Đại Hán Phi Ca

Chương 15: Hẹn buồn




Đống lửa trước mặt bập bùng cháy, Hoắc Khứ Bệnh đưa cho tôi một miếng thịt khô, đồ ăn trong quân doanh phần lớn là lương khô, có thể ăn thịt đã là đãi ngộ của bậc tướng lĩnh, đồ ăn nóng hổi, tôi ăn rất ngon miệng.

“Dao Ca.” Hoắc Khứ Bệnh cời đống lửa, khẽ gọi tôi.

“Hử?” Miệng tôi còn chưa ăn xong miếng thịt, một tay bưng bát, lên tiếng trả lời.

“Ngày mai đưa nàng trở về thành.” Chàng dừng lại một chút, cầm khúc gỗ lớn cời lửa.

“Vì sao? Muội không muốn xa chàng.” Ngừng ăn, tôi nhìn khuôn mặt trông nghiêng của chàng hồng hồng dưới ánh lửa.

“Ngốc à, chiến trường không phải chỗ chơi.” Chàng vươn tay lau vết dầu mỡ dính bên khoé miệng tôi, ngón tay khẽ di động trên mặt tôi.

“Muội không sợ.” Vội vàng nói, tôi không muốn rời khỏi chàng, một phút cũng không muốn.

“Nhưng ta sợ, ta sợ nàng gặp nguy hiểm.” Chàng ôm mặt tôi, ngắm nhìn tôi, con ngươi trong vắt phản chiếu hình bóng tôi.

“Muội không ở đây, ai sẽ chơi đá cầu với chàng?” Tôi vẫn chưa từ bỏ, buông cái bát trong tay để nắm lấy tay chàng.

“Trưa mai ta đưa nàng đến Định Tương rồi an bài cho nàng.” Chàng không nghe lý lẽ của tôi, ngữ điệu kiên quyết.

Tôi không nói nữa, ôm gối giận dỗi nhìn ánh lửa. Hoắc Khứ Bệnh lại gần ôm lấy tôi, kéo đầu tôi vào ngực chàng, “Chờ ta chiến thắng trở về sẽ đích thân đến đón nàng.”

Mới chỉ gặp nhau được mấy ngày ngắn ngủi lại phải chia lìa, tôi biết đánh giặc không phải chuyện đùa nhưng vẫn buồn rầu. Trận chiến này không biết phải đánh đến bao giờ, giao thông cổ đại bất tiện, muốn nhận được tin tức là chuyện khó khăn thế nào. Trăm sông nghìn núi, gian khổ trong đó há có thể nói cho hết!

Trước khi đi tôi gặp Triệu Phá Nô, hắn đã hoàn toàn bình phục, mình vận quân trang đen đang tập cưỡi ngựa, ánh mắt sáng ngời hưng phấn. Các người đều phải mạnh khỏe, thắng lợi trở về!

Tôi sít sao dựa vào lòng Hoắc Khứ Bệnh, ngựa chạy như bay, nếu có thể cứ được như vầy thì tốt biết mấy. Chàng thu xếp cho tôi ở lại dịch quán Định Tương, còn phái một thị vệ quan tâm đến sự an nguy của tôi. Hoắc Khứ Bệnh lúc đi chỉ để lại một câu: chờ ta trở lại. Thêm một nụ hôn triền miên dịu dàng.

Đứng bên cửa sổ nhìn thân ảnh chàng anh tuấn lên ngựa chạy khỏi cổng thành, càng lúc càng xa rồi biến mất dưới ánh nắng dìu dịu ban chiều. Cứ đứng mãi như thế một lúc lâu, mặt trời sắp ngả về tây, bất tri bất giác mấy canh giờ đã qua, Hoắc Khứ Bệnh hẳn đã sắp tới đại doanh rồi, không có tôi bên cạnh, chàng mới có thể không cố kỵ mà đánh giặc, kiến công lập nghiệp.

Thời gian dường như trôi quá chậm, tôi càng không ngừng nghĩ đến chàng, nghĩ về bản thân, nghĩ đến kết cục đã định trước.

Đến khi có tiếng gõ cửa tôi mới sực tỉnh. Phàn Huy là thị vệ Hoắc Khứ Bệnh an bài cho tôi. Tuy rằng tôi luôn cam đoan mình có thể tự chăm sóc nhưng chàng lại nói, nay chiến trận bất ổn, Định Tương lại ở biên quan, tôi cũng không chối từ nữa, lúc buồn chán cũng có người trò chuyện cùng. Phàn Huy đặt mâm thức ăn lên bàn rồi vội vã rời khỏi, một câu cũng không nói, như một cơn gió biến mất ngoài cửa.

Tôi không khỏi buồn cười, người Hoắc Khứ Bệnh chọn thật là đặc biệt, từ khi đến cổ đại, tôi sợ nhất là cô đơn, một thân một mình nhìn thấu cái lạnh lẽo huyền ảo của sinh tử.

Điều kiện của dịch quán không tệ, đơn giản thoải mái, cây cột và cửa sổ bằng gỗ. Gia cụ thời Hán triều còn thô sơ, nơi này còn thiếu giường ghế nhưng trái lại vẫn thấy thuận tiện và rộng rãi.

Tôi cả ngày buồn chán ở trong phòng, ngoài ăn rồi ngủ thì chỉ dựa vào cửa sổ ngẩn người. Mấy ngày sau, tôi không yên vị được nữa, không có tin tức gì đến, nếu không phải mỗi ngày nhìn thấy Phàn Huy ba lần, tôi còn tưởng chỉ còn một mình trên đời, dù lúc trước ở Mai Uyển đánh đàn luyện hát, cùng Thuý Lâu, Triệu Thường vui đùa cũng vẫn vui vẻ. Nghĩ đến Triệu Thường, tôi lại thất thần, ly trà trong tay rơi xuống.

Thời tiết nóng dần, váy áo Hán triều phức tạp, tôi bắt đầu nhớ mấy bộ váy ngắn tay của tôi. Vừa qua khỏi buổi trưa, không khí cũng oi bức hơn, tôi cởi bỏ lớp áo trong, chỉ mặc áo khoác ngoài, cổ áo rộng mở, vạt váy dài xắn lên, ngồi trên giường phe phẩy cây quạt. Không có quạt máy và điều hòa, không có nước đá và kem, đây là cuộc sống cổ đại, thật không biết mùa hè sẽ thế nào.

Phàn Huy vừa đẩy cửa vào thấy tôi tựa vào giường, quần áo không chỉnh tề. Tôi hồn nhiên không phát giác có gì bất ổn, hắn lại sững sờ tại chỗ, hai tay bưng mâm thức ăn khựng lại giữa chừng, ánh mắt đảo nhanh qua tôi rồi chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tôi không nhịn được bật cười, đành thả vạt váy xuống, đón lấy cái mâm, ngồi xuống bàn nói, “Có băng không?”

“Mấy thứ quý giá như băng, nơi này làm gì có.” Giờ tôi mới phát hiện, mấy lời hắn nói với tôi trong những ngày qua cộng lại cũng không quá mười câu, giọng hắn rất thấp, tuy còn trẻ nhưng lại cứng nhắc.

“Hừm…gần đây có chỗ nào hay không?” Tôi thuận miệng hỏi, gắp một củ sen bỏ vào miệng, hương vị giòn ngon.

“Giáo úy đã phân phó, muốn tại hạ chiếu cố cuộc sống hàng ngày của cô nương.” Hắn vẫn khô khan đáp.

Tôi không nói nữa, ngượng ngùng dùng bữa, hắn nói xong xoay người rời khỏi, tiếng bước chân cố định của hắn tôi đã có thể phân biệt được, xem ra tính cách người này không tốt lắm.

Mặt trời lặn, trong phòng phút chốc mát mẻ hẳn, tôi quyết định lén trốn ra ngoài đi dạo. Búi tóc lên cao, mớ tóc rối bị tôi túm lại, miễn mát mẻ là được.

Khe khẽ hé cửa, nhìn quanh, không có bóng dáng Phàn Huy, tôi rón ra rón rén chạy vù xuống lầu, ra khỏi dịch quán là đường chính.

Có lẽ vì trời nóng, người trên đường cũng không nhiều, phần lớn là nam tử và tiểu thương. Tôi men theo con đường đi về trước, trong lòng thầm ghi nhớ đường về. Định Tương là một trấn nhỏ, hai bên đường chật hẹp là những mái hiên thấp tè, kiến trúc đều mang màu vàng sậm, rất có dáng vẻ thành lũy cổ kính vùng biên quan, vừa ngẩng đầu là có thể thấy tường thành cách đó không xa và lính tuần tra, thỉnh thoảng còn có vài con quạ bay qua.

Chiến hỏa biên quan nổi lên bốn phía nhưng trong trấn nhỏ này tạm thời hoà bình, người người vẫn tiếp tục bình an qua ngày. Ai làm vua ai làm thần, tranh đoạt thiên hạ chẳng biết ai thắng ai thua, những chuyện này dân chúng bình thường lại chẳng chút để ý.

Thế giới thiếu ai cũng vẫn tiếp tục, củi gạo dưa muối mới là cuộc đời thực.

Một tiệm vải thu hút tầm mắt tôi, tấm vải tơ lụa bày trên quầy hàng, màu sắc sáng như ngọc nhất thời khiến trái tim tù túng của tôi dịu đi không ít. Nhẹ vuốt lên mặt vải trơn bóng, cảm giác mềm mại mát lạnh, chất liệu nhẹ mà tốt, cầm trên tay như cánh ve mỏng manh.

“Cô nương, cô thật có con mắt tinh tường.” Chủ tiệm tươi cười hớn hở bước ra đón tiếp.

Tôi lịch sự gật đầu, chủ tiệm trải tấm lụa ra, bày trước mặt tôi nói, “Đây chính là trân phẩm trao đổi với Tây Vực, tuyết phưởng! Cô xem, chỉ có một tấm duy nhất!” Tuyết phưởng, thật sự là vải như tên, mặc trên người nhất định sẽ mát mẻ vô cùng.

“Chỉ cần năm lượng có thể mua được rồi, chúng tôi còn có thể giúp cô may thành y phục!” Chủ tiệm giơ năm ngón tay lên, nhanh chóng đẩy mạnh quảng cáo.

Thò tay vào áo, lại xấu hổ lắc đầu, trong người tôi không có đồng nào, ăn uống ngủ nghỉ đều ở dịch quán. Lưu luyến vuốt ve tấm tuyết phưởng lại đành hạ xuống, xấu hổ rời khỏi, còn nghe thấy chủ tiệm ở sau lưng bất mãn lầm bầm.

Một chiếc xe ngựa từ đầu đường chạy lại, xẹt qua cạnh tôi làm bay làn váy tôi, dừng ngay trước mặt tôi, từ trong xe một nữ tử mặc y phục màu vàng chậm rãi bước vào tiệm vải, mua tấm tuyết phưởng tôi vừa xem.

Tôi đứng bên đường nhìn bóng dáng nàng ta ôm theo tuyết phưởng xoay người lên xe, chiếc xe nhanh chóng biến mất ở cuối đường.

Tôi tò mò nhìn theo cỗ xe, nếu tôi được mặc tuyết phưởng thì ngày hè cũng sẽ không đến nỗi khó chịu! Tôi vừa thở dài vừa quay về dịch quán.

Ai ngờ hai hôm sau, cái tên Phàn Huy cứng nhắc này lại phá lệ ngoài thời gian dùng bữa đến tìm tôi, hơn nữa hắn còn mang đến một bộ váy vạt ngắn màu xanh, đó là tuyết phưởng. Tôi kinh ngạc nhìn hắn, hắn chỉ nói có người đặc biệt dặn dò mang bộ quần áo này cho tôi, cũng không biết là ai.

Chẳng lẽ là nữ tử áo vàng hôm đó tặng tôi? Tôi không biết nàng, hơn nữa tôi cho rằng ở Định Tương cũng không có ai biết tôi. Tuy không hiểu nhưng vẫn nhanh chóng thay y phục, quả nhiên nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều. Nữ tử áo xanh trong gương, dáng người thướt tha, tóc mây duyên dáng, mái tóc đen buông thả trước ngực càng thêm phong tình, nhưng dưới hàng mi lại mịt mờ chút cô đơn, nữ nhân coi trọng nhan sắc, đây là thực tế không bao giờ thay đổi, nhưng tôi bỗng trở nên thẫn thờ.

Tôi đã không còn là tôi nữa, rốt cục là ai trở thành ai, ai đau xót ai?

Kể từ lần đầu lén ra ngoài, sau này Phàn Huy cũng không ngăn cản nữa, nhưng tôi vẫn cảm thấy hắn đang âm thầm bảo hộ tôi, thật ra tôi thấy hoàn toàn không cần thiết, tôi không phải quan cũng chẳng quý, ai phải hao phí tâm tư? Nhưng tôi vẫn cảm ơn hắn đã quan tâm, ít nhất cũng cho tôi thấy tôi không lẻ loi một mình.

Nội thành Định Tương tôi đã đi gần hết, từ cổng thành đến tửu lâu, phố chợ đều không có gì đặc sắc. Nhưng ở thành đông có một tòa nhà đặc biệt, tọa lạc dưới chân thành đông cao cao, cách phố xá một con đường, tôi cũng trong lúc vô ý mới phát hiện. Hôm ấy đang dạo trên đường thành đông, bỗng loáng thoáng nghe có tiếng đàn ca. Nếu ở Trường An nghe được tiếng đàn thì chẳng có gì lạ, nhưng ở trấn nhỏ nơi biên thùy này, ai lại có nhã hứng thế?

Nhìn bức tường phủ đầy dây leo và những cành đào phía trên tôi đột nhiên hiếu kỳ, từ khu vườn thanh tĩnh tao nhã này có thể tưởng tượng chủ nhân của nó cũng nhất định không giống người thường. Bên trong cánh cổng tò vò hình vòm, hai cánh cửa bằng gỗ đào đang đóng chặt, tay nắm cửa bằng đồng tinh xảo. Vô hình trung tôi muốn tìm hiểu đến cùng. Đó cũng là chuyện thú vị hiếm hoi tôi luôn chờ đợi.

Chớp mắt đã một tháng trôi qua, tôi nhiều lần hỏi thăm Phàn Huy tình hình chiến trận nhưng đều không có kết quả. Từng ngày lại từng ngày trôi qua, tuy tôi sớm đã biết kết quả, nhưng vẫn lo lắng, Hoắc Khứ Bệnh có bị thương không? Trong đầu luôn hiện lên hình ảnh chàng một mình thống lĩnh kỵ binh xâm nhập doanh trại địch. Nếu đó là ngọn lửa của máu và chiến tranh thì chàng chính là thiêu thân quên mình lao đầu vào lửa.

Giữa trưa hè yên tĩnh, hương hoa ngô đồng tản mát bay tới, tôi nhắm mắt tựa vào tháp, ngoài cửa sổ từng trận gió hiu hiu thổi qua, rất dễ chịu. Phàn Huy ở bên ngoài gõ cửa, hắn lại mang đến ngạc nhiên cho tôi. Trong chậu đồng là mấy phiến băng trong suốt, mặt trên có một tầng hơi lạnh, tôi ghé mặt xuống chậu, một cảm giác mát lạnh phả tới, mà hắn vẫn nói, không biết tên người tặng tôi. Nghi ngờ trong lòng tôi càng tăng thêm, người này rốt cuộc là ai? Cầm lấy một mẩu băng bỏ vào miệng, thời tiết nóng bức phút chốc giảm nhiệt, tôi đưa cho Phàn Huy, hắn từ chối rồi ra ngoài, thật là người không biết hưởng thụ.

Chiều tối tôi ra chợ, một chiếc xe ngựa từ phía sau chạy đến, thiếu chút nữa đụng vào tôi, kinh hoàng vừa qua lại nghe thấy một giọng nữ êm tai vang lên, “Cô nương, mời!”

Quay đầu thấy nữ tử bận hoàng y đang xốc màn xe cười nói với tôi, khuôn mặt xinh xắn, đường nét thanh thú, nụ cười ôn nhu không thể soi mói, nàng chính là cô nương mua tuyết phưởng hôm đó! Tôi đứng yên nhìn nàng, khó hiểu.

“Cô nương, chủ nhân cho mời.” Nàng lại nói, ngữ điệu nhu hoà.

“Chủ nhân nhà cô là ai?” Tôi thật tò mò, do dự không biết có nên đi cùng nàng không.

“Cô đi sẽ biết, chủ nhân nhà tôi tuyệt không có ác ý.” Nàng lại mời.

Tôi đắn đo nhưng rồi cũng vẫn nhấc váy bước lên xe, thật ra tôi cũng muốn hiểu thêm về thị trấn nhỏ vùng biên quan này, xem nhân vật thế nào lại muốn gặp một nữ tử vô danh như tôi.

Ngồi trong xe, một mùi thơm bay tới, nàng kia nghiêm người ngồi ngay ngắn nhìn thẳng tôi, tôi lại chỉ một mực nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe chạy một mạch qua các con phố, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà thành đông. Tôi khẽ cười, chuyện thật trùng hợp, vòng qua vòng lại tôi vẫn tới nơi này, rốt cục là ai tò mò hơn?

Cánh cửa gỗ mở ra, tôi theo hoàng y nữ tử bước vào đình viện, giữa sân là hai gốc đào đã nở bung, phấn hoa rơi lả tả, bờ tường phủ rêu xanh, những cánh cửa sổ khắc hoa. Đây vốn chỉ là một tòa nhà bình thường nhưng từ cách trang trí có thể nhìn ra tính cách lịch sự tao nhã của chủ nhân.

Hoàng y nữ tử dẫn tôi vào phòng, bên trong có một mùi hương dìu dịu rất quen thuộc. Vật dụng bày trí đơn giản, bên cạnh là tấm màn che chấm đất. Tôi đứng giữa phòng, tỉ mỉ quan sát, “Ai muốn gặp tôi, vì sao không thấy người?”

Hoàng y nữ tử che tay áo cười khẽ, lui người ra ngoài đồng thời đóng cửa phòng lại. Từ trong tấm màn che vang lên tiếng bước chân, tôi tò mò bước tới, ánh nến phản chiếu bóng người bên trong, tôi vươn tay vén rèm, tấm rèm được vén lên, khoảnh khắc sau đó tay tôi khựng lại giữa không trung.