Đại Đường Song Long Truyện

Chương 592: Trâu chậm uống nước đục




Nghe tiếng bước chân Trì Sanh Xuân đi vào gian giữa, Từ Tử Lăng đang nấp ở phía bên kia vườn thầm mắng mình ngu xuẩn, vì sao không nghĩ ra Hàn Lâm Thanh Viễn Đồ được cất giấu ở trong thư trai, nơi phù hợp nhất đối với nó. Bảo quản những loại tranh lụa như thế này cũng là một môn học vấn, về mặt nhiệt độ và độ ẩm phải được để ý cực kỳ cẩn thận, nếu không tranh có thể bị sâu mọt hoặc ẩm mốc khiến cho trân bảo biến thành phế vật. Vì vậy những địa khố tối tăm ẩm thấp tuyệt đối không thích hợp. Xem ra làm một tên đạo tặc chuyên ăn trộm tác phẩm nghệ thuật quả thật không phải là việc dễ dàng, nhất thiết phải có hiểu biết đầy đủ về lĩnh vực này.

Tên Hứa sư thúc kia nhảy lên đỉnh thư trai, phụ trách canh chừng bên ngoài.

Từ Tử Lăng vận công lên hai tai lướt mình đến một góc tối sát bờ tường, vừa để không bị họ Hứa ở phía trên phát hiện, lại có thể bằng thính giác linh mẫn cách tường giám sát kỹ càng mọi hành động của Trì Sanh Xuân trong thư trai.

Chỉ nghe hơi thở của Trì Sanh Xuân trở nên gấp rút cũng biết hắn đang hồi hộp lo lắng, tâm trạng khẩn trương, tiếp đó có tiếng cơ quan chuyển động, rồi âm thanh mở khóa lần lượt vang lên. Có thể thấy trong thư trai có ngăn bí mật dùng để lưu giữ đồ vật trân quý hoặc những thứ quan trọng như văn kiện chẳng hạn.

Hứa sư thúc ở phía trên hỏi vọng xuống:

- Còn đó không?

Trì Sanh Xuân hít sâu một hơi, lại có tiếng loạt soạt của bức tranh lụa bị trải rộng ra một cách vội vã, hắn đáp nhanh:

- Quả nhiên cái mẩu tin kia chỉ là thủ đoạn ném đá dò đường, Hứa sư thúc hãy cẩn thận!

Lão già bên trên hừ lạnh rồi nói:

- Ngược lại, ta hy vọng hắn thực sự dám thò mặt ra để cướp bảo vật.

Từ Tử Lăng đang đề tụ công lực, ý đồ nhất cử là thành công, nghe họ Hứa nói vậy liền cười thầm, nghĩ bụng ngươi sẽ được thoả lòng mong ước. Đúng lúc chuẩn bị hành động, đột nhiên gã nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của lão, tiếp đó tiếng kình khí giao kích vang lên. Lẽ nào lại là một tên cướp tranh hung hãn khác? Kẻ này nhất định là đã rình sẵn từ lâu, chờ đến lúc này mới xuất thủ. Với công lực của hiện tại Từ Tử Lăng mà cũng không thể phát giác, khẳng định người đến phải là cỡ cao thủ ngang tầm Loan Loan hay Thạch Chi Hiên.

Một loạt diễn biến xảy ra quá nhanh, Từ Tử Lăng thực sự kinh hãi, không biết có nên lập tức gia nhập trường tranh đoạt bảo họa phát sinh đột ngột không một dấu hiệu báo trước này hay không. Đột nhiên thấy lão họ Hứa dính một quyền rớt xuống mái ngói, ngay sau đó ánh đèn trong thư trai vụt tắt, rồi có tiếng Trì Sanh Xuân la thảm liên tiếp, bàn ghế đồ đạc rơi vỡ loảng xoảng, cuối cùng có tiếng lướt gió đi xa dần.

Từ Tử Lăng thầm xuýt xoa vì tiếc rẻ, đồng thời lại nổi cơn hiếu kỳ. Kẻ nào mà lợi hại đến thế? Tên Hứa sư thúc kia đích thực là một cao thủ nhất đẳng của Ma môn, vậy mà chỉ vài chiêu đã bị kẻ này đánh lui, sau đó hắn còn có thể ung dung cướp đoạt bảo vật từ tay Trì Sanh Xuân.

Chẳng còn cách nào khác, Từ Tử Lăng vội dựa vào tiếng gió để đuổi theo.

o0o

Khấu Trọng đột ngột dừng lại, một bóng người đang đứng sừng sững ngạo nghễ giữa con đường trước mặt, thấy gã tới liền cười ha hả nói:

- Thiếu Soái chẳng phải đang làm chó săn cho Vương Thế Sung ư? Vì sao lại có thể thong thả ung dung rời doanh trại tản bộ như vậy?

Khấu Trọng sải bước tiến tới, khi cách kẻ chắn đường ngoài mười bộ mới bật cười thật lớn:

- Nguyên lai là Hư Ngạn huynh, Huyễn Ma thân pháp quả nhiên danh bất hư truyền, có thể giúp huynh đủ khả năng trở thành một tên tiểu mao tặc chặn đường tiểu đệ. Khấu Trọng ta hiện tại không đồng xu dính túi, chỉ có cái mạng bần tiện này thôi, muốn lấy thì phải xem Hư Ngạn huynh có bản lĩnh hay không!

Thì ra kẻ đó là Ảnh Tử kiếm khách Dương Hư Ngạn. Không cần nói cũng biết hắn đã ngấm ngầm theo dõi từ bên ngoài doanh trại, nhìn thấy Khấu Trọng bỏ đi liền âm thầm bám sát, đến lúc này mới hiện thân chặn đường.

Tâm trí Khấu Trọng đang hoang mang vì phải suy nghĩ nhiều việc, thêm vào đó đối phương lại là cao thủ trong việc tiềm tung ẩn tích, trong giây phút thiếu cảnh giác gã không cảm nhận được kẻ kình địch đã bám theo sau.

Đầu trùm vải đen, trên người mặc áo quần dạ hành, thân hình cao lớn nhưng linh hoạt, ánh mắt Dương Hư Ngạn tỏa ra những tia nhìn sắc bén, hắn lạnh lùng nói:

- Tỉnh Trung Bát Pháp của Thiếu Soái danh chấn thiên hạ, ai dám khoa trương có thể lấy được tính mệnh của ngươi chứ? Bất quá Hư Ngạn thấy Thiếu Soái nhiều lần ác đấu với quân sĩ Tần Vương liền không khỏi cảm thấy ngứa tay, cũng chẳng nghĩ ra lý do nào để bỏ qua cơ hội này, vì vậy không nhịn được muốn thử cao thấp một phen.

Khấu Trọng cười khổ nói:

- Hư Ngạn huynh tính toán chính xác lắm, nói chuyện cũng rất thẳng thắn, ngày hôm nay quả thực ta gần như không được ngơi nghỉ, chân nguyên hao tổn rất lớn. Ài! Chẳng lẽ Hư Ngạn huynh có nhiều thời gian lắm sao? Hà tất phải nói mấy lời nhảm nhí như vậy, cứ lập tức động thủ xem thực hư thế nào mới phải!

“Keng!”, Dương Hư Ngạn rút nhanh Ảnh Tử kiếm đã từng khiến vô số kẻ nuốt hận dưới tay mình, kiếm khí bức ra mạnh mẽ hướng đến Khấu Trọng, hắn lạnh lùng nói:

- Nếu vậy Hư Ngạn không khách khí nữa!

Lùi lại một bước, Khấu Trọng bạt xuất Tỉnh Trung Nguyệt vốn được đeo sau lưng, mũi đao hướng về phía đối thủ, kháng cự lại kình khí bá đạo của Ảnh Tử kiếm, giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên:

- Chẳng trách Hư Ngạn huynh lại tự tin vào bản thân như vậy, thì ra kiếm thuật đại tiến, thực sự có khả năng thu thập tiểu đệ. Huynh làm cho tiểu đệ cảm thấy vô cùng hưng phấn rồi đó.

Kiếm khí mạnh lên không ngừng, nhưng ngữ điệu của Dương Hư Ngạn vẫn nhàn nhạt lạnh lẽo:

- Cái nhục năm đó Thiếu Soái ban cho, Hư Ngạn làm sao dám quên chứ! Xin Thiếu Soái đừng trách tiểu đệ nhân cơ hội người ta gặp nguy mà ra tay, bởi đó chính là tác phong xưa nay của Hư Ngạn này, cũng là bản sắc của một thích khách. Xem kiếm!

o0o

Từ Tử Lăng vô thanh vô tức nhảy lên một cành cây, vừa kịp nhìn thấy bóng dáng người đó lao vụt về tòa tiểu lâu trong hậu viên của một trạch viện hoa lệ. Đây là một dinh thự trong phường Bố Chánh bên cạnh kênh Vĩnh An, chỉ cách Hoàng cung một con đường mang tên An Hóa, những người có thể sống ở khu vực này không phải bậc giàu sang thì cũng là hạng quyền quý. Đêm khuya thanh vắng, toàn bộ trạch viện tối om, có lẽ những người sống bên trong đang say sưa giấc nồng.

Theo được đến đây, Từ Tử Lăng thực sự đã thi triển toàn bộ sở học của mình. Tên đạo tặc may mắn chiếm hết tiện nghi kia có võ công hết sức cao cường. Không chắc có thể cướp lại bức bảo họa từ trên tay hắn, gã đã nhanh chóng thay đổi chủ ý, chỉ dám nghĩ cách ăn trộm thứ đó về.

Muốn đạt được mục đích này đương nhiên không thể để đối phương phát hiện có người theo dõi. Từ Tử Lăng chỉ có thể nhờ vào linh giác siêu phàm của mình bám theo sau một đoạn khá xa. Vừa rồi thoáng nhìn được bóng dáng của hắn, trong lòng gã nổi lên cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ. Dường như gã đã gặp người có thân hình và khí độ như thế ở một nơi nào đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra là ai. Gã cũng chợt cảm thấy vô cùng băn khoăn. Dựa vào kiến trúc học mà nói, tòa tiểu lâu ở nơi hậu viên này cách xa những gian chính trong trạch viện, lại tựa như đã bị người ta lãng quên từ lâu, nhưng sao thiết kế của nó còn tinh xảo hơn so với nhà chính? Điều đó thực sự không hợp lý, trừ phi chủ nhân là một kỳ nhân nhã sĩ, trước đây thích hưởng thụ sự thanh tĩnh của nơi này.

Từ Tử Lăng than thầm. Gã đâu ngờ việc trộm tranh lại bao phen thất bại như vậy. Hầu tiểu tử ngày mai chắc sẽ thất vọng lắm đây! Bây giờ gã nên làm thế nào? Lý tưởng nhất đương nhiên là khi đối phương mang bức họa vào trong tiểu lâu, gã có thể thấy được chỗ cất giấu, chờ đến lúc hắn đi ra thì lẻn vào, biến thành tên trộm cha đoạt lại bảo vật.

Vấn đề là sau khi bước vào tiểu lâu, kẻ đó lập tức mất tăm mất tích như đá ném xuống biển, không hề thấy bất cứ động tĩnh nào. Nếu đối phương cứ thế lên giường đi ngủ, chẳng lẽ gã phải chờ đến tận sáng sớm mai khi hắn tỉnh lại mới dò xét động tĩnh hay sao? Vài canh giờ nữa trên con đường An Hóa này sẽ đầy người qua kẻ lại, cây đại thụ bên cạnh đường này sẽ không còn là chỗ ẩn thân tốt. Được lắm! Vậy cứ chờ thử đến sáng xem trong đêm nay đó lão Thiên gia có ban cho cơ hội nào không!

o0o

Khấu Trọng trong lòng phát hỏa, tên khốn Dương Hư Ngạn này đúng là biết chọn lựa thời điểm. Sau khi tranh cãi với Vương Thế Sung một trận, gã bỏ đi trong tâm trạng buồn bực, hoang mang và giận dữ. Hiện giờ có thể nói là lúc tâm trí gã rối bời nhất. Về thể trạng, gã vừa mới ác chiến cả ngày, thân xác rã rời, trên mình hơn chục vết thương lớn nhỏ vẫn chưa khép miệng. Trong lúc đó họ Dương còn trắng trợn thừa nhận mình luôn luôn rình lúc người ta gặp nguy khó mà ra tay. Lần này tuy có thay đổi từ việc ngấm ngầm lén lút sang công khai chặn đường nhưng bản chất vẫn là trơ trẽn đê tiện, gã có chửi vào mặt hắn là cũng chỉ là tốn công vô ích mà thôi.

Khấu Trọng kích khởi đấu chí mạnh mẽ, miễn cưỡng đề tụ công lực dù biết hiện giờ cùng lắm mình chỉ có được già nửa khả năng lúc bình thường. Nếu địch thủ lần này là người khác, đấu không lại cùng lắm là nghĩ cách bỏ chạy mà giữ mạng, nhưng kẻ trước mặt lại là Dương Hư Ngạn được Thạch Chi Hiên chân truyền Huyễn Ma thân pháp, điều này khiến gã phải loại bỏ ngay suy nghĩ đó. Đối phương có thể theo sát từ doanh trại tới đây, sau đó ung dung ra mặt chặn đường ngay trước mũi gã, chỉ cần đầu óc không đần độn thì sẽ hiểu rằng chẳng có cơ may chạy thoát.

Dương Hư Ngạn cách đó ngoài mười bộ cười rộ một tràng, Ảnh Tử kiếm trên tay hắn đột nhiên biến thành ngàn vạn điểm tinh mang như phản chiếu toàn bộ các vì sao trên bầu trời, bóng kiếm che phủ cả thiên địa nhanh chóng ập tới Khấu Trọng. Cùng với chiêu kiếm uy mãnh biến hóa tuyệt luân đó là luồng kình khí như một bức tường ập tới, từ xa đã tỏa ra vô số tia kình khí sắc bén như cứa vào da thịt. Rõ ràng Dương Hư Ngạn đã nhân cơ hội đối phương mỏi mệt, muốn dùng thế lôi đình vạn quân, hy vọng trong một chiêu toàn lực có thể đưa gã vào chỗ chết.

Lần thứ hai giao thủ với Dương Hư Ngạn, Khấu Trọng hiểu được Ảnh Tử kiếm pháp do hắn đích thân sáng tạo ra tập trung vào hai yếu tố kỳ và hiểm. Kiếm phong huyễn hoặc mỹ lệ kia chuyên làm người ta hoa mắt, giống như Xà Hạt mỹ nhân, đằng sau vẻ bề ngoài tuyệt đẹp lại ám tàng sát thủ trí mạng.

Khấu Trọng đứng thẳng bất động, hai mắt nheo lại nhìn chăm chú vào vô số điểm sáng như lân tinh che phủ đất trời đang ập tới. Gã chỉ dùng hộ thân chân khí kháng cự lại những tia kình phong sắc bén như đao kiếm của đối thủ.

Đến cách Khấu Trọng chừng năm thước, màn tinh quang đột ngột thu hẹp hẳn lại rồi biến thành một luồng sáng hình tròn đường kính chừng một thước tiếp tục lao tới. Kiếm pháp tuyệt diệu tới mức làm người ta khó mà tin vào mắt mình.

Đối với kẻ phải chịu trận như Khấu Trọng, hiện lên trước mắt không phải thanh kiếm Ảnh Tử mà là một linh vật phi phàm đến mức không thể dùng từ nào để miêu tả. Đây mới là công phu thực sự của Dương Hư Ngạn.

“Vút!”, Khấu Trọng đột nhiên biến chiêu, Tỉnh Trung Nguyệt giơ cao quá đầu, động thái tựa như chém xuống nhưng cũng không phải chém, đây chính là tinh thần cốt lõi của chiêu Bất Công.

Dương Hư Ngạn cười lớn:

- Thiếu Soái mệt rồi!

Rồi chẳng hề lộ ra động tác cụ thể nào, đột nhiên hắn xuất hiện bên mé trái Khấu Trọng, luồng tinh quang tự như một khối nước hình trụ kích tới mặt gã. Tiếng kình khí rít lên chói tai, thính giác của Khấu Trọng bị lấp đầy.

Ảnh Tử kiếm pháp vốn được sáng tạo để đối phó với cảm quan của đối thủ. Kiếm thuật của Dương Hư Ngạn đã đạt đến cấp độ tạo lập môn phái. Dù cho với khả năng của Khấu Trọng, đối mặt với một chiêu được triển khai toàn diện và cũng không hề có kẻ thứ hai nào luyện được của Dương Hư Ngạn này, sự nhạy bén bình thường cũng giảm sút rất nhiều.

Khấu Trọng nghiêng mình, Tỉnh Trung Nguyệt trông như thuận tay chém xuống chính giữa luồng kiếm quang.

“Choang”, tinh quang vụt tắt. Đúng lúc Tỉnh Trung Nguyệt tiếp xúc với mũi kiếm, Khấu Trọng lập tức cảm thấy nửa nửa người tê dại, toàn thân nổi đầy gai ốc. Lòng thầm kêu hỏng bét, gã hiểu rằng do chân nguyên hao tổn quá nhiều nên không có cách nào dùng nội lực để áp đảo kẻ địch khả ố này.

Dương Hư Ngạn lộ vẻ kinh ngạc:

- Thiếu Soái đã tiến bộ nhiều đó!

Kiếm phong lại rít lên, thanh Ảnh Tử hóa thành ba điểm sáng quắc hình chữ phẩm kích tới Khấu Trọng. Cùng lúc đó, Dương Hư Ngạn chân đạp kỳ bộ theo phương pháp di hình hoán ảnh, trong chớp mắt đã vòng ra sau lưng đối thủ, từ chỗ đang đánh phía bên trái chuyển thành tấn công đằng sau lưng, động tác nhanh như quỷ mỵ, đơn giản nhưng huyền ảo vô cùng.

Khấu Trọng chỉ kịp xoay mình một cách vội vã rồi vung đao quét về phía sau. Tuy hiểu rõ Dương Hư Ngạn muốn dùng phương thức du đấu để tiêu hao khí lực của mình nhưng gã cũng chẳng có cách nào để giành lại thế chủ động, chỉ có thể gặp chiêu chiết chiêu, nói cách khác là bị đối phương dắt mũi. Nếu như không thể thay đổi tình thế này, Khấu Trọng gã sẽ phải ôm hận tại đây.

“Choang! Choang! Choang!”, tiếng đao kiếm giao kích vang lên từng hồi. Khấu Trọng thở không ra hơi, chật vật xoay trở trước một Ảnh Tử kiếm cứ bám riết như dòi bọ đã chui vào xương tủy, dũng mãnh công kích như cuồng phong bạo vũ. Thầm kêu cứu mạng, gã hiểu rõ nếu cứ tiếp diễn theo kiểu lấy nhanh chống nhanh thế này, mình sẽ là kẻ bại trận.

Đúng thời khắc sinh tử lâm đầu, Khấu Trọng đột nhiên đứng hẳn lại, Tỉnh Trung Nguyệt đâm thẳng về phía trước. Hành động này rõ ràng hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của Dương Hư Ngạn. Hắn không ngờ rằng đối phương có thể nghịch chuyển chân khí, từ động lập tức chuyển sang tĩnh, muốn dừng là dừng ngay được như vậy. Oái oăm ở chỗ đao này chính là một chiêu lấy mạng đổi mạng, Tỉnh Trung Nguyệt thay vì chống đỡ Ảnh Tử kiếm lại phóng tới yết hầu yếu hại của hắn.

Huyết hoa bắn tung tóe.

Bả vai trái của Khấu Trọng toác ra, y phục rách bươm. Dương Hư Ngạn kịp thời lui ra ngoài hai trượng ngay khi mũi đao của Khấu Trọng chỉ còn cách yết hầu hắn trong gang tấc, cục diện quay trở lại trạng thái ban đầu.

Cơn đau từ vết thương lan ra toàn thân, cũng may do đối phương lo tránh đao nên vẫn chưa kịp tống xuất chân kình, vì vậy chỉ là vết thương ngoài da thịt. Sự đau đớn giúp cho Khấu Trọng thoát ra khỏi cơn mộng mị, loại bỏ hoàn toàn những tạp niệm trước kia ra khỏi tâm trí, tinh thần nhanh chóng tiến đến cảnh giới Tỉnh Trung Nguyệt.

Đưa mũi kiếm hướng về đối thủ, Dương Hư Ngạn ung dung hỏi:

- Nhát kiếm vừa rồi thế nào?

Khấu Trọng mỉm cười đáp:

- Rất tốt! Xem đao!

Mồ hôi và máu đã rơi xuống mới có được cục diện này, gã đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội chủ động xuất kích.

Dương Hư Ngạn vốn không hề có lòng tốt nhường tiên cơ cho kẻ địch. Hắn không dám mạo hiểm chỉ vì Tỉnh Trung Nguyệt trên tay Khấu Trọng như công mà không phải công, tựa thủ mà chẳng phải thủ, khiến hắn nhìn không ra nghĩ không thấu. Đây là lần đầu tiên Dương Hư Ngạn gặp phải một đối thủ mà sau khi bị hắn đả thương lại trở nên lợi hại và khó lường như vậy.

Tỉnh Trung Nguyệt xé toang không trung, trông vụng mà xảo, đâm thẳng tới Dương Hư Ngạn.

Dương Hư Ngạn động dung nói:

- Hảo đao!

Ảnh Tử kiếm vẽ nên một đường tròn hoàn chỉnh, mang theo một đạo quang ảnh chụp lấy đao của đối phương.

Khấu Trọng cười lớn, đao thế tăng tốc lao nhanh vào tâm của kiếm quang.

“Choang!”, Ảnh Tử kiếm một lần nữa va chạm dữ dội với Tỉnh Trung Nguyệt. Trước tiên kiếm phong cuốn lấy đao phong, sau đó chỉ thấy ánh kiếm đầy trời, hai người đều lần lượt lùi lại vị trí ban đầu, đao kiếm chĩa thẳng vào nhau.

Khấu Trọng tuy không hề chiếm được chút tiện nghi nào nhưng lại mừng thầm thay vì lo lắng. Gã hiểu được mình đã chuyển từ thế hạ phong sang thế quân bình, cục diện không còn do đối phương khống chế hoàn toàn như trước nữa.

Dương Hư Ngạn xông tới nhanh như ánh chớp, Ảnh Tử kiếm tiếp tục biến thành một màn mưa kiếm, từng đợt từng đợt từ nhiều góc độ khác nhau phóng đến. Cùng với sự phối hợp của Huyễn Ma thân pháp, mỗi vị trí hắn di chuyển đều hoàn toàn nằm ngoài suy tính của địch thủ. Kiếm ảnh cuồng công mãnh kích từ bốn phương tám hướng, thực sự mang khí thế dời non lấp biển.

Khấu Trọng đứng sừng sững như núi, dùng chiêu Chiến Định trong Tỉnh Trung Bát Pháp chống lại thế đánh nước chảy không lọt của Dương Hư Ngạn. Tỉnh Trung Nguyệt tung hoành ngang dọc, xoay trở tự nhiên, lấy kỳ đối kỳ, lấy hiểm chế hiểm, liên tục dùng chiêu số liều mạng theo kiểu đồng quy ư tận, ngoan cường chống đỡ thứ kiếm pháp đã khiến bao người trong thiên hạ phải kinh hồn táng đởm.

Kình khí xé gió, đất trời đảo lộn.

Khấu Trọng bất ngờ chém vào khoảng không một đao, chỉ thấy Dương Hư Ngạn tựa như ngoan ngoãn đưa Ảnh Tử kiếm vào đường đao của gã.

“Kỳ Dịch!”

Cho tận đến lúc này Khấu Trọng mới nhìn ra kiếm thế của Dương Hư Ngạn, điều đó đã giữ lại được cái mạng nhỏ của gã. Nếu không, cứ để cho đối phương liên tiếp phát huy toàn lực như vậy, kẻ ngã xuống nhất định là Khấu Trọng.

“Choang!”, Dương Hư Ngạn toàn thân chấn động lùi trở lại. Những biến hóa của chiêu thức vừa rồi đã bị Khấu Trọng phong bế không thể tiếp tục thi triển. Luồng Loa Hoàn kình của Khấu Trọng lại càng làm cho hắn cảm thấy khó chịu vô cùng, vì vậy bắt buộc phải thoái lui.

Ánh đao đột ngột sáng bừng lên, sức lực Khấu Trọng đã sắp đến lúc đèn khô hết dầu, không thể kéo dài được bao lâu nữa. Cơ hội này gã chẳng có lý do gì bỏ qua, chiêu Tốc Chiến trong Tỉnh Trung Bát Pháp lập tức được toàn lực thi triển.

Nhất thời tiếng binh khí giao tranh vang lên không ngớt, Tỉnh Trung Nguyệt từ phức tạp trở nên đơn giản, từng đao từng đao hư hư thực thực chém tới Dương Hư Ngạn, nhát nào nhát nấy nhanh như thiểm điện, mềm mại và linh hoạt như lửa cháy, góc độ thời gian chính xác tuyệt đối, không đao nào không khai thác tối đa nhược điểm của địch thủ, khi thì phong tỏa thế mạnh, lúc thì kích vào điểm yếu của đối phương. Đứng trước sự tấn công như vũ bão của gã, với khả năng của Dương Hư Ngạn mà cũng chỉ có thể vừa lùi vừa chống đỡ khá vất vả. Tuy nhiên không phải là do hắn yếu kém mà thoái lui, chỉ là tránh mũi nhọn của đối phương để tìm cơ hội phản kích.

“Choang!”, Ảnh Tử kiếm điểm trúng mũi Tỉnh Trung Nguyệt, Khấu Trọng kịch chấn gấp rút lùi lại.

Bất ngờ Dương Hư Ngạn không hề thừa thế xuất kích mà hoành kiếm đứng yên, ngửa cổ cười dài rồi nói:

- Luận về đao pháp, e rằng sau Thiên Đao Tống Khuyết là đến Khấu Trọng ngươi rồi!

Đứng ngoài hai trượng ổn định lại tư thế, Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi:

- Lão ca ngươi không phải muốn giết ta sao? Vì cớ gì lại bỏ qua cơ hội tốt như thế này?

Dương Hư Ngạn than thở:

- Ta vừa thăm dò thực hư của Thiếu Soái, cũng biết được mình có thể đưa huynh vào chỗ chết, nhưng không thể tránh khỏi sự phản kích cuối cùng trước khi lâm tử của huynh. Ài! Tiểu đệ lại đang mang việc gấp bên mình, lúc này không nên thụ thương, vì vậy trận đánh hôm này dừng lại ở đây là được rồi.

Cảm giác được kiếm khí của hắn vẫn bao phủ lấy cơ thể mình, Khấu Trọng nào dám lơ là, chỉ mỉm cười rồi đáp:

- Thẳng thắn mà nói, Dương huynh chỉ thiếu chút xíu nữa là có thể lấy cái mạng nhỏ của ta rồi, sao không thử lại một lần nữa xem? Nếu bỏ qua cơ hội tốt đêm nay, sau này kẻ phải lo lắng sẽ là lão ca chứ không phải tiểu đệ đâu.

Dương Hư Ngạn tra kiếm vào vỏ, chậm rãi cởi tấm vải trùm đầu để lộ ra dung nhan anh tuấn cao quý, sống mũi thẳng tắp kết hợp với đôi môi kiên nghị hình thành những đường nét vuông vắn và sắc sảo, vầng trán cao rộng như ẩn tàng một trí tuệ siêu việt và sự tự tin mạnh mẽ, mái tóc đen nhánh được chải và kết lại cẩn thận ở phía sau. Hắn đưa ánh mắt lãnh khốc vô tình nhìn chằm chằm Khấu Trọng.

Gã lấy làm lạ hỏi:

- Vì sao Dương huynh lại ưu ái ta như vậy?

Dương Hư Ngạn lạnh lùng trả lời:

- Chúng ta có điểm tương đồng là đều theo đuổi những mục tiêu như nhau, chỉ bất đồng ở chỗ Thiếu Soái muốn đạt được những thứ vốn không thuộc về mình, còn ta thì muốn lấy lại những gì nhẽ ra là của bản thân. Vì sao hôm nay Hư Ngạn này lại dừng tay tại đây, rất đơn giản bởi ta tuyệt không quen mạo hiểm. Mỗi lần tiến hành thích sát một mục tiêu nào đó, ta đều có kế hoạch tường tận chu toàn, bề ngoài thì có vẻ nguy hiểm nhưng thực tế lại không hẳn như vậy. Thiếu Soái có thể thoát được hai lần không có nghĩa là sẽ thoát được lần thứ ba. Mời Thiếu Soái!

Khấu Trọng tóc gáy dựng ngược nhìn theo bóng dáng Dương Hư Ngạn biến mất trong rừng, cõi lòng dâng lên cảm giác có điều gì đó không ổn. Nhưng lúc này gã chỉ có thể tiếp tục hành trình chứ cũng chẳng còn cách nào khác. Cứ đi kiếm Từ Tử Lăng cái đã!

(