Đại Giới – Ái Nô

Chương 23




Ngoài việc trí nhớ của Snape vẫn không có dấu hiệu khôi phục như trước, tất cả đều phát triển theo đúng kế hoạch của Harry. Chẳng qua, Harry phát hiện, càng ngày càng nhiều thời điểm, Snape sẽ lựa lúc anh không chú ý, chạy đến trước bức họa Dumbledore, không động đậy, không thanh âm, chỉ chằm chằm nhìn lão phù thủy tóc bạc, người luôn luôn xuất hiện và cười tủm tỉm khi hắn đến. Điều này khiến Harry nghi hoặc, nhưng sau khi hỏi cả Snape và Dumbledore đều không nhận được đáp án, anh cũng rất nhanh không còn bận tâm tới chuyện đó.

Khi trời chuyển lạnh Harry bàn bạc với George, để Snape chế tác một ít dược cho tiệm giỡn. Sau khi cẩn thận hỏi chính ma dược đại sư và nhận được sự đồng ý, Harry cực kỳ cao hứng. Anh thậm chí còn mở cho Snape một căn hầm ở ngân hàng Gringotts, lấy danh nghĩa Severus Snape Potter…

Khép hồ sơ trong tay lại, Harry dụi dụi mắt có chút đau nhức, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, từ đêm qua đã có tuyết rơi, tháng 11 rồi sao? Quên tính thời gian, Harry chợt kinh ngạc phát hiện Snape đã ở một mình tại nhà kính hoặc phòng chế tác suốt ba tiếng mà chưa đi tìm anh. Điều này khiến Harry hơi nhíu mi không tán đồng, anh làm nhà kính, chuẩn bị phòng chế tác cho Snape không phải để cái người sức khỏe không còn được như trước này mất ăn mất ngủ.

Đứng dậy, Harry chuẩn bị đi tìm Snape, nhưng vừa bước đi, đột nhiên nhớ tới một chuyện, đã hơn một năm nay, đây là lần đầu tiên anh chủ động đi tìm người đàn ông vẫn luôn ỷ lại vào mình này.

Trong lòng chợt trào lên cảm xúc áy náy dịu êm, Harry tới nhà kính. Niềm vui và sự kinh ngạc sáng lên trong mắt Snape, sau một hồi ngây ngẩn, hắn bỏ lại tất cả đi về phía anh. Anh mở tay ra ôm lấy hắn, hôn lên cái trán mát lạnh với tình cảm yêu thương của người nhà, trong lòng hơi có chút chua xót.

Hơi hơi cách ra một chút, Harry nhìn gương mặt không biết bị đám con hoang kia dùng phương pháp gì ngưng thời gian lại ở tuổi 37, nhìn đôi mắt sáng ngời lộ ra vẻ thỏa mãn nho nhỏ, đột nhiên mang tâm tình trẻ con ôm hẳn Snape lên, cười sung sướng với người đương hơi hơi kinh ngạc nhưng vẫn thuận theo anh, “A! Sev, bên ngoài tuyết đang rơi, cảnh cũng thật đẹp! Ừ, thầy đã làm việc cả sáng rồi, thế sau khi ăn trưa xong, thời gian buổi chiều chúng ta nghỉ ngơi đi! Để tôi nghĩ xem nào, chúng ta có thể xem một ít sách, mấy ngày hôm trước Hermione mang tới mấy quyển truyện Muggle không tồi, hay đi Hẻm Xéo cũng được. Tôi nhớ ngày hôm qua thầy muốn tôi tìm một ít dược liệu, à, nếu tối nay tuyết ngừng rơi, tôi nghĩ chúng ta có thể cưỡi chổi đi dạo ~ thế nào?”

Trả lời hắn, Snape hơi hơi cong khóe miệng, ánh mắt càng nhu hòa, coi như đồng ý. Harry vui vẻ kéo Snape rời khỏi nhà kính, thuận tiện ngắm tuyết một chút trong khi đi qua hành lang thông giữa hai nơi, sau đó, vào căn phòng ấm áp, thỏa mãn tận hưởng bữa trưa được gia tinh cần cù chuẩn bị kỹ lưỡng.

Snape dường như ngoan ngoãn và vui vẻ hơn hẳn thường ngày. Harry cùng hắn vui vẻ ‘điên rồ’ cả buổi chiều, hoàn thành kế hoạch vượt mức ~ Ôi Merlin! Anh thậm chí cùng giáo sư ma dược đắp một người tuyết trong vườn nhà họ! Rên rỉ, Harry dùng tay phải bưng kín mắt, có chút cảm thấy kinh sợ, nhưng cũng may cả chiều nay bạn bè họ không ai tới thăm ~

Người bên trái bắt đầu nhúc nhích dán vào ngực Harry. Anh vô thức nâng cánh tay lên để đầu Snape có thể thoải mái dựa vào vai mình. Harry nhìn rèm cửa hơi hé mở, ô cửa nổi bật lên trong ánh đèn đêm, bên ngoài tuyết rơi nhè nhẹ, yên tĩnh mà ôn nhu. Trong phòng ngủ ấm áp dễ chịu, chỉ có tiếng thở của anh và Snape quanh quẩn bên tai. Vuốn mái tóc càng ngày càng dài của Snape, Harry ngắm gương mặt đang bình tĩnh ngủ, trong đầu chợt xuất hiện một ý nghĩ: Kỳ thật, đối với người đàn ông này, không thể khôi phục trí nhớ, chưa chắc đã không phải là chuyện tốt…

Sau khi anh tự mình chủ động đi tìm Snape, hành động này dần dần tự nhiên hơn, trở thành thói quen. Harry vui mừng phát hiện, việc anh chủ động đi tìm Snape rõ ràng đã khiến ma dược đại sư cảm thấy yên tâm và an toàn, vì thế, Harry bắt đầu thử ‘ra ngoài’.

Lần đầu tiên, sau khi Harry nói với Snape mình phải ‘ra ngoài’, và phải đi trong bao lâu, anh rời khỏi cửa trong ánh mắt rõ ràng hơi lo lắng và bất an của đối phương. Sau đó, anh khoác áo khoác tàng hình, sử dụng thuật ảo ảnh di hình trở về, đứng ở một bên quan sát, nhìn Snape ban đầu còn ngồi trên ghế sa lông chờ đợi, sau cứng ngắc, yên lặng đi tới trước cửa, lẳng lặng đứng đó nhìn cửa đóng chặt. Mãi cho tới nửa giờ sau, lúc Snape bắt đầu bất an dùng ngón tay siết lấy vải áo chùng, Harry trở ra bên ngoài, bước qua cửa vào phòng khách ấm áp, nghênh đón ma dược đại sư thật cẩn thận tới gần.

Lần thứ hai, lần thứ ba… Hầu như ngày nào cũng vậy, Harry rời khỏi nhà bắt chước theo thời gian hồi anh còn đi làm, dùng nửa giờ, dần dần kéo dài thành hai giờ, lần nào cũng đều rời khỏi nhà qua lò sưởi hoặc qua cửa chính, sau đó khoác áo tàng hình trở về, ẩn nấp nhìn phản ứng của Snape. Cuối cùng, anh ngạc nhiên phát hiện mình chỉ có thể rời khỏi Snape nhiều nhất là khoảng 5 tiếng, sau đó sẽ phải chạm vào hắn, nếu không, thân thể hắn sẽ bắt đầu đau đớn! Khế ước rốt cuộc phô bày cho Harry thấy quyền năng của nó!

Còn Snape, ban đầu hắn chỉ đờ ra chờ đợi, nhưng sau khi thấy Harry lần nào cũng trở về đúng thời gian, hắn bắt đầu dần dần biết sử dụng thời gian chờ đợi một cách hợp lý. Sau khi Harry rời khỏi nhà, hắn sẽ ngồi ở ngôi đình khoảng mười phút, sau đó đứng dậy rời đi, hoặc tới nhà kính, hoặc đi chế tác ma dược, sau đó tính đúng thời gian trở lại nơi Harry đã rời đi, khoảng hai mươi phút trước khi đến thời gian anh đáp ứng trở về, hắn sẽ yên lặng ngồi một chỗ chờ đợi, vừa cầm sách lơ đãng lật xem, vừa liếc mắt trông về phía cửa chính hoặc lò sưởi!

Cụm ‘mừng rỡ như điên’ đã không còn đủ để mô tả cảm giác của Harry. Anh không chỉ vui mừng vì bản thân đạt được ‘tự do’, còn sung sướng vì Snape bắt đầu dần dần có thể độc lập tự chủ, tuy rằng hai người đều chỉ có thể có được thời gian tự do tối đa 5 tiếng đồng hồ! Anh bắt đầu thực sự yên tâm rời đi, tới Bộ Pháp Thuật trình lên những văn kiện đã hoàn thành toàn bộ, sau đó năm ngày trước Giáng Sinh, tự mình tới nhà bạn bè mời tiệc Giáng Sinh. Sau khi nhận được những lời chúc mừng đầy ngạc nhiên và vui vẻ của bạn bè, anh vội vội vàng vàng chạy tới cửa tiệm bánh ngọt, mua một ít món điểm tâm ngon lành mà Snape khoái khẩu, chỉ trong nháy mắt sau khi bước ra khỏi lò sưởi liền ôm lấy người đang đứng bên chờ, sung sướng mỉm cười.

Lễ Giáng Sinh, bạn bè anh đến đúng như đã hẹn. Sirius và Remus tặng Snape cả bộ bình thuốc bằng thủy tinh quý, ông bà Molly và Arthur mang tới quà họ chuẩn bị kỹ lưỡng, Bill và Charlie tặng Snape một ít dược liệu ma dược hiếm có, Hermione và Ron tặng mấy cuốn sách, George và Draco chuẩn bị cho Snape vài phối phương ma dược tuyệt thế, McGonagall và Pomfrey đưa quà của các giáo sư trường Hogwarts dành cho Snape, đương nhiên, không ai quên Harry, nhưng Hary cũng không để ý chuyện này. Anh chỉ nhìn Snape không hề yên lặng, dính chặt lấy mình như thể tìm kiếm sự an toàn, nhìn hắn bị bạn bè vây quanh, hơi khẩn trương và luống cuống trước những khuôn mặt tươi cười, sau đó ném cho anh một ánh mắt cầu xin giúp đỡ…

Đêm khuya, bạn bè đều đã về nhà. Harry ngồi trên thảm, tâm trạng thỏa mãn, lần đầu tiên trong hơn một năm nay vì uống chút rượu mà ngà ngà say, ngắm Snape đang thu mình trên ghế sa lông cạnh lò sưởi, chậm rãi ăn bánh pút-đinh xoài đặc sản của tiệm Công tước Mật. Tuy rằng việc Snape không thể khôi phục trí nhớ vẫn là sự tình Harry tiếc nuối nhất, nhưng hiện tại tất cả những biểu hiện ra bên ngoài của Snape hiển nhiên đã vượt xa khỏi điều anh mong đợi. Gần một năm rưỡi sống bên nhau, những mỏi mệt ban đầu giờ đã hóa thành vui vẻ thoải mái…

Nhìn Harry có chút vặn vẹo ngả vào ghế sô pha mà thiếp đi, Snape đứng dậy, từ từ đi tới bên người anh, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống. Đôi mắt màu đen nổi bật lên dưới ánh lửa màu cam, phảng phất một tia phức tạp, mê mang bối rối. Hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ theo những đường nét trên gương mặt Harry, tới lúc chân mày anh hơi nhíu lại, như thể chấn kinh, hắn vội vã thu tay về, nghe Harry phàn nàn, “Ôi, Sev, đừng làm rộn…” Anh lại tiếp tục cọ cọ thân ghế sô pha tiếp tục ngủ say, hắn lại tiếp tục cẩn thận đụng chạm…

Đùng, gia tinh Mimi xuất hiện. Nó nhìn hai người rúc vào nhau ngủ say trong tư thế quái dị trên thảm, lắc đầu thở dài, búng ngón tay tách một cái, vài giây sau, bọn họ xuất hiện trong phòng ngủ. Nghiêng nghiêng đầu, gia tinh lại nhìn quần áo họ nhăn nhúm, bốc mùi rượu và bánh ngọt, lại bật bật ngón tay, vừa lòng nhìn hai người trần trụi, vì sợ lạnh mà co rụt thân thể. Khi Snape nhích nhích tới gần, Harry ôm lấy hắn, hành động giống như theo bản năng, dù trong giấc ngủ cũng tận lực ôm lấy thân thể hơi phát run trong lòng mình.

Cong tít khóe miệng, Mimi cuối cùng phất tay, đảm bảo chăn mềm mại đã bọc kỹ hai người đang ngủ say tít mắt, sau đó mới khoái trá biến mất…

Sáng sớm hôm sau, Harry đã sớm thức giấc. Anh có chút nghi hoặc tại sao mình lại cùng Snape nằm trên giường, ký ức cuối cùng của anh là ngồi trên sàn nhà ngắm Snape ăn bánh pút-đinh, tuy nhiên một tên Gryffindor từ trước tới nay luôn thần kinh thép như anh lại càng ưa ném những sự tình không thể nghĩ rõ ràng ra sau đầu.

Nhưng mà, vật nhỏ tinh thần phấn chấn giữa hai chân lại nhắc nhở Harry, anh cần sử dụng phòng tắm… Harry xấu hổ tận lực nhẹ nhàng đẩy Snape đang ghé vào ngực anh ngủ say ra, dùng tư thế mất tự nhiên, mang theo quần áo ở nhà đặt bên giường đi vào phòng tắm. Anh không nhìn thấy sau khi anh đi, Snape từ từ mở mắt, ánh mắt nghi hoặc cũng dừng lại ở nơi nào đó cương lên trên người mình…

Harry mang vẻ mặt sảng khoái ra khỏi phòng tắm, sau khì nhìn thấy Snape trần trụi ngồi trên giường, lười biếng nhìn anh, anh đột nhiên phát hiện, lâu nay hình như mình quên mất việc gì đó, nghĩ nghĩ, ôi Merlin! Anh chưa từng để ý tới việc Snape có thể có phản ứng hay không! Chết tiệt! Chẳng lẽ anh lại phải đưa hắn đi tìm bác sĩ Wills???

Rốt cuộc, tất cả lo lắng tan đi vào sáng sớm ngày hôm sau. Harry lén nhìn áo ngủ của Snape nhô lên, thở ra nhẹ nhõm một hơi dài. Tốt quá, anh không phải vì vấn đề xấu hổ này mà đi tìm vị bác sĩ phiền toái tuy y thuật cao siêu nhưng lại cực kỳ thích chế giễu anh kia.

Lễ Giáng Sinh chấm dứt, cũng đồng thời có nghĩa là kỳ nghỉ phép một năm rưỡi của Harry đã chấm dứt. Sáng sớm, Harry dặn dò Snape n hạng mục công việc cần chú ý, sau đó dông dài căn dặn gia tinh Mimi cả đống việc rồi mới mang tâm trạng lo lắng tới Bộ Pháp Thuật. Điều làm anh thấy vui mừng chính là Bộ trưởng Luther vì quan tâm tới anh, cũng để cảm ơn công sức hơn nửa năm sửa văn kiện của anh mà sắp xếp anh ở vị trí hậu cần của Thần Sáng. Mỗi ngày đúng thời gian, sáng 9 giờ đi làm, 12 giờ tan tầm, chiều 3 giờ đi làm, 6 giờ tan tầm. Điều này làm Harry cơ hồ muốn lao lên ôm chầm lấy vị bộ trưởng mà anh thấy vô cùng đáng yêu này.

Vừa đến 12 giờ trưa, Harry vội vàng dọn dẹp chỗ làm, khéo léo cự tuyệt lời mời đi ăn trưa cùng đồng nghiệp, dưới ánh mắt giễu cợt của Hermione và Ron, sử dụng thuật ảo ảnh di hình. Về đến nhà, anh đẩy cửa ra, nhìn thấy Snape đón nhận bóng dáng của mình xong liền thở dài nhẹ nhõm, vui sướng cùng cái người cả thân thể tản mát ra hương thảo dược nhàn nhạt này dùng bữa trưa, sau đó trở lại phòng ngủ đánh một giấc thoải mái. Buổi chiều, sau khi thức giấc, anh nghỉ ngơi một lát, để lại cả đống lời dặn dò rồi đi làm. Tới buối tối sau khi tan tầm, anh tới tiệm Công tước Mật để mua ít bánh bơ hạnh nhân cho Snape rồi về nhà…

Ban đầu còn có chút khẩn trương lo lắng, một tuần sau, Harry rốt cuộc hơi hơi yên lòng. Anh vẫn cự tuyệt đủ loại lời mời đến từ các đồng nghiệp như trước, đúng giờ tan tầm về nhà, hơn nữa phát hiện mình có điểm thích cuộc sống như thế ~

Tối ngày 9/1, Harry lại cầm hộp điểm tâm ngon lành về nhà, cho Snape đang đứng ở cửa chờ mình một cái ôm, vội vàn cởi áo ngoài mang theo hơi lạnh, nắm bàn tay bốn mùa đều lạnh như băng của Snape kéo hắn tới ngồi trên ghế sa lông. Sau đó, anh đột nhiên nhìn thấy trên bàn những món quà xinh xắn ghi tên McGonagall, Pomfrey và Hermione.

Nghi hoặc cầm lấy quà của McGonagall mở ra, Harry kinh ngạc phát hiện đây là quà sinh nhật của Snape! Hơi xấu hổ quay đầu nhìn người đang ngồi cạnh anh, thỏa mãn chầm chậm gặm thanh sô cô la, “Ôi, Sev, thật xin lỗi, tôi không biết hôm nay là sinh nhật của thầy!”

Snape nhìn Harry, sau khi nghe thấy từ ‘sinh nhật’, thoáng chốc ngẩn ra. Harry nhìn hắn, chợt lóe lên một ý nghĩ, cẩn thận hỏi, “Sao… Sev? Nhớ ra gì ư?” Nhưng một lát sau, Snape chậm rãi lắc đầu. Harry thở dài, nhưng ngay lập tức lại cao hứng. “Được rồi, vừa vặn ngày mai là cuối tuần! Nếu vậy chúng ta phải ăn mừng một chút! Ừ, Sev, thầy thích gì không?”

Nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của Harry, trong mắt Snape hiện lên một tia khát vọng, sau đó như thể chợt nghĩ tới điều gì đó, chút ánh sáng nhỏ bé này trở nên ảm đạm. Harry thấy vậy, sửng sốt, đây là có ý gì? Anh hơi lo lắng muốn tìm giấy bút, lại trở nên trầm mặc sau khi Mimi đột nhiên xuất hiện, cầm chiếc bánh ngọt nho nhỏ, giãi bày, “Chủ nhân, tôi nghĩ điều chủ nhân Severus muốn chính là người có thể tận tâm ở bên ông ấy một ngày! Từ khi chủ nhân đi làm, chủ nhân Severus ngày nào cũng thật trầm mặc, tuy rằng trước kia chủ nhân Severus cũng không hoạt bát, nhưng không giống như thế này! Mà ngay cả khi Mimi nghe theo dặn dò của chủ nhân mà chuẩn bị món điểm tâm chủ nhân Severus thích ăn, chủ nhân Severus cũng sẽ không cao hứng!”

Harry cầm lấy bàn tay đang lo lắng nắm chặt áo chùng của Snape. Mặc dù có chút đau lòng, nhưng anh không thể hoàn toàn làm theo ý nguyện của người đàn ông này, Snape nên có cuộc sống của chính mình. Dù vậy, anh vẫn hứa hẹn, “Mà Sev, thầy xem, tôi phải đi làm, cũng như thầy muốn chế tác dược cho anh George đó. Nhưng cứ vài ngày đi làm, tôi lại có hai ngày nghỉ ngơi. Nếu vậy, thời gian hai ngày này sẽ thuộc về thầy, thế nào? Nếu thầy cảm thấy cô đơn, có thể bảo Mimi đi tìm cô Minerva hoặc các bạn bè khác của thầy, tôi nghĩ họ sẽ rất thích được hàn huyên cùng thầy~”

Harry không biết Snape nghe hiểu được bao nhiêu, cũng may, đôi mắt kia rốt cuộc lại sáng bừng lên, lộ ra niềm vui sướng nho nhỏ! Anh thở dài, nhưng rất nhanh vựng tinh thần dậy, a, cảm ơn Mimi, nó đã chuẩn bị bánh ngọt cho họ!

Toàn bộ dịp cuối tuần, Harry đều bỏ ra để thực hiện lời hứa của mình, cùng Snape ở trong nhà, nhìn hắn không chế tác ma dược mà bận rộn ở nhà kính, giống như trước kia cùng hắn chia sẻ cái ghế mây cỡ bự, tắm nắng trong nhà kính ấm áp, ôm lấy cái người tản mát ra mùi bùn đất và hương thảo mộc này chợp mắt một lúc, đôi khi cùng nhau đọc một vài cuốn sách hoặc tạp chí thú vị, bình luận về những chuyện rõ ràng là tin vịt, đương nhiên, Harry nói, Snape nghe…