Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 1

Chương 77: Nương tử hảo hung hãn




Tang Thần đem hình vẽ kì phổ nhét vào tay lão nhân, rồi mang cả quân cờ, bàn cờ cùng nhét hết vào trong sọt, cũng không lo lấy tiền, vội vã mà vác sọt lên, "Nương tử, tại hạ đã thu thập hảo."
Nhiễm Nhan gật đầu, xoay người đi ra khỏi đám người.
"Vị tiểu lang quân này!" Lão giả cầm kì phổ đứng lên, giương giọng kêu.
Tang Thần dừng chân, nghi hoặc nhìn hắn, "Tiền bối gọi tiểu bối lại có chuyện gì?"
Lão giả phất tay áo chắp tay thi lễ, "Tiểu lang quân tài hoa hơn người, lão hủ cực kì ngưỡng mộ, không biết tiểu lang quân tên huý là...?"
Tang Thần vội vàng đáp lễ nói: "Tại hạ Tang Thần, tự Tùy Viễn, là thục sư mới tới Chu gia thôn."
"Tang Tùy Viễn?" ánh mắt lão giả sáng lên, rồi lại có chút không thể tin tưởng mà truy vấn: "Không biết lão sư của tiểu lang quân là vị nào?"
Tang Thần suy nghĩ một chút, hắn có rất nhiều lão sư, chỉ là mấy tiến sĩ ở Thái Học, còn có những bậc đại nho ở thành Trường An, hắn đều gọi là lão sư, chẳng qua chân chính giáo thụ hắn tri thức, chỉ có một người mà thôi, bèn nói: "Ân sư của tiểu bối là Hoài Tĩnh pháp sư của chùa Hưng Thiện."
Lão giả sắc mặt vui vẻ, liên tục nói: "Cửu ngưỡng đại danh, hai ngày nữa, lão hủ tất nhiên tới cửa bái phỏng"
Tang Thần nói: "Tiểu bối hai ngày sau sẽ ở trong nhà đợi tiền bối đại giá."
Hai người hành lễ với nhau, lúc này mới chia tay.
Ván cờ kết thúc, đám người cũng dần dần tan đi, lúc này mới nhìn thấy có sáu bảy chiếc xe ngựa bị kẹt ở một góc không thể nhúc nhích, trong đó có một chiếc là của Nhiễm phủ.
Sau khi Nhiễm Nhan cùng Vãn Lục lên xe, Tang Thần mới ngồi xuống bên cạnh xa phu.



Xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi chợ đông, một đường vững vàng.
Vãn Lục sớm đã nhìn ra Tang Thần có ý với Nhiễm Nhan, dù sao trên đường cũng nhàm chán, liền dựa vào cửa xe, hỏi thăm: "Tang tiên sinh, lão sư của ngươi sao lại là một hòa thượng?"
Bên ngoài truyền đến thanh âm trong trẻo của Tang Thần, tựa hồ tâm tình hắn không tồi, "Tại hạ lúc nhỏ được gởi nuôi ở trong chùa Hưng Thiện, biết chữ đọc sách đều là nhờ Hoài Tĩnh pháp sư dạy dỗ, pháp sư tuy rằng chưa từng nhận lễ bái sư, nhưng trong lòng tại hạ, hắn vừa là thầy vừa là cha."
Nhiễm Nhan nghe Nhiễm Vân Sinh nói qua thân phận của hắn, rõ ràng là con vợ cả ở Thôi thị, lại bị vứt bỏ đến nhà mẹ đẻ của mẫu thân, phỏng chừng nhà ngoại hắn cũng không muốn dưỡng đứa nhỏ này, liền trực tiếp ném vào trong chùa miếu, cũng khó trách lại dưỡng ra tính nết như vậy.
Vãn Lục lại không biết thân thế của hắn, nghe nói bị gởi nuôi ở trong chùa, liền hỏi: "Tang tiên sinh là bởi vì mệnh cách không tốt, mới bị gởi nuôi ở trong chùa sao?"
"Cái này tại hạ không biết, Hoài Tĩnh sư phụ cũng chưa từng nói qua, hắn chỉ nói sẽ cho tại hạ cưới vợ sinh con trước 18 tuổi, bất quá..." Tang Thần có chút mất mát, "Tại hạ nhà nghèo, tiền đồ xa vời, sợ cũng không có nương tử nào nguyện ý gả cho tại hạ."
Nhiễm Nhan khóe miệng giật giật, Bác Lăng Thôi thị kêu nhà nghèo, trúng liền bốn năm Trạng Nguyên còn gọi là tiền đồ xa vời! Nhiễm Vân Sinh còn nói, phu quân lý tưởng nhất trong cảm nhận của Trường An quý nữ là Tang Thần, chỉ sợ hắn vừa xuất hiện, liền không biết có bao nhiêu nương tử tranh đoạt muốn gả.
Tang Thần nói như vậy, chỉ sợ là chưa bao giờ coi chính mình là con cháu Thôi thị đi!



"Vì sao phải đến đông môn bày tàn cục?" Nhiễm Nhan đột nhiên hỏi.
Tang Thần nghe thấy thanh âm của Nhiễm Nhan, sửng sốt một chút, chợt cười vui vẻ, "Lúc trước tại hạ mượn người ta một gian lò nung, lão bản chưa từng lấy tiền, sau mới biết được là giá xa xỉ, tại hạ cùng với vị lão bản kia không thân, cũng không nhận nổi ân tình nặng như vậy từ người ta, cho nên liền bày cái tàn cục kiếm một ít tiền."
"Lát nữa về ta liền đưa 20 lượng qua cho ngươi đi, lò nung kia tính ra cũng là ta dùng." Nhiễm Nhan nhàn nhạt nói.
"Như vậy sao được!" Tang Thần lập tức phản bác, lại yếu ớt nói: "Sẽ có một ngày tại hạ trả hết."
Nhiễm Nhan hỏi: "Ngươi bày tàn cục, thu bao nhiêu tiền một ván?"
"Mười văn." Tang Thần nhấp nhấp miệng, trong lòng tính nhanh coi mình cần mấy năm mới có thể trả hết 20 lượng.



Nhiễm Nhan ổn định tâm tình, tiếp tục hỏi: "Mấy tàn cục này của ngươi là từ đâu mà có?"
Tang Thần ẩn ẩn cảm giác được Nhiễm Nhan có chút không cao hứng, sợ hãi đáp: "Tại hạ ngày thường khi không có việc gì, liền nghĩ ra chút tàn cục để tự tiêu khiển, vì mấy năm nay đặc biệt không có việc gì, cho nên nghĩ ra rất nhiều."


^^
Nhiễm Nhan cứng họng, bị hắn chọc tức đến cực kỳ bất đắc dĩ, lại bật cười, "Phí bao nhiêu đó tâm lực trí tuệ, dù là cái tàn cục, mỗi lần hạ cờ cũng mất một canh giờ, ngươi chỉ thu mười văn tiền? Ngươi có biết cái gì gọi là giá trị hay không?"
Nhiễm Nhan đối với Tang Thần vẫn luôn lãnh lãnh đạm đạm, bỗng nhiên phát hỏa lớn như vậy, làm Tang Thần bên ngoài như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, cẩn thận giải thích: "Nguyên bản là thu mười lăm văn, nhưng vị tiền bối kia nói mắc."
"Mười lăm văn, ngươi thực sự có tiền đồ." Nhiễm Nhan cắn răng nói.
Đúng là vừa tức giận vừa buồn cười, Nhiễm Nhan tốn sức một hồi lâu mới đem tâm tình của mình hòa hoãn một chút, nhưng chợt nghĩ, chuyện này thì liên quan gì đến mình! Hắn không cần số tiền đó, mình cứ trực tiếp ném cho hắn không phải tốt sao?
"Vãn Lục, lát nữa xuống xe, lấy 20 lượng từ tiền chẩn bệnh vừa rồi đưa cho Tang tiên sinh." Nhiễm Nhan lạnh lùng nói.
Tang Thần nhỏ giọng mà quật cường nói: "Tại hạ không cần, tại hạ là một cái đường đường..."
Nhiễm Nhan ngắt lời hắn, cường ngạnh nói: "Ta đã đưa, ngươi nhất định phải cần! Không cần thì ném!"
Tang Thần rụt rụt cổ, dùng thanh âm cực kì nhỏ vô cùng nhỏ lẩm bẩm: "Nương tử hảo hung hãn, 'Nữ sử châm' có ghi: phụ đức thượng nhu, hàm chương trinh cát. Trong 'Liệt nữ truyện' cũng từng nói: Thanh nhàn trinh tĩnh, thủ tiết chỉnh tề, hành kỷ hữu sỉ, động tĩnh hữu pháp, gọi là phụ đức."
"Ngươi vào đây." Nhiễm Nhan chầm chậm nhả chữ.
Ngồi ở ngoài xe Tang Thần thân mình cứng đờ, đem đầu vùi vào sọt, làm bộ không nghe thấy.
Nhiễm Nhan không kiên nhẫn nói: "Tang tiên sinh là chuẩn bị để ta đi ra ngoài thỉnh ngươi sao"
Tang Thần xê dịch mông, lúc này mới chậm rì rì mà vén mành lên, nhanh chóng nhìn thoáng qua sắc mặt Nhiễm Nhan, trên khuôn mặt tuấn tú vừa đỏ vừa trắng, cũng không biết là thẹn thùng hay là sợ hãi, nắm chặt sọt, quỳ ngồi ở trước cửa xe, "Nương tử có gì phân phó"
"Tang tiên sinh nói xem cái gì gọi là phụ đức?" Nhiễm Nhan một tay chống đầu, nghiêng người bên kỷ, nhướng mắt nhàn nhạt nhìn hắn.
Thần thái như vậy, trong vẻ trầm tĩnh lại lộ ra vài phần lười biếng, Tang Thần chỉ nhìn một cái, trong đầu liền trống rỗng, nơi nào còn nhớ rõ cái gì phụ dung phụ đức, chỉ vội vàng rũ mắt, ấp úng không biết nên nói cái gì.
Vãn Lục thấy Tang Thần bị nương tử nhà mình dọa sợ tới mức bộ dáng giống như con thỏ, phì cười.
Tang Thần càng quẫn bách đến không chỗ dung thân, cả vành tai đều có thể nhỏ ra máu.
"Tang tiên sinh, nương tử nhà ta là cùng ngươi nói giỡn, tiên sinh chớ có câu nệ." Vãn Lục biết tính Nhiễm Nhan, sau khi lành bệnh tuy rằng người trở nên có chút lạnh nhạt, nhưng bình thường cũng sẽ không phát hỏa, huống hồ Tang Thần cũng chưa làm ra cái tội ác tày trời gì, chẳng qua hành động của hắn dễ gây bực bội, mà nàng không có chỗ phát tiết thôi.
Nhiễm Nhan nhìn bộ dạng tuấn tiếu nhưng quẫn bách của hắn, trong lòng có chút đồng tình, vốn là con nhà thế gia quyền quí sinh ra đã ngậm thìa vàng, chỉ vì mẹ đẻ có địa vị thấp, chỉ có thể ở trong chùa miếu lớn lên cùng một đám hòa thượng. Nghĩ đến đây, Nhiễm Nhan có chút muốn gặp vị Hoài Tĩnh pháp sư kia, là dạng người gì mà có thể đem Tang Thần dạy thành cái đức hạnh này.


Vãn Lục cố giảng hòa, nhưng không khí lại chưa bởi vì vậy mà tốt lên. Trong xe một trận trầm mặc, xe ngựa chạy trên đường ruộng, phát ra thanh âm lộc cộc lộc cộc. Sắc trời chuyển tối, mây tía tươi đẹp che kín phía chân trời, mọi thứ trong trời đất như được mạ lên một tầng kim hồng, gió đêm mát lạnh.
Xe ngựa lung lay mà đi qua cầu gỗ, Tang Thần đôi mắt trong trẻo bất an nhìn chằm chằm bên ngoài màn trúc, thật vất vả chịu đựng cho đến khi đi qua hết cầu, mới yên tâm mà nhẹ nhàng thở ra.
Nhiễm Nhan nhìn dáng vẻ này của hắn, không biết sao, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một chút cảm giác hận sắt không thành thép, không khỏi hỏi: "Phật gia không phải nói xem nhẹ sinh tử sao? Ngươi đã ở chùa miếu mà lớn lên, sao còn hiểu không ra?"
"Hoài Tĩnh pháp sư nói, tại hạ vô duyên với Phật, cho nên hiểu không ra." Tang Thần một đôi mắt trong như trời xanh vô tội mà nhìn chằm chằm rương gỗ trong tầm tay Nhiễm Nhan.
Cái này làm Nhiễm Nhan cảm thấy kỳ quái, nàng biết mấy vị hòa thượng đó động một chút liền nói duyên phận, phàm là nói tới duyên phận, đều là người có duyên, giờ mới nghe có người nói "Cùng Phật vô duyên", trong lòng đối với vị Hoài Tĩnh pháp sư kia đột nhiên sinh ra cảm giác đã gặp cao nhân.



"Ngươi không cần lúc nào cũng 'tại hạ', 'tại hạ', ta nghe mà phiền lòng." Nhiễm Nhan ngữ khí chậm lại, nàng phát hiện, nếu như không phải liên quan đến vấn đề nguyên tắc, bọn họ vẫn có thể tâm bình khí hòa mà đối thoại.
Chẳng qua, có đôi khi Tang Thần phạm nhị, Nhiễm Nhan luôn muốn giải phẫu hắn, nghiên cứu một chút cấu tạo não bộ của hắn cùng người bình thường có cái gì không giống nhau, đặc biệt là hiện tại...sau khi nghe nói qua sự tích của hắn, Nhiễm Nhan càng thêm hứng thú nồng hậu, rất rất rất muốn giết người diệt khẩu, mổ não ra nhìn.
Tang Thần đương nhiên không biết mình đã thành ếch xanh nằm trên bàn mổ trong đầu Nhiễm Nhan, vẫn rất vui vẻ, bình thường lúc mới quen biết, người ta phần lớn sử dụng khiêm xưng, tôn xưng, chỉ có sau khi tương đối quen thuộc, mới có thể xưng hô thân thiện. Hắn cảm thấy đây là biểu hiện quan hệ được kéo gần lại, vẻ sung sướng đều viết hết lên mặt.
Vãn Lục trong lòng âm thầm cảm thấy đáng tiếc, Tang Thần dáng vẻ đường đường, cho dù hình như so ra kém Tiêu lang quân nhân trung long phượng trong miệng Hình Nương, cũng là cái khiêm khiêm quân tử, nếu gia thế tốt một chút, dù không có thanh danh thì cũng được a! Vì thế chưa từ bỏ ý định hỏi: "Tang tiên sinh quê nhà ở nơi nào? Trong nhà còn có thân nhân?"
Tang Thần đáp: "Hoài Tĩnh pháp sư nói, ta sinh ở Việt Châu, cũng chính là Liêm Châu bây giờ. Sau khi cha mẹ đều lần lượt qua đời, ta bị đưa đến Tang gia ở Trường An, Tang gia không thể nuôi nấng, cho nên mới đưa đến chùa Hưng Thiện gởi nuôi."


Từ khi Tùy vong Đường hưng, Lý thị phụng Đạo gia Lý Nhĩ làm tổ tiên, Phật giáo dần dần bị Đạo giáo thay thế, lực lượng triều đình nâng đỡ Đạo giáo, chùa miếu nơi nơi đều hoang phế, đạo quán lại san sát, cũng may Phật giáo ở trong dân gian còn có đông đảo tín đồ, hơn nữa kẻ thống trị sẽ không để cho một giáo phái nào độc quyền, cũng thường xuyên trợ giúp một hai lần, nên mới có thể sinh tồn.
Chùa miếu vốn không dễ sinh tồn, nếu không phải Tang gia cúng thêm không ít tiền dầu đèn, bọn họ sao có thể không duyên không cớ mà thu dưỡng một cái hài tử? Còn là một cái hài tử vô duyên với Phật.
Những lời đó của Hoài Tĩnh pháp sư, Nhiễm Nhan biết Tang Thần sẽ không tin, nhưng hắn lại đem nó coi như thật, không biết là xuất phát từ tâm lý trốn tránh, hay là tình nguyện tin tưởng trên thế gian này mình tại đây vẫn còn một chỗ ấm áp.
Vãn Lục thở dài, "Nô tỳ lỗ mãng, còn thỉnh Tang tiên sinh thứ lỗi."
Tang Thần vội vàng xua tay nói: "Không ngại không ngại."