Đại Gia

Chương 3: Hiệp nghị ở chung




Thầy giáo, danh từ. Thời cổ xưng là phu tử, nhân cách được mọi người tôn kính, người phục vụ tận tụy cho Tổ quốc… Một chức nghiệp thuần khiết cao thượng như vậy… Mình…

“Chiêu hồn rồi, anh còn muốn ở trên mây bao lâu nữa?”

Vân Khai rốt cuộc thức tỉnh khỏi suy nghĩ cực độ chán ghét bản thân, vẻ mặt mờ mịt nhìn Đại Hữu đã không còn kiên nhẫn.

“Hoan nghênh trở lại mặt đất, xin hỏi hiện tại nên đi đâu mới có thể tới được mục tiêu của chúng ta — siêu thị?”

Đại Hữu đứng ở ngã tư đường, nghiến chặt hai hàm răng trắng đều xinh đẹp. Cậu lấy cớ không quen địa hình, kéo Vân Khai đang ba hồn không thấy sáu phách chạy đến siêu thị mua đồ ăn và vật dụng hắng ngày, ai ngờ hướng dẫn du lịch không có trách nhiệm này, vẫn cứ như đang đi vào cõi thần tiên, đi đến bốn năm con phố cũng không thấy bóng dáng siêu thị, làm cho cậu tức đến nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ ân cần thăm hỏi tổ tông anh ta.

“Quẹo một lần nữa là được, nhưng mà cần phải đến chỗ xa như vậy để mua đồ sao? Dưới lầu khu nhà của chúng ta có một siêu thị, còn thuận tiện rất nhiều…”

“…”

“Cậu đang tức giận cái gì chứ?”

Vân Khai theo đuôi Đại Hữu, giúp đẩy xe hàng của siêu thị, nhìn thấy Đại Hữu dường như đang trút giận ném hết thứ này đến thứ khác vào xe, giống như mấy thứ này không cần trả tiền.

“Tôi nói, cần mua nhiều thứ như vậy sao?” Nhìn thấy hàng hóa sắp chất thành núi, anh vì sự lãng phí của Đại Hữu mà líu lưỡi, rất nhiều thứ đều là đồ không cần thiết, đứa nhỏ bây giờ coi tiền dễ kiếm như vậy sao.

“Cái này… Cái này… Còn có cái kia đều không cần thiết, bàn chải đánh răng cậu mua cho cả một gia đình sao, cũng chỉ có một mình cậu dùng; khăn mặt cần thiết phải mua hơn mười cái như vậy sao, cũng không phải mở siêu thị, mua ba cái một cái rửa mặt một cái làm khăn tắm một cái dự phòng là được rồi; bột giặt cậu mua nhiều túi nhỏ như vậy tuyệt không có lợi ích thực tế, bên kia có gói lớn giá lại còn rẻ; hả… Đây là? Cậu mua nhiều đồ ăn vặt như vậy làm gì, thứ này quả thực là thực phẩm rác rưởi, không có dinh dưỡng còn dễ đi ngoài…”

Vân Khai vừa lảm nhảm vừa đặt lại những vật phẩm không cần thiết lên giá, rất nhanh núi nhỏ trong xe bị hụt một khe sâu. Lau mồ hôi trên trán, anh mới phát hiện không biết từ khi nào Đại Hữu đã tìm một vị trí tốt nhất nhàn nhã nhìn anh lăng xăng chỗ này chỗ kia, trên mặt còn lộ ra nụ cười giả tạo tối nghĩa, thật sự thiếu đánh làm cho người ta ngứa tay.

Bình tĩnh, bình tĩnh, mày đã là một người đàn ông trưởng thành, lại là một giáo viên, tâm lý học nói thế nào? Đứa nhỏ 17 tuổi tâm lý là đang ở trong thời kì phản nghịch, cực lực khát vọng chứng tỏ bản thân…

“Buổi tối hôm đó, cảm giác như thế nào?”

Đại Hữu cười xấu xa, không có hảo ý nhìn chằm chằm cái mông rắn chắc bên trong chiếc quần bò của Vân Khai. Vân Khai vẻ mặt mờ mịt.

“Chính là ngày đó a…”

Đại Hữu hảo tâm nhắc nhở, tiến lên từng bước, bàn tay xấu tính đi dọc theo đường cong trên lưng của Vân Khai trượt dần xuống dưới…

Phựt phựt!!

Lý trí thần kinh của Vân Khai thoáng chốc đứt vài cái, đại não xuất hiện hiện tượng chết lâm sàng.

“Tôi là lần đầu tiên ở phía trên, từ biển hiện của tôi, anh có vừa lòng không?”

Đại Hữu được một tấc lại muốn tiến một thước, ngón tay mờ ám lưu luyến ở kẽ hở giữa hai mông, khiêu khích như có như không. Đột nhiên trời đất quay cuồng, còn không kịp phản ứng lại, cậu đã bị ngã mạnh trên đất.

“Còn tuổi nhỏ không lo học hành! Nói cho cậu biết, tôi chính là đai đen nhu đạo, không biết bao nhiêu học sinh bất lương đều bại bởi tay tôi đấy! Đừng xem thường!” Có cái có thể nhịn có cái không, phần tử bạo lực trong máu của Vân Khai rốt cuộc bị châm ngòi, phát động lực lượng hủy diệt tinh cầu, nắm chặt áo Đại Hữu xách khỏi mặt đất 10cm (không tồi, hắn thân cao 1m68…)

Anh quyết định, tâm lý tiểu tử này đã vượt xa mười bảy tuổi, quyết không thể dùng phương pháp bình thường đối đãi được.

Gân xanh trên mặt Vân Khai bắt đầu nhảy lên, đột nhiên ngân quang trong đầu chợt lóe, một chủ ý tuyệt diệu hình thành: “Được, từ giờ trở đi tôi phải hủy một thân xương cốt nhiễm thói quen bất lương này của cậu, sau đó lắp ráp lại một lần. Giúp cậu một lần nữa làm người, lãng tử quay đầu.”

“Lão Đại… Nơi này là nơi công cộng…” Đại Hữu nhỏ giọng than thở, bất đắc dĩ nhìn quét qua đám người đang tụ tập xung quanh.

“Hai vị tiên sinh… Cũng không thể ra ngoài giải quyết tranh cãi của các vị được sao.” Một thanh âm nho nhỏ run rẩy chen vào. Thân ảnh cao lớn của quản lý siêu thị ở trong đám người có vẻ nhỏ bé dị thường.

Tiếp theo hai người được hưởng thụ nghi thức tiễn đưa trước nay chưa từng có, toàn bộ bảo vệ siêu thị bước ra khỏi hàng, một đường đưa hai ôn thần bọn họ tới đường cái trước cửa siêu thị.

Mắt người trừng trừng, lanh lảnh càn khôn, Vân Khai xấu hổ vô cùng, lâm vào tình trạng quẫn bách trước nay chưa từng có. Ngược lại Đại Hữu lại hưng trí bừng bừng, giống như gặp được cái gì mới lạ, không ngừng cùng với bảo vệ bên cạnh nói chuyện. Sau đó, hai người hồi tưởng lại tình trạng lúc đó, đánh giá một trời một vực, Đại Hữu cho rằng đây là bắt đầu cậu đã được cấp lãnh đạo đãi ngộ. Vân Khai lại cho rằng đây là nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc đời của anh.

Đi trên đường cái, Vân Khai cảm thấy nên vì cuộc sống ở chung sau này mà lập một bảng quy định, dùng thủ đoạn cứng nhắc của pháp luật đem con sơn dương lạc đường này quay về đường ngay, sử dụng trọn nghĩa vụ thầy giáo của anh.

“Nếu chúng ta ở cùng một chỗ, cậu nhất định phải tuân theo quy củ của tôi làm việc! Buổi sáng 6 giờ dậy, buổi tối 11 giờ ngủ, đồi trụy, lạm giao thức đêm cấm sạch, không cho phép hút thuốc uống rượu lừa đảo, không cho phép lãng phí tài nguyên quốc gia, không cho phép ham ăn biếng làm, không cho phép tùy tiện dẫn người về nhà, không cho phép đi làm công việc đặc biệt của cậu…”

“Cái gì là công việc đặc biệt?” Cục cưng tò mò đặt câu hỏi.

“… Chính là… Chính là…” Máu trong cơ thể Vân Khai phi thẳng lên đỉnh đầu, nói quanh co nửa ngày vẫn không nói được nguyên do.

“A! Anh nghĩ rằng tôi là…” Đại Hữu bừng tỉnh đại ngộ.

“Quên đi… Dù sao đêm đó cũng thật mất hồn.”

“Không cho phép nhắc lại chuyện buổi tối hôm đó!!”

Vân Khai hổn hển.

Đại Hữu có vẻ tiểu nhân đắc chí, vội tiến thêm một bước đàm phán: “Trao đổi như vậy, anh nên cho tôi ưu đãi gì đây?”

“Không phải cậu muốn tham gia thi đại học sao, tôi có thể giúp cậu ôn tập.”

Đại Hữu do do dự dự, suy đi tính lại, mới gật đầu đáp ứng: “Thành giao.”

“Vì chúc mừng hiệp nghị đạt thành, chúng ta…”

Đại Hữu dưới ánh mắt nghiêm khắc của Vân Khai chỉ có thể tự biết điều dừng lại, chuyển đề tài.

“… Mua một tờ sổ xố phúc lợi đi! Có thể làm việc thiện lại có thể thử vận khí, nhất cử lưỡng tiện.”

Vân Khai tựa hồ không quá đồng ý, nhưng cũng chỉ bĩu môi không nói gì.

Vì thế hai người chen vào cửa ở đầu trạm.

“Điền số gì được?”

“Anh sinh nhật ngày nào?”

“Ngày 30 tháng 6 năm 75.”

“Như vậy đi, số cơ bản 08 04 25 07 05 06 số đặc biệt 30.”

“Cậu thật đúng là quen thuộc nha.” Vân Khai nói móc, đối với một đứa nhỏ 17 tuổi, cậu ta cũng biết quá nhiều đi, làm tình, uống rượu, ở trọ, làm thêm. Thật không biết cha mẹ cậu ta giáo dục như thế nào. Hay chính là bởi vì cảm thấy cậu ta không còn thuốc nào cứu được, nên cha mẹ cậu ta mới đuổi cậu ta ra khỏi nhà?

Cửa đầu trạm chính là một cột đèn giao thông, trong quá trình chờ nhân viên phục vụ đưa dãy số vào máy tính, Đại Hữu cảm thấy chán chết liền quan sát dòng xe cộ đông như nước.

Đèn đỏ, một chiếc BMWs màu đen dừng lại, chủ xe vì muốn thông khí nên quay cửa kính xe xuống, Đại Hữu đột nhiên mặt xám như tro tàn, hai mắt đăm đăm, nhìn chằm chằm người ngồi ở bên trong, thân thể hơi hơi run rẩy, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Trấn định, bộ dáng hiện tại của mày hắn tuyệt đối không nhận ra, không phải nói quên đi quá khứ làm lại từ đầu sao, quên hắn quên hắn, hắn căn bản không biết mình, mình cũng không quen hắn, đúng, chúng ta chính là người xa lạ.

“Cậu làm sao vậy?” Vân Khai bất an hỏi, theo tầm mắt của cậu nhìn vào trong xe.

Ngồi trong xe là một người đàn ông trẻ tuổi, đại khái hai ba mươi tuổi, từ góc độ của Vân Khai chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của anh ta. Đường nét sâu sắc, môi hơi mỏng, cái mũi cao thẳng, đôi mắt đào hoa dài nhỏ, tản ra khí thế lợi hại. Mặt của nam nhân chuyển hướng thản nhiên nhìn lướt qua bên này, thân thể Đại Hữu bỗng cứng đờ lại.

Đèn đỏ chuyển xanh, nam nhân quay đầu lại, cửa kính xe lạnh lùng khép lại. BMWs màu đen phóng vụt đi.

“Bộ dáng tôi như thế nào?”

Vân Khai nhìn không thấy biểu tình trên mặt cậu.

“Thực bình thường a.”

Câu này chính là một lời nói vô cùng chân thật, diện mạo của Đại Hữu thuộc loại hình lẫn vào trong đám đông thì không tìm được, ngũ quan đoan chính, tứ chi đầy đủ, hết, trên không đến mức khuynh đảo chúng sinh, dưới không đến mức ô nhiễm bộ mặt thành phố. Bình thường bình thường.

“Phải không…”

Cảm giác nặng nề trong không khí tựa hồ giảm bớt một chút. Thân thể Đại Hữu cũng khôi phục thái độ bình thường.

“… Chúng ta về nhà đi.”