mời!

A Luân bất đắc dĩ, chỉ đành thi lễ, lui xuống.

Chờ y đi xa, Lý Hiển mới cười cười nói với chúng thần:
- Các vị ái khanh nói đi, Bạt Hãn Na đến cầu cứu, trẫm cứu hay là không cứu?

Lễ Bộ Thượng thư Dương Tái Tư tâm tư nhanh nhẹn, nhìn là hiểu ý của Lý Hiển, tiến lên tấu nói:
- Bệ hạ, Bạt Hãn Na đường xa xôi, hành trình mấy vạn dặm. Quân đội Đại Đường khó có thể bận tâm, nếu xuất binh ít, không làm nên chuyện gì, nếu xuất binh nhiều, vậy lương thực tiếp tế tiếp viện lại không có biện pháp giải quyết. Thần cảm thấy có thể xem chừng, quan sát tình huống mà định.

Binh bộ Thượng thư Đường Hưu Cảnh vội nói:
- Bệ hạ, vi thần trường kỳ trấn thủ Tây Vực, vô cùng hiểu rõ tình huống Đại Thực mở rộng về phía đông. Một khi quân đội Đại Thực chiếm lĩnh Bạt Hãn Na, không chỉ có các ky bán châu phía tây thông lĩnh Đại Đường toàn bộ đánh mất, hơn nữa còn uy hiếp nghiêm trọng đến quân trấn thủ Toái Diệp, đồng thời sẽ uy hiếp đến an toàn của Tây Vực. Bạt Hãn Na là lá chắn Tây Vực Đại Đường, phải cứu ạ.

- Vậy xin hỏi Đường Thượng thư, quân đội tiếp tế tiếp viện giải quyết như thế nào?

- Đại Đường ta ở Tây Vực đã thành lập nên quân trấn các nơi, tiếp tế tiếp viện hoàn toàn có thể giải quyết. Nam tuyến đi Cao Xương, Quy Tư, Sơ Lặc đến Toái Diệp, bắc tuyến có thể đi Y Ngô Luân Đài đến Toái Diệp, ven đường có vô số tiểu quốc, bọn họ cũng có thể cung cấp tiếp tế tiếp viện. Quân đội Đại Hán còn có thể đánh tới Ðại Uyên, vì sao quân đội Đại Đường ta lại coi là lên trời?

- Đường Thượng thư rất chắc chắn đó nha.

Hai người kịch liệt cãi vã, lúc này, Lý Hiển ho khan một tiếng rất to, hai người đều không dám ầm ĩ nữa, cùng nhau khom người nghe chiếu. Ánh mắt Lý Hiển rơi lên người Lý Trân. Ông ta biết Bạt Hãn Na sứ thần là Lý Trân an bài, hắn ắt có phương án suy tính rồi. Lý Hiển liền cười nói:
- Đại tướng quân thấy chuyện này như thế nào?

Lý Trân đứng lên, không chút hoang mang nói:
- Bệ hạ, thần tán thành ý kiến của Đường Thượng thư. Bạt Hãn Na khó giữ được, Tây Vực dao động, thần nguyện suất lĩnh một chi quân đội, tây trưng Đại Thực, thu phục Thổ Hỏa La Túc Đặc, vì bệ hạ mở cương thác biên, xây dựng một đời sự nghiệp to lớn!

Lý Trân xin chiếu này khiến những người ở đây ồ lên. Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Lý Trân, nàng hiểu suy nghĩ thực của hắn.

Lý Hiển về tới ngự thư phòng. Vẻ mặt ông ta âm trầm, khoanh tay đi qua đi lại trong ngự thư phòng. Ông ta sao không rõ tâm tư của Lý Trân. Lý Trân mấy bận từ chức Đôn Hoàng quận vương, từ phong ấp, nhưng ông ta không chuẩn, nhưng cũng không có nghĩa là ông ta nguyện ý cấp cho Lý Trân. Lý Trân có công lao rất cao, đã hoàn toàn lấn át thanh danh của ông ta, mơ hồ uy hiếp ngôi vị Hoàng đế của ông ta.

Quan trọng hơn là, Lý Trân là hậu nhân của Ẩn thái tử, một khi thân phận của hắn công khai, chẳng phải hắn có khả năng trèo lên ngôi vị Hoàng đế đó sao.

Hiện tại hắn lại muốn đi rồi, muốn đi Tây Vực kiến quốc, muốn bắt chước Triệu Đà Tần triều sao?

Lý Hiển không khỏi cười lạnh một tiếng, lúc này, thị vệ bẩm báo nói:
- Bệ hạ, Vệ vương cầu kiến bệ hạ!

- Tuyên nó vào!

Một lát, Vệ vương Lý Trọng Tuấn bước nhanh đến, quỳ xuống dập đầu nói:
- Nhi thần tham kiến phụ hoàng!

- Đứng lên đi!

- Tạ ơn phụ hoàng!

Lý Hiển nhìn y:
- Ngô nhi có chuyện gì không?

Lý Trọng Tuấn khom người nói:
- Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng chuẩn cho thỉnh cầu của Lý đại tướng quân, để hắn suất quân tây trưng Đại Thực, thu phục bảy vùng Tây Vực.

Lý Hiển nhìn y một lúc lâu, thản nhiên nói:
- Con bây giờ là trưởng tử của trẫm, lại sắp là Thái Tử Đại Đường, chẳng lẽ con còn nhìn không ra mục đích chân chính của Lý Trân xin binh tây trưng sao?

Lý Trọng Tuấn cúi đầu nói:
- Thật ra nhi thần hiểu ạ.

- Con hiểu mà còn muốn trẫm đáp ứng hắn tây chinh?

- Phụ hoàng, nếu như không có Lý Trân, nhi thần đã sớm mất mạng, hắn là ân nhân cứu mạng của nhi thần. Nhi thần vẫn khắc trong tâm khảm.

Lý Trọng Tuấn lại quỳ xuống, cầu khẩn nói:
- Nhi thần nguyện ý từ bỏ chức vị Thái tử, khẩn cầu phụ hoàng thả hắn đi ạ.

Lý Hiển không nói lời nào, khoanh tay chậm rãi đi đến trước cửa sổ, nhìn chăm chú vào phương xa. Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi ngồi ở một bên thay Lý Hiển chỉnh lý công văn vẫn không nói gì đứng lên nói:
- Bệ hạ, thả hắn đi thật ra là hành động sáng suốt.

Lý Hiển chấn động, quay đầu lại nhìn nàng:
- Sao lại nói vậy?

- Bệ hạ, trong tay hắn còn có bộ phận quân quyền, ở trong quân mạng lưới quan hệ sâu đậm, ở dân gian uy vọng rất cao. Nếu lúc này bệ hạ trở mặt với hắn, nô tì nghĩ thật sự là không sáng suốt.

Lý Hiển bỗng nhiên nghĩ tới Tương Vương Lý Đán, ông ta suy nghĩ thật lâu sau, rốt cục thở dài, nói với Lý Trọng Tuấn:
- Ngô nhi nói đúng, Lý Trân cũng là ân nhân cứu mạng của trẫm. Trẫm sao có thể không báo. Cũng được, trẫm đồng ý thỉnh cầu của con, lệnh hắn tây chinh…

Tháng mười nguyên niên Thần Long, Lý Hiển phong Lý Trân làm Chinh tây Đại tướng quân, Ngự Sử Đại Phu, An Tây Đại Đô Hộ, dẫn một vạn kỵ binh quân Đường viễn chinh Bạt Hãn Na, diệt trừ thế lực phía tây Thông Lĩnh của Đại Thực. Mặt khác, Lý Hiển ngầm đồng ý người nhà của một vạn võ sĩ cùng với vợ con của Lý Trân đi theo đại quân viễn chinh, ban thưởng hiệu dũng sĩ trường chinh, cũng hạ chỉ lệnh quan phủ ven đường tiếp tế tiếp viện.

Mùng mười tháng mười, Lý Hiển bái tế thiên địa, Lý Trân nhận tiết phù. Một vạn kỵ binh và gia quyến tạo thành năm vạn đại quân trùng trùng điệp điệp xuất phát hướng tây.

Nửa tháng sau, đại quân đã tới Hàm Dương Càn Lăng, Lý Trân dẫn người bái tế lăng mộ Võ Tắc Thiên. Hắn nhận hương nến từ trong tay Tửu Chí, quỳ xuống trước bia không tên, thì thầm:
- Xin anh linh của bệ hạ bảo vệ Lý Trân tây chinh, ngày khác Lý Trân ở Tây Vực kiến quốc, sẽ xây dựng Y Quan Lăng cho bệ hạ, bốn mùa tế bái, tạ ơn đại ân của bệ hạ đối với Lý Trân.

Hắn lễ ba lễ, đứng dậy nói với Địch Yến:
- Lên xe đi!

Mọi người lên xe ngựa, Lý Trân trở mình lên ngựa, dùng roi ngựa chỉ phương Tây, hứng thú nói:
- Xuất chinh, đi Toái Diệp!

Đại quân tây chinh lại lần nữa xuất phát, trùng trùng điệp điệp đi về hướng tây. Trong lòng mỗi người lại tràn đầy nỗi nhớ đối với cố hương và hướng tới một cuộc sống mới.

HẾT