Đại Đường Song Long Truyện

Chương 204: Ngũ kinh tứ tòa




Hai ngọn tiên chạm nhau, phát ra những tiếng lanh canh trong trẻo.

Trong tiếng cười ha hả, ngọn trường tiên dài hơn trượng bắn ra từ ống tay áo bên trái của Vương Bạc cơ hồ như bị lực phản chấn của đối thủ ép cho biến thành một con rắn dài uốn khúc, nhưng tốc độ rung lại lớn đến mức không hợp với lẽ thường, bởi vì với công lực mà y vừa thể hiện lúc nãy, đáng lẽ phải vượt trên Uất Trì Kính Đức một bậc mới đúng.

Ngược lại, Quy Tàng Tiên của cao thủ trẻ tuổi dưới trướng Lý Thế Dân thì khí thế ngùn ngụt, đảo một vòng rồi quất về phía địch thủ như một con ác long dữ tợn.

Biến hoá bất ngờ diễn ra.

Vương Bạc tấn tốc dịch người sang trái, Định Thế Tiên nhỏ như ngón tay lao vút ra với một tốc độ kinh hoàng mà mắt người thường không thể nhìn rõ, hoá thành một vòng xoáy ốc, trong nháy mắt đã quấn chặt lấy Quy Tàng Tiên, kế đó giật mạnh về phía sau, chẳng những tránh được thế công mãnh liệt của đối phương, mà còn kéo cho Quy Tàng Tiên thẳng ra như cây côn.

Cùng lúc đó, Định Tính Tiên từ trong ống tay áo bên phải phóng ra, trườn trên mặt đất, đến khi còn cách hai chân Uất Trì Kính Đức chừng năm thước thì bất ngờ ngóc đầu lên như độc xà, mổ vào tiểu phúc của đối phương như một tia chớp. Tuyệt kỹ khống chế nhuyễn tiên linh hoạt như vật sống, đích thực đã đạt tới cảnh giới tuỳ tâm sở dục, khiến chúng nhân quan chiến đều không thể không tán thưởng, đồng thời cũng lấy làm lo lắng thay cho Uất Trì Kính Đức.

Lần này thì cả Lý Thế Dân cũng phải hơi biến sắc. Công lực và tiên pháp của Vương Bạc, quả là danh bất hư truyền.

Uất Trì Kính Đức ngược lại chẳng hề sợ hãi, dịch người về sau như một ánh chớp, mượn lực kéo giữa hai ngọn trường tiên, lấy Vương Bạc làm trung tâm, xoay một nửa vòng lớn, tiếp đó thì nhún mình xông thẳng vào họ Vương.

Hai ngọn trường tiên quấn chặt vào nhau không ngừng rung động tạo thành những gợn sóng lớn dần.

Vương Bạc hừ lạnh một tiếng.

Y đã mượn trường tiên đẩy ra mười mấy đợt chấn kình, làm cho địch nhân huyết khí nhộn nhạo, nhưng công lực của Uất Trì Kính Đức quả thật quá mạnh, ngoài tầm dự đoán của y, khiến Vương Bạc không khỏi náy sinh sát ý.

Thời gian trôi đi, rồi sẽ có một ngày Uất Trì Kính Đức vượt qua y để trở thành nhất đại tiên vương.

Định Tính Tiên trong tay hữu rụt về.

Vương Bạc trầm hông toạ mã, Định Tính Tiên lại vụt ra, chân khí dồn vào, lập tức “đẩy” Uất Trì Kính Đức ngược lại. Y đang định dùng thêm kình lực thi triển sát chiêu thì Quy Tàng Tiên của họ Uất Trì đã thu lại theo thế lui của chủ nhân, tách rời khỏi Định Thế Tiên, quấn mười mấy vòng trên tay Uất Trì Kính Đức, còn người thì vừa hay lùi lại bên cạnh Vinh Phụng Tường, thi lễ nói: “Tiên pháp của Vương công quả nhiên độc bộ võ lâm, thiên hạ không người nào hơn được, đêm nay Kính Đức được lợi không ít, ngày sau có thành tựu, nhất định sẽ đăng môn bái phỏng, cảm tạ ân chỉ giáo của Vương công!”.

Vương Bạc thầm tiếc rẻ, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra khoáng đạt, thu tiên vào ống tay áo, cười ha hả: “Trường Giang hậu lãng thôi tiền lãng, Vương mỗ già rồi!”.

Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Vinh Phụng Tường lấy thân phận chủ nhà ra ân cần mời hai người về chỗ ngồi. Không hiểu sao Hầu Hi Bạch lại đứng lên đi ra ngoài vườn.

Lúc này, Vinh Giảo Giảo, Đổng Thục Ni và một đám tiểu bối khác tràn về phái bàn của Vinh Phụng Tường chúc rượu, không khí buổi tiệc càng thêm tưng bừng, dư âm của một trận tiên phong chưởng ảnh khi nãy hoàn toàn tan biến.

Sau khi kính rượu, Vinh Phụng Tường lại bị đám tiểu bối ấy kéo ra hai gian sảnh còn lại.

o0o

Trịnh Thạch Như vẫn coi Khấu Trọng như không tồn tại mà không ngừng khoe khoang tài nghệ với Thượng Tú Phương, có điều đích thực y là bác học đa tài, từ kinh văn, biến văn, từ văn, thơ, thư, phú đến vũ đạo, bách kịch, tửu lệnh kỹ nghệ, thậm chí cả sáng tác khúc từ, sự hứng khởi của các truyền kỳ, sự phát triển của thơ tứ, thứ nào y cũng nói hết sức sinh động, hùng hồn, mà lại rất có kiến giải nữa.

Tuy Khấu Trọng có thành kiến y có quan hệ mật thiết với Âm Quý Phái, nhưng cũng không thể không thừa nhận kiến thức về mặt này của họ Trịnh có thể làm sư công của Bạch lão phu tử, cũng tức là thái sư công của gã.

Càng làm gã kinh ngạc hơn chính là Thượng Tú Phương cũng đối đáp làu làu, chẳng hề thua kém đối phương chút nào, rõ ràng là kiến thức về các mặt này của nàng đều không dưới Hà Nam Cuồng Sĩ Trịnh Thạch Như, trong khi đối đáp còn hữu ý vô ý đưa ra những vấn đề nhỏ cho các khách nhân khác cùng tham gia thảo luận, khiến không khí bàn tiệc càng thêm vui vẻ.

Nhưng Khấu Trọng thì nửa câu cũng không xen miệng vào được.

Gã đặc biệt lưu ý quan sát phản ứng của Bạch Thanh Nhi, phát giác nàng ta chẳng những không đố kỵ trước thái độ ân cần săn đón của Trịnh Thạch Như với Thượng Tú Phương, thậm chí thỉnh thoảng còn lên tiếng đỡ lời giúp họ Trịnh, khiến cho Khấu Trọng càng cảm thấy mơ hồ về mối quan hệ giữa hai người.

Trịnh Thục Minh và Vân Ngọc Chân đều khá tiết kiệm lời, chỉ len lén liếc nhìn Khấu Trọng, làm cho gã hết sức mất tự nhiên. Lúc này một công tử trẻ tuổi tên Lăng Vĩ ngồi cạnh Thượng Tú Phương, đang lớn tiếng thuyết luận về: “Khởi la mỹ nhân đồ” đang bắt đầu thịnh hành ở Lạc Dương. Người này là công tử của Lăng Mưu, Xã trưởng Bắc Phương Mễ Hành Xã, lão gia của y ngồi cùng bàn với Vinh Phụng Tường, từ đây có thể thấy được y cũng là kẻ rất có địa vị ở chốn Lạc Dương này.

Các ngành nghề kết thành xã ấp là sản phẩm của sự phát triển thương nghiệp, những người cùng nghề đa phần đều liên kết với nhau hình thành lên các tổ chức tự phát trong dân gian như xã ấp, nghĩa ấp, nghĩa xã, để tạo nên thanh thế và sức ảnh hưởng lớn hơn, đồng thời cũng định ra một giá cả chung, để tránh những cạnh tranh xấu.

Các xã ấp lớn kinh doanh gạo, muối, lụa là thì tổ chức lại càng nghiêm mặt, muốn gia nhập phải thông qua thẩm định tư cách và các thủ tục nhất định, một khi đã nhập xã, muốn ra khỏi cũng không phải chuyện dễ dàng, thậm chí còn có quy định cha truyền con nối nữa.

Muốn làm được xã trưởng, ngoại trừ tài năng kinh doanh xuất sắc, còn phải có được thể diện trong hắc bạch lưỡng đạo, quen biết rộng khắp nữa. Bởi vậy, nếu không được sự ủng hộ của các xã ấp này, bất cứ chính quyền nào cũng không thể đứng vững, Vinh Phụng Tường chính là xã trưởng của ngành kinh doanh sòng bạc ở phương Bắc, nội một điểm đến cả Lạc Dương Bang cũng phải mời y thay thế Thượng Quan Long làm lão đại đã có thể thấy được đức vọng y cao thế nào rồi.

Chỉ nghe Lăng Vĩ nói: “Các tranh mỹ nữ đời trước đa phần đều vẽ liệt nữ hoặc hiếu nữ, chủ yếu ngụ ý giáo huấn. Còn bây giờ mỹ nữ đồ đã không còn câu nệ như trước nữa, du xuân, giặt đồ bên suối, soi gương, dựa lan can, đánh cờ, thậm chí là đi tắm cũng đều có thể vào tranh. Tiểu đệ ngưỡng mộ tranh: “xuyên dạng mỹ nhân” của Tây Thục, nên đã từng đích thân đến đó tìm kiếm, may mắn có được ba bức, hoạ công tinh xảo phi thường, nét bút nhỏ mà có lực, mềm mại mảnh mai đến độ làm người ta mê mẩn, mỹ nữ trong tranh cơ hồ như muốn bước ra ngoài vậy. Nếu ngày mai rảnh rỗi, mời Thượng tiểu thư quá bộ ghé thăm hàn xá, tại hạ vô cùng hân hạnh được đón tiếp”.

Khấu Trọng cười thầm trong bụng, xem ra Trịnh Thạch Như có thêm một đối thủ công khai rồi. Công tử nhà đại hào đất Lạc Dương này có bề ngoài khá tuấn tú, phong độ ngời ngời, nói năng nho nhã, tuy không so đựơc với Hầu Hi Bạch, song cũng là loại nam tử dễ dàng làm phái nữ hoan tâm.

Không biết có phải do cuộc hẹn với Khấu Trọng hay không mà Thượng Tú Phương chẳng hề động tâm trước lời mời của y, đôi mày liễu khẽ nhướng lên, tỏ vẻ tiếc nuối nói: “Lăng công tử thật khách khí và nể mặt Tú Phương, có điều phải đợi lần sau thiếp thân đến Lạc Dương mới được!”.

Trịnh Thạch Như không đợi Lăng Vĩ có cơ hội nói tiếp, đã mỉm cười hỏi: “Không biết Khấu huynh có cao kiến gì về: “Khởi la mỹ nhân đồ” hay không?”.

Ánh mắt của chúng nhân đều tập trung cả lên người Khấu Trọng, tất cả đều vì từ lúc đàm luận văn nghệ tới giờ, gã như biến thành một kẻ câm, không nói tiếng nào.

Khấu Trọng thầm rủa cả tổ tông mười tám đời nhà Trịnh Thạch Như, trong đầu lúc này chỉ nghĩ ra được mỗi mấy bức tranh mỹ nữ trên mặt cây chiết phiến của Hầu Hi Bạch, nhưng bề ngoài vẫn làm bộ ung dung, mỉm cười đáp: “Khấu mỗ chỉ là kẻ ngoài nghề, làm gì có cao luận cao kiến gì, chỉ biết là một bức tranh đẹp thì phải chuẩn xác như khi dụng đao vậy, không thừa một phân, không thiếu nửa nét, bút đi đến đâu là tượng thành đến đó, khắc hoạ tỷ mỉ mà thôi. Đây chỉ chút ngu kiến, mong các vị lượng giải!”.

Thượng Tú Phương động dung thốt: “Lúc Khấu công tử nói ra những lời này, dường như có một tình cảm rất sâu sắc, kiến giải lại rất độc đáo, lẽ nào lại là người ngoài nghề chứ?”.

Khấu Trọng còn chưa kịp ngây ngất vì lời khen của nàng thì Bạch Thanh Nhi đã mỉm cười, lên tiếng ỏn ẻn tham gia: “Thì ra Khấu công tử là đại gia giám hoạ, không biết công tử có cao kiến gì về mặt dùng màu sắc không?”.

Khấu Trọng biết rõ nàng ta đang giúp cho Trịnh Thạch Như làm mình lộ ra cái xấu trước mặt Thượng Tú Phương, nhưng bản thân gã thì ngay cả màu nào dùng thứ gì chế thành hoặc có tác dụng gì trong hội hoạ cũng một khiếu chẳng thông. Tệ nhất là những nhận thức ít ỏi của gã về hội hoạ đều từ các bức tranh mỹ nhân trên quạt của Hầu Hi Bạch, mấy bức tranh này toàn bộ đều là tác phẩm thuỷ mặc, chẳng hề có chút màu sắc, thế nên thật sự là gã không biết nói gì nữa.

Cũng may Khấu Trọng là cao thủ nhất đẳng trong việc bao biện, không ngạnh tiếp được thì dùng ngay một chiêu di hoa tiếp mộc, cố ý nghiêm mặt nói: “Chỉ nghe mấy lời này của Thanh Nhi phu nhân, cũng biết phu nhân là cao thủ đan thanh rồi, không biết tiểu đệ có đoán lầm không?”.

Bạch Thanh Nhi thoáng ngẩn người, đâu ngờ được chẳng những Khấu Trọng đã mò vào hoạ thất của nàng, mà còn nấp trong tủ đựng giấy để nghe lén Lý Mật nói chuyện, hồi lâu sau mới nghi hoặc hỏi: “Thiếp thân đích thực đã từng học qua hội hoạ, nhưng tuyệt đối không phải là cao thủ gì cả, không rõ Khấu công tử làm sao lại có suy đoán này vậy?”.

Khấu Trọng thấy Trịnh Thục Minh đang trợn mắt lên nhìn mình, trong lòng thầm cảm thấy tức cười. Đầu tiên nở một nụ cười rực rỡ với Thượng Tú Phương và Vân Ngọc Chân, rồi chậm rãi thong thả nói: “Đạo lý này rất đơn giản, cũng giống như chỉ có người yêu kiếm thuật mới cảm thấy hứng thú với yếu quyết dùng kiếm vậy. Nói thực lòng, ta đối với cái mẹ…à không phải mẹ…mà là đối với hội hoạ chỉ dừng lại ở thưởng thức mà thôi, không có hiểu biết gì cả. Nếu phu nhân đã hỏi, tại hạ cũng đành đưa ra chút ngu kiến vậy, tranh mà không cần dùng màu sắc mà có thể thể hiện hiệu quả của màu sắc, đó mới là cảnh giới tối cao của hoạ đạo, nếu không tin, xin phu nhân hãy mời Hầu huynh mở chiết phiến của y ra xem thử. Hà! Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến rồi”.

Chúng nhân đều nhìn theo ánh mắt của gã, quả nhiên thấy Hầu Hi Bạch đang ung dung tiêu sái bước về phía bàn tiệc.

o0o

Linh Lung Kiều trở về chỗ ngồi, xích lại gần Từ Tử Lăng thấp giọng thì thầm: “Vương công có dặn, khi Vinh lão bản trở lại, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây”.

Từ Tử Lăng khẽ gật đầu, rồi lại chuyển cáo chuyện này cho Trần Trường Lâm.

Hình Mạc Phi ngồi đối diện cứ chăm chú nhìn gã suốt từ đầu, lúc này mới mỉm cười hỏi: “Tại sao tiểu đệ cứ có cảm giác Từ huynh rất quen mặt? Không biết chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa vậy?”.

Hoá danh hiện giờ của Từ Tử Lăng là Tần Tiết Nguyên, tuy chỉ là một cái tên tuỳ tiện nghĩ ra, nhưng lại lấy họ Tần trong tên giả Tần Xuyên của Sư Phi Huyên, giờ nghĩ lại cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Đôi mắt vừa to vừa đẹp của hai mỹ nữ dị tộc Na An và Hoa Lợi cũng nhìn về phía y, xem ra thân hình khôi ngô tuấn vĩ của gã, cho dù không có một gương mặt anh tuấn cũng vẫn làm đôi mỹ nữ này cảm thấy hứng khởi như thường.

Từ Tử Lăng vận công thay đổi giọng nói, mỉm cười đáp: “Có khi chúng ta đã gặp nhau trên phố cũng không chừng, lúc ấy còn chưa quen biết, vì vậy nên hiện giờ mới có cảm giác quen thuộc đó thôi”.

Hình Mạc Phi cười ha hả: “Lời nói đùa của Tần huynh ẩn hàm đạo lý sâu xa, chắc chắn không phải là hạng tầm thường trên giang hồ, vậy mà tiểu đệ lại chưa từng được nghe qua đại danh của Tần huynh, chuyện này đúng là kỳ quái”.

Linh Lung Kiều lạnh lùng lên tiếng: “Trung Nguyên đất rộng người đông, Hình huynh mới đến đây lần đầu, chưa nghe qua tên Tần huynh cũng đâu phải chuyện gì kỳ lạ chứ?”.

Hình Mạc Phi không hề lấy đó làm giận, chỉ mỉm cười nói: “Trước khi tiểu đệ đến đây, đã từng tốn không ít công phu tìm hiểu, tự hỏi đối với danh gia cao nhân các môn các phái cũng hiểu biết không ít, vì vậy mới sinh lòng hiếu kỳ với Tần huynh mà thôi, không biết Tần huynh là cao nhân phái nào vậy?”.

Từ Tử Lăng chậm rãi nói: “Thứ cho tiểu đệ không thể tiết lộ, đây là phân phó của thượng thư đại nhân, mong Hình huynh chớ trách!”.

Hình Mạc Phi mỉm cười gật đầu, không truy vấn nữa.

o0o

“Soạt!”.

Chiết phiến của Hầu Hi Bạch mở ra đôi chút, để lộ một bức hoạ mỹ nhân yêu kiều, làn da trắng như bạch ngọc, tuy chỉ là tranh thuỷ mặc, song đúng như lời Khấu Trọng đã nói, không cần màu sắc mà cũng như thể hiện hết màu sắc của nhân gian. Hiếm có nhất chính là vẻ đẹp mê hồn: “Thân khinh uỷ hối tuyết, la bạc thấu ngưng chi” được biểu hiện đến tận thiện tận mỹ, khiến người ta không thể rời mắt.

Thượng Tú Phương “a” lên một tiếng ngạc nhiên nói: “Hầu công tử vẽ thiếp lên thân phiến từ lúc nào vậy? Tú Phương là thân bồ liễu, chỉ sợ làm bẩn mất bảo phiến của Hầu công tử”.

Ai cũng nhận ra thần tình bị tài hoạ của Hầu Hi Bạch làm rung động của Thượng Tú Phương, mà sự thực thì những người ngồi trên bàn tiệc này không ai là không động dung trước cây bút quán tuyệt thiên hạ của họ Hầu.

Trong mắt Vân Ngọc Chân ánh lên thần sắc ghen tỵ, song cũng không thể làm gì được, bởi ngay từ đầu nàng đã biết tính cách “lưu tình” khắp nơi này của Hầu Hi Bạch. Bao gồm cả Trịnh Thục Minh và Bạch Thanh Nhi, tất cả các nữ nhân trong bàn tiệc đều không tự kiềm chế được vẻ hâm mộ trong ánh mắt nhìn Hầu Hi Bạch.

Duy chỉ có mình Khấu Trọng lại có cảm giác như được giải thoát.

Trước thì Lý Tú Ninh, sau là Tống Ngọc Trí, gã đã hai lần bị đả kích về mặt tình cảm, lại thêm hai nữ nhân từng có quan hệ xác thịt với gã là Vân Ngọc Chân và Đổng Thục Ni đều âm thầm ám toán, muốn bức hại gã, khiến cho gã cảm thấy hết sức chán ngán với cái thứ được gọi là ái tình, bởi thế cho dù quốc sắc thiên hương Thượng Tú Phương có để mắt đến, gã cũng chẳng thấy chút hứng thú nào, ngược lại còn cảm thấy phiền não và buồn bực nữa. Giờ đây Thượng Tú Phương đã chuyển mục tiêu sang phía Hầu Hi Bạch, gã chỉ cảm thấy cao hứng chứ tuyệt đối không hề ghen tỵ hay có cảm giác hụt hẫng.

Trịnh Thạch Như bất ngờ gặp phải cường địch, nhất thời hoảng loạn chân tay, không biết đối phó thế nào.

Hầu Hi Bạch gấp chiết phiến lại, khẽ ngâm: “Phấn hung tú ức thuỳ gia nữ, hương bát tinh tinh cộng xuân ngữ, Tú Phương cô nương có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, tài nghệ lại làm điên đảo chúng sinh, Hi Bạch vô cùng bái phục!”.

Người này văn thái phong lưu, lời nói u nhã, nữ tử nào nghe cũng phải động lòng.

Khấu Trọng cười lên ha hả: “Những hiểu biết của tiểu đệ về “khởi la mỹ nhân đồ” đều có được từ những bức hoạ mỹ nhân tuyệt thế trên chiết phiến của Hầu huynh, hiện giờ đã có Hầu huynh ở đây, các vị không cần nghe tiểu đệ hồ ngôn loạn ngữ, nói bừa nói bậy nữa!”.

Thượng Tú Phương liếc mắt sang nhìn gã, trong lòng lấy làm kỳ quái, thầm nhủ lẽ nào người này tâm địa rộng lượng đến mức hoàn toàn không thấy ghen tỵ gì hay sao. Nàng đã đi khắp Đại Nam Giang Bắc, gặp hết thảy mọi hạng người. Những kẻ có tư cách theo đuổi nàng như Khấu Trọng, không người nào là không cố gắng tỏ rõ tài năng trước mặt nàng, tìm cách áp đảo những đối thủ khác, giống như những con khổng tước đang xoè đuôi để quyến rũ bạn tình vậy.

Chỉ có Khấu Trọng là hoàn toàn ngược lại, ra sức biểu dương kẻ khác. Nghĩ đến đây, cảm giác rung động mà Hầu Hi Bạch gây ra cho nàng đã giảm đi quá nửa.

Lúc này, Tống Lỗ bước đến, sau khi chào hỏi chúng nhân mấy câu thì liền nói với Khấu Trọng: “Tiểu Trọng! Chúng ta nói chuyện một lát được không?”.

Khấu Trọng liền đứng dậy cáo lỗi, sau đó đi theo y ra cửa.

Những tiếng huyên náo ồn ào truyền lại từ hai gian sảnh còn lại. Tống Lỗ đứng dựa vào lan can, cúi mặt xuống nhìn hồ cá, trầm giọng nói: “Có phải ngươi đã đắc tội với Trí Trí không?”.

Khấu Trọng cười khổ: “Nàng đã đi rồi phải không?”.

Tống Lỗ gật đầu: “Ngay cả ta mà nó cũng không nghe, cứ vậy bỏ đi rồi!”.

Khấu Trọng thở dài một tiếng, không nói nên lời.

Kết thúc rồi!

Gã và Tống Ngọc Trí đã kết thúc triệt để rồi, không còn hi vọng để vãn hồi nữa rồi. Để xảy ra kết cục ngày hôm nay, gã không thể trách ai, chỉ trách bản thân gã mà thôi.

Tống Lỗ đột nhiên hỏi: “Ngươi có dự định gì không?”.

Khấu Trọng ngán ngẩm thở dài: “Lỗ thúc chỉ phương diện nào?”.

Tống Lỗ chậm rãi nói: “Ta cũng có chút mù mờ, thực ra thì về phương diện nào cũng được. Ta chỉ muốn biết trong lòng ngươi rốt cuộc đang tính toán gì, vừa rồi trên bàn tiệc, bề ngoài ai nấy đều khách khách khí khí, thực ra địch ý đã nồng nặc lắm rồi, trong mỗi lời nói của mỗi người đều có ẩn ý riêng”. Kế đó lại quay sang nhìn thẳng vào Khấu Trọng, trầm giọng nói: “Ngươi phải cẩn thận Vương Bạc, vừa rồi hắn đã nhiều lần ám thị với Vương Thế Sung ngươi là một kẻ rất có dã tâm, lại có thủ đoạn bỉ ổi”.

Khấu Trọng chỉ biết gượng cười. Một khi đã tự lao vào cơn lốc tranh đoạt thiên hạ này, ngàn vạn thứ phiền não và hiểm nguy sẽ luôn theo sát bên mình gã, khiến gã không thể nào phòng bị được.

Tóng Lỗ lại hạ giọng nói tiếp: “Đối với việc đào Dương Công Bảo Khố, ngươi nắm được bao nhiêu phần thắng? Theo ta thấy thì Lý Thế Dân rất chú ý đến chuyện này, hắn quyết không để yên cho ngươi thành công, rồi phá hoại tình thế trước mắt đang có lợi cho Lý phiệt đâu”.

Khấu Trọng chỉ đành đáp: “Đây vẫn là một ẩn số. À, trước khi đi, Ngọc Trí có nói gì không?”.

Tống Lỗ lắc đầu: “Ngươi biết rõ tính cách của nó mà, có chuyện gì cũng đều giấu trong lòng cả, đâu có chịu nói ra. Chuyện của nó ngươi không cần lo nữa, khi nào nó bớt giận, có khi lại hồi tâm chuyển ý cũng không chừng”. Kế đó lại vỗ nhẹ lên vai cổ vũ: “Hãy thẳng tay làm tới đi! Ta sẽ nói giúp ngươi mấy lời tốt đẹp. Cũng may mà ngươi cũng là người phương Nam, mọi người cũng dễ dàng hơn”.

Khấu Trọng ngạc nhiên: “Ý của Lỗ thúc là…”.

Ánh mắt Tống Lỗ dừng lại trên một cây mẫu đơn bên hồ cá, hừ lạnh nói: “Người phương Bắc xưa nay luôn muốn phá hoại huyết thống và văn hoá thuần chính của các sĩ tộc phương Nam chúng ta. Dương Kiên tuy có học theo phong tục tập quán của người phương nam, ý đồ muốn khôi phục lại chính thống của vương triều Hán tộc, song thực chất chẳng phải là người Hồ hay sao? Giả như ngươi có thể dùng người phương Nam thống trị người phương Bắc, Tống gia chúng ta sẽ hết sức ủng hộ, ngươi hiểu không?”.

Khấu Trọng phấn chấn tinh thần nói: “Khấu Trọng hiểu rồi!”.

Trong nội đường lại vang lên tiếng ồn ào.

Thì ra Vinh Phụng Tường đã quay trở lại.